Bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ nhàng khoan khoái, chính một hình ảnh thần thanh khí sảng, làm Tô Lệ Nhã ở bên trong xe ngựa không khỏi say mê. Nhưng phần say mê này rất nhanh bị hai “Người nào đó” trong xe mà đánh bại.

“Uy, ngươi không cần kề cận Tiểu Nhã. Ngươi không cần chiếm tiện nghi của nàng.” Trình Lân nhìn người kéo tay Tô Lệ Nhã, càng xem càng cảm thấy chói mắt. trong mắt bắn ra hàn quang. Nữ nhân này khẳng định là đang chiếm tiện nghi của Tiểu Nhã.

Lâm Tư cố ý xiếc chặt tay, trên mặt tươi cười ác ý nói:“Trình Lân, ngươi là ghen tị đi! Ta có thể quang minh chính đại kéo A Nhã đi! Có bản lĩnh, ngươi cũng biến thành nữ nhân a!” Nhớ lại mấy ngày hôm trước, nàng thiếu chút nữa bởi vì nam nhân trước mắt mà bị bắt rời đi A Nhã, nàng liền chứa đầy một bụng khí.

“Ngươi --” Trình Lân bị trọc tức sắc mặt trở nên xanh mét. Nhưng hắn lại không thể phản bác. Quả thật, hắn là ghen tị nữ nhân đáng giận này có thể quang minh chính đại thân cận A Nhã.

Tô Lệ Nhã thở dài, đây không biết là hiệp thứ mấy trăm của hai người trong mấy ngày gần đây vì việc lông gà vỏ tỏi nhỏ mà cãi nhau. Có khi, nàng thật sự có loại xúc động muốn tác hợp cho hai người thành một đôi. Dù sao, người bình thường làm sao có thể cãi nhau đến nghiện, một ngày không có dưới mười lần thì không được.

Nghe tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn , đã có thể tiến vào trình độ tạp âm, Tô Lệ Nhã vốn định mở miệng khuyên giải hai cái người “Thủy hỏa bất dung” này, làm cho lỗ tai của chính mình được thanh tịnh một chút. Nhưng lúc này xe ngựa bánh đột nhiên chạy qua một mô đá, kịch liệt xóc nảy. Chỉ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo Tô Lệ Nhã sắc mặt đại biến, vội vàng ghé vào cửa sổ nôn ra một trận.

Lâm Tư thấy thế lập tức vỗ nhẹ lưng của nàng, giúp cho thoải mái một chút.

Hảo nửa ngày, Tô Lệ Nhã mới ngừng nôn khan, sắc mặt tái nhợt vô lực dựa vào.

Trình Lân thấy thế lập tức tiến lên bắt mạch. Nhưng sắc mặt hắn sau khi tiếp xúc mạch đập đột nhiên trở nên ngưng trọng đứng lên.

Một bên Lâm Tư lo lắng hỏi:“A Nhã, thế nào?”

Tô Lệ Nhã biết có thể làm cho “Thần y” Trình Lân sắc mặt ngưng trọng như thế, chỉ sợ bệnh này không nhỏ. Nàng hít một hơi thật sâu, hỏi:“Trình Lân, ngươi cứ việc nói thẳng đi!”

Trình Lân trong mắt hiện lên phức tạp, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng nói:“Tiểu Nhã, ngươi có thai hai tháng.”

Tô Lệ Nhã trên mặt xuất hiện kinh hỉ, khó có thể tin hỏi:“Ta có thai?!”

Trình Lân gian nan gật đầu.

Tô Lệ Nhã run run đem tay đè lại bụng mình, không thể tưởng tượng hiện tại đang có một tiểu sinh mệnh ở bên trong trưởng thành. Đứa nhỏ, đứa nhỏ của nàng cùng A Kim. Thì ra A Kim cũng không có nhẫn tâm bỏ nàng. Hắn đã lưu lại đứa nhỏ này để thay thế. Nước mắt vui sướng không tiếng động rơi xuống. Nguyên lai nàng cũng không phải một người a!

