Đến gần trưa, Úy Minh Tuyệt nghĩ đến chuyện xảy ra lúc hừng đông, đột nhiên hơi hơi xấu hổ, vẫn không chịu rời khỏi giường, cũng không liếc mắt nhìn Thước Mộng lấy một cái.

– Chủ nhân, anh thật sự không dậy sao?

– Tôi mệt lắm, để cho tôi ngủ thêm một chút.

Thật xấu hổ quá đi mất, chủ nhân này rớt giá quá đi mất thôi.

– Được rồi, ờ thì… Qua tuần sau em cũng đi học lại đi, chứ không lại có người nói tôi ngược đãi em…

Úy Minh Tuyệt dừng lại nhìn Thước Mộng một chút, bộ dáng Thước Mộng cảm kích muốn rơi nước mắt, hắn lại tiếp tục khoe ra bộ dáng “Chủ nhân”

– Tôi không có phải vì em, tôi chỉ không muốn người bên cạnh là kẻ không có tri thức…

– Tôi biết, cảm ơn anh…

Mặc dù Úy Minh Tuyệt bày ra bộ dáng rất nghiêm túc, nhưng Thước Mộng cảm thấy so với trước đây sao mà đáng yêu thế.

– Ờ… Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?

– Chuyện gì?

– Anh… Tại sao đột nhiên lại tốt với tôi như vậy? Rõ ràng hôm kia anh vẫn còn mang bộ dáng rất tức giận, nhưng mà ngày hôm qua đột nhiên lại rất ôn nhu, đem tôi ra ngoài chơi đùa, mua đồ này nọ cho tôi, lại còn cho tôi về nhà gặp mẹ, hôm nay lại còn cho phép tôi đi học… Tại sao lại đột nhiên tốt như vậy?

– Tôi cũng không biết.

– Hả? Không biết?

Thước Mộng kì quái hỏi.

– Chỉ là tiềm thức cảm giác nên làm như vậy, như vậy em sẽ vui vẻ, cho nên liền làm như vậy thôi… Em cũng đừng hiểu lầm gì cả, tôi không có ý gì khác, “sủng vật” chẳng phải cần được yêu thương sao!

Dừng lại một chút, Úy Minh Tuyệt vội vàng vì mình mà giải thích.

– Dạ, chủ nhân! Cho dù không muốn dậy, cũng nên ăn sáng một chút đi, tôi giúp anh đem lên!

Nói xong, Thước Mộng đứng lậy định xuống lầy mang bữa sáng lên cho Úy Minh Tuyệt.

– Thước Mộng…

Úy Minh Tuyệt gọi y.

– Dạ, có việc gì?

– Em sau này, đừng gọi tôi là chủ nhân…

– Cái gì?

Vậy thì gọi chủ nhân là gì bây giờ? Trực tiếp gọi là Úy Minh Tuyệt? Hình như rất không lễ phép, gọi là ngài Úy sao? Hình như rất xa lạ, rõ ràng đã có quan hệ thân mật với nhau rồi mà… Nghĩ đến đêy, mặt Thước Mộng liền đỏ lên.

Vẫn đưa lưng về phía Thước Mộng, Úy Minh Tuyệt không thấy được sự thay đổi này, chỉ hơi ngoảnh đầu lại nói:

– Có thể gọi tôi là Minh Tuyệt giống như Tiểu Hòa, nếu như em đồng ý, gọi tôi là… “Tuyệt” cũng được…

Nói xong, tự nhiên trên mặt xuất hiện một vạt đỏ ửng.

– Hả? Oh, cái kia, Tuyệt… Tôi… làm bữa sáng giúp anh nha…

Nói xong, Thước Mộng liền đi ra khỏi phòng.

Mẹ ơi, sao mặt nóng quá vậy! Thước Mộng chạy trốn tới nhà vệ sinh dưới lầu, vội vàng dùng nước rửa trôi lửa nóng đang thiêu trên mặt, rửa một hồi, rốt cuộc không chịu được, Thước Mộng ngẩng đầu nhìn chính mình trong giương:

– Thước Mộng à, mày làm sao vậy, chỉ vì người ta nói có mấy câu mà mặt đã đỏ thành như vậy!

Lầm bầm lầu bầu, lại tự xoa ngực của mình, đối với trái tim của mình,

– Còn có mi nữa, đập nhanh như vậy làm cái gì?

Nhưng mà Úy Minh Tuyệt hai ngày nay thật sự rất kì quái mà,

– Chẳng lẽ anh ta thích mình?… ai da, Thước Mộng ơi là Thước Mộng, sao mà ngu quá vậy. Hai người đều là nam nha!

Thước Mộng tự gõ vào đầu mình,

– Nhưng mà, cũng có gì đâu, nói không chừng Úy Minh Tuyệt vốn là người đồng tính luyến ái nha… Không đúng không đúng, không phải, anh ta đã nói rồi, chỉ là “nếm” qua mùi vị của bé trai mà thôi…

Đầu óc Thước Mộng càng lúc càng rối loạn.

Mà giờ phút này Úy Minh Tuyệt đang đợi ở trong phòng cũng suy nghĩ miên man “Trời ạ! Chính mình đang làm cái gì vậy, để cho Thước Mộng gọi mình là “Tuyệt” sao?

Có thân mật quá không?… Cái này có phải giống như xưng hô giữa tình nhân với nhau? Y sẽ không biết được mình đối với y… y có cho mình là biến thái sao… Có lẽ mình cũng sớm là biến thái từ lâu rồi, nếu không sao lại muốn lên giường cùng với bé trai chứ?… Mình tự nhiên thay đổi nhiều quá, có làm y sợ hay không đây? Làm như thế nào mới có thể làm cho y cũng thích mình đây? Ôi ~~~ Thích một người hóa ra cũng là chuyện phiền toái đến như vậy…

– À này, Minh Tuyệt…

Thước Mộng đột nhiên đi vào cắt đứt suy nghĩ loạn xạ của Úy Minh Tuyệt. Mặc dù vốn là do Úy Minh Tuyệt yêu cầu, nhưng mà đột nhiên gọi hắn là “Tuyệt” hình như có hơi quá thân mật, hay là giống như anh Hình Hòa gọi hắn là “Minh Tuyệt” được rồi,

– Ăn cơm đi.

– Được.

Không nghe thấy Thước Mộng gọi mình là “Tuyệt”, Úy Minh Tuyệt thoáng chút thất vọng, nhưng mà tốt xấu gì y cũng chịu gọi là “Minh Tuyệt” rồi, trong lòng Úy Minh Tuyệt cũng có chút an ủi. Đứng dậy rửa mặt, bắt đầu dùng bữa sáng Thước Mộng đưa tới.

– Em đã ăn xong rồi sao?

Thước Mộng lắc đầu.

– Từ hồi nửa đêm tự nhiên đau bụng, không có thoải mái, không muốn ăn!

– Không ăn sao được? Như vậy không tốt cho bao tử đâu.

Kéo Thước Mộng qua, đem lát bánh mình mình chưa dùng tới,

– Ăn một chút đi.

Thước Mộng vừa định đưa tay cầm lấy miếng bánh mình, đột nhiên biến sắc, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh:

– Ài da… lại nữa rồi… Thật là mất mặt mà, tôi đi WC xíu…

Chờ Thước Mộng “chiến đấu” trong nhà vệ sinh ra, Úy Minh Tuyệt quan tâm hỏi:

– Làm sao vậy? Nhìn sắc mặt của em không được tốt lắm.

– Tôi cũng không biết nữa, nửa đêm tự nhiên bụng nhộn nhạo, sau đó cứ phải đi toilet hoài…

– Hay tại vì… lâu rồi không có ăn cơm, ngày hôm qua lại ăn nhiều cho nên mới bị đau bụng…

– Đúng rồi, là vậy hả… Ôi, đều tại tôi thấy cái gì cũng muốn ăn…

Thước Mộng cúi cái đầu nho nhỏ xuống rầu rĩ.

Úy Minh Tuyệt vuốt ve tóc Thước Mộng,

– Tại tôi, nếu như tôi cho em ăn cơm thường xuyên thì cũng không bị như vậy. Hai ngày nay chịu khó một chút, ăn cái gì đó thanh đạm, tôi tìm thuốc cho em. Đợi bao tử em thích ứng lại, tôi sẽ để cho em ăn thứ gì em thích cũng được, chịu không?

– Được… Chúng ta móc nghéo đi!

Thước Mộng đưa ra ngón tay bé xíu đưa đến trước mặt Minh Tuyệt.

– Móc nghéo?

– Đúng rồi, móc nghéo. Móc lại như vầy chính là ước định chuyện đã hứa sẽ không bao giờ đổi ý.

Vẻ mặt Thước Mộng thật chăm chú.

– Được, móc nghéo!

Úy Minh Tuyệt cười, vươn ngón tay út móc lấy ngón tay Thước Mộng.

Thước Mộng, nếu như đây là ước định cả đời, em có hay không còn nguyện ý cùng tôi móc nghéo? Nếu như có thể, tôi hi vọng em có thể ở bên cạnh tôi, cả đời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play