“Đứa nhỏ?” Mạc U trợn mắt không thể tin nhìn Sở Thần, thấy hắn mỉm cười gật đầu với mình thì ngây ngô cười, đưa tay lên bụng, lặp đi lặp lại.

“Đứa nhỏ của chúng ta…”

Miệng tuy cười nhưng nước mắt nhịn không được lại tuôn ra. Y đã mang trong mình giọt máu của hắn, thật sự có thể vì hắn mà sinh đứa nhỏ, y làm được rồi.

Nhìn bộ dạng của Mạc U, Sở Thần khẽ cười, dịu dàng lau đi nước mắt trên khóe mắt y: “Ngươi đừng quá xúc động không tốt cho thai nhi.”

Nghe đến ‘không tốt’, Mạc U vội vã lau đi nước mắt, ôm chầm lấy Sở Thần, nhỏ giọng hối lỗi:

“Ta xin lỗi.”

Nhưng sau đó nhớ tới điều gì, y liền vạch tay áo trái mình ra nhìn, không thấy dấu hiệu gì cả thì lại mếu máo trừng Sở Thần:

“Ngươi nói dối, tay ta không có gì cả.”

Dở khóc dở cười, Sở Thần bất đắc dĩ nhéo cằm y một cái, sau đó vươn tay kéo áo y xuống, chỉ vào vết bầm đỏ sẫm bên bả vai phải: “Ngu ngốc, vậy đây là cái gì?”

Mạc U nhìn chằm chằm vệt đỏ kia, trí não xoay chuyển vài vòng sau đóđỏ mặt chôn đầu vào ***g ngực Sở Thần — y thật sự không còn mặt mũi gì nữa nha!

Sở Thần buồn cười, vỗ mông y trêu ghẹo:

“Biết mình nhầm? Ta cố gắng trở về với ngươi như vậy mà lại bị ai đó hiểu lầm, vi phu thực thương tâm mà.”

Biết hắn cốý, Mạc U không nói gì, hai vành tai lại đỏđến xuất huyết, há miệng cắn vào cổ Sở Thần một cái thật mạnh, mắng khẽ: “Bại hoại.”Đổi lại là tiếng cười lớn của hắn.

Ngôi nhà nhỏ ngập tràn niềm hạnh phúc.

.

.

Từ khi biết mình có thai, Mạc U hết sức cẩn thận. Cố gắng ăn thật nhiều, cho dù muốn nôn nhưng vẫn gượng ăn vài miếng. May mắn Sở Thần nghĩ ra nhiều món hợp khẩu vị của y nên cũng không đến nỗi nào. Sở Thần cũng giảm bớt công việc ở nhà với y nhiều hơn, mọi chuyện đều tốt đẹp duy chỉ có một việc khiến y không thể nào vui nổi.

Y thường hay kiếm chuyện với Sở Thần nha! Hức, y cũng biết là mình vô lý, nhưng không hiểu sao lại kiềm chế không được mà gây khó dễ cho hắn. Mặc dù Sở Thần có nói đây là tâm lý giai đoạn đầu, hết sức chiều theo y, bị mắng chửi nhưng vẫn mỉm cười an ủi y. Sở Thần như thế khiến y vừa hạnh phúc vừa áy náy.

Giống như hiện tại, vì y thường hay bị chuột rút nên cảđêm Sở Thần đều canh chừng, xoa bóp chân cho y. Nhìn hắn chuyên tâm hầu hạ mình, gương mặt gầy đi trông thấy, hốc mắt y cay xè, vẫy chân ra khỏi tay hắn, nức nở:

“Ta không cần, ngươi đi ngủđi. Ta tự mình làm được.”

Thấy Mạc U lại quấy, Sở Thần không đểý bắt chân y lại, đặt lên đùi tiếp tục xoa bóp, vừa làm vừa ôn nhu nói: “Ngoan, ngủđi bảo bối, khuya rồi.”

“Ngươi biết khuya rồi sao còn thức?!” Ai đó cãi lại.

“Ngươi ngủ rồi ta sẽ ngủ, ngoan, ngủđi.”

“Hức… ngươi nói dối.” Mạc U ngồi bật dậy ôm lấy Sở Thần, thút thít.

“Bảo bối đừng tức giận, lần này ta sẽ không thức nữa.” Vuốt nhẹ lưng y, Sở Thần thấp giọng dỗ dành.

Qua một hồi lâu, Mạc U buông cổ Sở Thần ra, vươn người hôn lên môi hắn. Sở Thần có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nhiệt tình đáp trả. Đã lâu không gần gũi khiến cơ thể hắn có chút rục rịch, cốáp chế dục vọng xuống, tự nói với bản thân rằng Mạc U đang mang thai, Sở Thần hôn một chút rồi đẩy y ra. Đặt Mạc U nằm lại giường, Sở Thần cũng nằm bên cạnh y, để y gối đầu lên cánh tay mình, khàn khàn nói:

“Ngoan, ngủđi.”

