Ngày hôm sau, 12 tháng Một, 12 giờ 50 phút chiều, ở đầu phía Bắc thuộc tầng 3 dãy nhà số 2 của trường.
Trong một phòng vi tính mà tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa có thể nghe loáng thoáng từ đằng xa, Asuna ngồi thẳng dậy trên một chiếc ghế.
Trên vai phải của chiếc áo khoác đồng phục của cô là một chiếc máy có dạng hình cầu, với bán kính khoảng 7cm được gắn vào bằng bộ dây treo.
Phần đáy của nó là một mảnh hợp kim được cắt ra, còn phần cầu được tạo nên bởi nhựa acrylic trong suốt. Bên trong thấy được có một ống kính. Có hai sợi dây cáp được gắn vào những cổng kết nối phía dưới. Một sợi nối đến điện thoại di động của Asuna bỏ trong túi áo khoác, sợi còn lại thì nối vào một chiếc máy tính đặt trên chiếc bàn cạnh đó.
Kazuto và hai cậu học sinh khác cũng tham gia các khóa học về cơ điện tử đang trao đổi với nhau trước màn hình máy tính, nói đủ thứ ngôn ngữ kì quặc cứ như thể họ đang đọc thần chú.
“Tớ đã bảo cậu là con quay hồi chuyển này quá nhạy mà. Nếu cậu muốn ưu tiên cho khả năng tạo vệt cho hình ảnh thì cậu sẽ phải điều chỉnh lại các tham số ở đây và đây nữa.”
“Nhưng chẳng phải nếu vậy sẽ tạo ra một khoảng trễ khi có cử động bất ngờ à?”
“Khi đó chỉ còn biết trông chờ chương trình tối ưu hóa tự động có tác dụng mà thôi, Kazu à.”
Bị bắt phải ngồi yên trong tư thế đó suốt 30 phút, Asuna hết chịu nổi và hỏi bằng giọng sốt ruột. Kazuto ‘ừm’ một tiếng và ngẩng đầu lên.
“Cài đặt cơ bản ban đầu thì ổn rồi. Ừm, Yuuki-san này, cậu nghe thấy không?”
Kazuto không phải đang nói với Asuna, mà là với cái thiết bị hình cầu. Từ chiếc microphone nhỏ xíu trên đó, giọng nói sôi nổi thường thấy của «Tuyệt kiếm» Yuuki vang lên.
『Có, tớ nghe thấy cậu to và rõ!』
“Tốt, tôi sẽ điều chỉnh cài đặt độ phân giải một chút để xem đã ổn chưa. Chừng nào hình ảnh hiện ra đã rõ thì lên tiếng nhé.”
『Được, biết rồi.』
Thiết bị hình cầu trên vai Asuna này, thường được gọi là «Thực nghiệm trao đổi hình ảnh và âm thanh hai chiều», là một chủ đề mà lớp của Kazuto đang nghiên cứu và phát triển.
Nói cho đơn giản, thiết bị này có thể được kết nối qua AmuSphere và mạng, tạo ra một đường dẫn âm thanh và hình ảnh trực tiếp giữa thế giới thực và một người đang ở trong thế giới thực tế ảo. Nó dùng ống kính và micro để thu thập dữ liệu, truyền nó qua chiếc di động của Asuna lên mạng, tới chiếc Medicuboid tại Bệnh viện đa khoa Bắc Yokohama rồi cuối cùng tới Yuuki, hiện đang dive vào một thế giới ảo chuyên biệt. Ống kính có thể quay tự do theo mọi góc trong hình cầu đó theo đúng như hướng nhìn của Yuuki để chiếu bất kì hình ảnh nào mà Yuuki muốn thấy. Ngay bây giờ, Yuuki có lẽ đang cảm thấy như mình bị thu nhỏ lại với kích cỡ cơ thể chỉ còn 1/10 và ngồi ngay trên vai của Asuna.
Khi Asuna nghe Kazuto huyên thuyên suốt về cái thí nghiệm này, cô ngay lập tức nghĩ rằng nó sẽ hữu dụng lúc Yuuki bảo muốn đi tham quan trường học.
Uiin. Chiếc máy reo lên trên vai Asuna khi ống kính được điều chỉnh. Đến khi Yuuki nói ‘Thấy rồi’ thì nó được dừng lại.
“Tốt lắm. Như vậy là tạm được rồi. Asuna, bọn anh đã gắn thêm bộ cân bằng cho nó nhưng em cố đừng có cử động đột ngột quá nhé. Cũng đừng tạo ra âm thanh quá lớn, cô ấy có thể nghe mọi âm thanh có cường độ nằm trong ngưỡng nghe đấy.”
“Rồi, em hiểu mà~!”
Asuna duỗi lưng một cái và trả lời Kazuto, anh cứ căn vặn mãi nốt những điều cần lưu ý cho cô nhớ trước khi đứng dậy. Cô nhìn Kazuto cắm sợi dây cáp nối với chiếc PC vào và nói thầm với chiếc máy trên vai.
“Rấ tiếc Yuuki à. Tôi đã định cho cậu đi dạo một vòng quanh trường, nhưng giờ nghỉ trưa hết mất rồi.”
『Không sao cả. Thậm chí tớ còn thích được dự giờ học của các cậu hơn cơ!』
“Được rồi, vậy cùng nhau đi chào thầy giáo của tiết kế tiếp nào.”
Kazuto cùng hai người bạn của anh đã cố gắng hoàn thành xong việc cài đặt tất cả mọi thứ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn và giờ nhìn có vẻ mệt mỏi, Asuna vẫy tay chào họ và bước ra khỏi phòng vi tính.
Cô băng ngang qua hành lang, xuống cầu thang và đi cây cầu vượt nối giữa hai khu nhà của trường. Yuuki cứ luôn miệng trầm trồ mỗi lần nhìn thấy gì đó hay ho, nhưng ngay lập tức im thin thít khi họ đến trước cánh cửa có tấm biển ‘Phòng giáo viên’.
“...Sao vậy...”
『À...thì, hồi xưa tớ thực sự không thích lắm khi phải xuống phòng giáo viên...』
“Phư phư phư, đừng lo. Giáo viên của trường này không giống như thế đâu.”
Asuna mỉm cười thì thầm trước khi đẩy cửa bước vào.
“Em xin phép!”
『E...em xin phép!』
Hai giọng nói, một to và một nhỏ cùng vang lên trong phòng. Asuna liền nhanh chóng đi băng ngang cả một dãy bàn dài.
Tiết thứ năm là giờ Quốc ngữ, và giáo viên dạy môn này là một thầy giáo từng giữ chức trưởng khoa của một trường tư thục. Ông đã về hưu, nhưng sau đó đã tình nguyện đến giảng dạy tại cơ sở đào tạo được dựng lên một cách cấp bách này. Ông đã gần 70 tuổi rồi, nhưng vẫn có thể sử dụng thành thục những thiết bị nối mạng được lắp đặt khắp trong trường, và Asuna rất thích tính cách khôn ngoan của thầy.
Chính vì hiểu tính thầy nên Asuna cho rằng ông sẽ không từ chối cho Yuuki dự thính giờ học của mình, nhưng cô vẫn thấy rất căng thẳng khi giải thích toàn bộ tình hình cho thầy hiểu. Thầy giáo với mái tóc và chòm râu quai nón trắng như cước cầm một tách trà lớn trên tay và ngồi lắng nghe lời giải thích của Asuna. Khi cô nói xong, ông gật đầu bảo,
“Ừm, tôi cho phép. À phải, tên em là gì nhỉ?”
『A, em là...Yuuki - Konno Yuuki ạ.』
Thầy giáo bị sốc đôi chút khi nghe tiếng trả lời vọng ra từ chiếc máy, nhưng ông nhanh chóng cười và nói,
“Konno-san, nếu muốn sau này em có cứ tiếp tục đến lớp. Chúng ta sẽ bắt đầu học tác phẩm «Torokko» của Akutagawa. Tác phẩm này chỉ thực sự thú vị nếu em học nó từ đầu đến cuối.”
『Vâ...Vâng, cám ơn thầy rất nhiều.』
Khi Yuuki vừa cảm ơn xong thì chuông báo hiệu chuẩn bị vào tiết sau cũng vang lên, Asuna liền cúi chào thầy và bước ra. Bước ra khỏi phòng giáo viên, cả hai đồng thời thở phào.
Nhìn nhau rồi cười, Asuna vội vàng quay trở lại lớp học.
Khi vừa về chỗ của mình, các học sinh ngồi quanh Asuna đã hỏi ngay thứ thiết bị kì bí trên vai cô là gì. Asuna giải thích sơ rằng Yuuki đang phải nằm viện, và khi mà Yuuki thực sự cất tiếng nói thì mọi người đều tin rằng đó là thật. Họ bắt đầu tự giới thiệu với Yuuki. Đến khi xong thì chuông vào lớp cũng reo lên, và bóng thầy giáo đã xuất hiện ở cửa lớp.
Khi học sinh trực đứng lên hô chào thầy - ống kinh trong khối cầu bắt đầu đảo lên đảo xuống - thầy giáo bước lên bục và gãi râu cằm trước khi bắt đầu bài giảng của ông như thường lệ.
“Ề - và bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu từ trang 98 của sách giáo khoa, bài «Torokko» của tác giả Akutagawa Ryunosuke. Đây là một tác phẩm được viết năm Akutagawa 30 tuổi.”
Khi thầy giáo đang giải thích, Asuna lấy chiếc máy tính bảng của mình ra và đưa tới trước tầm mắt của Yuuki để cô có thể thấy bài học. Nhưng mấy lời tiếp theo mà thầy nói suýt nữa làm Asuna đánh rơi cả chiếc máy tính.
“- Vậy thì, một em sẽ đứng lên đọc từ đoạn đầu tiên. Konno Yuuki-san, em có thể đứng lên đọc đoạn trích này không?”
“Hả?”
『Vâ...vâng?』
Asuna và Yuuki cùng kêu lên vì bất ngờ, và ngay lập tức lớp học trở nên náo động.
“Có vấn đề gì sao?”
Trước khi Asuna kịp trả lời câu hỏi của thầy thì Yuuki đã đáp lại to và rõ.
『Được ạ, em làm được!』
Có vẻ như người giao tiếp qua quả cầu này có một thiết bị điều chỉnh âm lượng vì giọng của Yuuki vang rõ đến mọi ngóc ngách của phòng học. Asuna vội vàng đứng dậy, giơ máy tính bảng lên trước ống kính, hơi nghiêng đầu sang bên phải và hỏi thầm,
“Yuuki...cậu, cậu đọc được à?”
『Tất nhiên. Tớ rất thích đọc sách mà!』
Trả lời xong Yuuki dừng một chút, rồi bắt đầu đọc lại nội dung văn bản trong sách bằng chất giọng mạnh mẽ của mình.
『...Việc lắp đặt đường ray đơn giản giữa Odawara và Atami đã được...』
Asuna vẫn cầm chiếc máy tính trên tay và nhắm mắt lại tập trung lắng nghe Yuuki đọc lại đoạn văn thật diễn cảm.
Trái tim Asuna như hiện lên rõ ràng hình ảnh Yuuki đang mặc đồng phục y hệt như cô và đứng ngay cạnh cô đọc bài. Asuna tin rằng rồi sẽ có ngày giấc mơ này thành hiện thực. Y học đang tiến bộ từng ngày. Trong tương lai gần, chắc chắn họ sẽ khám phá ra một loại thuốc có thể diệt trừ hoàn toàn HIV, và Yuuki sẽ được quay trở lại với thế giới thực này. Khi đó, chắc chắn cô sẽ nắm lấy bàn tay thực sự đó để dẫn Yuuki đi tham quan khắp trường và những khu phố xung quanh. Sau giờ học, họ sẽ cùng nhau đi đến một tiệm thức ăn nhanh, cùng ăn hamburger và tán đủ thứ chuyện.
Asuna khẽ đưa tay quệt những giọt nước mắt để Yuuki không để ý. Yuuki vẫn cứ thế đọc tiếp đoạn văn cổ điển đã có từ thế kỷ trước, và thầy giáo không hề bảo cô dừng lại. Trường học buổi chiều thật yên tĩnh, có cảm giác như cả ngôi trường đang lặng im nghe cô đọc bài vậy.
Sau đó Yuuki ở lại học tiếp cho đến hết tiết 6, xem như Asuna đã làm đúng như lời hứa là cho Yuuki được tận hưởng không khí của trường học. Điều không ngờ là có nhiều bạn cùng lớp của Asuna đã đi theo cô và cố bắt chuyện với Yuuki.
Khi cuối cùng hai người cũng đã còn lại một mình, và Asuna đang ngồi trên một băng ghế trong sân trường, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu cam.
『Asuna...cám ơn cậu rất nhiều về ngày hôm nay. Tớ rất hạnh phúc...chắc chắn tớ sẽ không bao giờ quên nó.』
Yuuki bỗng nhiên cất tiếng một cách nghiêm túc, và Asuna đáp lời bằng giọng hân hoan,
“Cậu nói gì thế? Chẳng phải thầy đã bảo là cậu có thể đến lớp mỗi ngày đó sao? Tiết thứ 3 ngày mai là giờ tiếng Nhật, đừng có trễ học đấy! Mà quên nữa...này, có chỗ nào khác mà cậu muốn đến không? Bất cứ chỗ nào, chỉ trừ phòng hiệu trưởng thôi.”
Yuuki cười khúc khích, rồi im bặt. Một lúc sau, cô rụt rè nói,
『Ừm...Thực ra có một chỗ tớ muốn đến...』
“Ở đâu?”
『Một nơi ngoài trường có được không?』
“Ế...”
Asuna im lặng. Cô cân nhắc một hồi lâu, nhưng cuối cùng quyết định là pin của chiếc máy sẽ vẫn đủ, và chừng nào mà thiết bị đầu cuối cầm tay này vẫn còn được kết nối mạng thì Yuuki sẽ có thể thấy được nơi ấy.
“Ừm, được thôi. Chỉ cần vẫn trong tầm ăng-ten thì không vấn đề gì.”
『Thật không? Nó...cũng hơi xa...Tớ muốn cậu đưa tớ đến Hodogaya ở Yokohama, một nơi tên là Tsukimidai.』
Từ trường, Asuna và Yuuki bắt tuyến tàu điện trung tâm ở khu vực Tây Tokyo và đi thẳng đến Hodogaya, Yokohama.
Khi ở trên xe điện hai người chẳng dám to nhỏ gì với nhau, nhưng khi đã xuống xe và bước trên phố thì Asuna phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh để trò chuyện rôm rả với cái thiết bị hai chiều trên vai mình. Yuuki chẳng bao giờ nghĩ là phố xá lại thay đổi nhiều đến thế chỉ sau ba năm mà cô phải nằm viện, nên Asuna cứ phải quay sang và giải thích mỗi khi Yuuki trông thấy thứ gì thú vị.
Họ cứ tiếp tục đi rồi lại dừng, đến lúc chiếc đồng hồ to treo ở trước nhà ga cho biết rằng đã quá 5 giờ 30 phút chiều thì họ đã đến nơi, ga Hoshikawa.
Họ nhìn lên bầu trời lúc này đã chuyển từ màu đỏ thẫm sang tím đậm, Asuna thở ra một tiếng. Có thể vì chung quanh đây có nhiều rừng cây nên không khí lạnh ở chỗ này cho cảm giác khác với Tokyo.
“Con phố này đẹp ghê, Yuuki. Bầu trời nhìn thật rộng lớn.”
Yuuki trả lời vừa hào hứng vừa có chút gì đó ái ngại,
『Ừm...xin lỗi nha, Asuna. Vì tớ năn nỉ mà cậu phải ở lại trễ...có sao không vậy, Asuna?』
“Không sao hết! Với tớ thì về nhà trễ là chuyện thường ngày!”
Asuna trả lời máy móc, nhưng thực tế, gần như ngày nào Asuna cũng về đến nhà trước giờ ăn tối. Là vì mẹ cô sẽ rất không vui nếu cô không làm đúng như vậy. Dẫu vậy, cô cảm thấy cho dù có về trễ hôm nay và bị mẹ mắng một trận ra trò cũng không sao hết. Miễn là Yuuki muốn, và pin của chiếc máy vẫn còn, thì cô không quan tâm mình phải đi bao xa và bao lâu.
“Tớ sẽ gửi tin nhắn.”
Asuna nói bằng giọng vô lo và lấy chiếc điện thoại di động ra. Cô liền gửi một tin nhắn về chiếc máy tính ở nhà của mình, nói rằng cô sẽ về muộn, trong khi điện thoại vẫn được kết nối với thiết bị kia. Mẹ cô chắc sẽ gửi cho cô một tin nhắn phàn nàn về việc cô vi phạm giờ giới nghiêm, hay có khi bà cũng gọi trực tiếp vào máy cô, nhưng nếu điện thoại đang nối mạng thì cuộc gọi sẽ bị chuyển đến hộp thư thoại.
“Ổn cả rồi. Vậy, bây giờ cậu muốn đi đâu, Yuuki?”
『Ờm...rẽ trái ở phía trước nhà ga, và rồi rẽ phải khi thấy cột đèn giao thông thứ hai...』
“Ừm, biết rồi.”
Asuna gật đầu và bắt đầu đi tới. Với Yuuki dẫn đường, Asuna băng qua một khu phố mua sắm nhỏ ngay phía trước nhà ga.
Thỉnh thoảng Yuuki lại nói vài câu như là đang hồi tưởng lại quá khứ khi đi ngang qua tiệm bánh, hàng bán cá, bưu điện hay cổng một ngôi đền. Không lâu sau, họ đã tới khu vực dân cư. Yuuki thở dài lúc nhìn thấy một ngôi nhà với một chiếc chuồng chó to cùng những hàng cây long não cao ngất.
Dù Yuuki không nói rõ, Asuna vẫn hiểu rằng đây là con phố mà ngày xưa cô ấy từng sống. Và hiện ra ngay trước mặt hai người là -
『...Sau khi rẽ phải, cậu dừng lại trước cửa một ngôi nhà màu trắng nhé...』
Asuna nhận ra ngay. Giọng của Yuuki khi nói câu đó đã trở nên run rẩy. Cô đi xuyên qua công viên có một hàng cây dương trụi lá, rẽ phải, và lập tức nhìn thấy một ngôi nhà gỗ một tầng nhuộm toàn màu trắng ở phía bên trái.
Sau khi đi tới thêm vài bước nữa, Asuna dừng lại trước cánh cổng bằng đồng.
『 … 』
Trên vai cô, Yuuki thở dài một hơi. Asuna vô thức đưa những ngón tay trái lên đặt dưới chiếc máy bằng kim loại và thì thầm với cô,
“Đó...là nhà của Yuuki, phải không?”
『Ừm...Tớ không bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể nhìn lại ngôi nhà này lần nữa...』
Căn nhà với những bức tường màu trắng và mái được sơn màu lục này chắc chắn trông nhỏ hơn những căn nhà cùng khu, nhưng bù lại nó có một khu vườn rộng. Một chiếc bàn đặt trên thảm cỏ với một băng ghế gỗ cũng màu trắng, và có một bồn hoa lớn được bao quanh bằng một hàng gạch đỏ nằm sâu trong vườn.
Tuy nhiên, lúc này chiếc bàn đã phai màu vì gió sương, và những gì còn lại ở bồn hoa chỉ là đất đen và những bụi cỏ dại đã khô héo. Cửa sổ của hai căn nhà kế bên đều hắt ra sắc cam ấm cúng của những gia đình đang quây quần, nhưng còn cửa sổ của căn nhà trắng lại bị những tấm che mưa phủ kín. Có vẻ không ai sống trong đó cả.
Cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Trong bốn người gồm hai bố mẹ và hai cô con gái đã từng sống cùng nhau trong căn nhà này, giờ chỉ còn lại một người. Và giờ thì người cuối cùng đó đang ở trong phòng kín vô trùng, nằm trên một chiếc giường vây quanh bởi máy móc, và không thể ra khỏi đó.
Căn nhà chuyển sang một màu tím thẫm dưới những tia nắng nhạt cuối ngày. Asuna và Yuuki cứ đứng ngây ra nhìn. Mãi một lúc sau, Yuuki mới cất tiếng thì thầm,
『Cám ơn Asuna. Cám ơn cậu đã đưa mình đi xa đến thế...』
“Cậu có muốn vào trong nhìn qua một lần không?”
Sẽ không hay ho chút nào nếu để người qua đường trông thấy họ đột nhập vào trong, nhưng asuna vẫn hỏi. Yuuki lắc đầu khiến cho chiếc ống kính cũng lay nhẹ sang hai bên,
『Không, thế này là đủ rồi. Này...giờ chúng mình phải về thôi, không là trễ lắm rồi đó Asuna.』
“Vẫn còn sớm mà...cứ ở lại thêm chút nữa.”
Asuna vọt miệng trả lời ngay và quay ra nhìn phía sau. Phía bên kia con đường dài và hẹp là một công viên, và bên ngoài công viên là một hàng cây với móng được xây bằng đá.
Asuna băng qua đường và ngồi lên bức tường đá cao đến đầu gối đó. Ống kính ở phía trước vẫn có thể thu rõ hình ảnh của căn nhà nhỏ đang chìm trong giấc ngủ say. Từ vị trí này, Yuuki chắc chắn vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà cũng như khu vườn.
Cả hai cùng giữ im lặng hồi lâu, cuối cùng Yuuki từ từ lên tiếng,
『Gia đình tớ chỉ ở đây chưa tới một năm...nhưng chuyện hồi đó, từng ngày một, tớ vẫn còn nhớ tất cả. Trước đó cả nhà ở trong một căn hộ chung cư, nên tớ đã rất thích khi nơi này có vườn. Mẹ đã sợ rằng mọi người sẽ bị nhiễm bệnh từ đủ thứ nguồn, nhưng tớ và chị hai vẫn thường xuyên chạy chơi khắp trong vườn. Bọn tớ thường nướng thịt trước băng ghế đó, và có khi còn cùng bố đóng giá sách nữa. Mọi người khi đó đã rất hạnh phúc.』
“Tuyệt thật. Trước giờ tớ chưa bao giờ được làm mấy việc đó.”
Vườn nhà Asuna có thể nói là rộng quá mức cần thiết, nhưng cô không thể nhớ được có khi nào mình chạy chơi trong vườn cùng bố mẹ hay anh trai. Cô thường xuyên chơi đồ hàng hay ngồi tập vẽ một mình. Vì thế những kỉ niệm gia đình mà Yuuki nhắc đến làm lay động mạnh trái tim cô.
『Thế thì lần sau chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc thịt nướng tại căn nhà gỗ trên tầng 22 của cậu nhé.』
“Ừm...hứa rồi đấy. Tớ sẽ mời các bạn mình và Shiune và mọi người khác tới.”
『Wa, vậy là mình phải chuẩn bị nhiều thịt vào. Jun và Thatch ăn dữ lắm.』
“Thật không đấy? Nhìn đâu có như vậy!”
Cả hai cùng bật cười, rồi nhìn lại căn nhà cũ của Yuuki lần nữa.
『Hiện tại...họ hàng của tớ đang tranh cãi nhau về ngôi nhà này.』
Yuuki lầm bầm nghe có chút gì đó tủi thân.
“Ý cậu nói họ tranh cãi nhau nghĩa là sao...?”
『Thì như là không biết nên dỡ nhà và xây lại thành một cửa hàng tiện lợi hay san thành khu đất trống rồi bán, hoặc đem cho thuê trực tiếp...mọi người đều có ý kiến riêng. Trước đó, chị gái của bố tớ còn dive vào thế giới ảo để gặp tớ. Bà ấy biết tớ mắc bệnh nên thường tránh mặt tớ ngoài đời thực...vậy mà vẫn tới đây...và bảo tớ viết một bức di chúc...』
“...”
Asuna thở hồng hộc vì tức giận khi nghe tới đó.
『A, xin lỗi. Lẽ ra tớ không nên lải nhải những chuyện vớ vẩn đó với cậu.』
“Đư...được mà - cứ nói tiếp đi, nói ra hết cho đến khi nào cậu cảm thấy dễ chịu.”
Asuna khó nhọc lắm mới thốt nên lời. Nghe vậy, thiết bị trên vai cô gật gật theo cử động của Yuuki.
『Vậy tớ sẽ nói nốt. Cuối cùng...tớ bảo bà ấy thế này. Ngoài đời thật cháu không thể cầm nổi một cây bút hay thậm chí một con tem, thế thì cháu viết di chúc kiểu gì? Rốt cuộc bà cô tớ nghẹn họng luôn.』
Phư phư phư, nói tới đó Yuuki khúc khích cười. Asuna cũng cười theo.
『Rồi sau đó tớ yêu cầu bà ấy phải giữ lại ngôi nhà. Về chi phí duy trì thì tiền thừa kế bố để lại đáng nhẽ cũng đủ cho 10 năm. Nhưng...tớ nghĩ rốt cuộc cũng không đủ. Tớ đoán là nó sẽ sớm bị phá dỡ. Thế nên tớ muốn được nhìn thấy nó lần nữa trước khi điều đó xảy ra...』
Có lẽ Yuuki đang dùng ống kính để phóng to vài phần của ngôi nhà lên vì bên tai Asuna nghe thấy tiếng thiết bị trợ lực khẽ vang lên. Nghe giọng nói mang đầy tiếc nuối của Yuuki, Asuna, vẫn đang mang một tâm trạng lẫn lộn, cuối cùng cũng nói ra điều mà cô muốn.
“Vậy thì...làm thế này đi.”
『Ể...?』
“Cậu 15 tuổi đúng không Yuuki? Khi lên 16 tuổi, hãy kết hôn với người nào đó mà cậu thích. Người ấy sẽ tiếp tục gìn giữ ngôi nhà này thay cho cậu...”
Vừa nói xong Asuna đã nhận ra ngay là cô mắc sai lầm. Vì nếu Yuuki thực sự thích ai đó thì người ấy hẳn phải nằm trong số những thành viên nam của Sleeping Knights. Và những người đó đều đang phải chống chọi với những căn bệnh nan y, và có người còn được thông báo là sẽ chỉ có thể sống thêm vài tháng nữa mà thôi. Nếu vậy thì dù cho Yuuki có kết hôn đi nữa thì tình hình cũng không thay đổi mấy, thậm chí còn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Chưa kể hôn nhân không chỉ đến từ một phía mà còn phải quan tâm đến cảm nhận của người còn lại nữa...
Nhưng sau một giây im lặng, Yuuki bỗng nhiên bật cười lớn.
『Ahahaha, Asuna à, cậu thú vị thật đấy! Tớ chưa từng nghĩ đến việc đó. Ừmmm, có thể đó là một ý hay. Nếu là mọt tờ giấy đăng kí kết hôn, có lẽ tớ sẽ cố mà viết - nhưng tớ chẳng có người phối ngẫu nào cả ~』
Asuna hơi nép người lại và hỏi thầm Yuuki, lúc này vẫn đang cười,
“Vậy...vậy sao...? Tớ để ý thấy cậu và jun thân thiết với nhau lắm mà.”
『À, không không, cậu ấy vẫn là trẻ con! À phải...ờm...』
Yuuki chợt nói với giọng lém lỉnh,
『Asuna này...cậu có muốn kết hôn cùng tớ không?”
“Hả...?”
『À, nhưng trong trường hợp đó cậu phải về làm rể và đổi sang họ của tớ đấy Asuna, bằng không tớ sẽ thành Yuuki Yuuki mất.』
Trong khi Yuuki tiếp tục cười thì Asuna chết sững vì quá sốc. Năm nào truyền thông cũng đưa tin rằng Nhật Bản đã sẵn sàng chấp thuận cho hôn nhân đồng tính hợp pháp, như bên Mỹ, nhưng vẫn chưa có dự luật nào được công bố - Nghe Yuuki nói vậy Asuna lúng túng ngay còn Yuuki thì khúc khích một cách vui vẻ,
『Xin lỗi xin lỗi, tớ chỉ đùa thôi. Cậu thì có người trong lòng rồi đúng không? Có phải cái người ngồi chỉnh ống kính cho tớ không...』
“Ế...đó là...ừm, thì...”
『Cậu phải cẩn thận đấy~!』
“Hở...?”
『Tên đó cũng có vẻ là người sống trong một thế giới khác so với thực tại, theo nghĩa khác hẳn với tớ.』
“...”
Asuna muốn nghĩ kĩ hơn về ý mà Yuuki muốn nói, nhưng làm cách nào thì tâm trí rối bời của cô cũng chẳng thể bình tĩnh lại được. Cô chà xát hai tay vào đôi má đang đỏ ửng lên vì lạnh, Yuuki dùng ống kinh quay sang nhìn bên cạnh khuôn mặt của bạn rồi nói dứt khoát,
『Thật sự rất cám ơn cậu Asuna à. Được nhìn lại ngôi nhà này là tớ vui lắm rồi. Cho dù mai này nó có biến mất thì những kỉ niệm của tớ vẫn sẽ còn lại ở đây. Bố, mẹ, rồi cả chị hai nữa, kỉ niệm hạnh phúc cùng cả nhà, sẽ luôn luôn còn lại đây...』
Asuna hiểu rằng cái “đây” đó không phải nói về mảnh đất có ngôi nhà này, mà chính là trái tim của cô ấy.
Sự yên ấm và nhẹ nhàng của ngôi nhà cuối cùng đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong Asuna. Cô gật đầu tán thành, và Yuuki tiếp tục,
『...Khi tớ và chị hai khóc vì không chịu nổi sự đau đớn của những lần trị liệu, Mẹ vẫn thường kể cho bọn tớ về Chúa Jesus. Bà nói rằng Chúa sẽ không bao giờ mang đến cho các con sự đau khổ nào mà các con không thể chịu đựng nổi. Sau đó tớ thường hay cầu nguyện cùng mẹ và chị hai. Hồi đó tớ có hơi giận mẹ, vì tớ không muốn nghe Kinh Thánh chút nào, nhưng những lời của Mẹ...』
Chỉ mới một chút mà bầu trời đã chuyển hẳn sang màu xanh đen, và đã có vài ngôi sao sáng đỏ nhấp nháy trên đó.
『Nhưng khi nhìn lại ngôi nhà này lần nữa, tớ đã hiểu ra. Thật ra lúc đó mẹ đang nói với tớ chứ không phải đọc Kinh. Bà không nói ra thành lời...mà tận sâu trong tim. Mẹ vẫn luôn luôn cầu nguyện cho tớ, để tớ có thể cố gắng đến phút cuối cùng...Giờ thì tớ đã hiểu tất cả.』
Asuna như hình dung ra được cảnh ba mẹ con Yuuki cùng quỳ nơi cửa sổ cũ của căn nhà trắng, ngước nhìn lên bầu trời sao và cầu nguyện. Dường như cô được dẫn dắt bởi giọng nói hiền hòa của Yuuki, và rồi nói ra những lời vẫn kẹt lại mãi trong lòng mình,
“Tớ...tớ đã...không thể nghe được lời nói từ trái tim của mẹ mình. Ngay cả khi hai mẹ con đối diện nhau vẫn không thể. Thậm chí mẹ còn không muốn để tâm xem tớ muốn nói gì. Yuuki, cậu vẫn thường nói đôi lúc phải dùng biện pháp mạnh để đối phương hiểu ý mình đúng không? Tớ nên làm gì để được giống như cậu, Yuuki...? Tớ phải làm gì để trở nên mạnh mẽ như cậu...?”
Với một người mà bố mẹ đều đã mất như Yuuki thì câu hỏi này đúng là đã chạm vào vết thương lòng. Bình thường Asuna sẽ nghĩ tới việc đó và không thể nói ra như thế được. Nhưng ngay khoảnh khắc này những gì phát ra từ Yuuki thông qua chiếc máy trên vai là sự can trường và sự dịu dàng hơn người đã làm tan chảy hoàn toàn bức tường tâm lý của Asuna.
Yuuki trả lời Asuna với giọng buồn rầu,
『Tớ...không mạnh mẽ đâu, cậu biết đấy?』
“Không đúng. Cậu chẳng bao giờ vì sợ hãi trước ánh mắt của người khác mà chấp nhận thoái lui. Cậu lúc nào cũng...lúc nào cũng sống thật tự nhiên.”
『Ừm...nhưng, hồi tớ vẫn còn ở thế giới thực, tớ thường xuyên cảm thấy mình đang hành xử không đúng với con người thật. Tớ biết Bố và Mẹ rất hối hận khi sinh ra tớ và chị...thế nên tớ nghĩ mình phải trông thật kiên cường và giả vờ là mình không bao giờ phiền muộn về chuyện bệnh tật. Có thể vì thế mà tớ cũng chỉ có thể cư xử giống như vậy khi vào trong Medicuboid. Có khả năng tớ thực ra là một đứa trẻ chán ghét mọi thứ xung quanh mình, suốt ngày gào thét om sòm không chừng.』
“...Yuuki...”
『Nhưng rồi, sau đó tớ lại nghĩ. Dẫu cho đó chỉ là đóng kịch thì cũng chẳng sao hết...dù cho tớ chỉ giả vờ mạnh mẽ, không vấn đề gì. Chỉ cần tớ có thể giữ nụ cười lại lâu hơn trên gương mặt này, thế là đủ. Cậu cũng biết rằng tớ không còn nhiều thời gian, thế nên chẳng phải là phí phạm thời gian hay sao nếu khi giao tiếp với mọi người tớ luôn phải đoán xem họ cảm thấy thế nào? Thay vì vậy tớ sẽ cho họ thấy con người thật nhất của mình. Cũng chẳng sao cả nếu tớ bị ghét, hoàn toàn không. Vì dù sao đi nữa thì rốt cuộc tớ cũng đã để lại ấn tượng về mình trong tim họ rồi.』
“...Đúng thế...chính vì cách cư xử đó của cậu đấy, Yuuki, mà chỉ trong vài ngày chúng ta đã trở thành bạn tốt của nhau như vậy...”
『Không, đó không phải do tớ. Mà vì nếu tớ có tìm cách trốn chạy, Asuna vẫn sẽ ngoan cố mà đuổi theo.- Ngày hôm qua, khi nhìn thấy cậu trong phòng quan sát, khi nghe thấy tiếng nói của cậu, tớ đã hoàn toàn hiểu cậu thực sự muốn gì. Ngay khi tớ biết rằng người bạn này vẫn sẽ muốn gặp tớ ngay cả sau khi đã biết rằng tớ bị bệnh thế nào...thì tớ thực sự...thực sự hạnh phúc đến rơi nước mắt.』
Yuuki khẽ cười rồi lại tiếp tục nói,
『Vì vậy, hãy thử dùng chính cảm xúc đó để nói chuyện với mẹ cậu xem. Tớ tin chắc rằng nếu cậu có thành ý, bà ấy chắc chắn sẽ hiểu. Sẽ ổn thôi, cậu mạnh mẽ hơn tớ nhiều, Asuna à. Thật đấy. Đôi lúc, hai bên chỉ có thể hiểu nhau bằng cách phớt lờ đi mọi thứ khác...chính vì cậu đã tìm đến tớ, Asuna à, và cho tớ thấy con người thật của cậu, nên tớ mới cảm thấy rằng ‘Nếu là người này, thì chắc chắn mình có thể trải lòng tất cả với cô ấy’.』
“...Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều lắm, Yuuki.”
Sau khi đã thốt ra được lời đó, Asuna ngẩng mặt lên trời để giấu đi những giọt nước mắt của cô. Cô cũng nhận ra rằng trên bầu trời thủ đô không bao giờ vắng ánh đèn này, vẫn còn đó những ngôi sao chiếu sáng lấp lánh như thể không chịu khuất phục trước thứ ánh sáng nhân tạo của con người.
Khi họ vừa quay lại đến trạm xe điện thì chuông báo pin yếu của chiếc máy reo lên. Asuna và Yuuki đồng ý sẽ cùng tới lớp vào buổi học hôm sau, và thế là Asuna ngắt nguồn điện nối với chiếc di động.
Khi Asuna bắt chuyến xe trở về nhà mình ở Setagaya thì đã là 9 giờ đêm.
Cô nghe tiếng cánh cửa mở ra vang vọng khắp trong không gian lạnh lẽo của sảnh hàng lang, và rồi thở dài. Bả vai phải của cô vẫn còn cảm giác Yuuki hiện diện trên đó. Asuna đưa tay trái lên và nắm lấy chút hơi ấm còn sót lại, cô cởi giày ra và đi thẳng lên phòng mình ngay.
Cô thay quần áo mặc ở nhà và lẹ làng đi ra hành lang. Nơi cô hướng đến là phòng của anh trai cô, Kouichirou, người hiếm khi có mặt ở nhà, cũng như bố cô, và có thể giờ này anh ấy vẫn chưa về. Nhưng cô vẫn cẩn thận gõ cửa, và đúng như dự đoán, bên trong không có tiếng trả lời. Cô tự mở cửa và bước vào, giống như cái ngày mà máy chủ SAO bắt đầu đi vào hoạt động.
Bên trong chẳng có đồ đạc gì nhiều. Trong căn phòng bài trí đơn sơ chỉ có một chiếc bàn làm việc khá lớn được đặt ở giữa. Thứ Asuna cần tìm đặt bên trái bàn. Đó là chiếc AmuSphere mà Kouichirou vẫn thường dùng trong các cuộc họp với cộng sự trong thế giới ảo.
Chiếc máy của Kouichirou có thể nói còn rất mới so với cái của em gái mình. Asuna vớ lấy cái mũ chụp đầu đó rồi trở về phòng cô. Sau đó cô nhét chiếc thẻ nhớ lưu dữ liệu của Aincrad trong ALO vào khe cắm ở cạnh của chiếc máy, nằm lên giường, chỉnh cho AmuSphere của Kouichirou vừa với đầu mình rồi đội vào.
Khi đã bật công tắc, chiếc máy bắt đầu quá trình kết nối. Tiếp đó cô được chuyển tới không gian đăng nhập của ALO. Tuy nhiên, không như lúc bước vào thế giới tinh linh bình thường, lần này Asuna không dùng tài khoản chính quen thuộc của cô mà là một tài khoản phụ cô thường sử dụng khi muốn giả làm một nhân vật khác.
Cô hiện ra trong căn nhà gỗ trên tầng 22. Nhưng cơ thể thì không phải của một nữ pháp sư tộc Undine tên «Asuna» như bình thường mà là một nhân vật nữ khác thuộc tộc Sylph tên gọi «Erika». Cô kiểm tra lại trang phục, bỏ hai thanh đoản kiếm đeo bên hông vào lại rương đồ, rồi mở bảng tùy chọn nhất nút lệnh đăng xuất tạm thời.
Sau vài giây dive ngược nữa, Asuna thấy mình đã quay lại căn phòng của cô trong thế giới thực. Cô gỡ chiếc AmuSphere xuống nhưng đèn báo kết nối màu xanh trên máy vẫn tiếp tục nhấp nháy. Điều đó cho biết kết nối từ máy đến thế giới ảo chỉ đang bị tạm ngưng. Cô có thể bỏ qua quá trình đăng nhập và quay trở lại game bắt cứ lúc nào chỉ cần đội chiếc máy lên đầu và mở nguồn. Asuna ngay lập tức đứng dậy và cầm theo chiếc AmuSphere của anh trai. Với bộ router mạnh và mạng không dây phạm vi rộng thì cô sẽ không thể bị ngắt kết nối mạng dù cho cô có ở nơi nào trong căn nhà đi nữa.
Cô lại mở cửa và bước ra hành lang. Lần này cô bước xuống cầu thang với những bước chân nặng nề hơn trước.
Cô nhìn qua phòng khách và phòng ăn, thấy bàn ghế đều đã được dọn dẹp gọn gàng và chẳng thấy mẹ mình đâu cả. Asuna tiếp tục đi sâu vào nhà trong, và rồi nhìn thấy một tia sáng leo lắt phát ra từ đằng sau một cánh cửa cuối hành lang. Đó là phòng làm việc của mẹ cô.
Cô dừng lại trước cửa phòng và đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa, nhưng rồi vẫn không dám gõ.
Từ khi nào mà vào phòng của mẹ lại trở thành một việc kinh khủng như vậy? Asuna cắn môi và nghĩ. Tuy vậy, lý do mọi chuyện trở nên như thế này rất có thể phần lớn là vì chính bản thân Asuna. Vì cô đã không nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của mình, khiến cho mẹ không thể nào hiểu rõ được cảm xúc thực sự của cô. Yuuki đã giúp cô nhận ra điều này.
Cô cảm thấy như có một bàn tay bé nhỏ đẩy vào vai mình. Đồng thời một giọng nói vang lên bên tai,
- Sẽ ổn thôi. Cậu làm được mà, Asuna...
Asuna gật đầu, hít một hơi thật sâu, và rồi gõ mạnh lên cánh cửa.
Rất nhanh, một giọng nói ‘mời vào’ nhỏ nhẹ vang lên từ trong phòng. Asuna vặn nắm đấm cửa, xoay người lách ngang vào phòng rồi đóng cửa lại.
Bà Kyouko đang ngồi đối diện với chiếc bàn làm bằng gỗ tếch dày và liên tục gõ phím chiếc máy tính để bàn. Tiếng gõ lạch cạch vang lên rõ to thêm một hồi lâu, và bà kết thúc bằng một cú nhấn phím ‘Enter’ thậm chí còn mạnh hơn rồi tựa lưng ra ghế. Bà đẩy gọng kính lên và nhìn thẳng vào mắt cô con gái của mình, ẩn đằng sau đó là một sự mất kiên nhẫn vô hình.
“...Vì sao con về nhà trễ như vậy?”
Kyouko cất tiếng nói, và Asuna lập tức cúi đầu xuống nhận lỗi,
“Con xin lỗi mẹ.”
“Mẹ đã ăn tối xong rồi. Nếu con đói thì tự tìm gì đấy trong tủ lạnh mà ăn. Đơn xin chuyển trường mẹ nói với con lần trước hạn chót để nộp là vào ngày mai. Con phải hoàn thành chậm nhất là vào sáng mai cho mẹ.”
Khi Kyouko vừa nói xong thì hai tay bà lại trở về bên bàn phím, và Asuna vội nói với mẹ lời mà cô định sẽ nói ngay từ đầu.
“Mẹ, về chuyện đó...con muốn bàn với mẹ.”
“Vậy thì con nói ngay tại đây đi.”
“Con không thể giải thích ở đây được.”
“Thế ở đâu?”
Asuna không trả lời ngay mà bước tới cạnh Kyouko. Rồi cô đưa tay trái ra và chỉ vào thứ đang lủng lẳng sau lưng mình - chiếc AmuSphere đang đặt ở chế độ treo máy.
“Thế giới ảo...chỉ một lúc thôi. Con mong mẹ có thể cùng con đến một nơi.”
Trong khoảnh khắc Kyouko nhìn chằm chằm vào chiếc vòng kim cô màu bạc đó, rồi cau mày như thể trông thấy thứ gì đó mà bà căm ghét.
“Mẹ không muốn đội cái thứ đó lên đầu. Nếu không thể nói chuyện trực tiếp thì mẹ sẽ không nghe con nói đâu.”
Bình thường có lẽ Asuna đã xin lỗi mẹ và rời khỏi phòng rồi. Nhưng lần này cỗ tiếp tục bước tới gần mẹ hơn, khẩn khoản,
“Làm ơn, mẹ phải đến đó với con để con có thể bày tỏ những suy nghĩ và cảm xúc hiện tại của con. Chỉ một lần thôi...Con muốn mẹ được nhìn thấy thế giới của con.”
“...”
Kyouko càng cau mày nhiều hơn và bà chỉ còn biết ngậm chặt miệng nhìn Asuna chăm chú. Vài giây sau, bà thở dài.
“- Chỉ 5 phút thôi đấy. Thêm nữa, dù con có nói gì, mẹ cũng sẽ không cho phép con ở lại học cái trường này đâu. Khi xong rồi thì con phải điền vào mẫu đơn xin ngay đấy.”
“Vâng...”
Asuna gật đầu và đưa cho mẹ chiếc AmuSphere cô đang cầm trên tay. Kyouko nhăn mặt và nhìn nó như thể bà không hề muốn chạm vào một thứ như vậy, nhưng vẫn nhận lấy và đội nó lên đầu một cách miễn cưỡng.
“Mẹ phải khởi động nó thế nào?”
Asuna nhanh nhẹn điều chỉnh đai mũ cho vừa với đầu bà, rồi nói,
“Khi mẹ bật công tắc, nó sẽ tự động được kết nối. Khi mẹ vào đến trong đó hãy chờ con một chút.”
Kyouko khẽ gật đầu và lại ngồi dựa lưng vào ghế. Asuna liền bật công tắc nguồn trên thân máy AmuSphere. Đèn báo kết nối mạng tiếp tục chớp tắt loạn xạ, và cơ thể của Kyouko lập tức trở nên vô lực.
Asuna vội vàng chạy ra khỏi phòng, phóng hết tốc lực ngang qua hành lang, lên cầu thang và trở lại phòng mình. Cô nhảy lên giường và đội ngay chiếc AmuSphere vẫn thường dùng vào đầu.
Sau khi nhấn công tắc, ánh sáng hình ngọn lửa nhá lên trước mắt Asuna, và ý thức của cô liền rời bỏ thế giới thực.
Asuna đáp xuống căn phòng khách bằng gỗ sơn trắng với hình dạng của nhân vật chính Undine của cô, và nhanh chóng ngó nghiêng chung quanh để tìm «Erika». Cô tìm thấy ngay. Cô nàng Sylph với mái tóc ngắn màu xanh cỏ đang ngồi trước tấm gương khổ lớn kế bên tủ quần áo và tự ngắm mình trong gương.
Asuna tiến lại gần, và Erika/hay Kyouko hơi quay người ra sau, cau mày theo đúng cái kiểu mà bà sẽ hay làm ngoài đời.
“Thật kì khôi khi thấy một gương mặt lạ hoắc biểu hiện theo ý của mẹ. Và...”
Bà dùng những ngón chân nhún nhảy lên xuống.
“Mẹ thấy cơ thể của mình cực kì nhẹ.”
“Tất nhiên rồi. Nhân vật này chỉ cân nặng khoảng 40 kg. Thế nên hẳn là phải có sự khác biệt rất lớn so với cân nặng của mẹ ngoài đời rồi ạ.”
Asuna vừa nói vừa tủm tỉm cười, còn Kyouko thì lại nhăn nhó không mấy vui,
“Quá đáng. Mẹ đâu có nặng đến vậy - nói ra thì...khuôn mặt của con trong này khá giống với mặt thật ngoài đời nhỉ.”
“Ừm...phải ạ.”
“Tuy nhiên thân hình thật của con có vẻ đầy đặn hơn.”
“Mẹ mới quá đáng đấy. Thân hình con hoàn toàn trông giống với ngoài đời mà.”
Khi hai mẹ con nói chuyện, Asuna nghĩ rằng. Không biết lần cuối cùng mà cô có thể trò chuyện thoải mái với Kyouko thế này là từ bao giờ? Cô muốn kéo dài cuộc tán gẫu này, nhưng Kyouko đã khoanh tay trước ngực, ra hiệu rằng sẽ không có thêm những câu chuyện phiếm nào nữa.
“Không có thời gian đâu. Con muốn cho mẹ xem gì nào?”
“...Đi hướng này ạ.”
Asuna hơi thở dài thất vọng khi băng ngang qua phòng khách và mở cửa căn phòng nhỏ vốn vẫn được dùng làm phòng chứa đồ. Cô chờ cho mẹ đi đến rồi dẫn bà đến một khung cửa sổ nằm sâu trong phòng.
Khi ngồi trong phòng khách hướng về phía nam, một người có thể nhìn thấy một khung cảnh như tranh vẽ gồm một đại sảnh được bao quanh bởi một thảm cỏ, một lối đi nhỏ, một quả đồi thoai thoải và phía sau là một hồ nước con con. Nhưng ở sau cánh cửa sổ của căn phòng đa năng nhìn về hướng bắc thì có hẳn một khu vườn nhỏ phủ toàn cỏ dại và và cả một dòng suối nhỏ. Ngay gần đó có hẳn một khu rừng cây lá kim. Thêm nữa là trong mùa này, có vẻ như mọi thứ đều bị chôn vùi trong tuyết, khắp nơi chỉ toàn một màu trắng giống nhau.
Nhưng đó chính là những gì mà Asuna muốn Kyouko nhìn thấy.
“Thế nào ạ? Mẹ không thấy rất quen thuộc sao?”
Kyouko lại nhíu mày, khẽ lắc đầu và trả lời,
“Giống cái gì cơ? Chỉ là một khu rừng tùng bình thường thôi mà - “
Những gì tiếp theo bà định nói cứ như đã bị ai lấy mất. Miệng của Kyouko há ra giữa chừng đông cứng và trông như thể bà đang nhìn về một cảnh tượng xa xăm nào vậy. Ngay lúc đó, Asuna mới thì thầm bên tai mẹ,
“Mẹ nhớ ra rồi chứ...giống như nhà của Ông bà ngoại, phải không?”
Ông bà của Asuna, bố mẹ của Kyouko, là nông dân sinh sống ở những ngọn đồi của tỉnh Miyagi. Nhà của họ nằm trong một ngôi làng nhỏ phía bên kia đồi, và toàn bộ mảnh đất là những ruộng bậc thang được khoét ra từ những sườn đồi. Ông bà không có nhiều máy móc để hỗ trợ trong việc đồng áng. Họ chỉ chủ yếu trồng lúa gạo, nhưng sản lượng chỉ đủ cho một gia đình sống trong vòng một năm.
Với một điều kiện như thế, họ vẫn lo được cho Kyouko học đại học nhờ có ngọn đồi tùng do tổ tiên để lại. Căn nhà gỗ cũ kĩ của ông bà được dựng ngay dưới chân đồi. Bất cứ khi nào ai đó ngồi ở rìa mái hiên nhà, thì khu vườn và con sông có thể được nhìn thấy cùng với cánh rừng tùng sâu hun hút.
Nhưng so với Nhà chính của dòng họ Yuuki tại Kyoto, Asuna đã luôn thích được trở về ‘nhà của ông bà ở Miyagi’ hơn từ khi cô còn nhỏ. Trong kì nghỉ hè hay nghỉ đông, cô vẫn hay nài nỉ người lớn cho cô về đây, nơi cô được ngủ cùng ông bà và được kể cho nghe những câu chuyện dân gian. Mùa hè, cô hay ngồi ở hiên nhà và ăn đá bào, còn giữa mùa đông cô thường cùng bà ngoại phơi khô cuống hồng. Có đầy những kỉ niệm khác ở nơi đó, nhưng trong trí nhớ của Asuna, sống động nhất vẫn là cảnh vật; cô chui dưới chiếc bàn sưởi cũ giữa cái lạnh của mùa đông, ăn cam và nhìn chăm chăm ra khu rừng tùng bên ngoài cửa sổ.
Ông bà của cô không hiểu Asuna thấy khu rừng đó có gì thú vị, nhưng Asuna như thể đã bị hút hồn vào đó khi cứ mãi nhìn những cành cây màu đen chìa ra trong màn tuyết trắng xóa. Trông cô giống một chú chuột nhỏ trốn trong một cái hang đào trong tuyết, chờ đợi mùa xuân đến, được bao bọc trong một cảm giác khó giải thích pha lẫn giữa một chút sợ hãi và một chút ấm áp, mãi hướng tầm mắt về phía rừng tùng.
Ông bà đã mất khi cô đang học năm thứ hai sơ trung. Ruộng đất và cả ngọn đồi đều đã được đem bán, và ngôi nhà không còn ai ở cũng bị phá đi.
Vì thế mà Asuna đã mua căn nhà gỗ trên tầng 22 của Aincrad này mặc dù nó trông rất khác so với ngôi nhà trên đồi ở Miyagi, dù là ảo hay thực. Chỉ biết rằng khi nhìn khu rừng tùng bị phủ dưới một núi tuyết trắng qua khung cửa sổ phía bắc này, một nỗi nhớ mãnh liệt dấy lên trong lòng khiến cho cô muốn bật khóc.
Asuna biết rõ rằng mẹ cô không hề luyến tiếc gì về cuộc sống nông dân nghèo khó trong quá khứ. Dẫu vậy cô vẫn muốn bà được nhìn thấy khung cảnh này. Cô muốn mẹ cô nhìn vào cảnh vật mà cô vẫn ngắm nhìn hàng ngày này mà vẫn cố chối bỏ và quên đi nó.
Không ai để ý thời hạn 5 phút đã trôi qua, nhưng Kyouko vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm về khu rừng. Asuna đi đến bên cạnh bà và chầm chậm nói,
Sword_Art_Online_Vol_07_-261
“Mẹ có còn nhớ lễ hội Obon vào năm đầu tiên con vào sơ trung không? Bố, mẹ và cả anh hai đều đến Kyoto, và chỉ một mình con là nhất định đòi về Miyagi. Cuối cùng thực sự con đã tự đi về đó.”
“...Mẹ nhớ.”
“Lần đó, con đã xin lỗi ông bà vì mẹ và mọi người đã không thể về được, rằng mẹ rất tiếc vì không về thăm ông bà.”
“Khi ấy...là vì nhà Yuuki có một vấn đề rắc rối về pháp luật và bất cứ giá nào bố mẹ cũng phải tham gia...”
“Không, không phải con đang trách mẹ, mẹ à. Mà là vì...khi nghe con nói vậy, ông bà ngoại liền lấy ra một cuốn album rất dày. Con đã rất bất ngờ khi thấy những gì bên trong đó. -tất cả đều là về mẹ, dù đó là những bài luận đầu tiên, hay những tài liệu được mẹ gửi tới khắp các tạp chí, và những bài báo viết về những lần mẹ được phỏng vấn, chúng đều được lưu giữ lại rất đầy đủ. Ngay cả những bài viết của mẹ được đăng tải trên mạng cũng được in ra hết và nhét vào đó. Mà đó là ông bà gần như không biết cách sử dụng máy vi tính...”
“...”
“Sau đó, ông ngoại mở cho con xem những bức hình mẹ chụp từ nhỏ đến lớn, và ông nói rằng mẹ là kho báu quan trọng nhất của ông. Ông còn nói là ông rất vui khi mẹ đã rời làng quê để đi học đại học, trở thành một học giả và có nhiều luận án được đăng trên các tạp chí và ngày càng nổi tiếng hơn. Dù mẹ có thể quá bận rộn với những bài viết và nghiên cứu của mình đến nỗi không thể về thăm nhà vào dịp lễ Obon, đó là điều có thể đoán trước, nhưng ông bà vẫn không hề tỏ ra phiền lòng...”
Kyouko hết nhìn khu rừng rồi lại lặng im nhìn Asuna. Khuôn mặt nhìn nghiêng của bà không biểu lộ cảm xúc nào cả, nhưng Asuna vẫn tiếp tục nói,
“Sau đó, ông ngoại còn nói thêm điều này. Ông nói - Một ngày nào đó có thể mẹ sẽ thấy mệt mỏi và cần nghỉ ngơi hoặc bình tâm nhìn lại những gì mình đã trải qua. Và ông bà sẽ bảo vệ ngôi nhà này cho đến lúc đó...để khi mà Mẹ cần sự giúp đỡ, ông bà vẫn có thể nói ‘Con có thể trở về đây’. Ông bà sẽ mãi bảo vệ trông chừng ngôi nhà và ngọn đồi đó cho mẹ.”
Asuna nói và tâm trí cô hồi tưởng lại về ngôi nhà của ông bà ngoại nay đã không còn nữa. Rồi cô đối chiếu nó với ngôi nhà màu trắng cũ của gia đình Yuuki mà cô đã thấy vài giờ trước. Chúng đều là những tổ ấm gia đình. Ngay cả khi về mặt vật chất nó đã không còn tồn tại, thì nó vẫn lưu lại mãi mãi trong trái tim một ai đó. Đối với Asuna, ‘Ngôi Nhà Rừng’ trong thế giới ảo này chính là một nơi như thế.
Căn nhà này rồi một ngày nào đó cũng sẽ biến mất, nhưng về mặt nào đó, nó không bao giờ thực sự biến mất hoàn toàn. Là vì cái gọi là ‘nhà’ không chỉ là một kiến trúc có hình dạng - mà còn là một nơi giữ lại tâm hồn, tình cảm và cuộc sống, như chính căn nhà của ông bà ngoại.
“- Trong quá khứ con đã không thể hiểu những gì mà ông muốn nói, nhưng gần đây, cuối cùng con đã nhận ra. Đó không chỉ để bảo con rằng phải luôn làm việc cật lực suốt cuộc đời mình giống như mẹ...mà xem hạnh phúc của người khác như hạnh phúc của chính bản thân mình cũng là một cách sống đúng đắn.”
Trong đầu Asuna liền hiện ra những gương mặt của kirito, Lisbeth và bạn bè, cả Yuuki và những thành viên của Sleeping Knights.
“...Con muốn chọn cho mình một cách sống mà những người xung quanh con có thể mỉm cười và vui sống. Con muốn sống một cuộc sống mà trong đó con có thể động viên mọi người khi họ mệt mỏi và chán nản. Vì thế - Con muốn học thêm nhiều kiến thức và những điều khác nữa ở ngôi trường hiện tại mà con rất yêu quý, thưa mẹ.”
Nãy giờ Asuna vẫn cân nhắc chọn từ ngữ cho xuôi tai, và cuối cùng cô đã nói ra những lời đó.
Tuy nhiên Kyouko vẫn giữ im lặng và nhìn thẳng về khu rừng trước mặt. Cặp mắt màu xanh lục thẫm lóe lên trống rỗng, và thật khó để biết được những suy nghĩ bên trong đó.
Trong vài phút sau đó căn phòng nhỏ hoàn toàn chìm vào thinh lặng. Dưới cánh đồng tuyết của rừng cây to lớn, hai con thú trông như thỏ đang vui vẻ nhảy nhót tung tăng. Ánh mắt của Ausna liền bị thu hút bởi cảnh tượng đó, nhưng ngay khi cô vừa quay lại và nhìn Kyouko, thì ngay tức thì cô ngạc nhiên đến nín thở.
Một giọt nước mắt đang lăn xuống trên khuôn mặt trắng trong như pha lê của Kyouko/Erika và tiếp đó rơi xuống sàn nhà. Môi của bà đang mấp máy, nhưng giọng nói phát ra hầu như không thể nghe được nên cô không thể biết bà đang nói gì.
Một lúc sau Kyouko mới nhận ra mình đang khóc và vội dùng tay lau nước mắt.
“Khoan đã...gì thế này. Mẹ, mẹ đâu có định khóc...”
“...Mẹ à, giấu nước mắt của mình trong thế giới này là điều không thể. Không ai có thể dừng khóc một khi họ cảm thấy thực sự muốn khóc.”
“Như vậy bất tiện thật.”
Nói vậy xong Kyouko tiếp tục dụi mắt, nhưng rồi bà bỏ cuộc và đưa cả hai tay che lấy mặt. Một lúc sau, có tiếng sụt sịt nhỏ vang lên từ sâu trong cổ họng bà. Asuna hơi chần chừ vài lần trước khi nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai đang rung rung của mẹ.
Sáng ngày hôm sau.
Ngồi trước bàn ăn sáng, Kyouko đã trở lại với con người cũ của mình. Bà đang đọc tin tức trên màn hình của chiếc máy tính bảng. Asuna nói lời chào buổi sáng với mẹ, rồi cả hai cùng im lặng bắt đầu bữa ăn. Trong tâm lý Asuna vẫn đang chuẩn bị nghe mẹ ra lệnh cho cô phải đưa mẫu đơn xin chuyển trường đã điền đầy đủ. Nhưng Kyouko chỉ quan sát Asuna với vẻ nghiêm nghị hơn thường ngày, rồi đột nhiên nói,
“Con đã sẵn sàng tâm lý để ở bên và ủng hộ cho một ai đó suốt đời rồi à?”
Asuna vội gật đầu ngay.
“V...vâng.”
“-Tuy nhiên, con phải làm cho mình trở nên đủ mạnh mẽ để có thể làm chỗ dựa cho người khác. Đó là lí do con phải hoàn tất việc học lên đại học. Con cần phải nâng cao điểm số của mình hơn nữa trong học kì 3 để có thể vào được một trường tốt.”
“...Mẹ...còn về việc chuyển trường thì...”
“Chẳng phải mẹ đã nói rồi đấy sao? Mẹ sẽ quyết định tùy thuộc vào kết quả của con. Hãy làm tốt nhất có thể.”
Vừa nói xong câu cuối Kyouko liền đứng dậy và rời khỏi phòng ăn. Asuna nghe tiếng cửa đóng lại thật mạnh, rồi cô hơi cúi đầu xuống trước khi thì thầm khe khẽ ‘Cám ơn, mẹ’.
Asuna thay đồng phục, cầm lấy túi xách và chuẩn bị rời nhà đi đến trường, cố giữ thái độ trang trọng và nghiêm túc. Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, cô bắt đầu chạy nhanh hết mức trên đường cứ như đang trượt trên một mặt băng, với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Cô muốn được báo ngay với Kazuto rằng mình sẽ có thể tiếp tục học cùng một trường với anh. Cô cũng muốn nói ngay cho Yuuki biết rằng cô đã hàn gắn lại mối quan hệ với mẹ.
Asuna đi ngang qua đám đông người buổi sáng để tới trạm xe điện, và không thể nào ngăn được mình mỉm cười.
3 ngày sau, Asuna giữ đúng lời hứa trước đó với Yuuki và tổ chức một bữa tiệc thịt nướng ngoài trời thật lớn ngay trước sân của căn nhà gỗ.
Khách mời gồm tất cả bạn bè của cô, Kirito, Lisbeth, Klein, Leafa, Silica, Yuuki, Shiune và những thành viên của Sleeping Knights. Thêm vào đó, những người đứng đầu các tộc như Sakuya, Alicia, Eugene cùng thuộc cấp cũng đến góp vui. Thậm chí họ còn lập thành một nhóm đi săn nhỏ và kết hợp cùng hội bên này thành một nhóm săn lớn với hơn 30 hảo thủ.
Trước khi cùng nâng cốc, Asuna giới thiệu những thành viên của Slepping Knights đến mọi người. Cô giấu đi việc tất cả họ đều đang trong tình trạng hôn mê, nhưng với sự đồng ý của Yuuki và những người kia, cô tiết lộ họ là một nhóm cừ khôi đã chinh chiến qua nhiều game VRMMO và cả việc họ muốn để lại kỉ niệm gì ở ALO trước khi giải tán nhóm.
Có vẻ như tin đồn về một guild chỉ có 7 người mà hạ được con boss của tầng 27 và một mình «Tuyệt kiếm» đã chiến thắng tới hơn 60 người thách đấu đã lan ra khắp hang cùng ngõ hẻm của Alfheim, vậy nên Sakuya, Eugene và các đồng chí đều lập tức mời họ gia nhập phe mình. Yuuki chỉ cười và lịch sự từ chối, nhưng nếu nhóm Sleeping Knights thực sự trở thành một nhóm lính đánh thuê cho một bộ tộc nào đó, cán cân lực lượng giữa 9 chủng tộc tinh linh chắc chắn sẽ có sự biến chuyển đáng kể, và thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả Grand Quest phiên bản 2 hiện đang được tiến hành.
Sau một màn cụng ly om sòm và hỗn loạn, bữa tiệc bắt đầu cuốn vào như một cơn lốc. Asuna và Yuuki vừa tiếp tục nói chuyện tíu tít vừa ăn uống liên hồi. Họ thậm chí bàn đến cả kế hoạch chinh phục con boss của tầng 28. Thế rồi mọi người đang sẵn cao hứng đã quyết định làm một chuyến thám hiểm đến mê cung của tầng 28; và cứ thế, một nhóm người rất đông xộc thẳng vào nơi cao nhất của Mê cung tầng 28 và hạ luôn con boss hình thù như con cua ngự ở đó, nhưng rồi sau đó toàn bộ chuyện này đều trở thành chuyện mọi người đem ra tán gẫu hay xem như tin đồn nhảm!
Không may là, chỉ có Yuuki, Kirito, các vị chỉ huy và vài người nữa được khắc tên lên Bia Kiếm Sĩ. Tuy vậy, mọi người đã đồng ý rằng sẽ để cho nhóm Sleeping Knights toàn quyền chinh phục con boss tiếp theo của tầng 29, rồi sau đó tất cả ai về nhà nấy.
Ngoài những chuyến phiêu lưu trong Alfheim, Yuuki cũng dùng thiết bị âm-hình hai chiều để cùng Asuna đến lớp học mỗi ngày. Họ còn cùng nhau đến thăm gia đình Kirigaya ở Kawagoe, rồi ghé vào cả quán cà phê của Agil ở Okachimachi.
Ban đầu, Yuuki tỏ ra khá e dè khi tiếp xúc với một Kazuto quá sức nhạy cảm. Nhưng cũng may cả hai đều là những kiếm sĩ sử dụng kiếm một tay, và sau một hồi trò chuyện, Yuuki đã nhanh chóng cởi mở hơn và bắt đầu nói chuyện hết sức say mê với Kazuto về những kiếm kĩ trong ALO và cả việc phát triển thêm thiết bị giao tiếp giữa thế giới ảo và thế giới thực. Cách mà hai người bọn họ tán chuyện tâm đầu ý hợp với nhau đôi lúc còn khiến cả Asuna phát ghen. Những thành viên khác của Sleeping Knights cũng kết bạn với Lisbeth và Leafa, và bọn họ cùng nhau vẽ ra nhiều kế hoạch rất thú vị.
Đã sang tháng Hai.
Như đã hứa, Asuna kết nhóm cùng Sleeping Knights và đánh bại con boss của tầng 29, giờ đây mọi người chơi trong Alfheim đều biết đến tên tuổi của họ. Vào khoảng giữa tháng, có một giải đấu cá nhân toàn Alfheim được tổ chức. Kirito, nằm ở bảng miền Đông, và Yuuki, nằm ở bảng miền Tây, liên tục thắng như chẻ tre để tiến vào trận chung kết, được kênh truyền hình mạng «MMO Stream» phát sóng trực tiếp, đưa không khí căng thẳng của trận đấu lên mức cao nhất.
Với vô số người chơi nín thở theo dõi trận đấu, Yuuki và Kazuto đều sử dụng hết những kiếm kĩ cấp cao, kể cả những KKNB của chính họ, tạo nên một trận đấu vô cùng đẹp mắt và kịch tính. Trận chiến kéo dài tới hơn 10 phút, và cuối cùng, khi Yuuki sử dụng một tuyệt chiêu 11 nhát kiếm liên tục với tốc độ thần thánh để hạ gục Kirito thì đám đông nổ ra hò reo và la hét chúc mừng lớn đến nỗi có thể làm rung chuyển toàn bộ thế giới ảo.
Hạ được Kirito, người đã tạo ra rất nhiều huyền thoại - mặc dù thực ra anh vẫn chưa dùng đến độc chiêu Song Kiếm - «Tuyệt Kiếm» Yuuki chính thức được phong danh hiệu Vô địch lần thứ 4 của giải đấu, danh tiếng của cô lan truyền khắp ALO, và thậm chí trở thành một người nổi tiếng trong cộng đồng game thủ sử dụng giao thức «Hạt Giống».
Tháng Ba chóng đến.
Asuna, theo lời hứa với mẹ cô trong kì thi cuối kì, giờ đang trong một chuyến thăm 3 ngày 2 đêm tới Kyoto với thiết bị giao tiếp hình cầu mang trên vai, cùng đi có Rika (Liz), Keiko (Silica), Suguha (Leafa) và cả Yui đang nằm trong điện thoại. Lúc này những thông tin mà thiết bị thu thập được đã có thể chia sẻ cho nhiều người dùng, thế nên ngoài Yuuki thì cả Shiune, Jun và những người khác cũng có thể tham gia vào chuyến đi. Asuna lại càng thêm hào hứng khi thuyết minh về từng địa danh thu hút khách du lịch cho mọi người.
Họ tận dụng tối đa những căn phòng rộng rãi của trang viên gia đình Yuuki để nghỉ vào buổi tối, và chi phí tiết kiệm được do có chỗ ở miễn phí cho phép họ đến một nhà hàng sang trọng của Kyoto để dùng bữa. Tuy nhiên, mùi vị của thức ăn thì không thể truyền qua thế giới ảo cho những người kia được, khiến Yuuki và đồng bọn cứ càu nhàu mãi rằng Asuna và những người kia chơi xỏ họ quá láu cá.
Tất cả diễn ra như một giấc mơ. Asuna và Yuuki đã cùng nhau có một chuyến hành trình dài cả trong thế giới ảo lẫn đời thực. Họ còn rất nhiều nơi muốn đến, và Asuna luôn tin rằng cả hai vẫn còn rất nhiều thời gian.
Vào một ngày nào đó khi gần sang tháng Tư, những đợt gió lạnh thổi từ ven biển Okhotsk vào làm cho vùng Kanto có một đợt tuyết rơi trái mùa hiếm gặp.
Lớp tuyết dày dường như che phủ hoàn toàn sự hiện diện của mùa xuân đang dần dần tan ra dưới ánh nắng ban mai yếu ớt.
Ngay lúc đó, điện thoại của Asuna nhận được tin từ Bác sĩ Kurahashi, thông báo rằng tình trạng của Yuuki đang xấu đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT