Trương Huyễn gật đầu:

- Xin Huyện úy yên tâm, người phóng hỏa chúng ta đã bắt được rồi, nghe giọng nói không phải là người Đại Tùy, rất có thể là thám tử của Cao Câu Ly, ta có thể chứng minh cho các ngươi.

Tần Huyện úy vui mừng, liền khom người cảm tạ. Trương Huyễn lại hỏi:

- Dân phu đều chạy trốn hết rồi sao?

- Đa tạ tướng quân quan tâm, người sống đều chạy trốn hết rồi, chỉ còn lại 500 xe lớn đều bị thiêu cháy, còn có năm vạn cỏ khô. Ôi! Tổn thất quá lớn rồi!

Lúc này, Giáo úy Lý Thọ Tiết bước lên bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, đã hỏi rõ rồi, họ thực sự là thám tử của Cao Câu Ly, chuyên phá hoại lương thảo của chúng ta trên đường vận chuyển.

Trương Huyễn nhìn về phía đám lửa xa xa, hắn cảm thấy đối phương không thể chỉ có vài chục người, đội cỏ khô cháy hết ý nghĩa không lớn, đối phương tất còn có đồng bọn khác. Chí ít cũng phải có mấy trăm người mới có thể phá hoại được đường vận chuyển lương thảo của quân Tùy quy mô lớn.

Nghĩ tới đây, Trương Huyễn lại dặn dò:

- Bọn chúng nhất định còn có đồng bọn, phải đi gặng hỏi xem doanh trại của chúng ở đâu?

- Tuân lệnh!

Lý Thọ Tiết lại quay người đi ra.

Tần Huyện úy bên cạnh vỗ mạnh vào trán nói:

- Tướng quân nói rất đúng, ta nhớ ra rồi, nghe nói hôm qua cũng có một cánh quân vận chuyển lương thực bị tập kích, đã chết hơn trăm người, mấy nghìn thạch lương thực đều bị đẩy xuống dòng Bạch Lang Thủy, chắc chắn là cùng một đám người làm.

Không bao lâu sau, Giáo úy Lý Thọ Tiết lại quay về bẩm báo:

- Tướng quân, bọn họ đã khai rồi, họ có hơn hai nghìn người. Họ ẩn nấp ở trong thị trấn Thần Lộc phía nam thành Liêu Đông.

- Không tồi, thẩm vấn rất có hiệu quả!

Trương Huyễn khen thưởng.

Lý Thọ Tiết vốn là Lữ soái, người Liêu Thành Liêu Đông, năm nay chỉ có 20 tuổi, trong huấn luyện đã có biểu hiện xuất sắc, được Trương Huyễn đề bạt làm Giáo úy đoàn số 1, thay cho Giáo úy Triệu Thông không muốn tác chiến cùng quân đội tới Liêu Đông, có thể nói được tiếng Cao Câu Ly rất lưu loát.

Lý Thọ Tiết ngượng ngùng gãi đầu:

- Ti chức chia họ ra để thẩm vấn, sau đó đối chiếu khẩu cung, phát hiện thấy có người nói dối liền giết ngay tại chỗ. Ti chức đã liên tiếp giết chết 4 người, họ sẽ không dám giấu diếm nữa, ta hỏi gì, họ liền trả lời thế.

- Làm rất tốt!

Trương Huyễn liền hạ lệnh:

- Quân đội lập tức xuất phát, đi về phía thành Liêu Đông!

Thành Liêu Đông ở phía nam thị trấn Hoài Viễn, đã nằm ở trong lãnh thổ của Cao Câu Ly. Trương Huyễn đã thay đổi chủ ý, không tới thị trấn Hoài Viễn tập kết nữa, mà tới điểm tập kết khác của Binh bộ quy định: Thành Ô Cốt bên bờ Áp Lộc Giang.

Nếu ông trời sắp đặt hắn gặp được những thám tử Cao Câu Ly này, kỳ thực chính là đã cho hắn một cơ hội dùng dao mổ trâu cắt tiết gà rồi.

Vì thành Liêu Đông nằm ở phía đông Liêu Thủy nổi tiếng, là một trong tám chiến tuyến đông tiến của quân Tùy trong trận chiến Cao Câu Ly này. Trước mắt thành Liêu Đông đã khống chế được quân Tùy trong tay rồi.

Hai lần đông chinh trước, là Cao Câu Ly chiến tranh một phía cũng tương tự tổn thất thảm hại, nhân khẩu giảm mạnh, quốc lực mệt mỏi, căn bản không thể lại ủng hộ cuộc chiến tranh với Đại Tùy được nữa. Quân đội Cao Câu Ly đã rút lui toàn bộ tới đô thành Bình Nhưỡng.