Mạc U nằm trong lòng hắn, lần tay xuống phía dưới, cách một lớp vải khẽ cầm lấy vật đã hơi cương của hắn. Sở Thần run người một cái, vội bắt lấy cái tay đang đốt lửa loạn, lặp lại một lần nữa: “Ngoan, ngủđi.”

“Ngươi phản ứng.” Mạc U lấy ngón tay chọt chọt ngực hắn

“Để yên một lát làổn. Cơ thể ngươi bây giờ chưa thể.”

“Ta vô lý lắm đúng không?” Ngoan ngoãn nằm yên, Mạc U nhỏ giọng thầm thì.

Môi khẽ cong lên, Sở Thần khàn giọng nói: “Ta thích hết, chỉ cần là ngươi ta đều yêu thích.”

“Phu quân, ta cũng yêu ngươi nha.”

“Bây giờ thì ngủđi, bảo bối, ta yêu ngươi.” Hôn lên trán y một chút, Sở Thần ôm lấy hai bảo vật quan trọng nhất cuộc đời mình chậm rãi nhắm mắt lại.

.

================

“Aaa…a …đau chết ta mất..aaa—”

Từ trong căn nhà nhỏ ngoài bìa rừng phát ra một tiếng thét kinh hoàng, bên ngoài sân, Điền Ưu sốt ruột đi qua đi lại, vừa đi vừa thấp giọng cầu khẩn cho Lạc Ô vàđứa nhỏ bình an. Sở Thần ôm Mạc U ngồi trên ghế cũng khẩn trương không kém. Nghe Lạc Ô kêu thảm thiết như vậy, Sở Thần có chút không yên lòng. Năm tháng nữa là tới phiên Mạc U, y lại sợđau như vậy…

“Ngươi sợ không bảo bối?”

Nghe hắn hỏi vậy, biết hắn lo lắng cho mình, Mạc U mỉm cười nhìn hắn, trong lòng không ngăn được ngọt ngào:

“Đau cách mấy vì ngươi ta cũng sẽ vượt qua.”

Sở Thần không nói gì chỉ siết chặt vòng tay lại, vùi đầu vào gáy y.

“Oaoaoa—”

Bỗng tiếng trẻ con vang lên thật lớn, bà mụ từ trong bước ra tươi cười với Điền Ưu, trên tay bế một đứa bé mập mạp đang khóc òa:

“Chúc mừng, là một bé trai kháu khỉnh. Mẹ con đều bình an.”

Điền Ưu ôm lấy con trai từ tay bà mụ, kích động cười ha hả, nhét một miếng vàng vào tay bà mụ, rối rít cảm ơn rồi vội vàng vọt vào trong.

.

.

.

Hai ngày nay, những lúc Sở Thần bận việc là Mạc U cứ bám dính lấy đứa nhỏ của Lạc Ô, hết chọt chọt cái má phệ rồi lại nựng bàn tay béo múp của nó.

Điền Ưng – tên của đứa nhỏ, vô cùng ngoan ngoãn y hệt lúc Lạc Ô mang thai, không quấy không khóc, uống sữa xong là ngủ vùi, không thèm quan tâm đến kẻ quấy nhiễu kia.

Lạc Ô vẫn còn yếu nằm ở trên giường nhìn một màn kia liền phì cười, nhắc nhở:

“Ngươi để cho nó ngủ, lại đây ngồi nghỉ một chút, chơi cả buổi không mệt à? Đừng quên mình đang mang thai đấy.”

Ngồi xuống bên giường Lạc Ô, Mạc U cười nói: “Không, vui lắm, đứa nhỏ mềm mềm, ngoan ngoãn, thật thích.” Sau đó sờ sờ bụng mình, mắng yêu: “Chả bù cho tên này, hành hạ ta suốt mấy tháng.”

“Nhìn ngươi hạnh phúc chưa kìa.” Lạc Ô bắt đầu thói xấu trêu chọc y.

Tiếng cười nói bao trùm căn phòng nhỏ, ai nói á chủng làđồ bỏ, á chủng cũng xứng đáng cóđược hạnh phúc của riêng mình, tỷ như y, tỷ như Lạc Ô…

.

=======H=========

.

“Beeee~~~~” “Ụmmm…..”

Đang ngồi may trong nhà, Mạc U bỗng nghe thấy tiếng kêu ngoài sân, bỏ cái áo nhỏđang may dở trên tay xuống, y vác cái bụng bầu năm tháng bước ra xem thử.

Trước mắt y là một bầy dê bòđủ cả, Sở Thần thìđang lùa chúng vào cái chuồng đóng mấy hôm trước. Xong việc, hắn tiến lại bế bổng y vào nhà. Rót ly nước cho hắn, Mạc U tò mò hỏi

“Chúng là?!” Ý chỉ những con vật kia.

