Tại sân học viện cùng xem mọi người bị phạt có hai nhóm người nữa. Trong đó một đám sắc mặt tái nhợt, trên mặt có điểm may mắn lại vừa có điểm lo lắng kì quái, nhưng tất cả đều có hành động giống nhau – nhìn đám học viên đang chạy nhanh ở sân thể dục mà xót. Không phải nói, bọn này cũng là học viên Hoành Vũ học viện, nhưng may mắn không ở lớp jk105 (học viện Ai Lý tổng cộng có ba lớp liên minh đệ tử, phân ra làm jk104, jk105, jk106; học viện Đức Lợi cũng có ba lớp liên minh đệ tử là jk101, jk102, jk103, đệ đệ của Vân Tả Ý là Vân Vũ Chí đang học lớp jk103);

Còn một đám người ăn mặc xa hoa, vừa nhìn là biết là lũ quý tộc chẳng ra gì, biểu hiện hoàn toàn tương phản, hoàn toàn là vui sướng khi nhìn người khác gặp họa. Bọn chúng là người thường bị bọn Thang Mộc giáo huấn, nhưng lại không tìm ra cơ hội trả thù, đánh thì không lại, mà cũng không thể dùng thế lực gia tộc ở trong học viện này trả thù. Hơn nữa, bọn họ cũng không biết vì sao, dùng tiền bạc hối lộ giáo viên học viện để giáo huấn lũ thường dân kia, bắt bọn chúng hiểu được cái gì là chênh lệch thân phận, dùng trăm phương thức đều không thể làm gì được bọn Thang Mộc, còn có mấy lần bị viện trưởng gọi tới giáo huấn một trận. Tuy rằng bọn họ nghi ngờ bọn Thang Mộc che giấu thân phận quý tộc, nhưng mặc cho tra cứu tư liệu kiểu gì cũng không ra được, đành gạt đi ý nghĩ kì lạ kia . Bọn Thang Mộc chẳng qua là lũ dân thường có vận khí tốt mà thôi, nhưng ngay cả vậy, bọn chúng cũng hiếm khi nào trên cơ được Thang Mộc. Hôm nay được nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy, đương nhiên phải kéo tới chê cười. Thấy bọn quý tộc thỉnh thoảng lại cười rộ lên coi thường, mọi người lớp jk105 đều tức giận, nhưng thời gian không còn nhiều, không còn dư mà để ý tới những kẻ đó, chỉ có thể nén giận chạy tiếp, tự nhủ sau mà gặp lại, chắc chắn phải dạy bảo lũ đó cho ra trò…

———- ————

“Bang bang…Bang bang…tiếng đập cửa đột nhiên vang lên làm Ai Đấu vừa mới nhàn nhã giở tờ nhật báo liên minh ra coi đã bị dọa thiếu điều muốn rớt xuống ghế, Ai Đấu vội vàng ngồi dậy, đem tờ báo quẳng lên đống tài liệu dày ở bên cạnh, chỉnh lại áo quần, nhìn lại xem có gì ảnh hưởng tới hình tượng sau này không, mới ra bộ dáng nghiêm túc học viên thường thấy, mở miệng nói:

“Mời vào”

Nhóm sứ giả bảo vệ người đẹp nghe thấy giọng Ai Đấu, thần trí tỉnh lại đôi chút. Bọn họ đang làm cái gì đây, nơi này là phòng hiệu trưởng. Viện trưởng Ai Đấu bình thường rất nghiêm khắc, nhìn bọn họ nháo như vậy sẽ phản ứng ra sao…nghĩ vậy liền toát mồ hôi lạnh, nhưng viện trưởng đã biết bọn họ tới đây rồi, có hối hận cũng không kịp nữa, chỉ có thể tiếp tục tiến tới mà thôi. Nghĩ bụng, nhóm sứ giả bảo vệ người đẹp đẩy cửa vào phòng hiệu trưởng, nhưng động tác đã chậm rãi hơn.

“Chào viện trưởng…” vào phòng hiệu trưởng, mọi người tâm tư xúc động, những lời muốn nói không sao thốt ra nổi, nhất là nhìn tới sắc mặt Ai Đấu rõ ràng không thể nói là tốt. Câu hỏi đều biến thành câu vấn an.

“À, sớm như vậy các ngươi tới có chuyện gì, lần sau gõ cửa thì phải có lễ độ một chút, tôn chỉ của trường chúng ta là tôn trọng lễ phép, các người như thế coi được sao?” Ai Đấu mười phần tức giận, tờ báo vừa tới sáng nay hắn chỉ mới lật xem tiêu đề về thị trường chứng khoán của Vân Thị thì lũ học viện này ầm ầm kéo vào. Phải biết rằng, hắn cũng mua một ít cổ phiếu của Vân thị, giá chứng khoán tốt xấu ra sao đều ảnh hưởng trực tiếp tới lương hưu về sau của hắn. Hắn dạy dỗ học viên không biết lễ phép khi nào vậy.

