Thì ra vào thời điểm mấu chốt, Văn sư phụ xuất hiện, ông kích động ôm lấy ta vào lòng, thì thào nói:" Hài tử ngốc, ngươi sao lại ngốc như vậy, sao co thể sử dụng tánh mạng ma pháp, nếu chậm một bước chắc ta sẽ vĩnh viễn không tha cho chính mình." Quả thật, ta dùng tánh mạng ma pháp kích phát tiềm lực, nhưng tổn thất ít nhất cũng là một nửa táng mạng lực, thậm chí là toàn bộ táng mạng, Văn sư phụ nghe được ta phát ra chú ngữ đã kịp thời ngăn lại.
Dưới sân khán giả quan chiến phát ra nhiều ý kiến phản đối, có rất nhiều người nhận ra Văn sư phụ nên càng cao hô:"Phạm quy, phạm quy." Trọng tài cũng đi tới, cung kính hỏi:" Viện trưởng đại nhân, ngài định..."
Văn sư phụ ôm ta đứng lên, phất phất tay nói:" Ta đại biểu Quang diệu chiến đội nhận thua." Quay đầu lại ông nói với Kì Lỗ:" ta sẽ đi nhận lỗi với phụ thân ngươi." Kì Lỗ muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt trầm thống của Văn sư phụ cuối cùng cũng không nói nên lời.
Trận đấu vì chúng ta thảm bại mà chấm dứt.
Ta tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở một nơi rất sạch sẽ, ta ngoái cổ nhìn khắp phòng, ngoại trừ ta chung quanh còn có bốn chiếc giường, trên đó là toàn bộ thành viên Quang diệu chiến đội chúng ta, Cao Đức đang ngồi nói chuyện cùng Hành Áo, Đông Nhật và Tu Ti không biết hôn mê hay đang ngủ.
Ta rên lên một tiếng vì đau, Hành Áo:"A, Trường Cung tỉnh rồi, Trường Cung lão đại ngươi cảm thấy thế nào? " Quái, ta trở thành lão đại từ lúc nào
Ta hỏi nhỏ:" Còn chưa chết được, chúng ta vì sao ở đây, trận đấu cuối cùng thế nào rồi?"
Hành Áo thở dài, bắt đầu kể chuyện sau khi chúng ta hôn mê.
Nguyên lai, sau khi trận đấu chấm dứt Tu Đạt quốc vương nghe kể về tinh thần ương ngạnh của chúng ta đã đặc phê cho chúng ta vào nội cung dưỡng thương, sai ngự y chẩn trị, càng kinh ngạc hơn là Bỉ Kì công tước cũng không làm khó Văn sư phụ , càng không nhận lời tạ lỗi của Văn sư phụ .
Nghe được Văn sư phụ không có chịu nhục, ta thở ra một hơi dài, cảm thán nói:"đều do ta không có tài, xem ra ta phải đi một con đường rất dài nữa."
Hành Áo cười nói:"thôi đi, Trường Cung, ta bây giờ chân tâm phục ngươi rồi, bằng thực lực của chúng ta có thể chiến thắng Thân vương chiến đội đã rất kinh ngạc rồi, các ngươi ba người còn suýt nữa thắng Phong long chiến đội, nghe Văn sư phụ nói nếu ông không kịp thời ngăn thì ngươi ngay cả tánh mạng ma pháp cũng dùng tới, ngươi thật sự quá mạnh. Nếu không có ngươi, sợ là chúng ta liều mạng cũng không có cơ hội, Ta cùng Cao Đức còn có Tu Ti khi chiến thắng Thân vương chiến đội đã quyết định từ nay về sau nhất định cùng ngươi chiến đấu.
Hành Áo nói làm ta cảm thấy thật ấm áp, ta mỉm cười nói:" yên tâm đi, chúng ta là một chiến đội mà,vĩnh viễn ta không quên các ngươi. Đông Nhật cùng Tu Ti sao rồi?"
"Mặc dù thương thế rất nặng, nhưng bọn họ không có nguy hiểm đến tính mạng, Nghỉ ngơi nhiều một chút là được, ngươi cũng nhanh nghỉ đi, đừng nói nhiều nữa, đến bữa cơm ta sẽ gọi ngươi."
"Tốt, ta ngủ thêm một chút." Hết thảy mọi chuyện đều giải quyết xong, mặc dù chưa phải viên mãn nhưng còn có thể chấp nhận được, ta phóng túng thân thể, êm êm ái ái tiến vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, có thứ gì đó rất thơm, một trận hương thơm mê ngươi kéo ta từ trong giấc mơ tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt, oa, tất cả mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, ta hỏi liền:" có phần ta không, ta đói chết được ."
Văn sư phụ cũng có mặt, thấy ta tỉnh lại thì cười nói:" không cần gọi ngươi cũng tỉnh lại đó thôi, nhanh ăn đi." Một thị nữ giúp ta nửa nằm nửa ngồi rồi đặt một cái bàn nhỏ trên giường, mang ra một bát to canh cùng một ít đồ ăn.
Ta ăn năn nói:" Xin lỗi Văn sư phụ ,ta không hoàn thành sứ mạng của mình. "
Văn sư phụ nhẹ lắc đầu:"Hài tử, ngươi đã làm phi thường tốt, nhưng từ nay về sau không thể dễ dàng dụng tánh mạng ma pháp như vậy nữa, ta đã tưởng không biết nói thế nào với Lao Luân, Bỉ Kì cũng không phải không biết đạo lí, nếu công bình mà đấu chúng ta có thể thắng, kỳ thật thất bại đối với các ngươi mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu, nó làm các ngươi biết rõ thực lực của mình chưa đủ, từ nay về sau cố gắng hơn, thôi ăn cơm đi."
Ta đã cố không nói chuyện cùng mọi người, bởi vì thực sự trong miệng ta rất nhiều nước miếng, bát canh màu vàng sậm tỏa ra mùi thơm nức mũi, ta làm một ngụm rồi mới nói, oa, ngon quá, ta không nhịn được hỏi:"Đây là loại canh gì vậy, ngon quá."
Tu Ti trả lời:"đây là cung đình bí chế tên là Chúng Tiên thang, dùng rất nhiều loại dã vị cùng linh chi,lộc nhung,hà thủ ô nhiều loại danh quý ninh một thời gian dài mới thành, phi thường trân quý, mà sao ngươi ăn xong nhanh vậy?"
Ta đỏ mặt lên, to giọng nói:" cái gì mà nói ta ăn xong, các ngươi không ăn sao?" Tất cả mọi người ha ha cười to, chính ta cũng không nhịn được cười, đến lúc động vết thương đau quá mới dựng lại. Cùng nhau trải qua khảo nghiệm sanh tử làm quan hệ mọi người gần hơn rất nhiều, rất nhiều
Ta ăn như gió thổi mây bay hết phần của mình, mọi người còn chưa có ăn xong, ta nhìn xung quanh, thấy Đông Nhật ăn chậm nhất, tựu hỏi hắn:" ngươi ăn không ngon a?"
Đông Nhật nhìn vẻ thèm thuồng trong mắt ta cười nói:" ngon" Ta lại quay qua Tu Ti nói:"Oa, Tu Ti, canh của ngươi sao nhiều hơn của ta, thiên vị quá." Nghe xong ta nói mọi người rốt cục không nhịn được cười, Cao Đức còn phun cả thức ăn từ trong miệng ra, ta vội nói:"ngươi không ăn đừng phí phạm vậy!"
Cuối cùng Văn sư phụ cũng giải thích:"Trường Cung a, bọn họ miệng vết thương đều nhanh lành, còn ngươi vẫn chưa khỏi, thân thể suy yếu nặng, ăn nhiều ngược lại không tốt."
Nghe Văn sư phụ nói ta đầy bất mãn nằm xuống, ta chưa từng ăn qua cái gì ngon như vậy, thừa dịp mọi người không chú ý ta sai thị nữ nói đầu bếp nấu thêm cho ta một chút.
Vết thương của mọi người đều lành rất nhanh, cơ bản đều khỏi hẳn, ta thực sự không nghĩ nhanh như vậy a, ta còn chưa thử hết các mĩ vị của hoàng cung a.
Đến hôm nay,Văn sư phụ thấy chúng ta đều đã bình phục, tựu dẫn chúng ta đi gặp hoàng thượng, ta thấy cũng phải, không thể ăn không của người nhiều đồ vậy cũng nên hỏi thăm chút.
Ta nghĩ hoàng cung thật giống mê cung, ta không thể nhớ nổi, xem ra ta thấy mọi người khác cũng vậy.
Chúng ta đi tới một tòa kiến trúc vô cùng hoành vĩ, Văn sư phụ nói đây là Cần Chánh điện. Mọi người vừa tập trung lại, Văn sư phụ nói chúng ta quỳ xuống, chúng ta theo ông hô to cái gì vạn vạn tuế. Xong hết nghi lễ ta trộm ngước lên .
Đây là Tu Đạt quốc vương sao? Chỉ thấy một người ngồi trên long ỷ, mặc một thân bào phục hoa lệ, đại khái rất uy nghiêm, hai mắt tỏa hào quang.
" Không cần đa lễ, mọi người hãy bình thân"
Tu Đạt quốc vương hiển nhiên rất trọng dụng chúng ta, hỏi chúng ta có nguyện ý làm quan không? Nửa ngày không ai nói gì, ta mới phát hiện bọn họ đều đợi ta, xem ta ý kiến thế nào, ta cũng không phải người Tu Đạt, nhưng cũng đành phải cúi đầu tạ ơn, xong nói chúng ta tựu tuổi còn nhỏ, trận đấu lần này khiến chúng ta đều cảm thấy công phu chính mình còn phải học tập nhiều, từ nay về sau võ học đại thành nhất định báo ân quốc gia. Đúng những lời mà ta ăn trộm được của Văn sư phụ.
Hoàn hảo a, quốc vương thật sự rất anh minh, một chút đều không làm khó chúng ta, chỉ là miễn lễ hai câu rồi cho chúng ta cáo lui.
Rốt cục trở lại phòng của Văn sư phụ, mặc dù không có đồ ăn ngon nhưng ta vẫn cảm thấy nơi này tốt hơn vì rất thoải mái.:full:
Sau đó, chúng ta không hề tách ra, mỗi ngày đều rèn luyện thân thể cùng vũ kĩ, ta đem quang hệ ma pháp một ít đơn giản dạy lại cho đồng đội, thời gian vội vã mà qua, bất tri bất giác đã qua sáu tháng.