“Sữa của cục cưng.” Sở Thần đơn giản trả lời y, nhìn qua món đồ y đang may, khẽ trách: “Ta đã mua đầy đủ, ngươi may vá làm gì cho mệt người.”

Mạc U dịu ngoan tựa vào lòng Sở Thần, vòng tay ôm lấy eo hắn, nài nỉ: “Ta muốn đích thân làm gìđó cho con. Sẽ không quá sức đâu, nha~” Tuy Sở Thần đã sắm sửa chu đáo, nhưng y vẫn muốn tự tay làm chúng.

Sở Thần nghe ngữ khí ngọt ngào của y, bất đắc dĩ chỉđành phải đáp ứng.

“Phu quân.” Khẽ gọi một tiếng, tay Mạc U vuốt ve lên xuống ***g ngực tráng kiện của hắn, cúi đầu cắn nhẹ một cái ám chỉ.

Sở Thần bật cười một tiếng, ôm y bước vào trong phòng. Dạo gần đây Mạc U thường hay chủđộng cầu hoan, Sở Thần cũng chiều theo y. Hắn nhớ rõ HổĐầu từng nói giai đoạn này vận động như thế sẽ không sao, chỉ cần cẩn thận.

Vừa ngồi xuống giường, Mạc U liền bò lên đùi hắn, cởi áo hắn ra. Sở Thần mặc y hành động, cũng không ngăn cản. Khi da thịt liền kề, nhìn vật nhỏ kiều mị cọ lên cọ xuống trên người mình, Sở Thần nhéo mũi y một cái, cười nói:

“Muốn đến vậy sao?”

“Ngươi không muốn?”Đôi mắt đen tròn chớp chớp, cực kỳ ngây thơ hỏi lại, tay thìđã lần vào trong đũng quần xoa nắn con quái vật khổng lồ của hắn.

“Yêu tinh.” Mắng khẽ một tiếng, Sở Thần cúi đầu chiếm lấy bờ môi ngọt lịm trước mặt. Mạc U chủđộng hé miệng cho đầu lưỡi hắn tiến vào dây dưa. Động tác xoa nắn dưới tay cũng tăng thêm lực.

Dứt môi ra khỏi môi Mạc U, nhìn y gục đầu vào ngực mình hổn hển thở, đưa tay nắm lấy phân thân đãđộng tình của y, nhẹ nhàng trượt lên xuống. Tiếng thở dốc phát ra càng ngày càng ngọt ngào.

Tay còn lại đưa lên môi y, Mạc U hiểu ý vươn đầu lưỡi liếm lộng, khiến chúng ẩm ướt.

“Ưm…ưm..ưm..”

Ba ngón tay ngọ ngoạy trong cơ thể khiến Mạc U ngăn không được bật ra những tiếng rên rỉđứt quãng, *** thủy tuôn ra ướt đẫm. Ngứa ngáy khó chịu, y vô thức xoay mông, y muốn nhiều hơn thế.

Sở Thần rút ba ngón tay ra, đặt dục vọng sưng phồng của mình trước lối vào, động thân một cái chậm rãi chen vào mật huyệt chật chội nóng ẩm mê người kia.

“A…ư…ưm…”

Mạc U chủđộng cưỡi trên người Sở Thần, tự mình chuyển động, vừa nhấp vừa rên rỉ. Ánh mắt y bị *** bao phủ, ứa ra những giọt nước mắt khoái cảm. Phân thân phía trước được Sở Thần xoa nắn cứng lên rỉ ra vài giọt nước. Hai bên mẫn cảm trước ngực cũng được hắn vân vê. Khoái cảm ồập tràn về.

“Aaa—” Thét lên một tiếng, Mạc U tới cao trào, bắn ra tinh hoa lên khắp ngực Sở Thần rồi gục xuống người hắn thở gấp.

Sở Thần rút phân thân còn cương cứng ra, ôm y nằm im để y bình ổn lại. Một lát sau, cảm nhận được ai đó phục hồi trở lại dùng mông cọ cọ dục vọng của hắn thì chỉ mỉm cười, tiếp túc bón cho vật nhỏ háu ăn kia.

Sở Thần bước xuống giường, kéo Mạc U lại gần mép giường, gác chân y lên vai mình, chậm rãi đút phân thân nóng hổi vào trong cửa mình của y.

Sở Thần đong đưa thắt lưng, động tác tuy nhanh nhưng rất ôn nhu. Hắn không muốn tổn thương đến đứa bé trong bụng nên khá tiết chế.

Khi Mạc U lần thứ hai bắn ra, Sở Thần cúi người hôn lên môi y, động vài cái rồi rút ra phóng thích trên đùi y.

Nhúng khăn lau người cho Mạc U, nhìn bảo bối của hắn thỏa mãn ngủ vùi thì hôn nhẹ cái bụng căng tròn của y một chút rồi, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

*********

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play