Tiếng rên rỉ của cô đối với Đường Chá mà nói là chất kích thích tuyệt vời nhất khiến anh phát cuồng hôn lên khắp người Lâm Khả Nhi. Trong khoảnh khắc, sau tai, cổ, ngực cô khắp nơi đều in lại dấu hôn của anh….

“Ưm, Chá thúc thúc, người yêu người ta đi!”, Lâm Khả Nhi nóng lòng đòi hỏi.

Cô bị anh hôn đến mức toàn thân nóng bỏng, nhất là bầu ngực bị môi lưỡi anh liếm cắm trở nên cứng rắn, muốn anh yêu cô nhiều hơn nữa, nếu không được thỏa mãn, cô sẽ phát điên mất.

Đột nhiên nghe tiếng Lâm Khả Nhi, Đường Chá chợt cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, dập tắt nhiệt tình của anh.

Anh lắc lắc đầu, buông Lâm Khả Nhi xuống.

“Chá thúc thúc? Sao không tiếp tục nha!”, Lâm Khả Nhi bất mãn kéo tay Đường Chá đặt lên bộ ngực quyến rũ của cô, duyên dáng nói.

Đường Chá giống như phải bỏng, vội vàng rút tay về.

Đường Chá chật vật ngồi dậy, không quay đầu lại lao ra khỏi phòng Lâm Khả Nhi.

Anh tắm nước lạnh thật lâu trong phòng tắm, nhưng không thấy có hiệu quả. Anh không bị bỏ thuốc mà lại sinh dục vọng không nên có với Khả Nhi bé bỏng.

Lúc anh bước ra khỏi phong tắm thì nhìn thấy Lâm Khả Nhi giống một chú chó con bị chủ vứt bỏ đang ôm chân ngồi ở đầu giường.

Vừa thấy anh bước ra, cô liên ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, u oán hỏi: “Chá thúc thúc không thích Khả Nhi sao? Tại sao người không quan tâm đến người ta? Có phải người chê người ta xấu xí không?”

Vừa nghe thấy Lâm Khả Nhi nói, Đường Chá chợt thấy ngực đau nhói, anh khẽ nguyền rủa chính mình rồi ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô vào lòng: “Nói bậy! Không ai đẹp bằng Khả Nhi, nhưng con còn nhỏ quá, Chá thúc thúc làm sao có thể xuống tay với cô bé 16 tuổi được?’

“Chá thúc thúc, đây là người ta tự nguyện a! Chúng ta yêu thương lẫn nhau, có cái gì là không thể a?”, Lâm Khả Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tin được Chá thúc thúc cự tuyệt cô là vì cô quá nhỏ.

“Thúc thúc nói không được là không được! Về sau không được quyến rũ thúc thúc nữa!”, Đường Chá nghiêm nghị nói.

“Nhưng chẳng lẽ người không muốn người ta sao?”, Lâm Khả Nhi rúc vào ngực Đường Chá, bàn tay nhỏ bé vẽ vòng vòng lên ngực anh.

“Dừng lại!”, Đường Chá hít một ngụm sâu, thân thể lập tức trở nên cứng ngắc.

Lâm Khả Nhi đột nhiên nghịch ngợm, nở nụ cười cười xa ngồi lên chân Đường Chá, vừa cười vừa hôn môi anh: “Chá thúc thúc, người ta muốn người a, làm sao bây giờ?”

Đường Chá hốt hoảng đẩy Khả Nhi ra, cố gắng che giấu “lều trại” đã sớm nhô cao của mình, lạnh lùng bỏ lại mấy chữ: “Tắm nước lạnh!”.

Rồi vội vã xông vào phòng tắm, tiếp tục đấu tranh với rung động của mình, tắm đến khi da cũng nhăn nheo anh mới tắt vòi nước lạnh như băng.

Che giấu bản thân thật tốt, anh mới dám trở lại phòng ngủ.

Từ sau khi tỉnh táo lại, anh giống như đang trốn tránh ôn dịch, cố tình duy trì khoảng cách với Khả Nhi, ngay cả đụng chạm vào tay cô anh cũng không dám.

Lâm Khả Nhi ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn Đường Chá đang chăm chú lái xe.

Anh thật đẹp trai vô cùng!

Gương mặt mê hồn giống như Satan đầy vẻ nam tính mê hoặc, càng nhìn càng mê muội. Cô hận không đem được Chá thúc thúc giấu đi, không cho phụ nữ khác nhìn thấy.

Vừa nghĩ tới có rất nhiều phụ nữ mơ tưởng đến Chá thúc thúc lòng cô không khỏi có chút chua xót.

Chá thúc thúc cố ý duy trì khoảng cách với cô, khiến cho cô thật đau lòng nha, như vậy sao được?

Chá thúc thúc là của Khả Nhi mà!

Lâm Khả Nhi đột nhiên nghiêng người, ngồi lên chân Đường Chá chen vào khoảng trống rộng rãi giữa lồng ngực anh và tay lái.

“Chá thúc thúc, người ta lạnh quá”, Lâm Khả Nhi cố ý cuộn người lại nói với Đường Chá.

Đường Chá vốn đưa tay định đẩy cô ra, nhưng anh vẫn tiếp tục lái xe, mặt cho Lâm Khả Nhi dán chặt vào trước ngực , mặc cho không khí mập mờ bao phủ trong xe.

Cho đến khi lái xe vào sân trường đại học, không khí mập mờ này mới bị phá vỡ.

Đưa Lâm Khả Nhi vào làm thủ tục nhập học xong, Đường Chá nói với Khả Nhi đang đòi ở lại trường: “Không cho con ở lại”.

“Vì sao?”, Lâm Khả nhi chớp chớp đôi mắt linh động, tinh nghịch hỏi.

“Thúc thúc nói không được là không được! Chúng ta đi về nhà!”, Đường Chá kéo tay Lâm Khả Nhi ra bãi đậu xe.

Lâm Khả Nhi hất tay Đường Chá ra, bất mãn bĩu môi cằn nhằn: “Ở trường có nhiều trò chơi a! Có nhiều bạn học cùng chơi đùa,người không cần giương oai ở đây, người là người xấu, không cho người ta ở trường”.

Đường Chá ghen tuông ôm Lâm Khả Nhi vào trong ngực: “Thúc thúc không xa con được! Khả Nhi, Chá thúc thúc không muốn ném con cho đám thanh niên trẻ tuổi, thúc thúc sẽ ghen chết mất!”

“Thật không? Chá thúc thúc cũng biết ghen a? Người ta còn tưởng đây là độc quyền của Khả Nhi chứ”, Lâm Khả Nhi cười thầm trong ngực Đường Chá. Cô nào có muốn ở lại trường chứ, ở trường không nhìn thấy Chá thúc thúc, cô mới không muốn. Cô chỉ muốn xem phản ứng của anh một chút thôi mà, không nghĩ tới anh lại ghen như cô mong muốn vậy!

Đây mới là Chá thúc thúc đáng yêu của cô a!

“Độc quyền của con?”, Đường Chá không khỏi bật cười, bé con này không hiểu trong đầu có gì nữa? Lời nói ra không làm người ta kinh ngạc là không chịu.

Lâm Khả Nhi gật đầu một cái, nói với Đường Chá: “Đương nhiên là độc quyền của người ta! Chá thúc thúc không biết đâu, lúc đầu gặp lại thấy người và Lệ Tây Á ở cùng nhau, Khả Nhi vô cùng đau khổ a, tim như bị dao đâm vậy”.

“Sau này Chá thúc thúc sẽ bồi thường cho con”, Đường Chá đau lòng khẽ vỗ về Lâm Khả Nhi, nhẹ nhàng nói.

“Khả Nhi, sao em lại ở đây?”, một giọng nói vui mừng vang lên, cắt đứt hai người đang nồng nhiệt.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Khả Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt đẹp trai của Lý Tư Đặc thì lập tức vui mừng chạy về phía hắn, nhảy lên ôm lấy cổ hắn hưng phán nói: “Thối Phí Phí, sao anh lại đến Học viện Elisa này? Chẳng lẽ anh cũng là học sinh ở đây?”.

“Học sinh?”, Lý Tư Đặc véo cái mũi dọc dừa của cô, lắc đầu nói: “Sao có thể như vậy?”

“Vậy anh đến đây làm gì?”, Lâm Khả Nhi xoa xoa mũi hỏi.

“Bí mật, đến lúc đấy em sẽ biết”, Lý Tư Đặc ra vẻ bí mật nháy mắt mấy cái.

“Phí Phí, tôi học ngành bảo mật thông tin, anh có thể đến đó tìm tôi”, Lâm Khả Nhi duyên dáng cười nói.

“Vương tử, xin ngài trả lại Khả Nhi cho tôi”, Đường Chá lịch sự giơ tay ra, đoạt lại Khả Nhi trong lòng Ký Tư Đặc, không kịp để hắn ta phản ứng.

Hai người đàn ông trừng mặt nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ.

“Chá thúc thúc?”, Lâm Khả Nhi cảm thấy tim anh đang đập nhanh, lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ ghen tuông trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cô không khỏi cười thầm trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play