Mặc dù không nghĩ phải rời xa nhũng đồng đội thân thiết, nhưng ta còn phải hoàn thành sứ mạng của chính mình , ta tìm tới Văn sư phụ nói:" Văn sư phụ, cám ơn ngài mấy tháng nay đã dạy bảo ta, nhưng ta còn phải hoàn thành sứ mạng mà Địch sư phụ giao cho."
Văn sư phụ vỗ vỗ bả vai ta:" nói thật,ta không muốn xa ngươi, ngươi bây giờ ta coi như đệ tử của chính ta vậy."
Ta cười nói:'vốn ta cũng chính là đệ tử của ngài mà, từ nay về sau ta còn trở lại gặp mọi người mà."
Văn sư phụ thở dài nói:"được rồi, ngươi nói với mọi người một tiếng, sửa soạn mai lên đường thôi." Ta gật đầu trở về học viện, khi ta nói cùng mọi người ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ Địch sư phụ giao, bọn họ không hề níu kéo làm ta thấy khó xử. Trở về phòng thu thập đồ đạc chính mình tựu đợi ngày mai lên đường.Xong hết, ta ngồi ở trên giường, nghĩ lại tại Tu Đạt phát sinh đủ loại, tại nơi Chiến Hổ đại ca ma pháp lực tăng lên một bậc đồng thời cũng học được một ít vũ kĩ đơn giản, thăng long quyết ta đã đạt tới Bạt tụy cảnh giới, có thực lực một kỵ sĩ. Tất cả mọi người thấy tốc độ đấu khí của ta tăng lên đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có ta biết vì ta có cường đại tinh thần lực mà ra.
Đến lúc rời khỏi nơi này rồi, nghĩ đến Chiến Hổ đại ca ta còn chưa có thay hắn đến vẫn an phụ thân hắn. Đi một chuyến đến thân vương phủ thôi.
Sau khi nghe ngóng biết được thân vương phủ tại phía đông nam thành Tu Đạt, lấy danh nghĩa gì làm cho thân vương tiếp ta đây ta chợt nghĩ đến Thiểm Vân Tu Đạt, hắn là huynh trưởng của Chiến Hổ, đã cùng ta giao thủ qua, đi gặp hắn trước, tùy tình huống có thể hay không gặp thân vương.
Ta đi tới thân vương phủ nhờ người hầu giúp ta báo cầu kiến Vương gia Thiểm Vân, không lâu Thiểm Vân tự mình ra đón, nhìn thấy ta rất cao hứng, cười nói:" Trường Cung, là ngươi a, thật sự là khách quý, mau vào, chúng ta đi vào thôi."
Ta khách khí nói:"Thật không phải, đã quấy rầy huynh"
"Sao lại nói vậy, Thiểm Vân ta coi trọng nhất là người mạnh, chỉ có người mạnh hơn ta mới khiến ta coi là bằng hữu, mặc kệ ngươi thế nào ta vẫn coi ngươi là bằng hữu, ha ha" hắn thật hào sảng, nghe hắn nói xong ta trong lòng cũng thật cao hứng.
"Ta cũng rất cao hứng khi có bằng hữu như huynh a, trận đấu trước là vận khí, thắng được thật là do quá may mắn, nếu huynh dùng huyễn thú ngay từ đầu ta sợ rằng không thắng được."Vừa nói, chúng ta vừa vào thân vương phủ, thật sự là rất lớn, nội phủ kiến trúc vô cùng hoành vĩ, mặc dù không giống hoàng cung nhưng cũng có thể nói là tiểu mê cung.
Thiểm Vân nói:"huyễn thú của ngươi cũng quá lợi hại, đó là loại gì vậy?"
Tiểu kim bây giờ vẫn ngủ say trong cơ thể ta, ta nghĩ một chút nói:"Là loại xà huyễn thú, chẳng qua một loại rất dài thôi, uy lực không nhỏ nhưng rất hao phí ma pháp lực, từ đó nó vẫn ngủ say hấp thu pháp lực của ta, nếu ngày đó huynh kiên trì thêm chốc lát, nó cũng không thể đấu. Cho nên ta nói thắng lợi là do may mắn mà."
Thiểm Vân dẫn ta vào phòng hắn, chúng ta hàn huyên đủ thứ, từ trong lời nói ta cảm thấy Thiểm Vân cùng Chiến Hổ vô cùng giống nhau, cùng là hán tử trực sảng.
Ta cắn răng hạ quyết tâm.
"Thiểm Vân đại ca, đệ có chút việc nói cùng huynh. Huynh có phải còn có một người đệ đệ?"
Nghe xong ta hỏi, Thiểm Vân kích động phi thường nắm lấy tay ta:"đệ có tin tức gì của Kinh Vân a?"
"Oa, huynh nhẹ tay chút, đệ không chịu được lực tay của quang minh kỵ sĩ a." Thiểm Vân lúc này mới bớt kích động.
Ta tiếo tục nói:"kỳ thật, đệ lần này tới Tu Đạt thành có thêm một nhiệm vụ chính là thay hắn báo tin bình an về nhà, thay hắn vấn an mọi người thế nào."
Thiểm Vân nói:" Sao nó vì cái gì không tự về, nó bây giờ ở đâu?"
