“Ngươi định đi đâu?”

Ngồi trong góc hang vuốt tên, liếc thấy vật nhỏ kia băn khoăn lựa chọn gìđó trong số những con mồi bị nhốt ởđằng kia rồi sau đó xách một con thỏ mập nhất, chậm rãi đi về phía cửa hang, còn trộm nhìn hắn một cái, Sở Thần nhịn không được lên tiếng hỏi.

Mạc U nghe giọng điệu nhàn nhạt của người nọ, giật mình bối rối quay đầu lại nhìn hắn, nghĩđến con thỏ này là do hắn săn được, vội nhỏ giọng giải thích:

“Ta… ta mượn con thỏ này của ngươi… sau này ta sẽ trả lại, thật mà!”

Ngày hôm qua hái nấm trở về, bởi vì những khó nghĩ trong lòng, y không dám nhìn hắn, một mực trốn tránh, y còn vô tình hất bể chén canh hắn đưa cho. Sở Thần dường như giận y, múc chén canh khác cho y xong liền bỏđi vào rừng trời tối mịt mới trở về, trên tay là năm con thỏ béo, y lo lắng muốn hỏi thăm hắn nhưng Sở Thần không hề nhìn y một cái, cứ thế im lặng quay lại chỗ nằm, nhắm mắt ngủ. Mạc U đành nuốt những lời quan tâm vào trong bụng, một đêm lạnh lẽo.

Hôm nay là sinh thần của biểu ca Mạc La của y, đại bá mấy hôm trước có bảo y đến dự tiệc, không biết nên tặng huynh ấy thứ gì nên y mới tạm mượn một con thỏ của Sở Thần, nhìn gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của hắn, trong lòng Mạc U không hiểu sao có chút chua sót. Sống mũi cũng trở nên cay cay. Rõ ràng hắn đã nói thích y nhưng sao lại thế này. Mặc dù là y trốn tránh hắn trước nhưng y không phải cốý, nhận ra mình có cảm giác với hắn trong lòng y thật sự rất khó nghĩ, rất lo sợ, y thật sự không biết nên làm gì cho đúng.

“Ngốc, ngươi khóc cái gì?”

Không biết từ lúc nào Sở Thần đã bước đến trước mặt Mạc U, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên má y. Ở bên cạnh hắn khó khăn đến vậy sao!! Kỳ thật hắn không tức giận gì y cả, hắn chỉ không muốn lại một lần nữa nghe y bảo hắn rời đi. Nhìn thấy nước mắt y không ngừng tuôn ra, Sở Thần dứt khoát ôm y vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:

“Ngoan, đừng khóc, ta sai rồi được không?”

“Ta thật sự không phải cốý hất tay ngươi ra mà… Hức hức…” nắm chặt vạt áo người nọ, Mạc U ủy khuất nức nở thành tiếng “Hức… hức… ta không cốý thật mà… hức…”

“Ta không giận ngươi, ta không muốn lại nghe thấy ngươi đuổi ta đi, ta sợ lúc đó ta sẽ kiềm chế không được mà tổn thương ngươi cho nên mới… ta sai rồi, ta xin lỗi, ta thật lòng rất thích ngươi, tha thứ cho ta được không?” Biết hành động của mình vô tình khiến y hiểu lầm, Sở Thần một câu lại một câu giải thích.

Nghe những lời hắn nói, ngữ khíôn nhu kia làm cho những bất an trong lòng hóa thành nước mắt ồạt tràn ra, Mạc U gục đầu vào ***g ngực hắn khóc lớn, tựa hồ muốn phát tiết hết ra.

Khóc xong, cả người thoải mái hơn hẳn, nhận ra mình đang ôm Sở Thần, Mạc U lúng túng đẩy hắn ra lui về sau, hai má không tự chủđược ửng hồng. Luống ca luống cuống không biết nên nói gì.

“Ngươi định đi đâu à?” Nhận ra y đang xấu hổ, Sở Thần tự giác nói lệch sang chuyện khác.

“Ta qua nhà đại bá dự tiệc, con thỏ này coi như ta…”

“Nó là của ngươi, không cần hỏi ý kiến ta.” Cắt ngang lời y, Sở Thần suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng hỏi: “Có cần ta đưa ngươi đi không?” Hắn không an tâm để vật nhỏ ngu ngốc này đi một mình.

Mạc U ngốc lăng một hồi mới hiểu ra ý hắn, trong lòng dường như cũng nóng lên, đỏ mặt lắc đầu:

“Ta tự mình đi được, ngươi cứở nhà” nói đến câu cuối, y không được tự nhiên nghiêng đầu đi, “…Ta đi đây” sau đó bỏ lại một câu liền chạy ra khỏi hang.

Nhìn vành tai hồng hồng của Mạc U, tâm tình Sở Thần tốt lên hẳn. Xem ra vật nhỏ này có cảm giác với hắn hơn những gì hắn nghĩ, còn lại đành phải chờđợi thôi. “Nhà”, nhớ tới câu nói của y, môi khẽ nhếch lên, Sở Thần bất giác nở nụ cười.

===============

Ngước mắt nhìn ra bầu trời tối đen như mực, Sở Thần vừa bất an vừa tự trách, đã khuya rồi mà sao Mạc U vẫn chưa về nhà. Biết vậy hắn đã cưỡng chế y để hắn đưa đi rồi.

Không chờđược nữa, Sở Thần cầm lấy một tấm áo choàng, chạy ra khỏi cửa, theo hướng thôn làng thẳng tiến. Nhưng khi đi tới gần bìa rừng, một con sói đen nhảy ra cản đường hắn lại, gầm gừ vài tiếng. Sở Thần ngay lập tức chạy theo nó.

Chạy một lúc về phía sườn đông khu rừng, Sở Thần đánh hơi thấy mùi Mạc U càng ngày càng nộng đậm. Gật đầu với con sói kia một cái, Sở Thần ra hiệu bảo nó trở về còn mình thì tiếp tục đi về phía Mạc U.

Đập vào mắt hắn là một thân ảnh bé nhỏ, ngồi co rúm dưới một gốc cây, phát ra từng tiếng khóc nức nở.

Như bị ai đó lấy dao đâm vào tim, Sở Thần nhẹ nhàng bước đến trước mặt y, quỳ xuống, khoác áo lên cơ thểđã lạnh buốt kia, dịu dàng nói:

“Ta tới đón ngươi về, chúng ta về nhà thôi.”

Ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, lại nghe câu nói của hắn, Mạc U bất chấp nhào tới ôm chầm lấy hắn, khóc lớn:

“Ta không có hại chết phụ thân mẫu thân. Hức… ta không có… không có… Oaaa…”

“Ta biết.” Nhìn y khóc thảm thương như vậy, Sở Thần càng thêm đau lòng, không biết nói gì chỉôm chặt lấy y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Bàn tay phía dưới siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt bạc bắn ra sát khí nồng đặc.

.

.

Ngồi tựa vào lòng Sở Thần, Mạc U nhìn đống lửa bập bùng trước mặt, yên lặng. Bàn tay y vẫn đang nằm gọn trong lòng một bàn tay to lớn khác, bàn tay hắn tuy lạnh nhưng lại khiến trái tim y ấm áp vô cùng.

Nhớ tới những lời biểu tỷ nói lúc trưa, hốc mắt Mạc U lại cay xè. Y không có yếm chết phụ mẫu mình mà…

“Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ai đã nói bậy bạ gì với ngươi nhưng ngươi không nên như hôm nay?” Bế y đặt lên đùi, mặt đối mặt với mình, Sở Thần nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Mạc U, thấp giọng nói: “Ngươi không nên trốn ởđây, rất nguy hiểm, ngươi phải biết có người luôn lo lắng cho ngươi, chờđợi ngươi.”

Đôi mắt bạc kia giờ khắc này ngập tràn tình vị, Mạc U ngây ngẩn nhìn quên cả khóc, nhu tình kia là dành cho y sao?

“Lo lắng cho ta, chờđợi ta?”

“Đúng vậy, ta biết ngươi rất kiên cường nhưng ngươi cũng hãy nhớ ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, ta hy vọng ngươi có thể thử tin ta một lần, cho ta một cơ hội được chăm sóc ngươi cảđơi được không?”

Từng lời từng chữ hắn nói chảy vào tim Mạc U làm nó rộn ràng nhịp đập, y không biết nên trả lời hắn thế nào, nói không cảm động là giả nhưng nếu liều thử y vẫn chưa đủ can đảm. Y không có gìđáng giá, nhưng trái tim của y là do phụ mẫu ban tặng, y không dám tự tiện dâng lên. Cho y chút thời gian có được hay không?

Dựa vào ***g ngực hắn, Mạc U im lặng không nói. Sở Thần cũng không ép y phải trả lời. Hai người cứ như vậy ôm nhau, sưởi ấm cho nhau giữa đêm trời lạnh giá.

Qua một hồi lâu, Sở Thần bế y quay về hang, trên đường đi  Mạc U nằm trong lòng hắn, rụt rè hỏi:

“Ngươi kể ta nghe về ngươi được không?” Sau lại bồi thêm một câu “không kể cũng không sao ta chỉ là… chỉ là muốn biết.”

“Ta là cô nhi.” Sở Thần đơn giản chốt gọn bằng một câu.

“Ta xin lỗi, ta… không cốý…” vật nhỏ nào đó vội vàng lên tiếng.

Bật cười một tiếng, Sở Thần chợt nhớ tới điều gì, hỏi y: “Không sao, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ta mười bảy, tám tháng nữa làđã mười tám.” Không hiểu hắn hỏi làm gì, Mạc U vẫn thành thật khai báo “Còn ngươi?!”

“Ta hai mươi sáu.”

“Nha…”

Bóng đêm le lói bao trùm lấy thân ảnh hai người, tuy không ai nói gì nữa nhưng trong lòng họđều rất rõ ràng – dường như có gìđóđã vàđang thay đổi.

***********

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play