- Tả thiếu gia, trước đó Quý Chi Đường đã cứu mạng mẹ ta, bây giờ cứu mạng cả nhà ta, là ân nhân tái tạo của Lý gia...

Tả Thiếu Dương bảo Miêu Bội Lan đỡ Lý Đại Tráng lên, y mệt mỏi ngồi xuống ghế, từ lúc bị thương tới giờ cứ hành hạ cái chân này suốt thôi, may sao vết thương không rách ra, cười khổ:

- Có cứu được hay không còn chưa biết chừng nữa.

- Chuyện này ta biết, thiếu gia yên tâm, kiếp này không báo đáp được thỉ kiếp sau.

- Được rồi, đừng nói mấy chuyện kiếp này kiếp sau nữa.

Tả Thiếu Dương bây giờ kỵ nhất những thứ liên quan tới sinh tử, đổi chủ đề:

- Ừm... Sau khi làm xong biển này, huynh giúp ta sửa sang lại phòng ốc một chút, căn nhà này lẫn tiệm tạp hóa đều quá cũ rồi, sửa lại một chút ở cho thoải mái.

Lương thị nghe vậy đi tới nói:

- Trung Nhi, hiện đang đánh nhau, nói không chừng lúc nào đó phản quân giết vào thành, khi đó nhà cửa bị đốt không phải phí sao? Giữ lấy tiền đề phòng vạn nhất.

- Mẹ, phản quân vào thành thì đừng nói đốt nhà, có khi mạng cũng chẳng còn, nhà cửa tiền bạc cũng thành vô nghĩa, con quyết định rồi, còn sống thì sống cho thoải mái một chút. Hôm nay cha nói với Bội Lan là Miêu đại nương nuôi tỷ đệ muội ấy lớn không dễ, nên sống thoải mái một chút, cha mẹ cũng vất vả nuôi nấng tỷ đệ bọn con, chả lẽ con không nên hiếu kính với cha mẹ.

Tả Quý thấy nhi tử hiếu thảo thì ấm lòng, vuốt râu gật đầu:

- Đúng đấy, hiệu thuốc nhà ta hơi cũ nát một chút, trước ki là đi thuê, nên ở được thì thôi, bây giờ là nhà mình rồi, phải duy tu một chút mới được. Cứ để nhi tử làm đi, ta với bà hưởng phúc nhàn là đủ, con nó lớn rồi.

Tả Thiếu Dương nghĩ một chút nói:

- Các khác không vội, Lý đại ca, huynh làm cho ta một cái giường có thể tháo rời nhanh, buổi tối Chỉ Nhi ngủ ở phòng bào chế, không thể cứ trải chiếu suốt.

Bạch Chỉ Hàn lắc đầu:

- Không sao, trải chiếu cũng được.

- Sao được, nhất là giờ tay cô bị thương như thế, càng không thể ngủ dưới đất, cẩn thận hàn khí thừa cơ xâm nhập qua vết thương, tương lai bị phong thấp giống Chúc lão gia tử thì khổ... Nghe ta đi.

- Chỉ Nhi, cháu nghe nó đi.

Lương thị thấy nhi tử quan tâm tới Bạch Chỉ Hàn thì cười híp mắt.

Tiếp đó lại có hàng xóm sang chơi, chúc mừng Tả gia vinh diệu tổ tông, trò chuyện một hồi chủ đề lại quay sang chuyện tìm kiếm lương thực, mọi người đều nói ở phố bọn họ may nhờ có Quý Chi Đường làm gương, những nhà khác học theo mang lương thực đi bán kịp thời, cho nên tuy có nhà nộp muộn bị đánh đòn giữa đường, nhưng hay dở gì cũng giữ được mạng.

Tới lúc này sự tàn khốc bạo sát của quan binh khiến người người kinh hồn táng đởm, rất nhiều người không có lương thực dư vốn hô hào ủng hộ quan binh cũng đóng cửa im thít trong nhà, song vẫn còn người mang tâm lý cầu may, vì thế mà mất mạng.