Ta thong thả lắc đầu nói:"đệ chỉ có thể nói cho huynh hắn bây giờ rất bình an, vì đệ đã từng hứa không nói nơi hắn ở, nguyện vọng của hắn đạt được hắn sẽ trở về."
Thiểm Vân thở dài:"đều là vì chuyện địa long của hắn, Kinh Vân thật là ngốc, cũng là chúng ta không tốt, không có quan tâm tới hắn, nên hắn mới lưu thư xuất tẩu kỳ thật phụ thân căn bản là không trách hắn, ai có thể cam đoan không xảy ra chuyện gì chứ. Kinh Vân là người có thiên phú nhất trong ba huynh đệ chúng ta, bây giờ thành ra như vậy ta thực sự khó xử, ta cũng không bức đệ nói ra nơi hắn ở, nếu ngươi gặp nhất đinh khuyên hắn nhanh trở về, nói tất cả nhà đều rất nhớ hắn."
Ta gật đầu nói:"ta yên tâm rồi, khi về sẽ nói cùng đại ca, đệ quên mất, đệ đã cùng Kinh Vân kết nghĩa, huynh là huynh trưởng đại ca nên cũng thành huynh của đệ, ha ha, ta nghĩ Chiến Hổ đến khi công phu luyện lên quang minh kỵ sĩ hắn nhất định trở về, cũng nhanh thôi,a Thân vương điện hạ thế nào? ngài có khỏe không?"
Thiểm Vân nói:"phụ thân còn rất khỏe, chỉ là già hơn trước rất nhiều, mặc dù không nói ra nhưng ta biết người trong lòng rất nhớ Kinh Vân."
"Thiểm Vân đại ca, huynh đừng nói tin tức của Chiến Hổ đại ca cho thân vương điện hạ, đợi ta rời đi rồi cho ta vài năm thời gian, ta nhất định đưa Chiến Hổ đại ca trở về."
"Tốt, ta tin tưởng đệ, cũng rất cảm ơn đệ đã quan tâm đến chuyện gia đình chúng ta từ nay về sau đệ cần gì hãy nói, ta sẽ toàn lực giúp đỡ, đay là lệnh bài đệ nhị quân đoàn của ta, tại Tu Đạt có ảnh hưởng nhất định, đệ cầm lấy về sau tốt hơn." Ta cầm lấy tấm lệnh bài, mặt trước khắc Địa long nhị quân đoàn sứ giả, mặt sau có khắc hình dạng một địa long .
Ta cũng không khách khí, tiếp lấy:" Thiểm Vân đại ca, đệ về sớm, ngày mai còn phải lên đường."
Thiểm Vân vẫn đưa ta đến tận của, ta theo trí nhớ trở về học viện.
Trong phòng đang có khách, là Hoa Luân Hồng Tuyết, lần trước tỷ thí chính là vì nàng a, lúc này nàng lại tới sẽ không biết gây chuyện gì nữa.
Không đợi ta nói nàng đã đón trước:"Trường Cung,ngươi đã trở lại, nghe nói ngươi ngày mai ra đi, chuyện cũ ta thật sự rất xin lỗi."
Văn sư phụ đứng ở bên cười nói:" hôm nay ngươi đều nói xin lỗi rất nhiều rồi, việc này không thể trách ngươi."
Ta nhàn nhạt trả lời:" Hoa Luân tiểu thư, Đông Nhật là hảo huynh đệ của ta, tính tình của hắn ngươi cũng nên hiểu, nếu ngươi thiệt tình thích hắn từ nay về sau nên chiếu cố hắn hơn, ta rất không hy vọng huynh đệ ta phải chịu ủy khuất. Thôi ta đi nghỉ trước, ngày mai còn đi sớm."
Nghe ta nói Đông Nhật cùng Hồng Tuyết mặt đều hồng lên, ngay cả người rất ít lời như Tu Ti đều cười:"Trường Cung nói thật chân trực a, ha ha" Cao Đức cùng Hành Áo càng cười to hơn.
Hồng Tuyết nghiêm mặt nói:"ta không tới nữa, các ngươi đều khi dễ ta." Trong miệng dù nói vậy nhưng lời ta nói đã khắc sâu vào đáy lòng nàng, Hồng Tuyết ngầm hạ quyết tâm, sau này nhất định khiến Đông Nhật yêu mình, làm cho hắn bớt tự ti, bạo dạn đối mặt thế giới tương lai.
Mà Đông Nhật trong lòng lại có ý khác, đó không ngờ là muốn trốn tránh.
Sáng sớm, ta đi tới phòng của Văn sư phụ hướng tơi ông cáo biệt,Văn sư phụ đưa cho ta một phong thư:"Đây ta gởi cho Lao Luân, ngươi dọc đường phải cẩn thận, mặc kệ hoàn thành hay không được nhiệm vụ đều sớm trở về, thôi không cần đến đây nữa, ngươi đã đi thời gian dài, người nhà đều sớm nhớ ngươi, nhớ kỹ chú ý an toàn."
Ta thực cảm động,nhớ tới tình cảm mấy tháng nay, cầm lấy tay Văn sư phụ nói:"Văn sư phụ , từ nay về sau ta nhất định về thăm ngài, ngài chú ý thân thể, con đi." Văn sư phụ nhìn ta rồi quỷ bí cười, không nói thêm gì.
