Mục Chân Chân mừng rỡ, mừng rỡ đáp lại, rồi về khoang viết thư, trong lòng càng yêu thiếu gia bội phần, dường như nàng nghĩ gì thiếu gia đều biết cả.

Kể từ khi có quan hệ thân mật với Trương Nguyên, cô thiếu nữ này hầu hạ Trương Nguyên càng tỉ mỉ hơn, cũng luôn nhớ lời cha nàng Mục Kính Nham từng dặn lúc chia tay: “Sớm chiều chăm chỉ, không được lười biếng, hầu hạ cẩn thận, không được ngỗ nghịch”, không được cậy Trương Nguyên đối xử tốt mà kiêu căng.

Thuyền đến bến tàu của tiểu trấn Trinh Phong Lý, đường thủy của tiểu trấn nhỏ hẹp, không chứa được chiếc thuyền lớn như Ngũ Minh Ngõa, nên thuyền chỉ có thể neo đậu bên ngoài trấn. Thuyền neo đậu xong xuôi, Lai Phúc nhảy lên bờ trước, thấy có một người chạy từ trong quán trà trên bến ra, chạy thẳng một mạch tới bên bến tàu, lớn tiếng gọi:
- Lai Phúc ca, Trương công tử đến chưa?

Lai Phúc nhìn lại, thì ra là người hầu của Đỗ Định Phương, chính là người đến Kim Lăng hồi hai tháng trước, bèn nói:
- Thiếu gia nhà ta đang ở trên thuyền.

Người hầu nhà họ Đỗ mừng rỡ, thò cổ ra nhìn, thấy Trương Nguyên đi ra mui thuyền, vội chắp tay hô lớn:
- Trương công tử, tiểu nhân phụng mệnh thiếu gia nhà ta, chờ đợi ở đây từ ngày hai mươi tháng này, chỉ sợ lỡ mất.

Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Ta đã hứa với thiếu gia nhà ngươi, là nếu có đi qua Trinh Phong Lý nhất định sẽ đến thăm, sao lại nuốt lời được.

Người hầu nhà họ Đỗ nhờ một người quen ở trong quán trà chạy đến nhà họ Đỗ trước để báo tin, còn y thì đi cùng với bọn Trương Nguyên ở phía sau. Nghê Nguyên Lộ, Hoàng Tôn Tố, Kỳ Bưu Giai không định đi, Đỗ Định Phương đón được ba huynh đệ Trương Nguyên rồi, được biết Trương lão sư còn có ba người bạn ở trên thuyền, bèn vội đến tận bến tàu để mời, bọn Nghê Nguyên Lộ không nỡ từ chối sự nhiệt tình của Đỗ Định Phương, nên đành cùng đến Đỗ phủ.

Sự nhiệt tình của Đỗ Định Phương đối với Trương Nguyên là xuất phát từ thực lòng, đợi Trương Nguyên đến muốn mỏi con mắt. Lần trước y nhận được thư hồi âm của Trương Nguyên, thấy Trương Nguyên tỉ mỉ bình luận mười tác phẩm của y, lại còn gửi kèm theo một bức thư dài, nói y nên đọc kỹ những loại sách gì, nên nghiền ngẫm những bài văn của những tác giả nổi tiếng nào. Sự kiên nhẫn tỉ mỉ của Trương Nguyên khiến Đỗ Định Phương rất cảm động, cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được một người thầy giỏi về nhiều mặt. Hơn nữa, trong mấy kỳ thi gần đây của Trinh Phong Lý, bát cổ văn của Đỗ Định Phương được các thầy trong xã khen ngợi, cho rằng có tiến bộ không ít. Hiện giờ Đỗ Định Phương là đồng sinh, mục tiêu là hai năm nữa thông qua kỳ thi ở Côn Sơn, giành được công danh sinh đồ, hai lần thi trước y đều rớt, lần này có Trương Nguyên chỉ giáo, nên rất có lòng tin.

Trương Nguyên ở lại Đỗ phủ nghỉ ngơi một đêm, bình luận bát cổ văn cho Đỗ Định Phương, giáp mặt chỉ giáo. Đỗ Định Phương cảm thấy học được rất nhiều, chỉ đáng tiếc là Trương sư phụ còn phải vội lên đường, sau giờ ngọ ngày mai sẽ phải khởi hành. Đỗ Định Phương giữ lại không được, đành chuẩn bị một phần hậu lễ, tiễn Trương sư phụ lên thuyền.

Thuyền buồm trắng rời khỏi Trinh Phong Lý, đi qua cảng Cấp Thủy đến Tiết Điến hồ, chiều tối thuyền vào đến hồ. Ráng hồng dày đặc bầu trời, rồi lại có tuyết rơi lả tả, kể từ khi rời khỏi Kim Lăng vào ngày mùng bảy tháng này, trong vòng hai mươi ngày, trên đường đi gặp phải mấy đợt tuyết, nhưng đợt tuyết này là lớn nhất, hoa tuyết bay lượn dày đặc trên trời, chạm xuống đến mặt hồ thì biến mất không còn dấu vết.

Trương Đại nói:
- Tuyết rơi xuống nước, thật là đáng tiếc.

Nghê Nguyên Lộ gật đầu nói:
- Kết thành băng thì hay rồi, một mặt hồ lớn như thế này, kết thành một mảnh trắng xóa thật sạch sẽ, sẽ đẹp như tranh.

Hai người này chỉ đơn giản là cảm thụ cuộc sống bằng cái đẹp, Trương Nguyên cười nói:
- Nếu hồ này đóng thành băng thì làm sao chúng ta cập bến được, chẳng phải là sẽ chết đói chết cóng hay sao.

Thuyền đi qua được Tiết Điến hồ thì trời cũng đã tối hắn, Trương Nguyên vốn định xuôi dòng Đại Hoàng Phổ đi thẳng xuống Thanh Phổ, đi suốt đêm đến nhà tỷ tỷ, nhưng bây giờ tuyết rơi dày đặc, dòng chảy của sông Hoàng Phổ vào mùa đông lại xiết, đi thuyền vào ban đêm sợ là có phần nguy hiểm, bèn cho thuyền neo tạm lại Chu Gia Giác trấn, đợi đến ngày mai mới đi tiếp. Bọn Trương Đại, Trương Ngạc bất chấp trời tuyết, lên quán rượu trên bờ dùng cơm tối, Trương Nguyên không đi, có thể do mấy ngày nay đứng ở mui thuyền trúng gió lạnh, nên đầu hơi đau, ở lại trên thuyền ăn cháo. Mục Chân Chân chuẩn bị cho hắn mấy món đồ ăn nhẹ, Mục Chân Chân vốn không biết nấu những món đó, là nàng học được của Vương Vi khi nàng ấy đi cùng thuyền tới Kim Lăng, nàng có chút hổ thẹn nói:
- Nô tỳ ngu ngốc lóng ngóng, nấu không được hợp khẩu vị như Vi Cô.

Trương Nguyên nói:
- Ngon lắm, Chân Chân biết khẩu vị của ta.

Mục Chân Chân nghe thiếu gia nói vậy, trong lòng mừng vui, nhìn thiếu gia đã ăn hết cháo trong bát, hỏi:
- Thiếu gia có cần uống chút thuốc đau đầu không?

Trương Nguyên lắc lắc đầu, sau khi ăn hết hai chén nhỏ cháo nóng, cảm thấy cơn đau đầu cũng giảm bớt, nói:
- Không cần, bệnh vặt cứ để nó tự khỏi, để nâng cao khả năng miễn dịch, Chân Chân, bóp đầu cho ta một lát.

Mục Chân Chân không hiểu “khả năng miễn dịch” là gì, nhưng cũng không hỏi, học vấn của thiếu gia rộng như vậy, đâu thể chuyện gì nàng cũng mang ra hỏi, tự mình tìm hiểu lấy là được rồi. Nghĩ đoạn bèn quỳ xuống phía sau thiếu gia, bóp đầu, bóp huyệt thái dương cho thiếu gia đang ngồi xếp bằng phía trước.

Bàn tay của Mục Chân Chân thô ráp, khi vuốt ve tạo ra một cảm giác thoái mái lạ thường, Trương Nguyên thích ý thở ra một hơi dài, ngả lưng ra, tựa đầu vào ngực Mục Chân Chân. Hắn cảm giác thấy bộ ngực đó khẽ rụt về phía sau một cái, rồi lại lập tức nhô tới, run rẩy sau ót hắn, cặp nhũ hoa của cô gái này mấy tháng nay dường như nảy nở, săn chắc hơn.

Xoa bóp một khoảng thời gian cỡ nửa chung trà, Trương Nguyên ngồi thẳng người dậy, nói:
- Thoải mái nhiều rồi, cảm ơn Chân Chân.

Mục Chân Chân cười ngượng ngịu, rồi đi thu dọn chén đũa, Trương Nguyên tự làm một đề bát cổ văn như thường lệ, vừa làm văn vừa luyện chữ. Mục Chân Chân mài mực, đột nhiên nàng nghĩ ra một việc, nói:
- Thiếu gia, cha nô tỳ không biết chữ, làm sao mà trả lời thư cho nô tỳ được?

Trương Nguyên đưa cây bút lông dê đến dưới đèn xem xét đầu bút, cười nói:
- Trong quân ngũ đều có người thư lại chuyên giúp quân sỹ viết thư gửi về nhà, việc này không cần nàng phải bận tâm. Đỗ Định Phương đã nhận lời, trong thời gian gần nhất sẽ gửi lá thư của nàng cùng thư từ của nhà họ Đỗ, nếu cha nàng có thư hồi âm thì y cũng đưa đến chỗ ta một cách nhanh nhất có thể.

Trên thuyền thiếu đi mấy người bọn Trương Ngạc, cảm giác hết sức yên tĩnh, hoa tuyết đầy trời rơi xuống hết lớp này đến lớp khác, không chút tiếng động, thật đáng tiếc là chúng đều rơi cả xuống nước, cũng đáng mừng là trên mui thuyền đã lưu tích được lại một lớp mỏng. Trên nóc khoang thuyền thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ, đó là tiếng của nóc khoang bị sức nặng của tuyết chèn ép mà nên.

Đột nhiên nghe có tiếng nữ nhân nôn khan ở khoang bên cạnh, dường như đang nén tiếng khóc, Mục Chân Chân thấy thiếu gia dừng bút lắng nghe, bèn nói:
- Đó là Lục Mai, hình như… hình như…

Trương Nguyên nói:
- Có tin vui sao?

Mục Chân Chân đỏ mặt gật gật đầu, nói thêm:
- Lúc ở Tô Châu, Tam công tử có gọi thầy thuốc đến chữa trị cho Lục Mai tỷ, thầy thuốc nói tỷ ấy có tin vui, Tam công tử rất không vui, còn mắng Lục Mai tỷ…
Nói đến đoạn sau, sắc mặt nàng dần chuyển sang trắng bệch.

Trương Nguyên thở dài, nói:
- Đợi lát nữa ta khuyên giải Tam huynh, chuyện này sao có thể trách Lục Mai được, hơn nữa, có tin vui… thì cũng là việc tốt.
Nói đoạn nhìn sang gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn của Mục Chân Chân, cười nói:
- Nàng lo gì chứ?

Mục Chân Chân vội lắc đầu:
- Không có, nô tỳ không lo gì cả.
Sắc mặt lại đỏ ửng lên.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “thân xác này của ta mới có mười bảy tuổi, nếu tính năm thì mới được mười sáu, Chân Chân còn nhỏ hơn ta một tuổi, tuy nhìn bề ngoài thì cơ thể đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng vẫn còn quá sớm để sinh con đẻ cái, người xưa kết hôn sinh con sớm, nên trẻ con thường chết non nhiều hơn.”

Trên bờ có tiếng cười nói vọng đến, bọn Trương Đại đã trở về, thuyền phu vội quét dọn lớp tuyết phủ trên mui thuyền, để tránh cho Trương Đại khỏi bị trượt ngã khi bước lên thuyền.


Thanh Phổ, sau một đêm tuyết lớn, sáng ra trong sân viện đã phủ một lớp tuyết dày đến mấy tấc. Trương Nhược Hi mặc áo choàng lông chồn màu tím, đứng trên bậc thềm nhìn tuyết, nói với phu quân Lục Thao đứng bên:
- Chắc bọn Tiểu Nguyên đã rời khỏi Kim Lăng rồi, chỉ không biết là đã đi đến đâu, tuyết lớn như vậy, không biết có cản trở hành trình của bọn đệ ấy hay không nữa?

Lục Thao nói:
- Đi thuyền theo đường thủy, chỉ cần không nổi sóng to gió lớn thì không sao đâu.

Từ trong sương phòng vọng ra tiếng la hét ầm ĩ của Lý Thuần, Lý Khiết. Trương Nhược Hi bèn đi qua, thấy hai bảo mẫu cùng hai nô tỳ đang luống cuống chân tay giúp Lý Thuần, Lý Khiết mặc áo đội mũ. Hai đứa nhỏ nhảy nhót lung tung, tay chân vung loạn xạ, không chịu đứng yên mặc quần áo, Trương Nhược Hi bước vào quát lớn một tiếng thì mới chịu yên, nhanh chóng áo mũ chỉnh tề, hai huynh đệ chạy ra sân nghịch tuyết.

Trời lạnh, người lớn tuổi thức dậy muộn, Lục Thao dùng xong bữa sáng, rồi mới dẫn theo hai đứa con trai đến vấn an phụ thân Lục Triệu Khôn. Trương Nhược Hi dẫn theo hai nô tỳ ra nhà trước xử lý công việc, những công việc trong phủ bây giờ đều do Trương Nhược Hi quản lý, việc ở hiệu buôn Thịnh Mỹ cũng do Trương Nhược Hi quản, mỗi ngày đều công việc bộn bề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play