Khu vực được học sinh xác nhận xong. Ai ở chỗ nào bắt đầu tiến về chỗ đó. trời hửng đỏ ánh hoàng hôn, vãn còn sớm nhưng đêm nay dự là một đêm đáng nhớ. Hạo Bối nhanh chóng chạy đến bên cạnh Gia Lạc nắm tay chặt

- Làm gì mà như sợ lạc vậy? – Nó giật mình

- Ngay cả tên cậu nó cũng đã báo hiệu điều đó rồi mà. – Hạo Bối cười, tay giữ khư khư

- Này, chữ Lạc trong Gia Lạc là ngôi nhà yên ấm vui vẻ chứ không phải lạc đường đâu nhớ.

Nó nói rồi nhéo tay cậu một cái đau nhăn nhó mặt mày.

Nhím bỗng ở đâu chạy ra, tí tởn, Lạc ngạc nhiên, chẳng phải Nhím gác ở đài phun nước à? Sao lại đi ra đường này, Nhím thì thầm với Lạc, rằng Nhím đổi chỗ với một đứa đấy, tại nó nhát, không dám gác ở Ưu Nhiệt nên Nhím gợi ý nó đổi gác.

- Nhị Hắc biết không

Nó nói rồi nhéo tay cậu một cái đau nhăn nhó mặt mày.

Nhím bỗng ở đâu chạt ra, tí tởn, Lạc ngạc nhiên, chẳng phải Nhím gác ở đài phun nước à? Sao lại đi ra đường này, Nhím thì thầm với Lạc, rằng Nhím đổi chỗ với một đứa đấy, tại nó nhát, không dám gác ở Ưu Nhiệt nên Nhím gợi ý nó đổi gác.

Lạc nhăn mặt ái ngại, lớp trưởng lúc sáng đã phản ứng dữ dội với việc không cho Nhím đi rồi, Nhím còn làm thế, nhỡ đâu lớp trưởng nổi điên lên thì sao? Lạc có bị tính là tòng phạm không?

- Mày nghĩ lớp trưởng biết mà tao vẫn ở đây hay sao, tất nhiên là dấu rồi. 

Thôi thì tùy, nó muốn sao cũng được. Màn đêm dần buông xuống, gió rừng thổi lạnh buốt, may mà có mặc lớp áo bông. Lạc hỏi Hạo Bối

- Đi gác một vòng bìa rừng trước nhé! 

Hắn gật đầu, vác theo đèn pin, đeo súng. 

- Nghe nói ở bìa rừng có suối ước thiêng lắm! - Lạc nói nhỏ

- Thì ra muốn gác bìa rừng trước là vì vậy. - Hắn cười khểnh trông đểu kinh người

Tôi được nghe kể lâu lắm rồi, rằng suối ước ở rừng Ưu Nhiệt thiêng lắm, tên là Suối Thiên Duyên, đến đó cầu được ước thấy, nhất là chuyện tình yêu. Tính tò mò là nhiều, nó muốn đến đó. Ăn nhanh hộp cơm. Gia Lạc với Hạo Bối cùng gác chung ở hướng Đông rừng Ưu Nhiệt. Cơm vừa ăn xong thì mặt trời cũng tắt hẳn. Màn đêm tối khiến khu rừng kì bí hơn bình thường, lá phong mơn gió kêu rào rạc, có những hạt mưa bay rơi phấp phới, bên dưới tán phong có hai người lính cản đảm, đang dốc lòng thực hiện nhiệm vụ của mình. 

Đường đi lấc cấc toàn sỏi đá, thi thoảng có đám rêu trơn, tiếng cú kêu, tiếng ếch nhái rồi côn trùng bắt đầu hòa nhạc, tấu lên một bản ca rùng rợn. Nó thấy run run, đi sát bên Hạo Bối hơn một chút. Hắn biết ý đưa tay xuống nắm lấy tay nó

- Ờ... ở đây có hai bọn mình gác thôi, nắm tay nhau chắc không vi phạm đâu nhỉ?

Hắn vừa nói vừa cười ranh mãnh, làm nó xấu hổ chết đi được, cảm giác như đi hẹn hò ấy. Nhưng tay hắn ấm làm nó quên tất cả, quên luôn cả quy định. Cũng đúng, ở đây chẳng có ai, hơn nữa lại mưa lạnh, sưởi ấm cho đồng đội đâu thể tính là vi phạm được, chẳng phải chúng vừa được học phối hợp đồng đội còn gì? Áp dụng là lúc này chứ đâu.

- Chỉ được cái thế là nhanh. - Nó cười tủm

Hai đứa cùng nhau đi qua tán rừng phong thì bỏ tay ra, lại nghiêm túc như ban đầu. Trăng hôm nay sáng, chiếu rọi cả đường đi. Rừng mờ mờ huyền ảo, không cần ánh đèn hiện đại, nét đẹp này cổ xưa lắm, làm người ta nhớ nhung hoài niệm về những thời xa xưa. Cái thời mà chẳng ai bận tâm đến quyền lực và tiền của, chỉ sống và hưởng thụ những điều ngọt ngào, giản đơn.

- Mà này, cậu với cái anh Quân lớp 11 á, như nào rồi? - Đột nhiên hắn hỏi

- Như nào.... là như nào? Không thân cũng không xa, quen biết qua loa. Cậu hỏi thế là ý gì?

Nó nhìn hắn khó hiểu, đôi mắt tò mò nhìn chăm chăm thái độ trên gương mặt hắn. Vốn dĩ, hắn không phải là người hay lo chuyện bao đồng và quan tâm đến người khác. Hắn lắc đầu gượng cười, thì hỏi cho biết thôi, rảnh mồm ý mà.

Càng bước đi, càng xa tâm rừng, tiếng suối róc rách chảy, âm thanh càng gần hơn. Lúc lúc lại xối xả như mưa rào, lúc lại chầm tĩnh êm ả. Những tảng đá gồ ghề chắn lỗi không làm khó ý chí hai người lính tập sự. Họ cứ thoăn thoắt leo hết hòn đá này đến phiến đá nọ. Rồi họ đứng trên một hòn đá cao nhất, hướng tầm mắt tới cuối bầu trời, ánh sao lấp lánh chỉ đường, tiếng gió thổi hun hút về phía trước. Những lọn tóc tuột ra tung bay trong trời trăng, phấp phới trong gió, con người hiên ngang, gương mặt thích thú, tự tin

Đỉnh núi, đã chính phục được một phần. 

Gia Lạc không suy nghĩ nhiều bước sải những bước lớn tới con suối uốn lượn mềm mại trước mắt. Dòng nước mát trong veo lấp lánh như giấu bạc trong lòng. Đó là ánh trăng, nó đưa hai tay vúc một vực nước mát đắp lên mặt mình, cái mát lạnh xua tan mệt mỏi, vực lại hết ý chí. Mệt quá, đến bến đỗ mới thấy mệt,gan bàn chân nóng đỏ vì trèo đá, chạm vào rát nảy người. Chắc nên đổi một đôi dày khác thôi, mới đi mấy ngày mà mòn như muốn thủng lỗ rồi. 

Hắn ngồi xuống xuống bên cạnh, trước đó nhìn xung quanh một vòng, đảm bảo an toàn rồi mới cho phép mình thả lỏng. Đây không phải nhà mình, không thể đùa được, thú dữ thì không có, nhưng rắn độc, bọ cạp, rết,... chắc chắn có. Hắn nhìn nó, ngắm nó say sưa, quên mất là mình đang ở đâu, thời gian thu nhỏ lại, chỉ đúng bằng một ánh mắt lim dim. Nó cứ thế làm hắn thao thức khổ sở, hắn khó chịu, hắn lại nghĩ tớ những lời muốn nói mà chưa nói được, khuôn miệng mấp máy, tình cảm mong được thổ lộ chỉ trực phun trào.

- Này, cậu có muốn ước không? - Lạc hỏi

- Không, cậu ước đi. - Hắn trả lời

Nó quay mặt đi, quỳ trước dòng suối linh thiêng, tay đưa nhẹ nhàng lên vuốt mi mắt, nơi đó rời ra một sợi mi cong vút tuyệt đẹp. Gia Lạc nhẹ bỏ vào lòng bàn tay mình, chắp lại rồi để trước ngực. Nhắm mắt, lẩm bẩm trong miệng lời ước của mình, một ước mơ khiêm tốn, một ước mơ mà những người khác đều coi là bình thường thì với nó, đó là một điều ao ước bấy lâu. 

" Bố... con muốn gặp bố! "

Một giọt minh châu nhỏ xuống dòng suối trong, loang ra rồi biến mất. Giọt nước mắt chứa đầy mong muốn, chứa cả những ngôi sao trên cao, chứa cả hình bóng của đứa con nhỏ bé. Đến bao giờ, nó còn phải chờ đợi đến bao giờ. 

Khuôn mặt, nét buồn còn vấn vương, nụ cười gượng trên môi khiên tim hắn khó chịu, nếu có giải chịu đựng, nó chắc chắn giành giải nhất. Dấu đến bao giờ, nó muốn chịu đến khi nào, đến khi con tim không còn chịu được nữa, đến khi nhắm mắt lại chỉ nhìn thấy một màu đen? nếu cứ như vậy, tâm hồn sẽ hóa chai sạn mất, sẽ không còn nét hồn nhiên vui tươi. 

Hắn chậm rãi ôm chầm từ phía sau, nó giật mình nhưng không giật ra, nó đứng im, cằm hắn ép vào vai, mắt nhắm lại

- Cậu đừng mở mắt nhé, để tôi khóc một lát... một lát thôi! - nó nghẹn ngào.

Tiếng nấc khó chịu nảy trong lồng ngực tới quặn thắt,vỡ đôi, nước mắt chẳng cầm được cứ thế mà trào ra mặn chát. Nó thấy mệt mỏi khi cứ phải gồng mình lên để chống chọi mọi thứ, nó mệt rồi. 

Trăng lên cao, ánh trăng chiếu qua mặt nước phản những tia sánh sóng sánh lên hai con người bên bờ suối. hắn để nó ngồi lên một tảng đá, chẳng nói gì cả, tay cũng không nắm, hắn muốn nó bình tâm lại, rồi hắn nghĩ, chắc hắn không nên nó bất cứ cái gì vào lúc này, nhất là chuyện tình cảm, để một thời gian nữa, cho mọi thứ lắng xuống, để tim nó được nghỉ ngơi, thì mới dễ dàng chấp nhận được một người mới. 

Hắn cũng đưa tay lên mắt, vuốt hàng mi của mình. Một sợi mi rời xuống, hắn bắt chiếc y hệt rồi thả sợi mi xuống dòng suối chảy. Khuôn miệng mỉm cười. Hắn không tin vào những điều ước thành sự thật. Với hắn, ước chính là một hành động điên rồ và dở hơi, nhưng vì ai đó, hắn nguyện làm những điều điên rồ nhất, dở hơi nhất, chỉ cần người đó vui là hắn mãn nguyện rồi. 

Sợi mi của người con trai chạy đuổi theo sợi mi của người con gái, bám lấy nhau, hòa quyện. Đất trời thăm thẳm như vang lên âm thanh tha thiết

" Tôi ước.... tôi ước cô ấy sẽ gặp được bố của mình."

Lời nói theo gió bay lên thủ thỉ với những ngôi sao, nhìn từ xa xa còn thấp thoáng hai cái bóng nhỏ bé hiên ngang tiếp tục tiến về phía trước

*****

Đi hết tán rừng phong, đủ một vòng quanh khu rừng Ưu Nhiệt đã gần 12h đêm, nó giơ tay nhìn mặt đồng hồ phản quang mà thở dài. 

- Đúng là thức đêm mới biết đêm dài?

Hắn nhìn nó cười tủm tỉm, mới thế đã mệt rồi à, sau này chắc chắn còn vất vả hơn nữa. 

Sao kêu là khu rừng có quỷ, quỷ đâu chẳng thấy, chỉ thấy gió thôi qua kẽ lá tạo âm thanh du dương không hà. Không biết lũ cô hồn các đảng nào loan tin vớ tin vấn thế?

Đột nhiên, bộ đàm trên ngang thắt lưng Hạo Bối có tiếng píp báo hiệu, hắn nhanh chóng rút bộ đàm lên. Bỗng, trong lòng Gia Lạc dâng trào một cảm giác bất an khó tả, đôi tay tự rưng run run, cố gắng ép hai bàn tay với nhau tự trấn an mình.

- Được rồi, bọn tôi quay lại ngay. - Giọng Hạo Bối khẩn trương

Nói dứt, hắn vội vàng đút bộ đàm rồi chạy nhanh về phía tâm rừng, nó cũng bị dọa cho hốt hoảng chạy theo, miệng vừa hỏi, chân vừa chạy

- Chuyện gì xảy ra thế? Có chuyện gì?

Hắn không nói gì, cứ cắm đầu cắm cổ chạy, miệng lẩm bẩm:" không thể nào... không thể nào".

Nó vừa chạy vừa lo lắng, chuyện gì mà khiến hắn khẩn trương quá mức như thế? Có chuyện gì không hay đã xảy ra rồi ư? Liệu có phải là...

- Này, chạy từ từ thôi, cẩn thận.

Nó lo lắng vừa chạy vừa hét, vào giữa rừng, đất rất ẩm và trơn, hơn nữa lại có nhiều bùn lún. Chạy gần tới nơi, nó bị ngã nhào vì dẫm phải rêu. Hắn cắn răng chạy lại kéo cả người nó để trên lưng rồi lại chạy. Nó còn chưa trấn tĩnh thì đã bất ngờ bị cõng đi làm con tim run đập thình thịch. Nhưng mà lúc này là lúc nào rồi, muốn sướng không sướng nổi.

Đến đúng giữa rừng, Hắn bỏ nó xuống rồi bước đến chỗ Hắc, tay chạm vai hỏi

- Thế nào rồi?

- Mất tích 3 người. Trong đó có Nhím.

Nhị Hắc nói, gương mật không cảm xúc chỉ duy có đôi mày co lại. Chắc chắn cậu đang lo lắng. Nghe tới đó, nó giật mình thảng thốt như sét đánh bên tai. Mất tích là mất tích như nào? Nhím? Nhím làm sao cơ?

Nó cứ vồ vập tới mà hỏi Nhị Hắc, cậu chỉ lắc đầu vô vọng, trên tay còn cầm hai bộ đàm

- Ba người bị mất tích đều bị rơi mất bộ đàm, nhưng cũng rất có thể là có người cố tình vứt nó lại ở đây để cô lập ba người họ.

Cậu đứng lo lắng trước lời phân tích của Hạo Bối. Bây giờ phải làm gì? Cậu đã quá chủ quan, đáng lẽ ra, cậu không nên coi thường một người tinh quái như cô, ngay từ hồi chiều đã dự cảm không tốt. May mà cậu đã đi đến đài phun nước và được biết cô đã đổi địa điểm gác cho một bạn khác. Nghe vậy, mặt cậu đỏ lừ chạy ngay tới rừng Ưu Nhiệt để tìm cô, lòng cậu nóng như thiêu như đốt, cái cảm giác tai quái này thật muốn nổ tung. Tốt nhất là cô hãy không sao, nếu không cậu sẽ cho cô biết tay! 

Như một điều được thông báo trước, cậu quét sóng cả rừng Ưu Nhiệt thì bị mất thông tin với 3 bộ đàm, một trong số đó là Lệ Nhi(Nhím). Cậu gần như phát điên, tay chân cuống quýt không biết nên làm gì trước tiên, sau khi trấn tĩnh lại thì đã thoại đàm với Hạo Bối, tay run run cầm không vững. Trước tiên, phải tập hợp tất cả mọi người canh gác ở đây xem có biết thông tin gì không.

Không như mong đợi, tuyệt nhiên không ai biết gì, cũng chẳng thấy có động tĩnh gì. Người canh gác tâm rừng gần nhất là Ân Lộc không hề nghe được tiếng động hay âm thanh nào, biến mất một cách im lặng. hơn nữa, hai người ở rìa ngoài tâm là Hải Đăng và Linh Kỳ cũng không hề thấy có người đi ra khỏi khu vực tâm rừng

- Có chắc chắn là không có người ra khỏi đây không? - Nhị Hắc hỏi

- Chắn chắn mà, ngay từ khi đến đây nhận ca gác, tớ với Hải Đăng còn chăng dây câu trong suốt một vòng quanh tâm rừng, cách 2 mét lại gắn một chuông khuếch tán âm thanh. Từ đó tới giờ không hề có tiếng chuông. - Link Kỳ giải thích

Không có lẽ nào....

Không lý nào lại biến mất.

Ảo tưởng....

Đó là điều không thể.

Cậu như phát điên phát rồ lên, vò đầu bứt tai loay hoay. Đứng ngồi không yên. Bộ đàm thì không thể gọi được về trung tâm an ninh của trường, cầu nối qua vách núi ngăn cách giữa rừng Ưu Nhiệt và nơi huấn luyện bị chặt đứt dây. Điện thoại tất nhiên không có, trụ sở gác thì bị phá tan nát hết cả. 

Cả đám người hoàn toàn bị cô lập trong khu rừng Ưu Nhiệt. Nới này hơn hết còn có một thứ đáng sợ mang tên...

...Quỷ Tam Lan...

"Khốn kiếp. chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?" - Cậu không khỏi tức giân đạp chân vào mọt cành cây khô làm nó nát vụn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play