“….Vâng….” Hộ hoa sứ giả nhất loạt đều cúi đầu nghe mắng.

“Tốt, thế nói coi có chuyện gì mà các ngươi kích động như vậy?”

“…Ách…là như vậy, viện trưởng, có rất nhiều học viên phải chạy ở sân thể dục. Chạy rất lâu, không chạy nhanh không được, không được ngừng lại. Chúng ta ngờ rằng có thầy giáo vô lương tâm dùng cách xử phạt thể xác với học viên.” Một người tinh thần trượng nghĩa đứng ra nói.

“Hả? Có chuyện này sao?” Ai Đấu nghe được cũng sửng sốt, giáo viên nào lớn gan như vậy, dám qua mặt hắn phạt học viên.

“Đúng vậy, chúng ta đều thấy. Ghê tởm hơn, hắn còn không tha cho cả nữ sinh.” Nói tới đây, vị học viên trọng nghĩa khí kia lại kích động lên.

“Thật đúng là nực cười, có những học viên nào bị phạt a?” Ai Đấu tuy tức giận, nhưng hắn cảm thấy có điểm khác lạ, vì thế, càng hỏi thăm cẩn thận.

“Có Thang Mộc…Tây Lâm…”

“Có Mễ Thiên…”

” Còn có…… Ai Ti……”

” Có…… Bạch Lỵ……”

” Còn có……”

Ai Đấu vừa hỏi tới, mấy sứ giả đã liên tiếp kể tên người đẹp của mình.

Ai Đấu càng nghe càng thấy lạ, những người này không phải là liên minh đệ tử sao? hơn nữa đều là học viên của lớp jk105. Nhớ chuyện hôm qua Vân Tả Ý vừa tới nhậm chức, mà Vân Tả Ý lại có đủ thứ tin đồn, đem mấy chuyện này liên kết với nhau, Ai Đấu liền hiểu ra ngay vấn đề. Ý nghĩ cho gọi giáo viên kia lên đây trách tội bay biến mất, ngược lại còn có điểm trách móc đám học viên trước mặt này. Cũng may là hắn hỏi han cẩn thận, không thì cái gì cũng không biết, chạy đến trước mặt Vân Tả Ý hỏi tội sao? nghĩ tới tiền đồ sáng lạng của mình suýt chút nữa bị lũ học viên này phá hoại, hắn liền tức giận không biết thả vào đâu.

“Có… à….” Rốt cuộc, mọi người cảm thấy sắc mặt Ai Đấu có điểm khác khác, thanh âm dần nhỏ lại.

“Hừ, mấy người bọn Thang Mộc hống hách không chịu nổi. Sư phụ có cho bọn họ hưởng một chút đau khổ cũng không sao, các ngươi đều lớn cả rồi mà như trẻ con, bộ dáng chẳng có chút trầm ổn gì, để người ta thấy được thì biết ăn nói thế nào về chất lượng dạy học đây…Các ngươi….các ngươi…” Ai Đấu nghiêm sắc mặt mắng to.

Đám sứ giả bị thái độ của viện trưởng làm cho chóng mặt, không phải vừa rồi còn cảm thấy thực phẫn nộ về cách xử phạt với học viên sao? Sao thái độ lại đột nhiên thay đổi, Họ không hiểu sao mà bị mắng, nhưng nhìn tới bộ mặt hầm hầm của viện trưởng, tất thảy đều đứng yên ngoan ngoãn nghe dạy bảo.

“….Các ngươi…, hừ, chuyện hôm nay, tất cả người nào tham gia đi nhổ cỏ sân thể dục một tuần cho ta…đúng rồi, về sau nếu nhìn thấy bọn Thang Mộc bị phạt thì cũng đừng có chạy tới đây. Đó là ta cho phép.” Vốn nghĩ Vân Tả Ý chỉ trừng phạt nặng bọn Thang Mộc lần này để răng đe, sẽ không còn lần sau nên Ái Đấu mới thốt lên những lời này.

“…” Đám sứ giả bảo vệ người đẹp không nói nổi ra lời, bị phạt như vậy thực khóc không ra nước mắt.

———— ———-

Vân Tả Ý ngồi đợi trong phòng đặc biệt của lớp jk105, nhìn xuống lớp học chẳng có bóng học viên nào; nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 giây; mở sổ điểm danh, có một người vắng mặt – Vị Phi

Vị Phi sao? Được lắm, có lẽ hôm qua ta không để ý tới ngươi a, ngày đầu tiên ta tới lớp đã vắng mặt, thật đúng can đảm, không biết….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play