Nghe xong Diệp Đàn nói, Vân Hàm Phong không khỏi gắt gao nhíu mày:” Nàng ta tên gì?”

“Bẩm Gia chủ, nữ nhân kia tự xưng Uyển Văn.” Nói xong liền vụng trộm quan sát sắc mặt Vân Hàm Phong.

Uyển Văn? Theo suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một bộ dạng nữ nhân mơ hồ. Ngày đó buổi tối hắn tham gia một yến hội, khi yến hội sau khi kết thúc hắn đã say, tùy tiện tìm một nữ tử thực thanh tú, mở một phòng. Tại đây khoa học kỹ thuật phát triển, cách nhìn cũng phóng khoáng hẳn, một đêm tình là chuyện bình thường, nhưng không nghĩ tới nàng lại mang thai. Phải biết rằng Lam Tinh nhân có tỷ lệ sinh đẻ rất thấp, cho nên Vân thị luôn luôn mấy đời đều con một. Từ khi có Ý Nhân, hắn căn bản không nghĩ tới hắn còn có thể có đứa con thứ hai. Hơn nữa hắn bình thường rất cẩn thận, căn bản không có khả năng có người mang thai, trừ phi nàng đã làm cái gì tay chân. Rất nhiều người muốn dựa vào hắn – một cây đại thụ, nữ tử này cũng không ngoại lệ.

” Không cần để ý tới nàng.” Lãnh khốc thanh âm làm cho người ta không tự giác trong lòng phát lạnh.

” Nhưng dù sao đứa bé cũng là Vân gia cốt nhục a!” Diệp Đàn vội vàng cầu tình nói, vô luận như thế nào, Vân gia huyết mạch không thể lưu lạc bên ngoài.

” Như vậy cấp nàng một cái danh phận, an bài nơi ở, mặt khác sẽ không tiếp quản.” Vân Hàm Phong quyết tuyệt nói.

” Vâng, Gia chủ.” Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng Diệp Đàn phải tôn tòng mệnh lệnh.

Uyển Văn là cô gái rất có tâm kế, lớn lên xinh đẹp, đáng tiếc sinh ở gia đình bình thường. Từ nhỏ cực kỳ hâm mộ những người sinh trong gia đình giàu . Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì những người đó từ nhỏ có được cuộc sống mà nàng tha thiết mơ ước, mà nàng cái gì cũng không có. Vì thế một âm mưu liền được bắt đầu. Nàng dùng hết hết thảy thủ đoạn mua một phương thuốc xuất xứ từ tinh cầu thần bí, loại này dược có thể khiến người dễ dàng mang thai, bất luận đối phương dùng phương pháp gì phòng bị . Tiếp theo, tại trung tâm kinh tế của liên minh — Lam Tinh cầu, trở thành nhân viên tiếp tân của tập đoàn khách sạn Vân Thị . Tinh Vân khách sạn là khách sạn lớn nhất liên minh. Mỗi ngày đều có rất nhiều người thượng lưu lui tới, bởi vậy mười phần thích hợp Uyển Văn tìm kiếm mục tiêu. Hôm nay Uyển Văn rốt cục nhắm được mục tiêu. Nàng nhìn chăm chú vào Vân Hàm Phong, khuôn mặt tuấn mỹ như thần, trong mắt hiện lên một tia mê say cùng dã tâm. Người này nhất định là của nàng, nàng sẽ làm hắn yêu thương nàng, người bên cạnh hắn chỉ có thể là nàng.

Kế hoạch của Uyển thực thành công. Chính là nàng cũng không nghĩ tới, Vân Hàm Phong cư nhiên như vậy đem nàng để tại một bên, ngay liếc mắt cũng chưa nhìn đến một chút. Mặc dù có thân phận nhị phu nhân, nhưng ngay cả người hầu cũng không đặt nàng lên trên. Đang tại thời điểm tức giậc cực độ, vợ lớn của Vân Hàm Phong , mẹ của Vân Tả Ý, Cao gia Đại tiểu thư tao nhã tiêu sái tới trước mặt nàng, quyến rũ cười nói : “Đừng tưởng rằng ngươi mang thai đứa nhỏ của Hàm Phong là có thể thay thế được vị trí của ta. Phải biết rằng ta chính là Cao gia Đại tiểu thư, mà ngươi là tiểu cô nương gia cảnh bình thường, ngươi cho là ngươi tranh thắng ta sao?”. Nói xong cũng không để ý tới khuôn mặt đã muốn biến thành màu xanh biếc, nàng tao nhã nện bước ly khai. Uyển Văn oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng Cao Mai rời đi, âm thầm thề nhục nhã hôm nay nàng nhất định hoàn lại gấp bội ngày sau.

——-

Vân Hàm Phong sau khi sắp xếp công vụ xong lại nhớ tới Vân Tả Ý, nhìn đến Tả Ý tâm tình lập tức tốt lên, quên hẳn Uyển Văn đang có mang bị hắn tùy ý an bài. Đảo mắt lại qua ba năm, Vân Tả Ý 5 tuổi. Ba năm thời gian, trừ bỏ hiểu biết thêm các loại tri thức của thế giới này, dựa vào trí nhớ kiếp trước, hắn bắt đầu tu luyện lại công pháp tinh thần của phái Thanh Tâm – môn phái của sư phụ tiền thế. Ngày quá ngày thực tinh thần lực mạnh dần, càng bình tĩnh.

Năm tuổi hắn có thể ở tòa thành (nhà hắn) tùy ý đi lại. Tuy rằng rất ít ra khỏi cánh cửa phòng, nhưng mỗi ngày hắn đều đi dạo quanh đại sảnh cùng tản bộ trong hoa viên đẹp như tiên cảnh. Đây cũng là phương pháp duy nhất hiện tại thân thể hắn chấp nhận được. Hoa viên tụ tập rất nhiều cây cảnh quý hiếm của các hành tinh dù hoàn cảnh sống bất đồng nhưng vẫn được chăm sóc phát triển nở rộ. Nhiều như vậy tuyệt mỹ hoa cùng tụ một chỗ thật sự là cảnh đẹp hiếm thấy, khó trách hấp dẫn được người rất ít khi chú ý cảnh sắc Vân Tả Ý đến đây.

Hôm nay Vân Tả Ý đang như thưòng lệ lui tới ngắm cảnh đẹp, đột nhiên một tiếng động làm giật mình. Có tâm trí siêu cường cảnh giác, Vân Tả Ý bật người phát hiện nơi này không giống nơi thường ngày, chậm rãi tiến lên. Trên tay đã vận sức chờ phát động, tuy rằng thân thể này không thể luyện nội lực, sức lực của cơ thể cũng không mạnh, nhưng cao siêu kỹ xảo của sở học kiếp trước vẫn còn tại, đối phó người thường cũng không có vấn đề. Mục tiêu ngay tại trước mắt, Vân Tả Ý liền đẩy ra bụi hoa ngăn trở tầm mắt, tay phải đánh tới.

Này, đây là chuyện gì? Vân Tả Ý vội vàng thu hồi chưởng. Nơi đó là tiểu hài tử ước chừng ba bốn tuổi. Tiểu hài tử tựa hồ bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hãi, trên mặt đáng yêu còn lộ nước mắt, làm cho người ta trong lòng dâng lên cảm giác thương tiếc. Không biết vì cái gì, bộ dáng tiểu hài tử làm cho Vân Tả Ý nhớ tới kiếp trước còn không có sinh ra đệ đệ. Nếu đệ đệ sinh ra về sau nhất định cũng đáng yêu như vậy. Chính là mình không có thể bảo vệ tốt đệ đệ, tưởng tượng đến đây trong lòng liền đau như kim đâm. Đột nhiên nhìn đến tiểu hài tử miệng mếu máo, nước mắt như hai tuyến hạt châu rơi xuống, không biết như thế nào liền bối rối lên, chờ tới thời điểm phản ứng được, chính mình đã đem tiểu hài tử ôm vào trong lòng, giúp hắn lau nước mắt. Hành động này làm chính mình cũng cảm thấy thực kinh ngạc, chính mình không phải ghét tiếp xúc với người xa lạ sao? Càng đừng nói đến tiểu hài tử này cả người bẩn thỉu, đang suy nghĩ cẩn thận liền lại bị tiểu hài tử nước mắt đoạt đi toàn bộ tư tưởng.

Thật vất vả mới vỗ nín tiểu hài tử, Vân Tả Ý dùng chính mình lời nói ôn nhu nhẹ nhất hỏi hắn. Nguyên lai tiểu hài tử cũng ngụ tại tòa thành. Hôm nay vì bị mẫu thân đánh mới chạy trốn đến hoa viên. Vân Tả Ý nhìn trên tay tiểu hài tử ánh mắt ứ nước, lòng lập tức trầm xuống, trong lòng nghĩ mặc kệ mẫu thân hắn là ai đều phải giáo huấn nàng một chút. Đang lúc Vân Tả Ý, vì tiểu hài tử, vuốt ve những chỗ bị thương, đột nhiên một tiếng thét kinh hãi làm cho hắn giật mình. Hắn quá lo cho đứa nhỏ mà không phát hiện có người đến gần mình.

Người tới chính là Diệp Đàn,. Diệp Đàn kinh ngạc nhìn đại thiếu gia ôm một tiểu hài tử bẩn thỉu. Phải biết rằng đại thiếu gia yêu sạch sẽ có tiếng, lại lạnh lùng, thật không dám tin tưởng đại thiếu gia đang ôm một hài tử bẩn khắp người. Tuy thực kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường biểu tình, cung kính hành lễ ” Đại thiếu gia hảo.”

Vân Tả Ý thấy lão quản gia Diệp Đàn, cảnh giác liền biến mất. Giơ lên tiểu hài tử đang muốn ngủ say trong lòng đối mặt với Diệp Đàn hỏi:” Ngươi có biết đứa nhỏ là con nhà ai không ?”

Diệp Đàn thấy gương mặt tiểu hài tử kia, kinh hô:” Tiểu, tiểu thiếu gia?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play