Nhìn trên mặt mang nước mắt vui sướng , dung nhan mỉm cười, trong lòng Trình Lân cũng là thống khổ. Vốn nghĩ đến hắn chỉ cần không buông tay tình cảm đối với Tiểu Nhã, một ngày nào đó, chân thành cùng kiên định có thể cảm động Tiểu Nhã, làm cho nàng nhận tình cảm của mình. Nhưng hiện tại đây là một hy vọng xa vời không có khả năng trở thành hiện thực. Có đứa nhỏ của A Kim Tiểu Nhã không bao giờ có khả năng nhận tình cảm của chính mình. Trình Lân trong mắt chua sót càng sâu.

Giờ phút này trong lòng Lâm Tư lại tràn ngập lo lắng. Dù sao bây giờ A Nhã mang thai cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nếu để cho Hoàng Thượng hoặc là Tứ vương gia biết việc này, chỉ sợ sẽ mang đến cho A Nhã những phiền toái khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, lúc này cũng không có khả năng giấu diếm. Nàng không có lý do gì yêu cầu A Nhã niềm vui có đứa nhỏ. Hơn nữa, về sau bụng ngày một lớn lên, cũng không khả năng giấu diếm. Xem ra nàng phải lập tức xin chỉ thị của Vương gia mới được.

Ban đêm, mặt trăng treo cao. Ánh sáng trắng chiếu vào trong thư phòng của Long Hạo Thừa. Gió đêm nhẹ nhàng mà xuy phất. Yên tĩnh tràn ngập toàn bộ thư phòng. Mỗi ngày, vào lúc này hắn đều đã cảm thấy trong lòng phi thường yên tĩnh. Bởi vì, hắn có thể yên tâm mà đọc tin tức của Lâm Tư truyền đến. Trong đầu nhớ lại, mấy hôm trước nhìn thấy tin A Nhã cự tuyệt Trình Lân. Trong lòng Hắn liền tràn ngập nhu tình. A Nhã vẫn luôn yêu hắn.

Long Hạo Thừa mắt mang nhu tình cười mở thư ra, nhưng tươi cười này sau khi nhìn thấy nội dung liền tiêu thất. A Nhã mang thai?! Tin tức này đầu tiên mang đến là kinh hỉ, nhưng theo sau là thâm trầm lo lắng. Đứa nhỏ này tới không đúng lúc. Hắn biết cho tới bây giờ còn có người đang theo dõi A Nhã. Nếu, làm cho bọn họ biết A Nhã mang thai đứa nhỏ của hắn, chỉ sợ A Nhã lập tức sẽ bị bọn họ bắt làm con tin để khống chế hắn. Không được, hắn phải lập tức bí mật cho Lâm Tư đem A Nhã hộ tống đến nơi an toàn mới được. Long Hạo Thừa lập tức cúi đầu viết rất nhanh.

Đồng dạng gió đêm xuy phất trong ngự thư phòng ở hoàng cung. Giờ phút này Hoàng Thượng vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm ánh lửa. Ánh lửa nhảy múa như hắn đang suy nghĩ. Hoàng Thượng nhớ lại mấy ngày nay Long Hạo Thừa phái người tiếp xúc : Đại nội tổng quản trước Liễu công công, thê tử của hàn lâm học sĩ đã chết – Hữu Nhân, ngự tiền thị vệ của tiên hoàng. Những người này đều là từng cùng tiếp xúc chặt chẽ cùng tiên hoàng. Long Hạo Thừa gặp những người này rốt cuộc là đánh chủ ý gì? Lúc này, gió thổi đến, đem ảnh lửa đang nhảy múa đẩy ngã. Nhưng ánh lửa không cam lòng yếu thế dương đầu, so với mới vừa rồi càng thêm chói mắt. Nhìn ánh lửa đột nhiên sáng ngời , một đạo linh quang hiện lên. Thân hình Hoàng Thượng đột nhiên trở nên cứng ngắc đứng lên. Chẳng lẽ Long Hạo Thừa đối với di chiếu năm đó của Hoàng Thượng có điều hoài nghi. Mồ hôi lạnh vì ý nghĩ này mà lập tức toát ra, theo bên mặt hắn mà lưu lại. Không, hắn tuyệt đối không thể làm cho Long Hạo Thừa tra ra. Hắn phải lập tức nghĩ biện pháp đối phó Long Hạo Thừa mới được. Nhưng giờ phút này, bên cạnh Long Hạo Thừa có rất nhiều cao thủ, phải như thế nào mới có thể loại bỏ hắn đâu? Lúc này, ánh mắt đảo qua tín hàm trên bàn. Đây là hắn phái người đến phú huyện bí mật theo dõi nữ nhân từ thu lưu Long Hạo Thừa lúc hắn trở thành ngốc tử. Vốn, đối với nữ nhân bị Long Hạo Thừa vứt bỏ , hắn không muốn phí nhiều lắm tâm tư. Nhưng là một người cẩn thận, hắn không muốn bỏ xót bất kỳ điều gì. Bởi vậy, cho tới bây giờ hắn vẫn phái người theo dõi động tĩnh của nữ nhân kia.

Nhìn chằm chằm vào tín hàm đã mấy ngày chưa đụng tới, hắn bỗng nhiên có loại xúc động muốn lật xem. xúc động hóa thành hành động thực tế. Một khắc chung sau, tiếng cười càn rõ quanh quẩn toàn bộ ngự thư phòng.

“Ha ha ha ----” Tiếng cười từ trong miệng Hoàng Thượng tràn ra.

Rốt cục, tiếng cười đình chỉ. Hoàng Thượng mắt mang đắc ý hai chữ bên trong tín hàm --“Mang thai”, cười nói:“Long Hạo Thừa a, Long Hạo Thừa, không thể tưởng được ngươi thật cẩn thận như thế cư nhiên lại bỏ quên nhược điểm ở phú huyện.”

Thu hồi cao hứng, Hoàng Thượng nhìn tín hàm một lần nữa, đối với hộ vệ tâm phúc ở phòng ngoại -- Quý Xương, nói:“Người tới.”

Quý Xương lập tức lên tiếng trả lời , quỳ nói:“Hoàng Thượng, có gì phân phó?”

Hoàng Thượng đưa qua một phong thơ nói:“Ngươi đem này phong thư đưa cho Long Kình Lệ .”

“Dạ!” Quý Xương lĩnh mệnh rời đi.

Hoàng Thượng nhìn thân ảnh đi xa, trên mặt hiện lên tươi cười âm ngoan, khó có được cơ hội đương nhiên hắn muốn lưu lại cho Tứ hoàng đệ. Ha ha, xem ra hắn lại có thể một lần nữa xem màn huynh đệ tương tàn rồi. Lần này, hắn nhất định phải đem hai người uy hiếp ngôi vị hoàng đế của hắn trừ bỏ.

Trăng tròn ngã về tây ánh trăng nhẹ nhàng tiến vào trong phòng Tứ vương gia Long Kình Lệ .

Nửa ngày sau, thanh âm giao hoan mới đình chỉ. Tiểu thiếp Long Kình Lệ sủng ái nhất -- Đỗ Thiếp Vân mặt mang xuân choáng váng vô lực tựa vào ngực Long Kình Lệ, khí phun lam ti thở hào hển:“Vương gia, hôm nay có phải có cái gì phiền não a?” Tối nay Vương gia có vẻ đặc biệt dũng mãnh.

Long Kình Lệ trong mắt hiện lên nồng đậm không hờn giận, thô lỗ đẩy nữ nhân trong lòng ra:“Cút!”

Nhất thời còn không có làm rõ tình huống Đỗ Thiếp Vân bởi vì xung lượng mà ngã xuống giường, nhìn Long Kình Lệ cả người phát ra hơi thở lãnh liệt, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, vội vàng cầm lấy y phục phân tán trên mặt đất rời đi.

Long Kình Lệ mắt lạnh nhìn thân ảnh nhát gan, tâm tình càng thêm ác liệt, nữ nhân trừ bỏ thời điểm phát tiết đều là đáng ghét. Hắn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn chống trăng tròn bị mây che khuất. Cảm thụ được ánh sáng dần dần bị mây đen che khuất, hắn trong lòng lo lắng càng sâu. Hắn cảm thấy tình cảnh hiện tại của chính mình cũng giống như trăng tròn đang bị mây đen che khuất kia. lúc trước Long Hạo Thừa bị chính mình lưu đày nhờ quan hệ với quan lại nên một lần nữa trở lại triều đình. Mà nguồn sáng vốn đã sắp đầu nhập vào chính mình lại bởi vì kiêng kị quyền thế của Long Hạo Thừa mà đều ngược lại đầu nhập vào Long Hạo Thừa. Trong thời gian ngắn ngủn một tháng, quyền thế trong tay hắn bị Long Hạo Thừa đoạt đi hơn phân nửa. Không được, hắn phải nghĩ biện pháp lật đổ Long Hạo Thừa.

“Hưu --” Một mũi tên thông qua khe hở của cửa sổ bỗng nhiên bay vào. Long Kình Lệ giật mình, lập tức đứng dậy, đẩy cửa sổ. Nhưng trong đình viện trừ bỏ cây cỏ bị gió thổi lắc lư, thì chỉ còn lại bóng tối thâm trầm. Xác nhận quả thật không có người, hắn mới xoay người, một lần nữa đánh giá mũi tên. Nhìn trên tên cột tờ giấy, hắn thật cẩn thận lấy ra, rồi sau đó lật xem. Nội dung bên trong, làm cho hắn mày nhíu chặt rốt cục giãn ra. Mang thai?! Một nữ nhân mang thai đứa nhỏ của Long Hạo Thừa. Rốt cục, hắn đã bắt được nhược điểm của Long Hạo Thừa . Tuy rằng, hắn biết sau lưng người đưa tin này nhất định có âm mưu. Nhưng giờ phút này hắn cũng không muốn đi miệt mài theo đuổi, cũng không có thời gian đi miệt mài theo đuổi. Dù sao, hiện tại với hắn mà nói trọng yếu nhất là nắm chắc cơ hội lần này, giành trước một bước đem nữ nhân mang thai đứa nhỏ của Long Hạo Thừa chộp tới.

Con ngươi đen hiện lên thị huyết hưng phấn, Long Kình Lệ lập tức đối với tâm phúc của mình ở phòng ngoại -- Cao Thận hô:“Cao Thận, tiến vào.”

Phòng ngoại Cao Thận nghe tiếng đẩy cửa mà vào, quỳ nói:“Vương gia, có gì phân phó?”

“Ngươi lập tức đi phú huyện, đem một nữ nhân tên là Tô Lệ Nhã bắt đến đây. Đây là nơi ở của nàng.” Long Kình Lệ đưa địa chỉ của Tô Lệ Nhã trong mật hàm nói:“Nhớ kỹ, mặc kệ phải khai đại giới gì, nhất định phải đem nữ nhân kia bình an mang đến trước mặt ta. Nhất là phải xác định đứa nhỏ trong bụng nàng cũng bình an.” Dù sao, đứa nhỏ vẫn là lợi thế duy nhất để hắn áp chế Long Hạo Thừa.

Cao Thận tiếp nhận mật hàm, trịnh trọng nói:“Dạ.” Rồi sau đó lĩnh mệnh rời đi.

Long Kình Lệ nhìn thân ảnh đi xa, trong lòng tràn ngập kích động. Không bao lâu nữa hắn có thể làm cho Long Hạo Thừa ngoan ngoãn giao quyền thế trong tay ra.

“Ha ha ha --” tiếng cười đắc ý mà càn rỡ quanh quẩn ở trong phòng Long Kình Lệ thật lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play