Chiến dịch chinh phạt Cao Câu Ly lần thứ 2 năm ngoái, nếu không phải vì Dương Huyền Cảm tạo phản ở Trung Nguyên, ép quân Tùy không thể không rút lui, có lẽ Cao Câu Ly đã bị quân Tùy công kích toàn bộ rồi.

Mà trong cuộc chiến tranh chinh phạt Cao Câu Ly lần thứ 3 của năm nay, khi Tùy Đế Dương Quảng xem xét thời thế, không dùng phương thức tấn công toàn tuyến, mà đại quân tập kết ở thị trấn Hoài Viễn, chỉ phái ba vạn quân tiên phong của Lai Hộ Nhi tấn công Cao Câu Ly.

Như vậy cũng đã tránh được tổn thất vô vị của đại quân khi tấn công Cao Câu Ly. Nhưng Cao Câu Ly cũng không cam lòng ngồi chờ chết, cho dù không thể nghênh chiến với đại quân đi lên phía bắc, nhưng họ cũng đã phái ra đội quân thăm dò được hợp thành từ binh lính tinh nhuệ, đi lên phía bắc quấy nhiễu đường vận chuyển lương thảo của quân Tùy.

Cách phía nam thành Liêu Đông khoảng 20 dặm có một thị trấn nhỏ, tên là thị trấn Thần Lộc. Sông Đại Lương từ phía bắc thị trấn giống như một đai ngọc chảy qua, đổ vào Liêu Hà, vì giao thông thuận lợi, ở đây đã là nơi thương mại phát triển mạnh. Nhân khẩu khi nhiều nhất cũng đã lên tới mấy nghìn người. Nhưng lúc này thị trấn đã bị chiến tranh phá hủy, nhân khẩu tiêu vong, nhà cửa bị phá hủy, chỉ còn lại mấy trăm gian đổ nát thê lương.

Nhưng khi cách thị trấn Thần Lộc chưa đầy một ngọn núi, ẩn nấp gần 3000 quân canh gác Cao Câu Ly đi về phía bắc, do đại tướng Uyên Võ Ninh thống soái.

Cánh quân này là cánh quân duy nhất của Cao Câu Ly từ Áp Lộc Giang đi về phía bắc. Họ đảm đương hai nhiệm vụ, một là bố trí đội quân thăm dò quân Tùy và ý đồ tác chiến. Nhiệm vụ thứ hai là phá vỡ vận chuyển hậu cần của quân Tùy.

Do liên tục phái tiểu đội trinh sát tuần tra lên phía bắc phá vỡ vận chuyển hậu cần của quân Tùy, quân doanh của Cao Câu Ly này ẩn nấp ở thị trấn Thần Lộc rõ ràng có chút im lặng, tổng số binh lực chưa đầy hai nghìn người.

Đêm hôm đó, một cánh quân Tùy không rõ lai lịch cũng im lặng ngầm đi tới gần thị trấn Thần Lộc. Cánh quân nghìn người này chính là của Kiêu Quả quân phủ 27 doanh thứ 3 do Trương Huyễn thống lĩnh. Nhưng hiện tại họ đã thoát ra khỏi Kiêu Quả quân rồi, được biên chế là doanh thứ 16 của tiền quân, lệ thuộc quản lý của Thạch tướng quân tiền quân Chu Pháp Thượng.

Hiện tại Trương Huyễn vẫn chưa gặp cấp trên Chu Pháp Thượng của mình. Chu Pháp Thượng thống lĩnh một vạn quân đội trú đóng ở thành Ô Cốt, đang chờ các cánh quân đội khác tới tập kết. Doanh số 16 của Trương Huyễn là một trong những cánh quân đó.

Thị trấn Thần Lộc cũng là một đường tắt phải đi qua để tới thành Ô Cốt, nhưng mục tiêu hành quân lần này của Trương Huyễn lại không chỉ là thành Ô Cốt, mà ẩn nấp ở trạm canh gác Cao Câu Ly gần thị trấn Thần Lộc.

Hơn nghìn binh lính ẩn nấp ở trong rừng cây rậm rạp ở sườn núi. Các binh lính tự tìm nơi nghỉ ngơi của mình, tranh thủ thời gian uống nước ăn lương khô, cố gắng giữ yên tĩnh. Chủ tướng Trương Huyễn thì đứng bên bìa rừng, im lặng nhìn thị trấn Thần Lộc ở phía xa. Dưới ánh trăng sáng tỏ, một mảnh đổ nát hiện lên rõ ràng.