Ta cũng không thấy Đông Nhật bọn họ, tính ra lại hơn, ta lưu luyến rời khỏi nơi này.
Một bên cất bước ra đi, tâm lại nhớ đến nơi đây kỷ niệm cùng bằng hữu mọi người khiến trong lòng ta có chút khó phân. Ta lắc lắc đầu, tự nói, không nghĩ nữa, mỗi người đều có con đường riêng của chính mình, có hợp có tan, từ nay về sau còn có thể gặp lại mà, chợt thấy có gì đó phía trước quen quá. Nguyên lai là dong binh công hội, chợt nhớ tới lần đầu tiên lần đầu tiên làm nhiệm vụ, không biết là thành công hay thất bại nữa. Ta tới nơi này thời gian dài như vậy còn chưa có tìm Long Mãnh, vì tương đối bận, tựu đã quên hắn, thật sự là quên mất. Đi vào đây nhờ vận khí thôi, nếu gặp được chính là có duyên.
Vào dong binh công hội, so với lần trước lớn hơn mấy lần, xem ra thành thị lớn nhỏ cũng ảnh hưởng đến sản nghiệp a. Ta nhìn chung quanh, không phải đỏ vậy chứ, tại đám đông hỗn độn đó ta thấy một bóng người quen thuộc.
Ta lớn tiếng gọi:"Long Mãnh!"
Cao lớn thân ảnh xoay đầu lại thấy ta kinh hãi kêu to:"Trường Cung, là ngươi, ngươi đã tới. Lâu như vậy ngươi đi, ta còn tưởng ngươi bị đạo tặc bắt rồi."nói xong tựu chạy tới nắm hai tay ta.
Ta thở dài, giả vờ rất thất vọng nói:"Không có bị bắt, chỉ là không thể đi được, nên bây giờ mới tới."
Long Mãnh cười hồn hậu nói:"Không sao, chỉ cần ngươi tới là tốt rồi, ta đã hoàn thành không ít nhiệm vụ, giờ đã là C cấp dong binh, ngươi bây giờ phải làm gì, chúng ta tìm chỗ nào đó uống một chén đi"
"Không được, ta tới chủ yếu giữ lời với huynh, ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao, thời gian tới sẽ không vội ,để sau nha"
Long Mãnh có chút nóng nảy, lớn tiếng nói:"không được, thật vất vả mới gặp mặt, như thế nào cho ngươi đi nhanh như vậy, ta đi cùng ngươi. Ngươi là người ta phục nhất từ trước đến nay, ta không rời ngươi nha." Không phải chứ, ta không phải là mỹ nhân, sao lại có lực hấp dẫn vậy?
Ta nghĩ chút, sau đó đưa hắn tới một nơi vắng vẻ, nhỏ giọng nói với hắn:"Long Mãnh a, ngươi cũng biết thực lực ngươi còn kém so với ta một chút, nếu ta dẫn ngươi đi, chẳng những không giúp được gì, có thể với ngươi sẽ rất nguy hiểm."
"Ta không sợ nguy hiểm, ngươi dẫn ta đi đi. Van cầu ngươi, ta sẽ nghe theo ngươi nói được không?" Thật sự là khó, không biết làm sao bây giờ. Chợt, có rồi, ta mỉm cười âm hiểm:" ngươi xem như vậy được không, ta giới thiệu cho ngươi một vị danh sư, ngươi học vũ kĩ nơi ông ta, đợi khi có thành tựu nhất định rồi mới cùng ta đi lịch lãm."
Long Mãnh có chút nghi hoặc:"Danh sư? Sao có thể, ta vẫn tưởng ta đã có sư phó, công phu hơn ta rất nhiều, thật sự là danh sư a?"
Ta cũng không trả lời hắn, từ trên mình lấy bút viết một phong thư đưa cho hắn nói:" ngươi cầm lấy đến kỵ sĩ học viện đi tìm Văn viện trưởng, đưa thư cho ngài, ngài sẽ an bài cho ngươi, nếu người gác cổng không cho ngươi vào ngươi chỉ cần báo tên ta là được."
Long Mãnh tiếp nhận thư, thì thào nói:"Kỵ sĩ học viện a, là ta vẫn mơ đến là võ học thiên đường a, thật sự có thể sao? Rất cảm ơn ngươi, vậy bao giờ ngươi đến tìm ta?"
Ta không biết trả lời sao, ta cũng không biết đến bao giờ trở lại đây, ta trầm ngâm một chút rồi nói:" Ba năm sau ta tìm ngươi, ngươi nhất định học cho tốt"dù sao đến lúc đó ta cũng muốn đến thăm Văn sư phụ , ha ha. Ta không ngờ ba năm sau ta mặc dù về tới đây nhưng đã trải qua vô số tang thương .
Ly biệt Long Mãnh, ta đi đến của thành.
Đang cúi đầu đi, đột nhiên ta cảm thấy một cỗ khí thế cường đại chắn đường đi, ta cảnh giác lùi vè phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn làm ta chấn động.
Một loạt than ảnh quen thuộc đứng ở trước mặt ta, không thiếu một người, xem ra bọn họ đến tiễn ta"các ngươi đều tới a, ta còn tưởng không ai tiễn ta " Có mấy người tiễn ta đương nhiên vui hơn, nhưng nghe bọn họ nói làm cho ta trợn mắt há mồm.
Tu Ti nói:" Sao lại chậm vậy, chúng ta đợi nửa ngày rồi, chúng ta xuất phát nha, ngươi dẫn đường, đội trưởng"nói xong nhìn ta cười cười âm hiểm.
"Cái gì, cái gì chúng ta xuất phát a, các ngươi không phải...?"
Bọn họ nhìn nhau cười to nói:"Đúng, chúng ta cùng đi với ngươi, ha ha."
Nghe được mọi người đồng thanh nói, ta hiển nhiên không phản đối nữa, chỉ là không hiểu:"vậy còn Văn sư phụ, ngài đồng ý sao?"
Hành Áo cười nói:"đương nhiên đồng ý, nếu không chúng ta sao đi đến được, đi thôi, đội trưởng a, chúng ta nhất trí quyết định đổi Quang diệu chiến đội thành Quang diệu dong binh đoàn, như vậy hành tẩu tốt hơn, không có tiền cũng có thể kiếm để tiêu, ngươi là đoàn trưởng, Tu Ti là phó."
Ta chợt nhớ tới nụ cười quỷ bí của Văn sư phụ trước khi đi, xem ra Văn sư phụ muốn cho môn hạ đệ tử cùng đi lịch lãm a, không sai, nhiều người đi vẫn an toàn hơn, huống chi bọn họ đều có bản lĩnh .
Ta thở dài nói:" Thật hết cách với các ngươi, đã vậy thì đi thôi!" Bọn chúng lập tức phát ra hoan hô rầm trời, vốn tưởng ta không mang theo chúng, giờ thì tất cả đều hài lòng.
Tựu như vậy chúng ta bước trên con đường lịch lãm.
Ta mang theo toàn đội tới biên giới Tu Đạt và Ngải Hạ, ngay từ đầu bọn họ đều cho ta dẫn đường, vì ta có nói qua ta phải đi tìm người.
Ta đáp ứng với Chiến Hổ, tại Tu Đạt làm xong việc sẽ tìm hắn báo tình hình trong nhà, mặc dù đương sẽ xa hơn nhưng đối chúng ta mà nói không tính gì.
Dọc đường đi, ta cảm giác bọn họ quả thực là du sơn ngoạn thủy, Hành Áo và Cao Đức đều như tiểu hài tử, cái gì cũng là thấy lần đầu, Đông Nhật càng không phải nói. Ngay ca Tu Ti đều ngộ ra rất nhiều thứ.
Trải qua không ngừng bạt thiệp, chúng ta rốt cục tới mục tiêu, vừa mới vào núi, đã gặp phiền toái, từ trên cây nhảy xuống hơn hai chục người vây quanh chúng ta, một tên hô to:"đứng lại, các ngươi biết đây là đâu không mà dám tới? Mau đưa tiền ra, sau đó quay đầu lại, nếu không...?"
Nhận thấy hạ nhân của đại ca, ta đi lên phía trước, không biết có tên nào nhận ra ta không, không đợi ta hỏi có đứa đã lớn tiếng:"A! Nhị đương gia phải không?"
Ta ngất, ngất mất, ta nói:"ta trở thành nhị đương gia lúc nào vây?"
Tên vừa hỏi cung tay nói:"thật là ngài a, nhị đương gia" Còn gọi, thấy Tu Ti bọn họ nhìn ta đầy nghi hoặc, bọn họ không coi ta thành thổ phỉ chứ.
"Đừng gọi ta như vậy, Chiến Hổ đại ca đâu?"
"Ngài là huynh đệ kết nghĩa với lão đại, đương nhiên chính là nhị đương gia, lão đại mỗi ngày đều nhắc tới ngài, ngài đã trở lại, đi, các huynh đệ, nhanh mở đường cho nhị đương gia."
Không nói nữa, chúng ta đi theo đoàn người lên núi, trên đường ta giải thích qua với mọi người quá trình ta gặp Chiến Hổ, cả bọn đều nhanh muốn gặp người không phân cao thấp với ta chính là Thiên Không kỵ sĩ.
Vừa đi một đoạn, Chiến Hổ đã đến đón, xem ra người của hắn báo tin quả là nhanh a. Ta bước nhanh tới trước ôm lấy hắn, kích động nói:"Đại ca, ta đã trở lại."
"Hảo,hảo,hảo trở về là tốt rồi, chúng ta về nhà rồi nói."
Trở lại lều của Chiến Hổ, ta giới thiệu mọi người cho hắn biết, đại ca thật vô cùng cao hứng, lệnh thủ hạ chuẩn bị một bàn tửu tịch thịnh soạn.
Trên bàn, đã thấy ánh mắt đại ca nôn nóng, ta biết hắn muốn hỏi cái gì, ta cười nói:"Đại ca, tất cả đều đợi kìa, ăn xong chúng ta nói chuyện sau." Chiến Hổ nhất thời an tâm.
Trong lúc ăn mọi người phi thường vui vẻ, Đông Nhật bọn họ học theo ta đều gọi Chiến Hổ là đại ca, Chiến Hổ hôm nay đặc biệt uống ít.
Buổi tối, tất cả mọi người đă tiến vào mộng đẹp, ta cùng Chiến Hổ đi tới trên sườn núi, bắt đầu giảng thuật kinh nghiệm trong khoảng thời gian này, khi hắn nghe Nhị ca hắn đă đạt tới quang minh kỵ sĩ, phi thường cao hứng, nghe được ta bị thương nặng tỏ ra phi thường lo lắng.
"Đại ca, Thiểm Vân đại ca thuyết bọn họ rất nhớ huynh, đều không có nghe tin gì của huynh, đợi huynh sớm đi về nhà. Hắn đáp ứng ta tạm thời không đem chuyện của huynh nói cho thân vương điện hạ, huynh xem làm sao bây giờ, ta thấy huynh cần phải trở về, nhiều năm như vậy ."
Chiến hổ thở dài, nói: "được rồi, ta sẽ về, phụ thân đã cao tuổi, ta thật là bất hiếu tử không thể lại làm cho lăo nhân gia thương tâm . Chờ ta cùng ngươi đi thu hồi thánh kiếm ta sẽ trở về Tu Đạt."
"A? đại ca, huynh cũng muốn đi a, không cần, huynh trực tiếp về Tu Đạt ."
"Tiểu tử ngốc, ngươi tưởng lấy được thánh kiếm dễ dàng sao? Khẳng định gặp được trọng trọng nguy hiểm, ta không đưa ngươi đi làm sao yên tâm. Ngươi không cần khuyên ta, ta đã quyết."
"Đại ca ……" ta kích động ôm lấy hắn khoan hậu bả vai, nói không ra lời.
Ngày thứ hai, chúng ta rời đi đội ngũ có thêm một thành viên, là Chiến Hổ đại ca, tất cả mọi người phi thường tôn trọng hắn, chúng ta bước trên con đường lịch lăm . Vốn là ta một người lịch lăm, bây giờ biến thành sáu người, không biết như vậy có làm sai ý địch sư phụ, mọi người nhiệt t́ình rất cao, ta không thể cự tuyệt bọn họ. Ta từng nói với đại ca ở lại quản lí thủ hạ nhưng hắn nói, mấy năm nay thôn tồn không ít tiền , lúc không có hắn thì mọi người đi ra ngoài "Thú liệp" , ta c̣òn nói gì được nữa.
Tựu như vậy chúng ta đi đến Đạt Lộ vương quốc hành tỉnh, đây là Địch sư phụ chỉ cho ta duy nhất một đường, Đạt Lộ vương quốc tại Tu Đạt vương quốc đích lánh hơi nghiêng, nói cách khác chúng ta phải xuyên qua cả Tu Đạt vương quốc, lúc chúng ta đi mỗi người đều từ trong thôn chọn lựa một con ngựa tốt.
Ngoại trừ ta thì bọn họ đều có thực lực kỵ sĩ dĩ nhiên cưỡi ngựa rất thành thục, ta cho tới bây giờ chưa từng cưỡi qua ngựa a, vừa mới bắt đầu, chưa đi bao xa thì ta toàn thân đau đớn, nếu không vận đấu khí hộ thân, ta đã sớm không chịu được, lúc về trở lại nên học cưỡi ngựa thôi, theo mọi người không ngừng chỉ điểm, ta bây giờ cũng miễn cưỡng đuổi kịp, chỉ là cảm giác rất khó chịu. Ta đã cùng bọn họ thương lượng cho ta dụng thuấn di ma pháp đi theo bọn họ, nhưng mọi người nhất trí không thông qua, cho nên ta chỉ có thể chịu nỗi khổ này.
Trải qua gần hai tháng bạt thiệp chúng ta rốt cục tới biên cảnh đạt lộ vương quốc, ta xem bản đồ, li khả hành tỉnh còn có 500 công lí khoảng cách, phía trước là Luân Ngõa thành.
Ta quay sang mọi người nói: "chúng ta đến tòa thành phía trước nghỉ hai ngày,mấy hôm nay chúng ta đều đi như vậy ta mệt muốn chết mất."
Hành Áo cười nói: "Đường đường ma đạo sư sao lại khổ như vậy a, đáng tiếc ngươi không học phong hệ ma pháp, nếu không ngươi có thể bay."
Hành áo nói chợt làm ta nhớ ra, ta bèn hỏi Chiến Hổ đại ca: "đại ca, ta trước kia nghe thầy giáo nói qua, vũ kĩ tới nhất định trình độ dụng đấu khí cũng có thể bay, thật vậy chăng?"
Chiến hổ kinh ngạc nhìn ta nói: "không nghĩ tới ngươi còn chưa biết, dụng đấu khí có thể bay, nhưng phải có Thiên không kỵ sĩ thực lực, nó cũng là một trong những lí do được gọi là Thiên không kỵ sĩ"
Ta hưng phấn hỏi: "Vậy ngươi và Tu Ti đều có thể bay?"
Tu Ti đứng ở một bên nói: "đúng vậy, bất quá, ta một lần chỉ có thể bay năm công lí đấu khí đã hao hết, Chiến Hổ đại ca chắc có thể xa hơn một chút."
"Cũng không hơn đâu." Chiến Hổ đại ca khiêm tốn nói.
Ta nói: "thật sự là hâm mộ các ngươi, ở trên trời bay cảm giác thật tuyệt a."
Chiến hổ cười nói: "Tốt cái gì, chúng ta bay không giống ma pháp sư có thể chậm răi ung dung ngắm cảnh trí, dụng đấu khí bay hao phí rất nhanh, cho nên, binh thường chúng ta đều là liều mạng đi phía trước, làm gì có tâm trí hân thưởng."
"Dù sao có thể bay không tốt sao, không biết ta lúc nào vũ kĩ mới có thể đạt tới."
Đông Nhật nói: "được rồi, ngươi đă quá kinh khủng, chưa đến 20 tuổi đă trở thành ma đạo sư, ngươi còn muốn luyện đến Thiên không kỵ sĩ, yêu cầu rất cao đó."
Nghe Đông Nhật nói mọi người đều đỏ mặt lên, ngay cả Chiến Hổ đại ca đều khuyên ta đừng quá ảo vong, chuyên tâm học tập ma pháp. Mặc dù tại đội ngũ ta có thực lực mạnh nhất, ngoại trự Đông Nhật ta còn là người nhỏ nhất , thành ra ta chỉ có nghe mọi người nói không hề nhắc đến chuyện bay nữa.
Luân ngõa thành là tòa thành đầu tiên chúng ta tới của Đạt Lộ vương quốc, thật không hổ là buôn bán vương quốc a, bên bờ thành thị buôn bán đều phi thường phát đạt, trên đường cái náo nhiệt phi phàm, tựa hồ mọi người đều đắm ch́ìm tại niềm vui thú mua bán
Chúng ta đi tới một lữ quán tương đối sang trọng, dù sao cũng không thiếu tiền, khi ta đi Địch sư phụ cho ta 1000 toản thạch tệ ta c̣òn không có tiêu tới, huống chi Chiến Hổ đại ca trên người cũng mang theo không ít tiền. Ăn xong cơm chiều, mọi người tụ cùng một chỗ bắt đầu nghiên cứu lộ tuyến của chúng ta.
Ta đặt tấm bản đồ trên bàn, chỉ vào đại biểu Đạt Lộ vương quốc nói: "mọi người xem, chúng ta bây giờ ở chỗ này, hướng nam 500 công lí đi tới hành tỉnh, Địch sư phụ nói thánh kiếm có khả năng ở trong hành tỉnh này, như sơn cốc, rừng rậm vậy chúng ta đều tìm tới tất cả, mọi người có ý kiến gì không?"
Chiến hổ nói: "ngươi mua bản đồ này thật quá lãng phí, ta thấy tốt nhất là mua hành tỉnh bản đồ, chúng ta xác định những địa phương có thể có tìm trước, sau đó mới từng bước từng bước tìm đến, các ngươi thấy thế nào." Ý kiến của Chiến hổ lập tức được mọi người đồng ý.
Tu ti nói: "bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, chúng ta có quá ít người, chỉ có thể dùng cách buông võng bắt cá, ngàn vạn lần không nên chỉ tập trung vào những nơi khả nghi."
Đông Nhật: "bây giờ chúng ta tịnh không sợ gặp nguy hiểm, bằng thực lực chúng ta mà nói còn có thể ứng phó, sợ nhất chính là căn bản tìm không được nơi đó."
Ta thở dài: "đúng vậy! đi thôi, Đông Nhật, hai ta đi trước mua hành tỉnh bản đồ, trở về lại nghiên cứu sau. Đại ca, các ngươi trước hết nghỉ ngơi, đợi chúng ta trở về lại cùng đi ăn cơm."
Ta cùng Đông Nhật đi trên đường cái, sau khi nghe ngóng rồi t́ìm được một tiểu điếm bán bản đồ, Ta nhìn chung quanh đánh giá một chút, đều là bản đồ các nơi, điếm chủ đi tới hỏi: "tiên sinh, ngài muốn có bản đồ nơi nào, chúng ta có đầy đủ các loại, cơ bản cả đại lục bản đồ đều có, tựu ngay cả tây đại lục cũng không ngoại lệ."
Ta kinh ngạc nói: "Sao! ngay cả bản đồ tây đại lục đều có a, có thể hay không đem cho ta xem." Ma tộc và Thú nhân tộc trong lòng ta quả là nơi rất thần bí, cho nên ta muốn xem ở đó cùng đông đại lục địa thế có cái gì khác nhau.
Lão bản lấy ra một hộp đồng nhỏ, lấy từ bên trong đưa ra một quyển dụng da dê làm bản đồ, nhìn qua có chút phát hoảng, không dưới năm niên đại.
Đưa bản đồ cho ta, hắn nói: "tiên sinh, đây là chúng ta tổ truyền xuống, bản đồ của tây đại lục trước kia, bây giờ tây đại lục có chút thay đổi, nhưng đại khái vị trí cũng chính xác."
Ta cầm lấy bản đồ, mặt trên họa rất tế trí, rất nhiều địa phương nhỏ đều vẽ đến, ta nhìn bên trái, trung gian, giữa, tìm được rồi, Ma tộc Tát Đán thành, không nhịn được nhớ tới Ma tộc tuyệt sắc mỹ nữ, nàng có thể hay không tại nơi đó a, tưởng nàng có tuyệt mỹ dung nhan, ta không nhịn được mặt tràn đầy vẻ mơ màng.
"Trường Cung, Trường Cung, ngươi cầm tây đại lục bản đồ nhìn cái gì vậy." Đông Nhật nhắc ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT