Lạnh quá… cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt dường như không chịu sựđiều khiển của cơ thể, lúc này đây ngoại trừ từng giọt nước lạnh buốt đang ồạt đánh xuống người thì Sở Thần chỉ cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Hắn rõ ràng đã bị trúng đạn, nhưng sao vẫn chưa chết? Lẽ nào ông trời cảm thấy để hắn chết như vậy là quá dễ dãi với hắn cho nên để hắn nếm chút đau khổ cuối cùng ư?!

Ha ha cuộc đời của Sở Thần hắn cũng thật nực cười, sống chết chết sống, chẳng khác nào một con quái vật bất tử. Có nằm mơ Sở Thần cũng chưa từng nghĩ rằng chuyện hoang đường này lại sinh ra trên người hắn, cũng không biết hắn đã gây nên nghiệt gì mà lại bị như vậy nữa. Có lẽ với người khác, được sống lại là một điều hạnh phúc, là niềm mơước của biết bao người. Nhưng sống hai kiếp – với hắn mà nói thì chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ __ KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI.

Lúc hắn sinh ra thìđãđược cuộc đời chúđịnh phải làm một con búp bê… một con búp bê‘***’được tạo ra để phục vụ cho chính mẹ ruột của mình. Từ khi hắn biết nhận thức cho đến năm mười hai tuổi, hắn bị giam trong một cũi sắt, ngày ngày hứng chịu đòn roi và cực hình từ mẹ hắn. Bà ta dường như muốn trút hết những oán hận của mình lên người hắn – con trai ruột của bà, dẫu cho kẻ có lỗi với bà là người đàn ông kia, người đã phụ bạc bà, người cha mà Sở Thần chỉđược nghe đến trong những lời oán độc của bà. Rồi khi hắn mười ba tuổi, hắn được thả ra, bà ta mời người dạy cho hắn rất nhiều kiến thức, như lời bà ta nói thì bà ta muốn một con búp bê hoàn mỹ. Vàđiều cuối cùng hắn học được trong hai năm chính là – làm tình. Thời gian đã hun đúc cho tính cách của Sở Thần càng ngày càng trở nên bất cần, lãnh đạm. Hắn bắt đầu thờơ với đời và với cả chính bản thân mình, quen dần việc dùng nụ cười để che lấp đi tình tự của bản thân. Khi Sở Thần tròn mười bốn tuổi, hắn đã là một con búp bêđủ tiêu chuẩn, hắn bị giam hãm trên chiếc giường của người đàn bàấy – phục vụ cho cái nhu cầu kinh luân hãi lý của bà ta. Một con búp bê thì lấy quyền gì mà phản kháng, huống chi người đó lại là kẻđã sinh ra mình. Kinh tởm, chán ngán là tất cả những gì mà Sở Thần cảm nhận được suốt một năm ròng, và hắn đã tự tay đặt dấu chấm hết cho mười lăm năm tởm lợm ấy. Đâm chết người đàn bàấy, chôn vùi tất cả trong biển lửa. Thờơ nhìn lửa dần ăn mòn thân thể mình, hắn nghĩ rằng mình đãđược giải thoát. Nhưng nào ngờ hắn lại sống lại…

Kiếp thứ hai, hắn vẫn không được làm một con người. Khi Sở Thần mở mắt ra, hắn đã là một đứa trẻ năm tuổi, cùng với hàng chục đứa trẻ khác, hắn bị một tổ chức giam giữ trên một hòn đảo hoang. Bọn chúng dùng trẻ em để thử nghiệm cho công trình cải tạo gen điên rồ của chúng, biến những đứa trẻđó trở thành công cụ giết người sắc bén. Cũng chính trong khoảng thời gian đó Sở Thần đã gặp bốn kẻ kia, những người bạn đầu tiên trong đời hắn. Những con người bị cuộc đời vứt bỏ gặp nhau để rồi tín nhiệm nhau, trở thành đồng bọn của nhau. Để trở nên mạnh mẽ, không muốn lại một lần bị người khác nắm giữ nhân sinh của mình, Sở Thần đã bất chấp lời mọi người can ngăn, chủđộng đề nghị tổ chức tiêm loại thuốc B520 cho mình. B520 khiến hắn trở nên bất bại, nhưng đồng thời cũng đã biến Sở Thần trở thành một con quái vật đúng nghĩa. Nhiều lần nhìn vào đầu móng vuốt bén nhọn nhơ nhớp máu tanh, Sở Thần nhận ra hắn rất hợp với những thứ dơ bẩn, hai kiếp sống đều bẩn thỉu như nhau. Nhưng lần này hắn sẽ không để cho bất kỳ ai can thiệp vào cuộc đời của hắn nữa. Tạo phản – việc nên làm cũng đãđến lúc phải làm, năm năm ròng rã trốn chạy, chiến đấu đểđánh đổi lấy tự do. Cuối cùng khi mọi chuyện đã chấm dứt, đồng bọn của hắn, tất cảđều tìm được bến đỗ của đời mình, chỉ trừ có hắn.

Với vẻ ngoài tà ngạo, quyến rũ, Sở Thần phóng túng bản thân, không từ chối bất kỳ ai đến với mình. Sở Thần thừa nhận hắn không hề thiếu người tình nhưng sao trái tim của hắn chưa một lần loạn nhịp?!

