Bỉ Kì công tước cùng Văn sư phụ đều nhìn lên sân đấu, sương khói dần dần biến mất, Bỉ Kì chiến đội toàn bộ ngồi trên mặt đất, trên vai đều cắm một mũi tên ngắn. Tu Đạt Kì Lỗ dùng kỵ sĩ kiếm chống cơ thể, vai trái cũng cắm cùng một loại đoản tiễn.
Đông Nhật hô to :" Trường Cung, chúng ta thành công rồi"
Trong khi chúng ta chuẩn bị ăn mừng chiến thắng , chợt có tiếng của Tu Đạt Kì Lỗ :" Mặc dù ta rất bội phục mưu kế cùng thực lực của các ngươi, nhưng các ngươi vẫn không thể thắng được."
Tu Đạt Kì Lỗ chậm rãi từ mặt đất đứng lên, chun quanh khán giả phát ra nhiều tiếng kinh hoán, Tu Đạt Kì Lỗ dùng tay phải nắm lấy đuôi mũi tên nhổ ra , không thấy có dấu máu, hiển nhiên hắn dụng đấu khí che đi huyệt vị của bản thân.
Hắn nói:" Kỳ thật, nếu chỉ là trận đấu bình thường ta đã nhận thua, vì các ngươi mà hạ thủ lưu tình. Nếu không ngoại trừ ta, đồng đội ta không thể ngăn cản ma pháp tiễn vừa rồi."
Tu Đạt Kì Lỗ lãnh đạm nhìn ta hỏi:" Ta nói đúng không ? Trường Cung."
Ta từ trong lòng Tu Ti đứng lên ,hơi loạng choạng một chút, Tu Ti vội chạy lại cho ta dựa, ta lau vết máu nơi khoé miệng một chút, nở một nụ cười khổ, trả lời:" Ngươi nói đúng, nhưng cũng không có đạt tới ta dự kiến nếu không ngươi nên không đứng dậy được mới đúng."
Tu Đạt Kì Lỗ nở nụ cười nói:" Nói thật, ta thực sự rất bội phục ngươi, các ngươi vừa gian khổ chiến thắng thân vương chiến đội, vốn ta tưởng các ngươi hôm nay căn bản không có khả năng chống cự, không nghĩ tới chúng ta tổn thất đến 4 người, nếu không phải vì danh dự của phụ thân ta ta nhất định sẽ không đánh bại các ngươi."
Ta cảm giác, hắn đang cười nhạo, ta vung tay lên, lạnh lùng nói:" không cần nói nữa, nói cũng vô tác dụng, ngươi nghĩ chúng ta đều mất đi chiến đấu lực sao? Ngươi nhất định thắng sao? Đến đây đi, chúng ta sẽ không nhận thua , trừ khi đánh tới lúc ta không thể dậy nổi." Tu Ti , Đông Nhật cùng đến sau ta tỏ ý giúp đỡ.
Ta nói nhỏ chỉ đủ hai người bọn họ nghe thấy:" ta không thể đánh tiếp rồi, hai người lên đi, nhất định đánh bại hắn." Đông Nhật dụng tốc độ nhanh nhất kéo cung, mũi tên hướng về phía Kì Lỗ .
Kì Lỗ hờ hững nói:" còn muốn cố đấu thêm sao?" Kỵ sĩ kiếm nhanh chóng phong kín đường tên bay. Tinh linh tiễn cường đại đập vào kiếm quang khiến Kì Lỗ phải lui về phía sau một bước. Kì Lỗ không nhịn được khen :" Hảo tiễn pháp, ngươi là cung tiễn thủ tốt nhất ta từng gặp, ta căn bản không thể né tránh tên ngươi phát ra, nếu có cơ hội ta nhất định cho ngươi gia nhập đệ nhị quân đoàn của ta."
Đối diện đương nhiên Đông Nhật nghĩ hắn trào phúng, thu hồi cung tên, huy vũ kỵ sĩ kiếm đánh tới, ta vội nói:"Tu Ti huynh cũng lên đi"
Tu Ti đỡ ta ngồi xuống đất xong cũng gia nhập trận đấu, mặc dù Tu Ti còn kém Kì Lỗ một bậc, nhưng thực lực còn kém hơn rất nhiều, Kì Lỗ nhẹ nhàng ứng phó với sự tiến công của hai người, đồng thời nói:" Trường Cung, ngươi vì sao không gọi về ma thú hôm qua ngươi sử dụng, chỉ có như thế các ngươi mới có thể đánh."
Ta trong lòng cười khổ, nếu có thể gọi tiểu kim ta còn để người càn rỡ sao? bây giờ trong cơ thể ta ma pháp lực đã tiêu hao hầu như không còn, dùng cách gì đối phó hắn đây.
Kì Lỗ xem ta không trả lời tự nhiên đoán được ta không thể triệu hồi huyễn thú, nên bật cười to rồi tăng cường thế công, nhất thời đánh bật tu ti và Đông nhật sang hai bên, ta vội hô:" Tu Ti ngăn cản, Đông Nhật bắn tên."
Nghe ta nhắc Đông Nhật không do dự lập tức lắp tên ,Kì Lỗ không muốn đối đầu với iễn pháp nên vội quát:" Lôi báo kiếm pháp- nộ báo chi lôi." Kỵ sĩ kiếm hoá thành một đường kiếm ảnh hướng tu ti cùng đông nhật, mũi tên do đông nhật phát ra bị kiếm quang cường đại chấn nát, Tu Ti ngăn cản đại bộ phận lực đạo, tuy vậy cả hai vẫn bị một lực lượng mạnh mẽ kích bay lên không, đầy trời huyết vũ.
Văn sư phụ cùng Bỉ Kì công tước đều đứng lên.
Khi ta nhìn tới đồng đội, hai người đã bị trọng thương nằm ở bên cạnh ta. Đông Nhật đã ngất xỉu, Tu Ti chưa biết thế nào, trên người chiến giáp bị nghiền nát, kỵ sĩ kiếm chỉ còn một đoạn chuôi,cả người có vô vàn vết thương.
Hết rồi,hết tất cả rồi, chúng ta thật sự không thể chiến thắng sao?
Kì Lỗ tiến lên hai bước nhận lỗi:" xin lỗi, ta không muốn dùng sát chiêu đó nhưng Đông Nhật phát ra mũi tên đó ta thực sự không thể ngăn cản được, buộc phải dùng hạ sách, các ngươi nhận thua đi."
Bây giờ chỉ còn ta có thể cử động, ta không thể thua, từ khi sinh tới nay ta chưa bao giờ khát vọng chiến thắng ,tại niềm tin chiến thắng mãnh liệt ta đứng lên, lạnh lùng nhìn Kì Lỗ, run rẩy giơ lên ma pháp trượng bắt đầu ngâm xướng:" Sáng thế chi thần vĩ đại, thỉnh cầu ngài trợ giúp, dụng ngài vô tận lực lượng mở ra tánh mạng lực của ta" bất chợt một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng ta dùng bàn tay chém tới gáy ta, ta kêu lên một tiếng đau đớn, ngất xỉu trên mặt đất...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT