Hạo Bối loay hoay tìm mọi cách để liên lạc tới trại huấn luyện. Chắc chắn có người cố tình làm thế, nhất định. Nhưng là kẻ nào, kẻ nào đã gây ra chuyện này, có chủ đích gì?
Những câu hỏi cứ lờn vờn quanh đầu hắn. Điên thật, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải hoàn cảnh oái oăm như này. Cả đám không khác gì bị nhốt ở khu rừng này.
- Thế hai người bị mất tích kia là ai
- Một người của lớp 10A2 và Quân lớp mình! - Hắc nói rồi giơ hai bộ đàm lên.
Hạo Bối xăm xoi hai cái bộ đàm, thấy một cái ghi tên Nguyễn Hà Thảo Mai 10A2 và cái còn lại là Quân kều lớp mình. Còn cái của Nhím thì Nhị Hắc cầm khư khư. Không thể nào trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể bắt 3 người cũng một lúc. Chẳng lẽ là lâm tặc, cơ mà.... lâm tặc thì chặt cây bán gỗ chứ chúng nó bắt người về để thờ à! Chắc không phải, với thần kinh lắm mới chọn cái rừng ở trại huấn luyện để hoạt động.
Trong lúc hai thằng đàn ông đang suy nghĩ thì nàng Lạc đứng đực một chỗ, đầu cứ thong dong trong một màu đen ngầu ngụa. Nàng nghĩ
" Bắt ba người trong thời gian ngắn..."
" Không một tiếng động..."
" Không dấu chân, gần như là tàng hình..."
Chỉ... chỉ có thể là....
- QUỶ TAM LAN! - nó thốt lên, gương mặt cứng đờ, đôi mắt trợn trừng, đường vân đỏ nổi lên
Tất nhiên, mọi người đều quay lại nhìn nó, bằng đôi mắt không được tốt nhưng cũng từ từ nhận ra, rồi cũng ngẫm nghĩ, mỗi người ngồi một nơi vạ vật mệt mỏi, không dám tách nhau ra vì rất có thể nạn nhân tiếp theo là mình. Nhị Hắc và Hạo Bối nhìn nhau, hai đôi mắt mạnh mẽ, họ không tin vào ma quỷ, nếu có, hẳn đó chỉ là một con quỷ nhút nhát. Nhưng vấn đề hai người lo lắng rằng đó chẳng phải quỷ, tên người giả quỷ đó đang có âm mưu và không trừng sẽ làm hại tất cả mọi người.
- Bạch đâu? - hắn hỏi
- Cậu ta với Giản Niên gác ở núi Hàn Đơn, cách chúng ta xa.
Hắn gật đầu tạm yên tâm, chuyện này càng ít người dính vào các tốt. Trời quá nửa đêm, mưa từng đợt rào rào, những hạt mưa chạm đất tạo khói bốc lên mịt mù. Họ, những người lính gác quyết định vác đèn pin đi, không biết phải đi đến đâu, miễn là tìm được mọi người. Một khu rừng không quá rộng, không lẽ lại không tìm thấy ba người với một thứ không biết người hay quỷ.
Đồng hồ điểm 2h30 sáng. Đi từ nãy cũng hơn một tiếng, cả đoàn lả đi, nhất là Linh Kỳ, thể lực không tốt bằng những người còn lại nên cứ thụt lùi rồi dần dần không thể đi được nữa. Chẳng ai ngờ, phía tây khu rừng này lại là một ngọn đồi lớn. Đêm, dĩ nhiên chẳng thể leo lên đồi, quá nguy hiểm chưa kể đường đi toàn rêu trộn sỏi đá, ngã dập mặt là điều có thể đoán trước, vì một gương mặt đẹp nên không thể hy sinh được. Đùa vậy thôi, những làm sao biết được, trên đồi có vách sâu nào không chứ? Ngã một cái tan xác lại đổ tại ông trời. Mưa, mùi ẩm mốc càng bốc lên khó chịu, cái mùi lá cây phân hủy dưới đất khiến người ta buồn nôn, cứ ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.
- Cậu đưa Linh Kỳ về lại chỗ trụ sở gác đi. Hai người chờ ở đó, biết đâu họ lại quay về. Đi nhớ chú ý cẩn thận - Nhị Hắc nói với Ân Lộc
Lộc gật đầu rồi cõng Linh Kỳ về. Lạc cứ cười, ánh mắt hơi ghen tỵ, thấy mọi người đồn đây là couple mới của lớp, chuyện là hai cậu ấy cảm nắng nhau từ hồi học cấp 2 nhưng chưa dám hé răng, tới cấp 3 cố ý chọn Tân Lập để học cùng nhau. Dấu nữa, dấu mãi thì cũng lộ, chả hiểu bằng cách gì đó mà hai người đã công khai tình cảm và quyết định tiến tới. Ừ thì cũng mừng, họ dũng cảm thật ý. như nó là nó chẳng dám đâu, sợ chết đi được, mới cạnh nhau mà tim đã đau từng hồi rồi chứ nói gì là công khai.
Không biết phải đi đến bao giờ, trời thì mưa cứ nặng hạt hơn. Nó không biết là có phải mưa rừng hạt to hơn hay không nhưng nước tạt vào mặt xối xả đến đau rát, đỏ lựng lên, như chăm ngan cây kim cứ thi nhau châm chằm chặp vào mặt mũi. Cây cối đu mạnh theo, như một cơn bão nhỏ không báo trước. Thi thoảng hắn lại phải chờ vì nó đi chậm dần. Phải thôi, cũng là con gái, đâu thể bằng sức con trai được. Chẳng biết sẽ trụ được tới bao giờ
- Như này không ổn, có lẽ mình phải tìm cái chòi gác nào đó trú tạm qua cơn mưa này đã. Mưa rừng độc lắm, bệch là toi. - Hải Đăng lên tiếng
Cậu ấy nói cũng phải, khéo người chưa tìm được cả lũ đã lăn ra sốt với nhau ý. Ở rừng đâu có đùa, hơn nữa lại đang bị cô lập, có bị làm sao chỉ có nước chết trong rừng.
Còn lại bốn người, Hạo Bối, Gia Lạc, Nhị Hắc, Hải Đăng. Họ vẫn cứ bất chấp mọi thứ, cố gắng tìm cái lều gần nhất có thể.
Ông trời quả không phụ lòng người, vòng vo gần một tiếng, họ đã tìm thấy một cái lều, những chao ôi, cái lều nó đã không còn là cái lều nữa rồi.
- Hầy... đã rách lại còn nát!
Hải Đăng mệt mỏi nhìn tất cả mọi người, chẳng ai khá hơn, chỉ muốn buông thõng, vứt hết tất cả về nhà ôm mẹ thôi, câu cảm thán, có thể nói về cái lều nhưng cũng có thể đang nói về chính bốn người đang ở đây "đã rách lại còn nát", trông đứa nào đứa nấy bê bết thảm hại trong mưa. Áo mưa mang đi mặc gần như rách lả tả, chẳng che nổi những chỗ cần che nữa, nước mưa cứ thế chảy ngấm vào người lạnh buốt.
Nó mệt mỏi, khuôn mặt đẫm nước mưa mà cơn mưa chẳng hề có dấu hiệu ngớt lại. Nó bỗng thấy chân mình tê đi, đầu xoay mòng mòng, cảnh vật cứ mờ dần, mờ dần và rồi là chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ văng vẳng bên tai tiếng gọi quá đỗi thân quen của ai kia "Cậu sao thế? Gia Lạc? Tỉnh lại đi...".
***
Tháng tư, trong rừng lạnh buốt, sương sáng bắt đầu rơi thành giọt buốt thấu tim, bốn giờ sáng vẫn như nửa đêm. Hắn vừa cõng nó, vừa vuốt nước trên mặt. Chốc chốc lại ngoảnh lại đằng sau, rồi lại tự cười khi nhìn thấy đôi môi nhỏ. Nàng ta kiệt sức nên ngất đi thôi, làm hắn sợ co mật. Bây giờ thì ngáy ngon lành trên lưng hắn, tiếng thở đều làm hắn bình yên quá, một liều thuốc an thần trong lúc gian nan này, là thứ hắn đã thầm ao ước lâu lắm rồi. Mải ngắm người đẹp làm hắn bị trơn mấy lần, suýt té hố nữa, khổ thật.
Chim chóc thi thoảng ló khỏi tổ, cú mèo kêu trên tán cây, chẳng biết để dọa nạt hay cảnh báo gì những chắn chắn đó không phải tiếng kêu dễ thương rồi. Đi mãi cũng tìm được một hang đá. Mừng như vớ được vàng, cả ba thằng vội vã chạy vào. Đúng là ông trời không tuyệt đường sống cả ai mà. Kiểu gì khi sắp chết cũng sẽ vớ được cái cọc.
Trong hàng đá, Nhị Hắc bỏ chiếc ba lô trên lưng xuống, lục tìm bật lửa, trong hang còn tàn vương những mẩu củi khô, có lẽ là do đám gác trước để lại. Trong cái rủi lại có cái may. Những giọt nước theo nhũ đá nhọn nhỏ xuống kêu tí tách, cái hơi lạnh càng tăng thêm nhiều, như một tủ đông lạnh mà chúng ta hay dùng để bảo quái đồ ăn, đây là đá gì mả tỏa hơi lạnh thế?
- Có áo khô đây, thay đi không cảm lạnh!
Hắc lôi từ ba lô ra mấy cái áo khô rong được quấn cẩn thận hai lớp túi bóng. Thế mới nói, trên đời này khó có người chu đáo lại biết lo xa như Nhị Hắc. Hắn cũng chỉ biết cười, hắn thì ngược lại, chả bao giờ lo đến vậy, đi thì biết đi thôi, chẳng nhớ được là nên mang cái gì nữa, may có còn manh áo mưa chứ không thì cũng ướt hết rồi.
Hắn đặt nó xuống cạnh đống lửa ấm áp, miệng nó nhoẻn cười, trong tâm sao thấy êm quá, tay không còn run cóng lên vì lạnh nữa, cứ co ro lại sát đám lửa hơn nữa. Ngọn lửa bập bùng tỏa ra hơi ấp lạ kì. Trước giờ ngồi máy sưởi nên chẳng có dịp cảm nhận sự ấm áp này.
Đang ngủ ngon thì bỗng nó thấy cái gì đó nhỏ tanh tách vào mặt mình lành lạnh, những giọt nước nhỏ từ trên nhũ đá xuống. Khó chịu mở mắt còn đang ngái ngủ, một khoảng không gian mờ mờ hiện ra, miệng lẩm bẩm
- Thịt... thịt ở đâu mà nhiều thế này.
Tay dụi dụi mắt cho tỉnh, để nhìn cho rõ hơn. Không phải là mơ, rõ ràng là thịt mà, cảm giác thật quá, nó còn chạm cả tay được vào nữa. Nó mềm mềm, nó răn rắn, chả biết nữa, ấm ấm lạnh lạnh còn hơi ướt. Thịt gì mà lạ thế?
- Lưng.... - nó lại lẩm bẩm
Ngón tay di chuyển, chạm vào, chắc quá!
- Cậu làm gì thế? Mê ngủ à? - Hạo Bối quay người lại, nắm lấy ngón tay đang nghịch ngợm di chuyển từ dưới thắt lưng lên trên bả vai hắn.
Nó còn ngơ ngẩn, rồi khi nhận ra, nó vội vàng rút tay lại, dấu sau lưng, ngồi bật dậy, gương mặt ửng đỏ, hành động vừa rồi liệu có phải tất cả đều nhìn thấy hết rồi không? Phải làm sao bây giờ, nhỡ mọi người nghĩ mình là biến thái thì sao? Chắc không đến mức ấy đâu nhở? Hàng nghìn câu hỏi đang đua nhau chạy trong đầu.
- Xin... lỗi... tôi không cố ý! - Nó cúi mặt, miệng nói thì thầm
Hắn vẫn hơ hơ áo trước đồng lửa, Nhị Hắc thì mệt mỏi ngả lưng xuống nền có dải trăn mỏng nghỉ ngơi lấy sức, Hải Đăng thì cần chiếc radio trên tay chú ý nghe, xen lẫn là tiếng nhiễu khó chịu.
- Không sao, lạnh không? - Hắn nói rồi đưa tay chạm vào cánh tay Gia Lạc
Nó giật mình kéo tay ra, ngại quá, ở đây còn hai người khác mà.
- Tôi có làm gì đâu mà cậu giật mình thế? - Hắn nói thầm vào tai nó
Hơi thở nóng nóng phả vào cổ khiến tai nó đỏ bừng, co người lại. Mưa ướt sũng áo, dán sát vào cơ thể, nó hắt xì liền hai cái. Hắn vội vã mở cặp nhưng chẳng tìm thấy cái áo nào cả. Quay lại nhìn nó đang đưa tay lên trước người che lại, hắn cười cười hỏi một cách ranh mãnh
- Cậu thích mặc gợi cảm như này hay mặc áo khác?
Nó ngây người, xấu hổ muốn độn thổ luôn, hoàn cảnh trớ trêu quá. Nhưng lạnh thật, ngồi gần lửa cũng mất khá lâu mới khô, nó nhìn hắn đang hong áo thèn thẹn nói nhỏ
- Muốn thay áo khác.
- Nhưng hết áo rồi! - hắn cười đểu
Nó xịu mặt xuống, định bò ra chỗ lửa để hong áo thì hắn nắm tay kéo lại, nói thầm
- Trao đổi nhé!
Nó nhìn hắn khó hiểu, không biết hắn lại chuẩn bị giở trò gì đây. Nhưng vì lạnh nên miễn cưỡng gật đầu, hắn chỉ chờ thế liền giơ tay chỉ chỉ bên má, khuôn mặt đắc ý. Nó cau mày, biết ngay mà, tên này ranh ma lắm. Nó nhìn một lượt, Nhị Hắc đã ngủ say, Hải Đăng cũng nằm xuống quay mặt qua phía khác, nó mới nhẹ nhàng nhổm lên thơm chụt một cái vào má. Cùng lúc ấy, cả người hắn run lên như có một dòng điện chạy qua, nóng bừng, nóng như trong lòng chảo mỡ. Chết rồi, chỉ định đùa vui một chút, ai ngờ lại làm thật cơ chứ.
- Đã được chưa? - Lạc ngượng ngùng cúi mặt xuống, hai ngón tay vân vê nhau
- Này.
Hắn cũng ngượng chẳng kém vội vàng lấy cái áo mới của mình đưa cho nó. Mặt quay vội đi hướng khác, sợ ai đó nhìn thấy vẻ lúng túng này của mình.
Gió thổi hun hút va vào vách đá. Âm thanh dội lại từng đợt nghe khó chịu. Khi nào trời mới sáng? Khi nào mới ngớt mưa?
Nó cầm chiếc áo màu xanh lục trong tay, miệng hé cười rồi đi đến một hốc đá cắt ngang. Đủ chỗ cho hai người người đứng. Giọt nước từ trong kẽ đá chảy róc rách, nó vội vã thay chiếc áo ướt nhẹp của mình ra, chiếc áo mới còn hơi ấm của lửa vừa hơ. Những ngón tay mân mê trên thếp vải, nơi đó, trăm hoa đua nở. Ánh mắt ấy ngại ngùng ngó ra, khuôn miệng ấy mỉm cười ấm áp như gió thu. Người con trai ngồi bên đóng lửa, đôi mắt phản chiếu ánh sao, một hình ảnh đẹp nhất từ trước tới giờ Lạc được nhìn thấy. Thơ mộng hơn cả cảnh thác nước Cam Ly.
Trong lòng rộn ràng lắm, có một người quan tâm mình, lạ lùng lắm, dù trong hoàn cảnh trớ trêu, mệt mỏi này mà chả thấy buồn, lúc nào cũng hừng hực khí thế. Liệu... đó có phải là cảm giác của...
- Ưm... Ưm...Ứ...
Đột nhiên, có ai đó từ phía sau xuất hiện, lấy tay bịt miệng nó lại khiến nó không thể phản ứng nổi, tay chân cố dãy dụa mà không còn tí sức lực nào, đầu cố nhúc nhích để thoát ra khỏi chiếc khăn bịt miệng.
"Thuốc mê... có thuốc mê."
Nó mơ màng, suy nghĩ trong chút lý trí cuối cùng sót lại. Mọi thứ cứ thề chìm tròng mờ mờ hư ảo, không nhìn rõ, như đứng giữa một đám sương mù dày đặc. Gia Lạc khua tay phía trước, về phía Hạo Bối cầu mong hắn nhìn thấy, nhưng không, hắn không thấy, hốc khuất tầm nhìn nên hắn vẫn cứ thẩn thơ đợi chờ.
"Hạo Bối..." Nó dùng chút sức cuối cùng muốn gọi hắn như không kịp rồi. Đôi mắt mỏi quá, mi như đeo chì gần nhắm lại
Cơn mê nhanh chóng ập đến, mọi thứ xung quanh ảm đạm một màu u tối, không trăng không sao, không có hắn. Nó sợ hãi rồi ý thức bị ai đó lấy đi. Mộng mị.
Bóng tối xâm lấn.
Nó ngất đi, bóng đen phía sau lùi dần rồi biến mất sau bức tường đá, một cách nhanh chóng, như một cơn gió, biến mất không một dấu vệt, dấu chân để lại dần bị những giọt nước chảy róc rách xóa đi. Mọi việc vừa xảy ra tan biến, chưa chưa hề tồn tại...
Là quỷ ư....?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT