Chá thúc thúc này, rõ ràng là quan tâm đến cô muốn chết mà vẫn luôn đẩy cô ra, thật không hiểu đầu óc anh làm bằng gì mà chẳng bình thường chút nào cả. Phải người đàn ông khác mà bị cô theo đuổi nhiệt tình như vậy thì đã sớm quỳ gối dưới váy cô rồi, chỉ có Chá thúc thúc mới có thể lạnh lùng đẩy cô ra thế.

Làm hại cô cứ nghĩ mình không có đủ mị lực với anh.

“Đường tiên sinh, tiểu mỹ nhân đang tự do, cô ấy không nhất định sẽ là của anh”, Lý Tư Đặc trả lời đầy ẩn ý.

“Khả Nhi sẽ nói cho anh biết cô ấy yêu ai”, Đường Chá tự tin vòng tay ôm vai Lâm Khả nhi, lạnh lùng đưa cô đi trước mặt Lý Tư Đặc.

“Tiểu mỹ nhân, khi nào tựu trường sẽ gặp lại”, Lý Tư Đặc phòng khoáng gửi đến Lâm Khả Nhi một cái hôn gió, hoàn toàn không để ý đến gương mặt tức giận của Đường Chá.

“Bye-bye!”, Lâm Khả Nhi quay người lại, nghịch ngợm nháy mắt.

“Không cho con quan tâm đến hắn ta!”, Đường Chá mạnh mẽ xoay người Lâm Khả Nhi lại, bá đạo nói.

“Tại sao? Phí Phí là bạn của người ta mà”, Lâm Khả Nhi chớp mắt cười, nhìn Đường Chá.

“Bởi vì hắn ta là đàn ông”, Đường Chá đanh mặt lại nói.

Lâm Khả Nhi ngây thơ chớp mắt nói: “Chẳng lẽ về sau người ta chỉ có thể để ý con gái, người không cho người ta để ý đến con trai sao?”

“Ai bảo Phí Phí mơ tưởng con?”, Đường Chá hơn thẹn đỏ mặt lên, bước nhanh về phía trước ném lại mấy lời này.

Lâm Khả Nhi không nhịn cười được nữa, đành che miệng cười thầm , cô sải bước đuổi theo Đường Chá cười nói: “Chá thúc thúc, người đang ghen sao?”

Đường Chá khẽ biến sắc, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

“Người không thừa nhận cũng không được, Khả Nhi biết chắc là như vậy!”, Lâm Khả Nhi chắn trước mặt Đường Chá, nghiêng nghiêng đầu, mặt vênh lên.

“Còn không mau lên xe! Còn nói nhiều nữa Chá thúc thúc sẽ bỏ con ở lại đây!”, Đường Chá véo véo gương mặt nhỏ nhắn, uy hiếp nhìn cô.

Lâm Khả Nhi chui vào trong xe liền ôm bụng cười bò: “Bộ dạng của Chá thúc thúc thật đáng yêu a! Người đúng là là thiên hạ đệ nhất ghen phu!”

“Im miệng, không được cười!”, Đường Chá xấu hổ ngồi vào ghế lái, lúng túng mắng cô.

Lâm Khả Nhi đặt tay lên vai Đường Chá, tinh nghịch cười nói: “Chá thúc thúc, người ta thích nhìn dáng vẻ này của người lắm!”

“Ngồi xuống!”, Đường Chá đỏ mặt lên ra lệnh cho cô, cô nghe lời ngồi xuống đùi anh, anh liền cấp tốc khởi động xe.

Chiếc xe đột ngột khởi động làm Lâm Khả Nhi đang ngồi trên người anh bị lắc mạnh, mềm mại của cô bỗng chạm vào vật cứng rắn của anh, khiến anh mặt đỏ tới mang tai. Của anh ngẩng đầu cao vút chạm vào đùi Lâm Khả Nhi, khí phách hiên ngang hướng về chốn đào nguyên quen thuộc kia.

“A!”, Đường Chá không nhịn được rên lên một tiếng, thân thể cứng đờ lui về phía sau, tay cầm lái vì phải nắm chặt để kiềm chế mà trở nên trắng bệch.

Thấy anh thở dốc, Lâm Khả Nhi nghịch ngợm tiến sát vào ngực anh, ngây thơ vô tội dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh. Hơi thở của Đường Chá càng trở nên nặng nề, anh cố gắng kiềm chế hưng phấn, không cho phép mình hành động điên cuồng.

“Chá thúc thúc, thực ra người không cần kìm nén đâu, người ta rất nguyện ý phối hợp cùng người mà”, Lâm Khả Nhi ngây thơ nhìn anh. Gương mặt anh tuấn của Chá thúc thúc lấm tấm mồ hôi, cô càng nhìn càng yêu. Cô không kiềm chế được, ngẩng đầu lên sùng bái nhìn anh. Lưỡi của cô trong lúc lơ đãng liếm qua đôi môi đang mím chặt của anh, khiến anh nhỏ giọng nguyền rủa.

Gương mặt nhỏ bé ngây thơ kia đang hấp dẫn ánh mắt anh, làm anh không thể tập trung lái xe được.

“Đàng hoàng một chút, bằng không Chá thúc thúc đẩy con xuống xe bây giờ!”, Đường Chá không lưu tình khiển trách cô.

Lâm Khả Nhi che miệng cười nói: “Còn lâu người ta mới sợ á”.

Nhưng cô cũng ngay ngắn ngồi lại trên đùi anh, vùi gương mặt xinh đẹp vào lồng ngực đang đập thình thịch của anh.

Chiếc xe đi qua một quán café thì một bóng người quen quen từ bên trong đi ra, hóa ra là Lưu Vân Thiên trợ lý của Đường Chá.

Lâm Khả Nhi vỗ vỗ vào ngực Đường Chá, chỉ vào Lưu Vân Thiên ở phía trước nói: “Chá thúc thúc, là Anh Vân Thiên kìa”.

Đường Chá nhìn Lưu Vân Thiên một cái, nói với Lâm Khả Nhi: “Đây là quán café Tình Thiên, thúc thúc thường cùng trợ lý Lưu đến đây”.

“Anh ấy một mình đến quán café hay sao? Hay là anh ấy có hẹn với bạn gái ở đây?”, Lâm Khả Nhi tò mò nhìn Lưu Vân Thiên đang đi trên đường.

“Chưa từng nghe thấy”, Đường Chá nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Lưu Vân Thiên hình như có nét đau lòng liền nói với Lâm Khả Nhi, “Xem dáng vẻ này hình như không giống với đi hẹn hò. Khả Nhi, sao con lại quan tâm đến anh ta vậy?”

“Hồi người ta làm vụ “Viên mưa”, Anh Vân Thiên đã giúp người ta rất nhiều, hơn nữa anh ấy cũng là trợ thủ đắc lực của người, sao người ta lại không quan tâm đến anh ấy được?”, Lâm Khả Nhi đưa tay vuốt vuốt chân mày đang nhíu chặt của Đường Chá.

Đường Chá đột nhiên ngậm một ngón tay của Lâm Khả Nhi vào miệng, ái muội nói: “Chá thúc thúc hy vọng con chỉ quan tâm đến một mình thúc thúc thôi”.

Lâm Khả Nhi nghe xong, nghịch ngợm cười lên: “Khả Nhi quan tâm nhất là người á, người không cần phải ghen đâu”.

Đường Chá có ý xấu cắn cắn ngón tay Khả Nhi, cô sợ bị đau yêu kiều kêu lên.

“Còn dám giễu cợt thúc thúc!”, Đường Chá nhướn mày lên uy hiếp nói.

Lâm Khả Nhi nhu thuận tựa vào ngực anh, không trêu chọc anh nữa.

------------------

Sáng sớm, Lâm Khả Nhi trang điểm thật xinh đẹp ngồi ở phòng khách chờ Đường Chá.

Thấy anh vừa đi ra vừa thắt cà vạt, cô lập tức đứng dậy bước đến, tinh nghịch cười nói: “Chá thúc thúc, người đưa người ta cùng đi làm đi, một mình người ta ở nhà thật buồn chán a!”.

Không cưỡng lại được Lâm Khả Nhi, anh chỉ còn cách đáp ứng cô.

Khi bọn họ bước đến tháng máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, Lâm Khả Nhi bỗng nhìn thấy người bạn tốt của cô, Liêu Phàm. Cô vui mừng nhào vào ngực Liêu Phàm, kích động hỏi: “Chị Liêu Phàm, chị bây giờ làm ở đây sao?”.

Đường Chá vừa đi về phía bọn họ vừa giải thích với Lâm Khả Nhi: “Liêu tiểu thư là thư ký của Chá thúc thúc. Khả Nhi, con cứ nói chuyện với thư ký Liêu đi, Chá thúc thúc về phòng làm việc trước. Nếu có chuyện gì…..”

“Thư ký? Thật là tốt! Không ngờ Chị Liêu Phàm lại thay thế Lệ Tây Á làm thư ký của Chá thúc thúc a. Chị Liêu Phàm, Khả Nhi rất tin tưởng năng lực của chị a!”, Lâm Khả Nhi giơ ngón tay cái lên tán dương Liêu Phàm.

“Chị nào có giỏi như vậy?”, Liêu Phàm đỏ mặt nói.

“Chị Liêu Phàm là giỏi nhất! Điều này ngay cả anh Vân Thiên cũng phải thừa nhận a”, Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nói.

“Trợ lý Lưu”, vừa nghe Lâm Khả Nhi nói, mặt Liêu Phàm lập tức đỏ ửng lên.

Cô có chút bất an hỏi lại: “Lưu trợ lý đã nói chuyện của chị với em sao?”.

“Dĩ nhiên là đã nói tới!”, Lâm Khả Nhi gật mạnh đầu, đột nhiên cô hạ thấp giọng, tựa vào vai Liêu Phàm nói: “Anh Vân Thiên không chỉ nói về chị có một lần thôi đâu?”.

Hai người đang sôi nổi trò chuyện thì một giọng nói xuất hiện cắt ngang câu chuyện của bọn họ: “Hai người đang nói xấu gì tôi đấy?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play