Cùng lúc đó ở phố nhà Tiểu Muội, một nhà vì che dấu khẩu lương quá ba đấu mà cả nhà mười mấy người bị binh sĩ lôi ra đường xếp thành hàng dài, có cả mấy đứa bé, còn đứa chưa dứt sữa, người già hàng xóm xin cho giữ lại chút hương hỏa, quan binh không động lòng. Phụ trách hành hình chính là Bàng hỏa trưởng, cao giọng tuyên bố tội trạng xong, đao phủ vung đao chuẩn bị chém đầu thì có một thớt chiến mã cầm cờ lệnh phóng tới, vừa vẫy vừa hô lớn:

- Hiệu lệnh của Đại tướng quân, từ bây giờ trở đi, kẻ ẩn dấu khẩu lương vượt hạn ngạch chỉ chém đầu gia trưởng, nam đinh trưởng thành đánh năm mươi rôi, còn nữ nhân trẻ nhỏ không tính.

Bành hỏa trưởng kiểm tra lệnh kỳ, gật đầu:

- Thả người già trẻ nhỏ ra, đánh roi nam tử trưởng thành, gia trưởng xử tử.

Đó là một gia đình trung lưu, gia trưởng là lão đầu, nghe thế mừng rỡ không ngừng khấu đầu cảm tạ hoàng thượng, cảm tạ đại tướng quân, khóc mếu dặn dò con cái xong, vươn đầu đợi chém.

Kỵ sĩ kia tiếp tục cầm cờ lệnh phi ngựa tới từng phố hô vang, ngựa qua Quý Chi Đường, một lão phụ run run nói:

- Mọi người nghe thấy gì không, không chém cả nhà nữa, ơn trời … Phải rồi, đó là nhờ Tả công tử, lúc ấy lão thân và tôn tử đi nộp lương thực, do nộp muộn nhi tử sắp bị đánh đòn, lúc đó công tử đi qua, thương xót người dân đã lên tiếng chất vấn vị tướng quân kia, còn nói gì nhỉ, tôn tử... Lúc đó Tả công tử nói gì nhỉ?

Thẩm Quân, cái tên hôm qua còn lớn tiếng ủng hộ quan binh trưng thu lương thực, té ra trong nhà có lương thực dư, lúc này đang được Tả Quý rửa vết thương rắc thuốc, nhịn đau nói:

- Tả huynh nói giết gia trưởng là đủ, giết cả nhà quá tàn nhẫn, nhất là trẻ nhỏ đâu biết gì, mong Đại tướng quân soi sét lại.

- Đúng, đúng là câu đấy, bây giờ mới vài canh giờ thôi mà Đại tướng quân đã đổi lệnh, chẳng phải nhờ Tả công tử sao, thật phúc đức quá. Tả gia không hổ là dòng dõi thư hương truyền đời, Tả lang trung hiền hậu, Tả công tử bác ái....

Lão phụ khen một tràng, người không biết chuyện hỏi lại từ đầu, lão phụ không nhớ lại bắt Thẩm Quân kể lại, làm hắn kêu khổ không thôi. Tả Quý tất nhiên vui mừng, cứ vuốt râu cười, Lương thị thì vào phòng niệm Phật.

Tả Thiếu Dương cho rằng khả năng lời can gián của mình có thể tác động tới vị Đại tướng quân kia là rất thấp, có lẽ lương thực thu được đã đủ dùng rồi nên mới ra lệnh này để tránh làm mất lòng bách tính, nói thực Tả Thiếu Dương cũng không ngờ rằng có nhiều lương thực được cất dấu như thế, phải nói là quá nhiều, nếu quan binh thống nhất phân phối một cách công bằng hợp lý, biết đâu bách tính có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn này.

Đến khi khách khứa về hết rồi Tả gia mới nhớ đến chỗ phần thưởng của Đại tướng quân đang cất ở phòng ngủ, cả nhà đóng cửa tụ tập xem, gạo là gạo trắng phau phau chứ không phải gạo thô hay bột mì, thịt lợn là lợn mới giết, nguyên máu đỏ tươi, tới gần một trăm cân, quá nhiều, không ăn hết ngay được, người xưa cũng không thiếu cách bảo quản thức ăn, như trải cỏ trong hầm, lấy băng từ sông lên, cắt thịt ra bỏ vào đó, một ít đem muối, hoặc treo ở bếp xông khói. Trừng gà một giỏ, hơn bốn mươi quả, để trong bếp.

Nhà Miêu Bội Lan đã chuyển sang ở tiệm tạp hóa sát vách, cơm cũng ăn riêng, Miêu Bội Lan giúp lấy băng từ sông về cho vào hầm, Tả Quý bảo nàng mang mấy miếng thịt về, ông biết công lao của con mình có phần lớn của Miêu Bội Lan, lời ông nói thì Miêu Bội Lan không dám không nghe, tạ ơn mang thịt về.

Tối hôm đó Tả gia làm một bữa cơm thịnh soạn, gồm cơm gạo trắng, thịt lợn luộc lấy nước nấu canh, sau đó đem rang mặn, trước tiên đem cúng tạ tổ tiên, sau đó mới hạ xuống ăn. Đây là bữa cơm ngon nhất từ khi tới đây của Tả Thiếu Dương, mặc dù từng ăn tiệc nhà Giả tài chủ Mai thôn, nhưng dù sao ở nhà người ta, không bằng nhà mình.

Cơm nước dọn lên, cơm trắng nóng hổi, thịt cũng thơm lừng, đáng lẽ đây phải là bữa cơm vui vẻ, nhưng hôm nay nhìn thấy quá nhiều người chết, nghe quá nhiều chuyện bi thảm, chẳng ai còn hứng thú nói chuyện, im lặng mà ăn.

…..

Cái ngõ nhỏ cách chùa Long Tuyền không xa.

Đêm ngày hôm đó Thảo Nhi mơ mơ màng màng thức dậy, nó bị mùi thức ăn đánh thức, mở mắt nhìn, thấy nãi nãi và mẫu thân nằm co quắp bên cạnh, gia gia nó quá yếu, không qua nổi được nha dịch mang đi từ mấy ngày trước rồi. Từ cái hôm nó cướp được cái bánh bao kia mang về, đó là lần cuối cùng nhà nó không phải rau hay cỏ dại, bụng cũng quen dần rồi, không tới mức ăn vào nôn ra nữa.

Đưa mắt nhìn về phía phát ra múi thơm kia, thấy cha nó đang ngồi đun một cái nồi, bốc khói nghi ngút, có mùi thơm của thịt bay ra, làm Thảo Nhi càng thêm tỉnh táo, bò tới gọi:

- Cha..!

Nam tử kia tay cầm thứ gì đó cho vào mồm, giật mạnh một cái, nhai nhồm nhoàm, nghe thấy tiếng Thảo Nhi có chút bất ngờ quay đầu lại, ánh lửa đỏ chiếu lên mặt hắn, đôi mắt điên dại, khóe miệng sùi bọt mép nhỏ tong tong xuống dưới, trông rất kinh khủng:

- Mày còn chưa chết à? Tao tưởng mày chết rồi chứ, chưa chết thì ra đây ăn, ngon lắm... Cho mày một miếng.

Rồi vớt một miếng thịt trong nồi ra ném cho Thảo Nhi.

Thảo Nhi sức yếu, nó cứ yếu thế mấy hôm nay, nhưng ý chí mạnh mẽ giữ nó còn sống, ngày nào cũng bò đi, tha cỏ về cho đệ đệ nó ăn, cái gì nó cũng nghĩ tới đệ đệ trước, bò tới ngoạm lấy miếng thịt, lập tức kinh hoàng nhả ra, vì thứ nó vừa cắn là một cánh tay, hơn nữa phần cổ tay còn có một sợi dây mùa đỏ.

- Á.

Thảo Nhi hét lên kinh hãi, nó ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn bốn xung quanh, khản giọng gọi tên đệ đệ:

- Bảo Nhi! Bảo Nhi, đệ đâu rồi?

- Đừng gọi nữa, nó trong nồi đây này! Nghe người ta nói thịt người thơm lắm, con mẹ nó bây giờ mới biết, sớm biết lão tử đã chẳng phải chịu đói tới bây giờ. Dù sao thì nó cũng chết rồi, sáng sớm người nha môn sẽ tới đem vứt ở loạn táng cương ngoài thành cho chuột ăn, chẳng bằng để ta ăn cho xong. Ha ha, giờ không lo nữa, dấu thi thể đi thong thả mà ăn thôi, xung quanh còn nhiều cái ăn. Ăn Bảo Nhi xong sẽ ăn mẹ ngươi, nãi nãi ngươi... Đến giờ lão tử mới biết, phí mất gia gia ngươi rồi, cơ mà lão bất tử đó già quắt, thịt dai, chẳng ngon, chả tiếc...

Choang!

Một cục đá bay tới, đập vỡ cái nồi, nước đổ ra, xì một tiếng dập tắt lửa, khói trắng bốc lên cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play