Nơi đâu thuộc về hắn? Sở Thần không tìm được câu trả lời. Những người tình của hắn luôn bảo hắn không có trái tim. Bọn họđều nói yêu hắn, nhưng không một ai hiểu hắn. Thật sâu trong lớp vỏ ngoài bất cần kia cũng chỉ là một kẻ khao khát được làm ‘người’, mong muốn cóđược một gia đình thuộc về riêng mình mà thôi.

Nhưng một con quái vật như hắn có thể tìm được thứ mình muốn hay không? Có xứng cóđược điều đó trong khi hắn đã mang trên người biết bao tội nghiệt?

Quá nhàm chán với cuộc sống vôđịnh, vậy nên một lần nữa hắn buông bỏ sinh mệnh. Trong cuộc thách đấu súng giành vị trí sát thủđầu bảng từ tay hắn, Sở Thần buông lơi…

Mong rằng đây sẽ là dấu chấm hết thật sự… chỉ mong rằng như vậy…..

.

.

Mi mắt nhè nhẹ run rẩy rồi từ từ hé mở, Sở Thần bỏ qua cơn giá lạnh đang đè nặng trên người mình, đưa mắt nhìn quanh.

Cái quái gì thế này!!!?

Hắn đang ở giữa toàn cây là cây, chính xác hơn làđang nằm liệt giữa một khu rừng. Chả lẽ tên khốn kia bắn hắn xong rồi ném hắn vào rừng làm mồi cho thú dữ?!! Thúđâu chưa thấy nhưng hắn đang thấy lạnh vô cùng, mưa như thác đổ xối xả trút xuống người hắn, ý thức dần tản đi, tự dưng Sở Thần cảm thấy thoải mái trong lòng, có lẽ hắn đang hy vọng cơn mưa này sẽ gột rửa linh hồn hắn, cũng có lẽ hắn thật sự quá mệt mỏi rồi… dù sao đi nữa thì hắn thật sự không muốn tiếp tục cuộc đời cô tịch này nữa… thật sự… Sở Thần bỗng nhiên nhớ tới lời Lạc Phi Dương – một trong bốn đồng bọn của hắn đã nói trong đêm hôm đó.

< Bất cứ thứ gì cuối cùng cũng sẽ thuộc về một nơi nào đó, dù cho đó có là sọt rác đi chăng nữa, đừng vội, rồi cậu sẽ tìm ra nơi trói chân cậu lại.>

Nhưng thật sự sẽ có một nơi như vậy ư??? Đây là câu hỏi sau cùng của Sở Thần trước khi chìm vào hắc ám …

.

.

Thôn Thác Thủy, Mạc gia, một trong những nhà giàu có nhất thôn.

“Đây, cầm lấy rồi cút đi mau!” Phụ nhân trung niên ăn mặc sang trọng nhăn mặt nhíu mày xúc lấy vá cơm thừa rồi tống vào người thiếu niên mặc vải bố cũ mèm trước mặt.

“Đa tạđại thẩm!” Thiếu niên kia dường như không cảm giác gì với sự chán ghét, khinh thường của phụ nhân, y chỉ lặng lặng ôm lấy chén cơm, dùng miếng vải bố che lại cho nước mưa đừng rơi vào, nói lời cảm tạ rồi lầm lũi đi ra khỏi làng, xuyên qua màn mưa đi thẳng vào trong rừng để lại sau lưng những lời thóa mạ, khinh khi sau lưng mình.

Không phải y không có cảm xúc gì, chỉ vì y không còn sự lựa chọn nào khác. Mưa dai dẳng mấy ngày khiến y không thểđi kiếm ăn, Lạc Ô lại đi đâu không thấy, cùng đường nên đành phải cắn răng đến nhàđại bá xin cơm. Còn những lời trêu chọc của mọi người ư? Chỉ cần nghe nhiều sẽ quen mà thôi!!! Môi khẽ nhếch lên nụ cười châm chọc, y cứ thế băng nhanh vào sâu trong rừng.

.

.

Thật ấm áp!!! Sở Thần âm thầm cảm khái.

Khoan đã… ấm ư? Bật người ngồi dậy nhưng không được, cả người Sở Thần vô lực ngã nhào về nhúm rơm rạ. Đúng vậy, là rơm, một tấm nệm bằng rơm lót dưới nền đất. Kỳ quái đánh giá xung quanh, Sở Thần chỉ thấy hắn đang nằm trong một hang động, bên cạnh là một đống lửa tí tách cháy, trong hang động chỉ có mỗi tấm nệm rơm dưới thân hắn cộng với một cái bàn gỗ nữa là hết, trên bàn đựng vài thứđã sứt mẻ, một cái nồi cũ và mấy chai lọ sơn màu. Ở góc hang thì chất đầy củi gỗ. Điều này khiến Sở Thần càng thêm nghi hoặc và cũng khẳng định một chuyện: hắn vẫn chưa chết. Ai, có lẽ gián cũng không sống dai bằng hắn. Theo thói quen định đặt tay lên trán suy nghĩ nhưng vừa giơ tay lên Sở Thần liền kinh hoàng.

Trước mắt hắn là một đôi tay đầy lông, những sợi lông ướt nhẹp bết vào nhau, chẳng lẽ…

“A, cẩu đầu, ngươi tỉnh rồi à!?” Một giọng nói êm nhẹ pha chút vui mừng truyền đến từ ngoài cửa hang.

Sở Thần ngơ ngác không kịp phản ứng, mặc cho người con trai trẻ tuổi trước mặt tiến đến xoa đầu hắn.

Từ từ chờđã… y vừa nói cái gì cơ?

Cẩu?!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play