Trương Huyễn đã nhận được tình báo, thám báo mà hắn cử đi tới sơn cốc phía bắc quan đạo thị trấn Thần Lộc phát hiện dấu tích của quân đội Cao Câu Ly. Mặc dù số người cụ thể của quân địch còn chưa rõ ràng, nhưng quân địch chắc chắn là ẩn nấp trong sơn cốc này.

Mặc dù Trương Huyễn tham gia chiến đấu vài lần rồi, nhưng đây lại là cuộc tác chiến đầu tiên mà hắn độc lập dẫn quân. Đối thủ của hắn không phải là hắc mã tặc, cũng không phải là loạn phỉ của Dương gia trang, mà là quân Cao Câu Ly tinh nhuệ hơn quân đội của hắn gấp hai ba lần, liệu có thể đánh thắng được chiến dịch này hay không, trong lòng Trương Huyễn cũng không có chút manh mối nào.

Lúc này, một binh lính chạy lên thấp giọng bẩm báo:

- Tướng quân, huynh đệ tới thành Liêu Đông đã quay về rồi.

Trương Huyễn bỗng thấy tinh thần phấn chấn:

- Người đâu rồi, mau đưa tới đây gặp ta!

Quân Tùy ở thành Liêu Đông trú đóng 3000 người. Nếu cánh quân này bằng lòng xuất binh tương trợ, vậy thì khả năng chiến thắng của họ sẽ lớn hơn nhiều. Nhưng cánh quân Tùy này lại không thuộc quân tiên phong, Trương Huyễn cũng không biết họ là bộ hạ của Đại tướng quân nào.

Quân Tùy hiện nay biên chế vô cùng hỗn loạn, quân đội ba lần chiến dịch Cao Câu Ly hỗn tạp với nhau. Trương Huyễn trước mắt cũng đã từng gặp bộ hạ của một cánh Mạch Thiết Trượng, mà khi lần đầu tiên Mạch Thiết Trượng chiến tranh với Cao Câu Ly không may đã bị chết bệnh. Thủ hạ của y mấy vạn quân đã bị tiêu tán phân nửa, nhưng hàng nghìn người vẫn trú đóng ở Liêu Đông, đến nay vẫn chưa rõ quy thuộc nơi nào.

Không bao lâu sau, binh lính đi Liêu Đông liên hệ được dẫn tới. Y bước lên trước quỳ một gối bẩm báo:

- Tham kiến tướng quân!

- Quân đội thành Liêu Đông có bằng lòng xuất chiến không?

Trương Huyễn liền hỏi.

Tên lính đó lắc đầu:

- Khởi bẩm tướng quân, họ căn bản không tin ở gần đây có quân đội của Cao Câu Ly. Hơn nữa họ nói nếu muốn xuất thành tác chiến, phải có mệnh lệnh của Đại tướng quân Tiết Thế Hùng hoặc là chỉ ý của thiên tử, nếu không họ không thể rời khỏi thành Liêu Đông nửa bước.

Trong lòng Trương Huyễn bất đắc dĩ thở dài, chuyện này kỳ thực cũng nằm trong dự liệu của hắn, không có chứng cứ xác thực, quân Tùy của thành Liêu Đông sao có thể dễ dàng xuất thành tác chiến, cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể một mình tác chiến thôi.

Hắn dứt khoát ra lệnh nói:

- Gọi Trần Húc tới gặp ta!

Lát sau, Lữ soái Trần Húc liền bước lên, khom người hành lễ nói:

- Tham kiến tướng quân!

Trương Huyễn chỉ về phía đống đồ gần đó, ngoại hình giống như một ngọn núi lớn nói:

- Ở đó chính là núi Thần Lộc, thám báo đã phát hiện dấu tích của quân địch ở chân núi phía nam núi Thần Lộc, ngươi dẫn 50 thủ hạ vòng ra phía sau, xem xem có phải từ phía sau có thể tạo thành thế hỗn loạn không, trước khi trời sáng đốt lửa làm tín hiệu, ta thấy lửa cháy sẽ phát động công kích.

Trần Húc gật đầu:

- Ti chức tuyệt đối sẽ không làm tướng quân thất vọng!

Trần Húc hành lễ rồi nhanh chóng đi ra. Không bao lâu sau, y dẫn 50 thủ hạ rời khỏi nơi trú đóng của quân Tùy, vòng ra phía sau núi Thần Lộc.

Trương Huyễn nhìn đoàn người đi xa, hắn liền hạ lệnh:

- Tất cả hãy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát bất kỳ lúc nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play