Trưng lương tới tận đêm khuya mới kết thúc, hiệu lệnh mới của Đại tướng quân phát ra, số người bị xử tử giảm đi rất nhiều, nhưng tiếng roi quất, tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc bi ai của gia quyến nhà có người chết vẫn nối nhau vang lên khắp thành.
Cả đêm đó, toàn thành đều là tiếng khóc, làm người ta nghe thấy thê thảm.
Khu phố Quý Chi Đường tuy yên tĩnh hơn nhiều, song thi thoảng vẫn có tiếng quan binh rầm rập đi qua, tiếng vó ngựa, rồi loáng thoáng tiếng la hét đâu đó, gợi cho Tả Thiếu Dương nhớ tới cảnh tưởng máu me ban ngày, thao thức mãi không ngủ được.
Bi Vàng vẫn không về, đây là ngày thứ ba rồi, Tả Thiếu Dương lo cho nó, con sóc chết tiệt đó có lẽ mình nhớ nó nhiều hơn nó nhớ mình, hay nó bị người ta bắt được …? Tả Thiếu Dương không dám nghĩ tiếp, mắt nhìn thao láo nhìn trần nhà, đột nhiên hỏi:
- Chỉ Nhi, cô nói xem ta có phải là kẻ tự tư tự lợi hay không?
Hỏi ra khỏi mồm mới nhớ giờ đã khuya lắm rồi, nha đầu đó hẳn là đã ngủ say.
Không ngờ trên gác truyền xuống giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Chỉ Hàn:
- Không phải, thiếu gia lo nghĩ cho người nhà mình, những người sống xung quanh mình, điều đó có gì là sai. Vả lại như lão gia nói hôm nay, nếu thiếu gia hám lợi thì đã không xung phong lên chiến trường, mạo hiểm cứu chữa thương binh …
Nói tới đó chính bản thân nàng khựng lại, Tả Thiếu Dương tuy không phải quân tử quang minh lỗi lạc, song tuyệt đối không phải là loại người toan tính lợi dụng khó khăn của người khác, thậm chí lắm lúc nàng thấy y quá ngốc nghếch, quá mềm lòng.
Chuyện củ nhân sâm đó, bây giờ mới thấy không giống với tính cách của y, chả lẽ mình hiểu lầm y thật?
- Cô nói thật chứ?
Tả Thiếu Dương lại hỏi, y có quá nhiều lương thực, trong khi người chết đói đầy đường khiến y vừa thương xót vừa cảm thấy tội lỗi, một phần nhỏ trong y muốn nộp lương thực để quan binh có thể cứu tế cho người dân … lần này đợi một lúc không thấy Bạch Chỉ Hàn đáp lại, Tả Thiếu Dương cười yếu ớt, người ta rõ ràng chỉ an ủi y mà thôi, có khi lúc này đang cười nhạo y không biết chừng, cũng phải, bản thân Tả Thiếu Dương cũng thấy mình chẳng phải người tử tế.
Đúng rồi, mình có thể cứu tế nạn dân mà.
Nghĩ tới đó Tả Thiếu Dương ngồi bật dậy, càng nghĩ càng thấy đây là chuyện nên làm, phấn khích đấm đệm một cái.
Bạch Chỉ Hàn nghe thấy động tĩnh, hỏi:
- Thiếu gia, có chuyện gì thế?
- Nấu cháo cứu tế những nạn dân sắp chết đói, hôm nay trên đường đi ta thấy rất nhiều người thoi thóp, nếu như không có cái ăn, chỉ sợ không qua được mấy ngày.
Tả Thiếu Dương nắm tay kiên quyết nói:
- Ta muốn cứu tế nạn dân.
Vừa mới bảo y ngốc, hay mềm lòng, bây giờ lại bộc phát rồi, Bạch Chỉ Hàn vội khoác áo đi xuống:
- Phát cháo cứu tế dân đói là chuyện tốt, nhưng bây giờ trong nhà chúng ta chỉ có hơn mười đấu lương thực, dân đói khắp thành như thế, không khác gì muối bỏ biển. Thiếu gia chuyện này cứ để quan binh làm thôi, còn nếu chúng ta mạo hiểm lấy lương thực đã cất dấu về, quan binh biết chúng ta có lương thực dư thì nguy mất, vị tướng quân họ Phó kia là người rất đáng sợ, ông ta không nói đùa đâu.
- Ta biết, hai vấn đề này ta đều nghĩ kỹ rồi, mười mấy đấu lương thực kia đúng là chẳng cứu tế được bao nhiêu người, nhưng chúng ta còn đầy một nhà dược liệu cơ mà, có thể thái nhỏ, trộn cùng với gạo nấu cháo, như thế có thể cứu nhiều người hơn. Vả lại ta chỉ cấp cứu chứ không cứu đói.
Bạch Chỉ Hàn nhíu mày:
- Thế nào là cấp cứu chứ không cứu đói?
Hai bọn họ không biết vài ngày trước cũng có một người nảy ra ý tưởng tương tự Tả Thiếu Dương, chỉ cấp cứu chứ không cứu đói, thậm chí Tả Thiếu Dương và người đó còn gặp nhau.
- Tức là thế này, chúng ta nấu cháo chuyên môn cứu tế những nạn dân sắp nguy tới tính mạng, để bọn họ vượt qua được Quỷ Môn Quan, biết đâu có thể tiếp tục sống chờ quan binh cứu đói.
Bạch Chỉ Hàn không tán đồng việc này chút nào, nhưng nàng đoán ra được tâm ý của Tả Thiếu Dương, cũng giống như ngày hôm nay chuyện y thuê Lý Đại Tráng sửa nhà sửa cửa cũng chỉ để cho hắn cơ hội làm công nuôi gia đình mà thôi, chính vì biết nên nàng chỉ thở dài chứ không ngăn cản.
