Quân Tùy đóng ở Liêu Đông vốn là phủ binh quận Hà Gian, binh lực đạt tới hơn 3300 người. Trước cuộc chiến tranh lần thứ hai với Cao Câu Ly năm ngoái, họ bắt đầu đóng quân ở đây, do vì địa thế thành Liêu Đông hiểm yếu, dễ thủ khó công, địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng, Tùy Đế Dương Quảng cũng vô cùng xem trọng thành trì này, nghiêm lệnh quân Tùy trấn thủ thành Liêu Đông.

Lúc này, trên đầu thành Liêu Đông cao lớn hiểm yếu, Ưng Dương lang tướng đứng trên gò đất nhìn về phía nam. Lão vừa nhận được cầu viện của Võ dũng lang tướng Trương Huyễn, thỉnh cầu lão chi viện tấn công trạm gác Cao Câu Ly ở gần thị trấn Thần Lộc.

Nhưng Khâu Minh Đạt vẫn từ chối yêu cầu cứu viện của Trương Huyễn. Kỳ thực Khâu Minh Đạt không phải không biết quân đội Cao Câu Ly ẩn nấp gần đó. Lão sớm đã phát hiện thấy sự tồn tại của đội quân Cao Câu Ly này, chỉ là mục tiêu của cánh quân Cao Câu Ly này không phải là thành Liêu Đông. Hoạt động của chúng không hề ảnh hưởng tới thành Liêu Đông, Khâu Minh Đạt liền mắt nhắm mắt mở.

Nhưng hiện tại một cánh quân Tùy khác cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của cánh quân Cao Câu Ly này rồi, mà quyết định tiêu diệt cánh quân này. Khâu Minh Đạt không những lo lắng tin tức truyền tới thị trấn Hoài Viễn, mình liệu có thể bị tội biết mà không báo hay không? Lão bất giác cúi đầu thở dài.

- Tướng quân là vì chuyện vừa rồi mà phiền não sao?

Phó tướng quân Dương Ngụy Viễn bước tới bên cạnh lão cười hỏi.

Khâu Minh Đạt gật đầu, trong giọng nói đầy bất mãn nói:

- Trương Huyễn này chỉ có nghìn người, lại đi gây chiến với quân địch tinh nhuệ ba nghìn người. Ta e là hắn sau khi thảm bại sẽ đổ trách nhiệm lên người ta, nói ta thấy chết không cứu mới dẫn tới thảm bại của hắn, rất khó để giải thích với cấp trên.

- Ty chức cũng đã suy nghĩ tới điều này. Nếu chúng ta không có chút động tĩnh nào, quả thực khó mà ăn nói với cấp trên. Ý của ty chức là chi bằng đi cứu họ, vừa có thể vứt bỏ gánh nặng, lại có thể dễ ăn nói với cấp trên, há chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện, tướng quân thấy thế nào?

Lời này của Phó tướng Dương Ngụy Viễn đã nhắc nhở Khâu Minh Đạt, mình sao có thể quên mất người đó chứ?

Trong thành Liêu Đông, ngoài quân phủ của Khâu Minh Đạt thống lĩnh ra, còn có một cánh quân đặc biệt, nhân số chỉ có hơn 50 người, do một Giáo úy thống soái.

Vị Giáo úy này tên là Thẩm Quang, vốn là một người du hiệp nổi tiếng của Ngô quận Giang Nam. Trong cuộc chiến tranh Cao Câu Ly đầu tiên, Thẩm Quang đã thống lĩnh hơn 50 du hiệp Giang Nam tới Liêu Đông tham chiến.

Khi ấy hàng vạn quân Tùy bao vây công phá không được thành Liêu Đông, chính là Thẩm Quang đã phát huy thuật khinh thân cao siêu của mình, dẫn một đám du hiệp tấn công thành Liêu Đông, được Tùy Đế Dương Quảng phong làm lang tướng, triều tán Đại phu.

Nhưng trong cuộc chiến tranh tấn công Bình Nhưỡng sau đó, Thẩm Quang vì vượt sông sai lầm, đã dẫn tới thất bại của quân Tùy ở đường nam, lại bị Vũ Văn Thuật giáng chức làm Giáo úy. Cũng trong chiến dịch vượt sông lần này, Thẩm Quang đã bị thương nặng, không cùng quân Tùy rút lui, mà ở lại thành Liêu Đông dưỡng thương.

Trong vòng hai năm sau, quân Tùy lại vài lần làm lại, Thẩm Quang và đồng bạn của y cũng dần bị Binh bộ lãng quên, còn thành Liêu Đông cũng đã bổ nhiệm chủ tướng mới, Thẩm Quang liền sống nhờ trong thành.

Do tính cách của y thẳng tính, nói chuyện thẳng thắn, đã đắc tội với Khâu Minh Đạt, bị Khâu Minh Đạt xem như cái gai trong mắt, luôn muốn tìm lý do để đuổi y đi. Hôm nay, cuối cùng Khâu Minh Đạt cũng đã tìm được lý do rồi.

- Tướng quân muốn ta tới thị trấn Thần Lộc bây giờ sao?

Thẩm Quang rất kinh ngạc, y thấy ngoài trời tối đen, vẫn còn chưa tới canh hai, sao y có thể đi chi viện cánh quân Tùy khác được?

Khâu Minh Đạt không chút hoang mang nói:

- Nơi ẩn thân của quân đội Cao Câu Ly có lẽ là ở khe Hồi Lộc. Mục tiêu rất đơn giản, đêm nay họ muốn tấn công tới đó, ta lo họ thất thủ, cho nên hy vọng Thẩm Giáo úy có thể đi giúp họ chút sức.

- Khâu tướng quân muốn nhân cơ hội đuổi ta đi mà!

Thẩm Quang lạnh lùng nói.

- Lời này sao có thể nói thế được? Ta muốn đuổi ngươi đi khi nào? Bởi vì ta không có mệnh lệnh không thể xuất kích, cho nên mới để ngươi đi cứu viện họ. Nếu ngươi không đi thì thôi, xem như ta chưa nói gì.

Thẩm Quang cúi đầu suy nghĩ. Y vốn muốn nhân cơ hội tấn công Cao Câu Ly lần thứ ba để rời khỏi thành Liêu Đông. Nếu Khâu Minh Đạt muốn đuổi mình đi, cũng được, đi thì đi!

- Đa tạ Khâu tướng quân đã chiếu cố tới hai năm nay, chúng ta sau này còn gặp lại!

Y chắp tay, quay người bước nhanh ra ngoài. Khâu Minh Đạt nhìn theo bóng y biến mất trong màn đêm đen, không khỏi đắc ý mỉm cười, xem như nhổ được cái gai trong mắt. Ông hạ lệnh nói:

- Mở cổng thành, để Thẩm Giáo úy và thủ hạ của hắn ta rời đi!

……

Thời gian đã qua canh ba rồi. Trần Húc đã dẫn theo 50 thủ hạ men theo lưng núi đi vào trong rừng rậm. Nhiệm vụ của họ rất nặng, phải vào trong sơn cốc trước khi trời sáng, đồng thời đốt lều trại của quân địch.

Điều này đối với Trần Húc chưa có kinh nghiệm tập kích mà nói, không hề nghi ngờ là một vấn đề khó. Nhưng Trần Húc lại là một người cực kỳ dũng cảm, y vẫn nhận lời với chủ tướng, y nhất định sẽ làm được.

Trần Húc cắn chặt răng lại, dẫn thủ hạ lặng lẽ đi vào trong rừng, số người của họ không nhiều, cộng thêm trong rừng đều là cây lớn che phủ, họ không làm kinh động tới tổ chim trên cây.

Khi chạy được khoảng nửa canh giờ, một binh lính chỉ về phía trước hô lớn:

- Giáo úy, tới rồi!

Mọi người lần lượt dừng chân, cuối cùng họ cũng đã tới phía sau sơn cốc, nhưng cảnh trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều ngây ra, phía sau sơn cốc lại là một vách núi cao hàng trăm trượng. Hơn nữa họ căn bản không có dây thừng dài như vậy, cho dù có dây thừng, họ cũng khó mà trẻo lên được.

Trần Húc lúc này mới hiểu vì sao trên đường không gặp trạm canh gác của quân địch, bởi vì ở đây căn bản không cần đặt trạm canh gác, ngay cả vượn cũng khó mà bò xuống được, huống hồ là con người.

- Giáo úy, làm thế nào bây giờ?

Các binh lính đều nhìn về phía Trần Húc.

Trần Húc vừa vội vừa hận. Y vừa mới được thăng chức làm Giáo úy, lại gặp phải vấn đề khó bằng trời này, y bỗng nhiên ôm đầu ngồi thụp xuống đất, nhiệm vụ không hoàn thành được, sao y có thể ăn nói được với tướng quân?

Đúng lúc này, trong cánh rừng không xa đó truyền tới một trận cười:

- Các ngươi căn bản không thông thuộc địa hình, không ngờ lại muốn đánh lén từ phía sau?

Mọi người kinh ngạc, lần lượt rút chiến đao ra. Trần Húc cũng nhảy dựng lên, trừng mắt quát lớn:

- Là ai?

Chỉ thấy từ trong rừng rậm đi ra hơn chục người, số người cũng tương đương với họ, đều mặc khôi giáp quân Tùy, người cầm đầu là một thanh niên trẻ khoảng 25 – 26 tuổi, dáng người trung bình, dung mạo vô cùng thanh tú.

Trần Húc rút đao ra quát:

- Đứng lại!

Người đàn ông dẫn đầu giơ tay cười nói:

- Chúng ta không phải người Cao Câu Ly, tại hạ Thẩm Quang, là Giáo úy quân Tùy thành Liêu Đông, phụng mệnh chủ tướng tới chi viện các ngươi. Đây là ngư bài của ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play