Trở lại biệt thự của Úy Minh Tuyệt, Úy Minh Tuyệt muốn Thước Mộng đi tắm rửa trước, chính mình cũng đến một phòng tắm khác. Trong phòng tắm, Thước Mộng vẫn lo sợ bất an, Úy Minh Tuyệt có thể lập tức, có thể… Lại làm chuyện đó với mình? Thôi đi, cho dù hắn hôm nay đối xử với mình rất khác, nhưng mà… ai nha nha, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên nữa, còn phải sợ cái gì nữa chứ… Thước Mộng, ngươi như thế nào lại có cái ý nghĩ không nên có này, ngươi là nam mà, bị đặt dưới thân một người đàn ông khác như thế nào lại nghĩ không có gì hả? Loạn, loạn hết rồi… Thước Mộng nhìn người trong gương mà tự gõ đầu.
Sau khi tắm xong lên giường ngồi, Thước Mộng khẩn trương chờ Úy Minh Tuyệt đến. Cửa bị đẩy ra, người kia theo đó bước vào.
– Tắm xong rồi à?
Úy Minh Tuyệt đi tới bên giường ôm Thước Mộng, vùi đầu vào hõm vai y tham lam hít lấy mùi thơm da thịt sau khi tắm rửa,
– Dạ, xong rồi…
Lại muốn nữa rồi! Thước Mộng khẩn trương nhắm mắt lại, thân thể cứng ngắc.
Cảm giác được người trong lòng cứng ngắc, Úy Minh Tuyệt mỉm cười, dùng sức đem Thước Mộng ấn xuống giường, chính mình cũng nằm xuống,
– Tắm xong rồi vậy thì ngủ đi.
– Hả?
Vẫn bị Úy Minh Tuyệt gắt gao ôm lấy trên giường, Thước Mộng có chút không tin vào lỗ tai của mình:
– Cứ như vậy… đi ngủ sao?
– Sao vậy? Em muốn vận động một chút à?
Úy Minh Tuyệt tà tà cười, như là đang vẽ đường cho hươu chạy.
– Dạ không, không có gì, vậy thì ngủ đi… Ngủ ngon!
Yên lặng một hồi lâu, Thước Mộng nhẹ nhàng mở miệng:
– Ông… Ông ngủ chưa?
– Uh? Có việc gì?
Úy Minh Tuyệt trầm thấp đáp lại Thước Mộng.
– Hôm nay, cảm ơn ông… Cảm ơn ông hôm nay đã đối xử rất tốt với tôi, mua đồ cho tôi, mời tôi ăn lại còn cho tôi về nhà gặp mẹ, giúp tôi gạt mẹ… Cảm ơn ông!
Thước Mộng vừa nói, vừa chui vào sâu trong lòng ngực Úy Minh Tuyệt, thật sự rất ấm áp…
– Cảm ơn làm gì… Có gì đâu mà phải cảm ơn chứ, vốn là tôi đối xử với em không tốt trước, không phải sao? Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ tiếp tục đối xử tốt với em…
Úy Minh Tuyệt mơ mơ màng màng như là sắp chìm vào giấc ngủ.
Thước Mộng ngẩng đầu, hé mắt nhìn Úy Minh Tuyệt, hắn thật sự đã ngủ thiếp đi rồi, khuôn mặt thật bình an, bỏ xuống mặt nạ lãnh khốc nghiêm túc mà ban ngày thường dùng, đây đúng là Úy Minh Tuyệt sao, thật sự rất đẹp trai. Thước Mộng cảm thấy thật mông lung, đâu mới là con người thật của Úy Minh Tuyệt? Cái người hung ác đáng sợ kia hay là cái người ôn nhu đối với mình thật tốt này?
– Úy Minh Tuyệt, anh nếu vẫn có thể đối xử tốt với tôi như vậy thì quá đủ rồi…
Cơn buồn ngủ kéo tới, Thước Mộng mơ mơ màng màng nói ra những từ cuối cùng. Lúc này, có một thứ tình cảm không biết gọi tên là gì lặng lẽ đi vào trong tim Thước Mộng…
—
– Em muốn làm gì?
Một người đàn ông cầm lấy tay một người phụ nữ, người phụ nữ đang bị nắm tay kia bên người đang kéo theo một rương hành lí rất lớn, tay kia đang mở cửa ra, cả người toát lên bộ dạng nhất định phải rời đi khỏi đây.
– Anh buông tay, để cho tôi đi.
Người phụ nữ lạnh lùng không mang bất kì tia tình cảm nào trên mặt.
– Anh xin em, đừng đi mà… Xem như chúng ta tình cảm vợ chồng đã nhiều nằm, xem như vì Tiểu Tuyệt, có thể ở lại không!
Người đàn ông đau khổ khẩn cầu người phụ nữ.
– Hừ! Ở lại? Để cho tôi tiếp tục chết chìm trong cuộc sống khổ sở này sao?
Người phụ nữ hung hăng hất tay người đàn ông,
– Nói cho anh biết, tôi không muốn, cho dù có là Tiểu Tuyệt cũng không thể ngăn cản tôi theo đuổi hạnh phúc mà tôi muốn!
Nói xong, liền bước đi không quay đầu nhịn lại một lần.
Trong góc nhà, một thân người nho nhỏ co quắp, hai mắt rưng rưng nhìn xuống mặt đất. Mẹ thật sự đi rồi, bà không cần mình nữa, cũng không cần ba nữa…
– Tiểu Tuyệt…
Người đàn ông đi đến trước thân thể bé nhỏ, vuốt ve cái đầu nho nhỏ,
– Tiểu Tuyệt, ba vô dụng, không thể giữ mẹ con lại, con cũng đừng trách ba…
– Ba…
Đứa bé gọi là “Tiểu Tuyệt” kia lao vào trong lòng người đàn ông,
– Là Tiểu Tuyệt không ngoan sao? Cho nên mẹ mới không cần Tiểu Tuyệt nữa sao?
– Không phải không phải, con ngoan, là ba vô dụng, ba không thể cho mẹ con cuộc sống sung sướng, là lỗi của ba…
Người đàn ông ôm lấy đứa con mình khóc nấc.
Mấy ngày sau, khi Tiểu Tuyệt tan học về nhà, bé không thể nào tin được những điều đang diễn ra trước mắt. Máu, máu đỏ tươi chảy tràn, chảy đến tận chân mình, trong không khí nồng nặc mùi tanh của máu, trong góc phòng như là đang ngủ bị máu vây quanh.
– Ba, ba sao lại ngủ ở đó… Ba, ba đứng lên nhanh đi, rất bẩn đó…
Tiểu Tuyệt lôi kéo góc áo của cha, nước mắt không ngăn được tuôn ra, rốt cuộc, thân thể của cha ngã nhào xuống đất.
– Ba, đừng bỏ Tiểu Tuyệt lại một mình, ba…
Tiểu Tuyệt ôm lấy thi thể cha khóc ngất.
Sau khi tang sự của cha đã xong xuôi, bây giờ đến vấn đề nuôi dưỡng Tiểu Tuyệt, họ hàng bên nội cho rằng bé vẫn còn mẹ, chẳng ai chịu nuôi dưỡng bé. Sau khi giúp bé tìm được địa chỉ của mẹ liền toàn bộ lảng tránh đi.
– Ai đó… Tới liền tới liền.
Tiểu Tuyệt nôn nóng, đó đúng là giọng nói của mẹ.
– Là ai vậy… Mày…
Người phụ nữ mở cửa ra nhìn thấy bóng người trước mắt không khỏi sửng sốt.
– Mẹ, là Tiểu Tuyệt…
Tiểu Tuyệt nhìn mẹ, cuộc sống của mẹ bây giờ đúng là rất tốt, nhìn bộ quần áo của bà thật là sang trọng đắt tiền, nữ trang đeo đầy người, phấn sáp trên mặt cũng thật dày.
– Mẹ, ba chết rồi…
– Cái gì? Mẹ cái gì? Con cái nhà ai đừng có tùy tiện đến đây nhận mẹ loạn cả lên, tôi không biết cậu! Cha cậu chết thì liên quan gì đến tôi? Đi nhanh một chút đi…
Nói xong liền đem cửa đóng sầm lại, cho dù Tiểu Tuyệt có gõ thế nào cũng không ai để ý nữa.
Tiểu Tuyệt ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, đây thật sự là mẹ của mình sao? Người mẹ thật dịu dàng của bé trước kia với người phụ nữ này là một sao? Không phải đâu, không phải, mẹ bé không phải là người như vậy, người đàn bà này chỉ có vẻ bề ngoài giống mẹ mà thôi, bà ta không phải là mẹ, không phải… Ba, làm sao bây giờ? Con không tìm được mẹ, ba tại sao lại bỏ Tiểu Tuyệt lại một mình? Là Tiểu Tuyệt không ngoan sao?
Đây chính là người ta vẫn nói là “Tình” sao? Cái gì mà “sống chết có nhau”? Thì ra chẳng chịu nổi một kích! Ba! Ba thật sự không đáng mà…
—
– Ba… Ba… Đừng bỏ con lại… Mẹ, con là Tiểu Tuyệt, mẹ không cần con nữa sao…
– Tỉnh, Tỉnh lại, chủ, chủ nhân, ông tỉnh lại…
Hừng đông, Thước Mộng bị những lời nói mớ của Úy Minh Tuyệt đánh thức, Úy Minh Tuyệt trong giấc mơ như một đứa trẻ yếu ớt, một mực khóc ròng, kêu cha gọi mẹ của mình.
Bị Thước Mộng đánh thức khỏi cơn mộng, Úy Minh Tuyệt mở hai mắt ướt át thấy bộ dáng lo lắng của Thước Mộng ngay bên cạnh, cảm xúc không kềm được vội ôm lấy cổ y, thì thào tự nói:
– Đừng rời đi khỏi tôi, đừng rời đi khỏi tôi…
– Tôi, tôi không có rời đi mà… Tôi ở lại, tôi ở lại bên cạnh anh, tôi không đi, trừ khi anh muốn tôi đi…
Thước Mộng khó xử cũng ôm lấy Úy Minh Tuyệt.
– Cho dù là tôi muốn em rời đi, em cũng không được đi, biết chưa?
Úy Minh Tuyệt yêu cầu rất vô lí, hai cánh tay như muốn giam cầm Thước Mộng lại, giống như muốn đem Thước Mộng khảm vào trong cơ thể của mình.
– Tôi không đi, tôi sẽ ở cùng anh…
– Thước Mộng… Tôi, có phải rất xấu không? Trước khi tôi đối xử với em như vậy, em có chán ghét tôi không?
– Dạ… Tôi quả thật rất sợ anh, bộ dáng hung thần ác sát của anh rất đáng sợ… Nhưng mà, ngày hôm qua anh rất tốt với tôi, tôi rất cảm ơn anh, nếu như anh là người như vậy thì không có chút nào đáng ghét cả. Tôi rất thích anh như vậy.
– Vui… Vui mừng sao? Thước Mộng, em nhớ kĩ em đã nói như vậy, em đã nói nhất định sẽ ở bên cạnh tôi, em đã nói em thích tôi, không được quên.
Thước Mộng gật đầu, Úy Minh Tuyệt như vậy thật sự làm người ta rất đau lòng!