- Vẫn chưa đủ … phải làm gì nữa …
Tả Thiếu Dương ngồi lẩm bẩm một lúc chợt vỗ trán:
- Phải rồi, Chỉ Nhi, cô lấy cái gối của ta xuống đây.
Bạch Chỉ Hàn không hiểu cái gối có tác dụng gì, song vẫn đi lên lấy cho Tả Thiếu Dương, y chẳng cần lấy kéo, nóng vội giật tung mép gối ra, lấy một gói giấy dầu, mở ra, tức thì mắt mở to, bên trong là tám củ nhân sâm kích cỡ khác nhau, đặc biệt có ba củ rất lớn, râu dài, Bạch Chỉ Hàn thấy không thua kém gì củ nhân sâm cứu mạng ngoại công của mình.
Tả Thiếu Dương chọn củ lớn nhất, gật đầu:
- Cứ lấy củ này đi, còn lại cất dùng sau … Chỉ Nhỉ khâu vào giúp ta.
Y không định giải thích, Bạch Chỉ Hàn thích hiểu lầm thì cứ hiểu lầm.
Nhân sâm tác dụng hồi dương cố thoát, có thể duy trì mạng sống, dù sao số sâm này do Tiêu Vân Phi trộm được cho mình cứu người, đem đi cứu tế nạn dân cũng là cứu người, Tả Thiếu Dương hoàn toàn không thấy tiếc.
Do củ sâm này là hàng cực phẩm mấy trăm năm, mỗi thùng cháo thêm một ít cũng có tác dụng lớn, y không có nhiều, đây là ba củ cuối cùng rồi, mà dân đói lại nhiều, sau này càng nghiêm trọng hơn, phải tính toán lâu dài chuẩn bị cho tương lai ba bốn tháng sắp tới.
Bạch Chỉ Hàn nhìn Tả Thiếu Dương bận bịu mà thở dài:
- Thiếu gia, khuya quá rồi ngủ đi lấy sức, nếu không đánh thức lão gia và thái thái đấy.
Tả Thiếu Dương sực tỉnh, mình quá nóng vội rồi, thôi thì để mai vậy, nghe lời Bạch Chỉ Hàn đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau Tả Thiếu Dương vừa tỉnh giấc đã nghe thấy nhà bên cạnh loáng thoáng tiếng gõ gõ đập đập, đoán Lý Đại Tráng đã tới làm việc rồi, hiện mới giải trừ giới nghiêm chưa lâu, y trả công theo ngày, Lý Đại Tráng cũng không hề cố ý kéo dài thời gian làm việc, người xưa chất phác lắm lúc làm Tả Thiếu Dương thấy mình đóng vai ác.
Bạch Chỉ Hàn xuống giúp Tả Thiếu Dương mặc y phục, rửa mặt, vô cùng tận tâm chu đáo, cứ thế này tới lúc mình đến cái áo cũng không biết mặc thì thảm, nhưng không nói gì, sáng sớm thức dậy nhìn thấy gương mặt xinh đẹp chưa cố tình bôi lem luốc bẩn thỉu của nàng, ngửi mùi hương dìu dịu từ cơ thể thiếu nữ, là hưởng thụ tối cao, y nhận ra mình càng sa đọa rồi, nhưng không biết cách nào thoát khỏi nó, ý chí y quá yếu ớt khi đối diện với sự sa đọa này.
Đi ra mở cửa hiệu, hôm qua không có tuyết, đường phố vắng vẻ, không có tên quan binh to mồm kia đi qua đi lại khủng bố tinh thần người nghe nữa, một buổi sáng bình yên như mọi ngày, phảng phất chẳng hề có gì xảy ra.
Thế nhưng Tả Thiếu Dương biết chỉ đi qua con phố này thôi, nhất định sẽ thấy cảnh máu me chưa khô trên mặt đất, những ngôi nhà để tang sầu thảm.
Tuy trưng lương đã kết thúc, nhưng lệnh cấm bán lương thực vẫn chấp hành, người phụ trách khu vực này là Bành hỏa trưởng vẫn dân binh sĩ đi tuần tra, trạm gác vẫn lập ở đầu mỗi phố, kiểm tra người qua lại khả nghi.
Tả Thiếu Dương đoán các trạm gác thiết lập cũng là để đề phòng bách tính bạo loạn, nhìn ở góc độ khác cũng là bảo vệ an toàn cho bách tính, dù phố nhà họ trước giờ vốn không cần, một ngày đám thương binh rảnh rỗi vẫn ở lại đây chữa thương thì không lo gì cả.
- Tả công tử, hôm nay khí sắc tốt hơn nhiều đó.
Đại thẩm nhà gần đó dậy sớm thấy Tả Thiếu Dương thì đon đả chào hỏi, trước kia bà gọi là Tả đại lang, nhưng từ hôm qua liền thay đổi cách xưng hô:
- Vâng, Trương thẩm dậy sớm quá!
Đại thẩm đó đưa tay ra sau đấm lưng:
- Ài, cũng không muốn dậy sớm đâu, nhưng người khó chịu, không ngủ được.
- Vậy lát thẩm sang cháu xem cho.
- Thế thì tốt quá, làm phiền Tả công tử rồi.
Lúc này Lý đại tráng nghe thấy bên ngoài nói chuyện đi ra, rồng rắn theo sau là Miêu Bội Lan, đám Đại Tử, còn bê theo một thứ trông như cái ghế tựa bằng gỗ:
- Thiếu gia, hôm qua ta thấy thiếu gia đi lại không tiện nên thức suốt đêm làm cái ghế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT