Ánh nắng chiếu khắp nơi, vì vạn vật tăng thêm một phần vui mừng. Như tâm tình hiện tại của Tô Lệ Nhã ! Sáng sớm, nàng liền lôi kéo Lâm Tư đi đến tiệm may, mua một ít quần áo cho đứa nhỏ.
“Tiểu Tư, ngươi xem xem quần áo này thế nào a?” Tô Lệ Nhã cầm lấy một bộ đồ lót màu đỏ cho trẻ sơ sinh, giơ lên hưng phấn mà nói.
Nhìn cả người toát ra ánh sáng của mẫu thân, Lâm Tư vốn muốn nói cho nàng mấy ngày nay đã mua rất nhiều thứ cho tiểu hài tử, không cần phải mua thêm, nhưng như thế nào không nói nên lời, cuối mở miệng cũng là:“Nhìn tốt lắm.”
Thời gian hai nữ nhân mua sắm trôi qua. Rất nhanh, ánh chiều tà làm nhuộm một tầng màu hồng cho cả bầu trời. Tô Lệ Nhã cùng Lâm Tư hai người trong tay mang theo hai túi lớn.
Tô Lệ Nhã cầm lấy một túi trong đó, cười nói:“Đây là vì nữ hài tử chuẩn bị, một túi khác là vì nam hài tử chuẩn bị.”
Lâm Tư xem chút nói:“Tiểu Nhã, ngươi mua nhiều quá. Hơn nữa tiểu hài tử trưởng thành mau, nhiều như vậy rất nhanh sẽ không còn thích hợp.”
Tô Lệ Nhã dừng bước, ngẩng đầu nhìn kia ánh tịch dương màu máu, nhẹ giọng nói:“Lâm Tư, ngươi có biết lúc trước A Kim khi rời khỏi ta, ta thiếu chút nữa liền hỏng mất. Thật vất vả mới gượng dậy. Nhưng là, cái loại tình cảm chân thành này bị mất đi là vô cùng thống khổ, mỗi khi đêm dài yên tĩnh sẽ đánh úp lại. Cho dù, ta hiện tại tươi cười vui vẻ, nhưng loại cảm giác tim bị thương vẫn là lúc nào cũng tồn tại, hơn nữa --” Tô Lệ Nhã bên môi nổi lên tươi cười thê lương:“Nhất là đêm khuya trong mộng, nghe một tiếng A Kim kêu gọi, tỉnh lại phải đối mặt với căn phòng trống rỗng, ý thức được chính là hiện thực thê lương cùng thống khổ.”
Thống khổ này làm cho Lâm Tư không tự giác tiến lên muốn an ủi nàng nói:“A Nhã --”
Tô Lệ Nhã lắc đầu cười nói:“Nhưng mười ngày gần đây, ban đêm ta vô cùng hạnh phúc. Chỉ là cầm quần áo của đứa nhỏ, hay món đồ chơi, đối với bảo bối trong bụng nói chuyện, thời gian sẽ rất nhanh trôi qua. Mơ thấy A Kim, cũng là nói với hắn con của chúng ta. Lâm Tư, ta thật sự rất yêu hắn. Nếu, nếu có thể, ta hy vọng đem toàn bộ yêu thương đều cho đứa nhỏ, tính luôn cả phần A Kim cho nó.” Nàng ấn nhẹ bụng nói.
Nhìn Tô Lệ Nhã cả người phát ra một tầng hào quang màu vàng, Lâm Tư như bị đui mù. Tô Lệ Nhã cả người tản ra ấm áp, hấp dẫn ánh mắt của nàng thật sâu. Nàng bỗng nhiên có chút ghen tị với đứa nhỏ có thể có được toàn bộ tình yêu của A Nhã . Nàng thu hồi tâm tư, cười nói:“A Nhã, tốt lắm, ta biết ngươi rất coi trọng đứa nhỏ. Chúng ta vẫn là nhanh chút trở về đi! Trời sắp tối rồi.”
“Ân.” Tô Lệ Nhã bắt đầu đi tới.
Lúc này, hai người bọn họ đi vào hẻm nhỏ mỗi ngày đều đi qua. Nhưng lúc này khi Tô Lệ Nhã bởi vì Lâm Tư ở phía bỗng nhiên dừng lại, mà không thể không dừng lại.
“Tiểu Tư, có chuyện gì a?” Tô Lệ Nhã nghi hoặc hỏi.
Lâm Tư một tay đem nàng kéo ra phía sau mình, cảnh giác mà đối diện phía trước. Tuy rằng, Tô Lệ Nhã rất là nghi hoặc, nhưng vẫn cảm thấy trên người Lâm Tư phát ra hơi thở ngưng trọng, khẳng định là xảy ra chuyện gì, liền im lặng đứng ở phía sau nàng.
“Hưu -- hưu -- hưu --” Bỗng nhiên từ bốn phía thoát ra mười mấy tên hắc y nhân đem hai người bọn họ bao vây lại. Tô Lệ Nhã đôi mắt đẹp mở to nhìn tình hình đột phát này.
Rồi sau đó một hắc y nhân thân hình cao lớn che mặt theo hắc y nhân khác đến gần, ngón tay chỉ Tô Lệ Nhã sau lưng Lâm Tư , trầm thấp nói:“Bắt lấy nàng.”
Tô Lệ Nhã vừa thấy mục tiêu là chính mình, không nghĩ liên lụy Lâm Tư liền tiến lên phía trước nói:“Tiểu Tư, ngươi đi mau. Mục tiêu của bọn họ là ta.”
Lâm Tư ở phía sau Tô Lệ Nhã thấy thân hình bởi vì sợ hãi mà run nhè nhẹ, nhưng vẫn cố ý bảo vệ chính mình, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. A Nhã, thật sự đối với nàng tốt lắm. Nàng tin tưởng cả đời này sẽ không có người bảo hộ mình như thế. Cho dù có chết, nàng cũng phải bảo hộ A Nhã. Ánh mắt Lâm Tư kiên định, theo bên hông rút ra nhuyễn kiếm vẫn luôn che dấu , đem Tô Lệ Nhã kéo đến phía sau.
Tô Lệ Nhã khó có thể tin nhìn nhuyễn kiếm dưới ánh tịch dương run nhè nhẹ, ý thức được Lâm Tư vẫn làm bạn ở bên cạnh mình chính là một cao thủ.
Lâm Tư quay đầu nhìn dung nhan khiếp sợ , cười nói:“A Nhã, thực xin lỗi, cho tới nay luôn lừa gạt ngươi. Về sau có cơ hội, ta sẽ giải thích với ngươi.” Vừa dứt lời, nàng quay đầu ngưng khí đối phó với hắc y nhân đang lao tới.
“A --” Lâm Tư một kiếm chém ngay điểm yếu của địch nhân, một kiếm đã đem địch nhân đánh gục. Thân phận Lâm Tư là gián điệp cùng sát thủ. Nàng giết người luôn thích dùng ít khí lực nhất, nhắm ngay điểm yếu của địch nhân mà ra tay. Nhuyễn kiếm dưới ánh tịch dương tản ra một màu hồng huyết sắc yêu diễm. Phối hợp với thân pháp tuyệt mỹ mà phiêu dật của Lâm Tư tuyệt , trong lúc nhất thời trận giết chóc này quả thực thành một điệu vũ đạo duy mĩ .
Tô Lệ Nhã khó có thể tin nhìn Lâm Tư lấy tư thế duyên dáng đã hạ gục gần mười tên hắc y, trên mặt tản ra hơi thở lạnh như băng . Đó là Tiểu Tư sao? Người thường hay để cho nàng làm nũng, bị nàng trêu chọc sẽ đỏ mặt sao? Nàng đau lòng phát hiện chính mình chưa từng có chân chính hiểu biết Tiểu Tư người tỷ muội tốt này.
Cao Thận che mặt phi thường kinh ngạc bên cạnh Tô Lệ Nhã cư nhiên có một nhân vật lợi hại như thế. Thủ pháp giết người không mang theo do dự cùng động tác dư thừa nào, cùng với ánh mắt bình tĩnh của nàng, đều chứng minh nữ nhân này là một cao thủ. Tuy rằng, điều này làm cho tình huống có chút khó giải quyết, nhưng hắn nhất định phải mang Tô Lệ Nhã trở về gặp Vương gia. Cao Thận trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm, chậm rãi rút đao ra.
Không khí truyền đến sát khí nồng đậm, cùng với hơi thở cao thủ tản ra, làm Lâm Tư ngẩn ra, cảnh giác nhìn thủ lĩnh hắc y nhân hướng nàng đi tới. Nàng rõ ràng biết nam nhân này bất đồng với đám bao cỏ mới giải quyết vừa rồi. Nam nhân này là một nhân vật lợi hại.
Cao Thận không nghĩ lại kéo dài thời gian, một chiêu áp đao tận trời hướng Lâm Tư chém tới. Chiêu thức sắc bén này làm cho Lâm Tư không thể không cứng rắn dùng nhuyễn kiếm tiếp chỉ cảm thấy tay một trận tê rần, thân thể chịu không nổi áp lực mà quỳ một gối xuống. Một chiêu, nàng kinh hãi phát hiện võ công của nam nhân này tuyệt đối trên nàng . Không, nàng không thể ngã xuống. Lâm Tư đem trọng lực của thân dồn vào kiếm đứng lên lập tức xiêm y màu lam chảy ra màu đỏ sậm của máu, sau đó nương lực bả vai, nàng từ trong tay áo đem ám khí hướng trước người Cao Thận phóng tới.
Cao Thận lập tức thu đao, dùng đao đỡ ám khí. Hắn mắt mang khiếp sợ nhìn vai phải của nữ nhân kia chảy máu ồ ồ kia , nhưng vẫn cầm nhuyễn kiếm trong tay, sắc mặt không có xuất hiện biểu tình thống khổ gì. Nếu không phải vai phải nàng cùng với vạt áo trước đều nhiễm đỏ, hắn sẽ nghĩ mới vừa rồi một chiêu dùng hết mười phần công lực không chém trúng nàng. Hắn trong lòng dâng kính ý đối với nữ nhân này , cho dù là một đại nam nhân tại chiêu thức của hắn hạ xuống, cũng không có khả năng đứng dậy nổi, càng không thể có khả năng không rên lên một tiếng. Nữ nhân này không đơn giản.
Cánh tay phải đã sắp không có cảm giác. Nhưng nàng biết giờ phút này chính mình quyết không thể ngã xuống. Nàng nhất định phải đánh gục người này.
Không khí sơ xác tiêu điều lan tràn ra. không khí này làm cho Tô Lệ Nhã ở phía sau Lâm Tư nhìn thấy vết máu dần dần lan rộng ra run sợ.
Cao Thận rốt cục vẫn phi thân hướng Lâm Tư chém tới. Nhưng trên mặt Lâm Tư không có gì sợ hãi, ngược lại bỗng nhiên cũng phi thân dùng vai phải bị thương tiếp được đường đao sắc bén của Cao Thận. Lần này đại đao nhập hãm sâu vào vai nàng. Máu phun ra, nhiễm đỏ cả mặt Cao Thận. Hắn lộ ra con ngươi đen chứa đựng khiếp sợ. Lúc này, phần khiếp sợ này lập tức bị lực truyền đến trước ngực phá tan. Cao Thận vốn tính ngăn cản vẫn là đã muộn một bước, nhuyễn kiếm đã thẳng tắp đâm vào ngực trái hắn.
Lâm Tư trên mặt hiện lên tươi cười đắc ý.
Tay trái Cao Thận phản thủ một chưởng đem Lâm Tư đánh rớt xuống. sau đó, nhanh ấn ngực, lui về phía sau vài bước. Hắn ấn ngực trái, khó có thể tin nhìn nữ nhân đã ngã xuống, nhưng vẫn lộ vẻ tươi cười. Nữ nhân này thật sự là rất khủng bố, cư nhiên không tiếc hy sinh thân thể của chính mình, chỉ vì giết địch. Giờ khắc này, hắn lập tức ý thức được thân phận của nữ nhân này -- nàng là sát thủ, hơn nữa là một sát thủ xuất sắc.
“Nôn --” Bản thân bị trọng thương làm Lâm Tư hộc máu. Máu đỏ tươi rốt cục làm cho Tô Lệ Nhã tỉnh táo lại. Nàng bước nhanh đến bên người Lâm Tư, ôm lấy nàng, run run đưa tay vì Lâm Tư lau lau khóe miệng không ngừng tràn ra máu, tầm mắt dừng ở vết thương trên vai sâu đến nổi có thể thấy được xương cốt, nước mắt không chịu nổi khống chế chảy xuống.
Lâm Tư nâng tay trái lên, gian nan vì nàng lau nước mắt, gượng ép ra tươi cười nói:“A Nhã, ta không sao.” Nàng vẫn còn bảo vệ tốt A Nhã.
Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại, Cao Thận đã đứng ở trước mắt các nàng. Trong mắt Lâm Tư hiện lên khiếp sợ. Không có khả năng, nàng rõ ràng đã đâm trúng trái tim của hắn.
Cao Thận trong mắt nổi lên kính nể, nói:“Thật có lỗi, trái tim của ta khác hẳn với người thường, nằm bên ngực phải.” Đang nói trong mắt hắn dâng lên hàn quang, nâng đao hướng nữ nhân lợi hại nhất mà đời này mình gặp qua chém tới.
Nhìn hào quang chói mắt Lâm Tư giờ phút này trong đầu hiện ra cảnh cha mẹ bởi vì thiên tai mà đói chết, ở trên đường xin ăn, thiếu chút nữa đói chết, được Vương gia thu lưu, trở thành sắt thủ cùng mật thám mà Vương gia cọi trọng nhất, cùng với cuộc sống khoái hoạt hơn một tháng ở chung cùng A Nhã. Đủ, đời này nàng tuy rằng tràn ngập cực khổ, nhưng cuối cùng còn có thể gặp được A Nhã, được nàng thiệt tình tướng đãi, thật sự đủ. Nàng bình tĩnh nhắm mắt lại, đợi một đao kích mạng kia.
Nhưng đợi thật lâu, thống khổ không có truyền đến. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy A Nhã mắt mang kiên quyết che trước người nàng.
Cao Thận không thể không thu hồi đại đao. Hắn kinh ngạc nhìn người mới vừa rồi còn bị tình huống chém giết sợ tới mức không hề có huyết sắc giờ phút này lại dũng cảm đứng chắn trước đao hắn.
Khẩn trương rốt cuộc buông xuông. Tô Lệ Nhã đứng dậy, đến gần Cao Thận nói:“Người ngươi muốn là ta. Chỉ cần ngươi thả nàng, ta liền đi theo ngươi.”
Cao Thận nhìn nữ nhân trước mắt, sau đó lại nhìn nữ nhân trong mắt khiếp sợ, cuối cùng vẫn là gật đầu. Dù sao, nhiệm vụ của hắn là bắt nàng trở về.
Tô Lệ Nhã ngồi xổm xuống, đối với Lâm Tư bởi vì trọng thương mà không thể nhúc nhích cười nói:“Tiểu Tư, cám ơn ngươi đã bảo hộ ta. Ta thật sự rất may mắn có một tỷ muội tốt như ngươi. Hẹn gặp lại.” Nói xong, nàng dứt khoát đứng dậy đi theo Cao Thận.
Lâm Tư gian nan xoay người, nhìn thân ảnh đi xa, thật sự rất hận năng lực yếu kém của mình, cuối cùng còn phải để cho A Nhã vì nàng mà hy sinh đi cùng người khác. Nhìn thân ảnh đã dần biến mất, Lâm Tư cắn răng dùng hết khí lực toàn thân, mượn sức nhuyễn kiếm, đứng dậy, nàng muốn báo cho Vương gia biết. Hiện tại, cũng chỉ có Vương gia mới có thể cứu A Nhã.
Lâm Tư run run cước bộ, đi đến nơi thường truyền tin tức.
“Hô -- hô -- hô --” Lâm Tư chỉ tiếng hơi thở trầm trọng của mình trong không khí. Nàng hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn là giờ phút này trên đường bởi vì sắc trời đã gần tối, người rất thưa thớt. Cho dù ngẫu có đi qua, cũng là vội vàng về nhà. Nhìn hình ảnh phía trước, nàng biết thể lực của mình sắp tới cực hạn. Rốt cục, hiệu thuốc mà người của gia ẩn mình trong đó xuất hiện ở trước mắt. Thật tốt quá, chỉ cần vài bước, nàng có thể đem tin tức truyền cho Vương gia.
“Làm cho làm cho làm cho, làm cho làm cho --” Bỗng nhiên một tiểu thương phụ sau khi dọn dẹp quán xong đẩy một xe chở đầy hàng hóa chuẩn bị về nhà. Giờ phút này Lâm Tư trong mắt chỉ hiệu thuốc bắc ở đối diện, cũng không có chú ý tới chiếc xe đang hướng về phía mình.
“Chạm vào --” Vốn bằng vào lực ý chí siêu cường đau khổ chống đỡ thân thể chung quy chịu không nổi ngoại lực đánh vào mà ngã xuống.
Tiểu thương thế này mới chú ý tới chính mình đụng vào người, chạy tiến lên vừa thấy cả người Lâm Tư toàn máu, sợ tới mức lập tức quay xe lại, bỏ trốn mất dạng.
Lâm Tư ngửa mặt lên trời, nhìn bầu trời tối đen, rất muốn đứng dậy, nhưng hiện tại nàng ngay cả nâng tay lên cũng không có khí lực. Động a! Động a! Nàng còn muốn cứu A Nhã. Nàng tuyệt đối không thể ở trong này ngã xuống. Động a! Rốt cục, tay trái của nàng có thể chuyển động. Cắn răng, nàng dung sức tay trái chống đỡ thân mình, hướng đối diện đi tới. Một đạo vết máu lan tràn ra. Nhìn hiệu thuốc bắc càng ngày càng gần, thân thể cấp tốc cứng ngắc đã nhắc nhở nàng thân thể chung quy đã tới cực hạn. Không, nàng không thể chết ở đây. Nàng không cam lòng a! Nàng còn muốn báo cho Vương gia.
Nhưng một ý chí cường thịnh trở lại, chung quy vẫn là lực bất đồng tâm. Lâm Tư vô lực quỳ rạp trên mặt đất, con mắt vô thần nhìn phía trước, nàng biết chính mình không thể thông báo cho Vương gia. Lạnh, thật lãnh a! Nàng rất nhớ tươi cười tràn ngập ấm áp của A Nhã, rất nhớ giọng nói chân thành tha thiết của A Nhã a! Rất nhớ a – đồng tử dần dần phóng đại cho thấy sinh mệnh của Lâm Tư đang xói mòn rất nhiều.
Lúc này, bỗng nhiên ánh trăng bị một bóng đen che khuất. Lâm Tư cảm thấy có người ôm lấy nàng. Dùng hết khí lực cuối cùng, nàng ngưng thần nhìn gương mặt tái nhợt vẫn thường xuyên cùng mình đấu võ mồm, gian nan nâng ngón tay chỉ hiệu thuốc bắc:“Thông, thông báo với Vương gia, a, A Nhã bị người bắt đi rồi.” Rốt cục có thể nói hết Lâm Tư yên tâm mà chìm vào bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT