Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái bệnh viện lớn này Asuna đã có linh cảm rằng Yuuki mắc một căn bệnh nào đó rất nghiêm trọng. Mặc dù vậy, khi nghe bác sĩ nói rõ tên của căn bệnh, cô vẫn cảm thấy khó thở. Qua khung cửa kính, Asuna nhìn vào Yuuki đang nằm dài trên chiếc giường và thấy mình như hoàn toàn đông cứng.

Cô tự hỏi liệu đây có phải là sự thật chăng. Yuuki, người mạnh mẽ hơn bất cứ ai, sôi nổi hơn tất cả mọi người trong mọi việc, thực sự lại đang nằm im giữa một đống máy móc. Dù cho là sự vô lý hay do cảm xúc nhất thời, thì Asuna cũng hết sức muốn chối bỏ sự thật này.

-- Mình đúng là một con ngốc. Không biết gì hết và cũng chẳng tìm cách hiểu cho Yuuki. Nếu vậy thì những giọt nước mắt ngay trước khi cô ấy biến mất có nghĩa là... - trái tim Asuna đang gào thét.

“Nhưng ngày nay AIDS không thực sự đáng sợ như cộng đồng vẫn nghĩ.”

Thấy Asuna như bị dính chặt vào căn phòng, Bác sĩ Kurahashi chầm chậm nói tiếp.

“Ngay cả khi ai đó bị nhiễm HIV (Human Immunodeficiency Virus - Virus gây suy giảm miễn dịch nơi người), thì nếu họ được điều trị sớm, vẫn có thể khống chế bọn virus trong vòng từ 10 đến 20 năm mà không phát triển thành AIDS. Thông qua trị liệu và chăm sóc sức khỏe, một người bệnh vẫn có thể tiếp tục sống bình thường như trước khi bị nhiễm bệnh.”

Kii. Một tiếng rít nhẹ vang lên. Vị bác sĩ đang tư vấn cho cô ngồi xuống chiếc ghế trước mặt. Rồi ông lại tiếp tục.

“...Tuy vậy, có một sự thật không thể chối cãi là cơ hội để trẻ sơ sinh sống sót sau 5 năm từ khi bị nhiễm HIV thấp hơn nhiều so với người lớn. Mẹ của Yuuki-kun từng muốn cả gia đình họ cùng chết với nhau khi biết tất cả đều bị nhiễm bệnh. Nhưng rất may bà ấy là một tín đồ Thiên Chúa giáo từ khi còn trẻ, và bằng đức tin cũng như sự giúp đỡ của người bố, bà ấy đã vượt qua được sự khủng hoảng ban đầu, và lựa chọn cách tiếp tục chiến đấu với căn bệnh.”

“Tiếp tục...chiến đấu...”

“Đúng vậy. Từ khoảnh khắc mà Yuuki ra đời, cô bé đã buộc phải chiến đấu với con virus để sinh tồn. Sau khi đã qua được thời kì nguy hiểm nhất, cô bé con ấy đã có thể lớn lên một cách an toàn và thậm chí còn đi học ở trường tiểu học. Với một đứa trẻ - việc thường xuyên phải uống một lượng thuốc lớn là rất khó khăn. Bên cạnh đó, thuốc NRTI (Nucleoside Reverse Transcriptase Inhibitors - Ức chế sao chép ngược mã nhiễm sắc thể) là một loại thuốc có tác dụng phụ rất mạnh. Mặc dù vậy nhưng Yuuki vẫn cố gắng và cô bé vẫn tin rằng một ngày nào đó bệnh của mình sẽ được chữa khỏi. Cô bé rất nỗ lực, và hầu như luôn được điểm cao trong những năm đi học. Cô bé cũng có rất nhiều bạn bè, và có lần tôi đã được xem ảnh chụp hồi đó. Vẫn là nụ cười rạng rỡ đó mãi từ đấy cho đến giờ...”

Asuna nghe bác sĩ thở dài và ngừng lại một hồi,

“- Nhà trường không hề biết là Yuuki-kun có mang HIV trong người. Thật ra, điều đó là bình thường. Kiểm tra sức khỏe của trường học hay các doanh nghiệp thường không bao gồm xét nghiệm HIV trong máu. Nhưng, khi cô bé vào lớp 4, vì lý do nào đó mà một nhóm phụ huynh của những học sinh đồng cấp đã phát hiện ra Yuuki-kun có nhiễm virus. Tin đồn nhanh chóng lan rộng... Luật pháp có quy định rằng không được phân biệt đối xử với người khác chỉ vì họ bị nhiễm HIV. Nhưng đáng buồn là trong một xã hội thì không phải ai cũng là người tốt...ngay từ đầu, đã có những người phản đối việc cho cô bé đến trường học tập, rồi cả những trò quái ác như gọi điện hay gửi thư quấy nhiễu. Bố mẹ cô bé đã rất cố gắng, nhưng cuối cùng họ đã phải chuyển đi, và Yuuki-kun cũng buộc phải chuyển sang trường khác.”

“...”

Asuna không còn biết phản ứng thế nào nữa. Cô chỉ còn cách ngồi thẳng dậy và lắng nghe từng lời của vị bác sĩ.

“Và dù cho Yuuki-kun đã cố gắng theo học ở ngôi trường mới...nhưng nghiệt ngã là...đúng lúc đó, nó bắt đầu. Những kiểm tra định kì cho thấy sự yếu đi của hệ miễn dịch, số lượng tế bào bạch cầu CD4 giảm trầm trọng. Nói cách khác...virus AIDS đã bắt đầu gây ảnh hưởng đến cơ thể. Tôi luôn cho rằng chính những lời lẽ gây tổn thương của những người phụ huynh và giáo viên ở trường cũ là nguyên nhân làm cô bé phát bệnh.”

Người bác sĩ trẻ cố giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh, nhưng hơi thở gấp gáp đã tố cáo cảm xúc thực sự của ông.

“- Một khi hệ miễn dịch suy yếu, cô bé dễ dàng bị vi khuẩn và virus tấn công trong khi lẽ ra có thể dễ dàng miễn nhiễm với chúng. Tình trạng này gọi là ‘Nhiễm trùng cơ hội’. Yuuki-kun bị nhiễm một loại khuẩn gây viêm phổi tên là Pneumocystic (vô hại với người thường) và phải nhập viện điều trị ở đây. Đó là khoảng 3 năm rưỡi trước. Yuuki-kun khi ấy vẫn lạc quan lắm. Luôn giữ một gương mặt tươi cười mỗi ngày, nói rằng mình sẽ ‘không chịu thua căn bệnh này’. Cô bé còn không bao giờ rên la ngay cả khi làm những xét nghiệm rất đau đớn. Tuy nhiên..”

Dừng lại ở đó, bác sĩ trông có vẻ bứt rứt và muốn di chuyển.

“Cả trong môi trường bệnh viện hay trong những bệnh nhân vào đây, đâu đâu cũng có rất nhiều vi khuẩn và virus. Một khi virus AIDS đã kích hoạt, chúng tôi chỉ còn cách tiếp tục chữa trị những triệu chứng bệnh do ‘Nhiễm trùng cơ hội’ gây nên. Sau viêm phổi, Yuuki-kun lại nhiễm nấm candida gây viêm thực quản - Ngay khi đó thì cả xã hội bị sốc bởi thảm kịch Nerve Gear, nó gây ra một vụ náo động lớn. Hồi ấy thậm chí có cả những cuộc bàn luận về khả năng bỏ hoàn toàn công nghệ FullDive. Tuy vậy, nhà nước và vài nhà sản xuất đã hoàn thành nghiên cứu về Nerve Gear trong việc điều trị y tế...và cỗ máy Medicuboid đầu tiên đã ra đời lúc đó. Vừa may, họ cũng chuyển nó đến bệnh viện này để tiến hành thí nghiệm lâm sàng. Nhưng cho dù chỉ là thí nghiệm, thì nguyên bản của cỗ máy vẫn là chiếc Nerve Gear đáng sợ đó, và không ai biết chắc được chuyện gì sẽ xảy ra với bộ não nếu tăng cường độ đầu ra của xung điện lên trong thời gian dài. Trong tình hình đó thì rất khó để tìm ra người tình nguyện giúp làm vật thí nghiệm cho nghiên cứu. Khi biết được điều đó...tôi đã bày tỏ một số điều với Yuuki-kun và gia đình của em ấy...”

Asuna tiếp tục chờ bác sĩ nói tiếp trong khi cô vẫn nhìn vào Yuuki đang nằm trên giường cùng chiếc hộp trắng đang ôm trọn lấy phần đầu.

Trán cô tê đi vì hơi lạnh trên cửa kính, nhưng ý thức đang rối loạn của cô vẫn đang suy nghĩ mông lung để tránh phải đối diện với sự thật.

Khi nhìn vào cách xây dựng ban đầu, có thể nói Medicuboid không phải là thế hệ kế tiếp của AmuSphere, mà nó là sự mở rộng của Nerve Gear. Asuna đã quen với AmuSphere, nhưng cô vẫn có thể mường tượng ra cái cảm giác thật đến tinh khiết của thế giới ảo do Nerve Gear tạo ra. AmusSphere là một chiếc mãy đã được nâng mức độ an toàn thêm 3, 4 lần kể từ khi xảy ra thảm họa SAO, nhưng thế giới thực tế ảo được nó tạo dựng thực sự không thể so sánh được với thế hệ đầu tiên nếu xét thuần túy về chất lượng.

Medicuboid được cài đặt với số lượng mạch phát xung điện gấp nhiều lần so với Nerve Gear, và có khả năng triệt tiêu hoàn toàn cảm giác về cơ thể, thậm chí còn có một CPU với tốc độ xử lý dữ liệu trội hơn hẳn so với AmuSphere - nói cách khác, có thể nào khả năng hơn người mà Yuuki đã thể hiện trong Alfheim là nhờ vào những lợi thế quá lớn về mặt kĩ thuật của chiếc máy?

Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Asuna một lúc, nhưng cô ngay lập tức bác bỏ nó. Những kiếm kĩ đáng kinh ngạc của Yuuki đã vượt quá mức độ mà thông số kĩ thuật của một chiếc máy có thể hỗ trợ. Nói về tài nghệ trong chiến đấu, khả năng của Yuuki đủ xếp ngang hàng với Kirito, và có khi còn hạ được anh ấy nữa.

Theo những gì Asuna biết, lý do mà Kirito trở nên mạnh đến vậy là vì anh đã bỏ ra nhiều thời gian hơn bất cứ ai để chiến đấu trên tiền tuyến trong suốt 2 năm bị cầm tù trong SAO. Nếu vậy thì không biết Yuuki đã ở trong thế giới ảo được tạo ra bởi Medicuboid bao lâu rồi -

“Như em có thể thấy, Medicuboid là một cỗ máy rất mong manh.”

Bác sĩ Kurahashi im lặng từ nãy, và giờ ông lại tiếp tục nói,

“Như ở đây, phiên bản thử nghiệm của Medicuboid cần phải được vận hành và bảo dưỡng rất cẩn thận. Nói cách khác, nó phải ở một nơi mà không khí hoàn toàn sạch bụi, vi khuẩn và virus. Một khi bệnh nhân đã chịu vào phòng vô trùng, nó có thể giảm thiểu tối đa khả năng lây nhiễm thêm. Chính vì thế nên tôi mới gợi ý với Yuuki-kun và gia đình em ấy chấp nhận tham gia thí nghiệm.”

“...”

“Dù vậy, cho đến giờ, tôi vẫn thường tự hỏi liệu đây có phải là điều tốt nhất cho Yuuki-kun hay không. Khi điều trị AIDS, chất lượng cuộc sống là một điều quan trọng rất được quan tâm. Người thầy thuốc phải suy xét làm sao để tăng và tối đa hóa lối sống của bệnh nhân trong quá trình đều trị. Nếu theo quan điểm đó, thì người tình nguyện tham gia vào thí nghiệm này không thể nói là có một cuộc sống chất lượng tốt được. Cô bé không thể bước ra khỏi phòng vô trùng, cũng không thể giao tiếp với người khác. Lời gợi ý của tôi đã thực sự làm Yuuki-kun và bố mẹ cô bé phải bận tâm. Tuy nhiên, có thể chính vì mong chờ được biết đến thế giới ảo đầy mới mẻ mà Yuuki-kun đã quyết định...cô bé đồng ý tham gia vào thí nghiệm và vào ở trong căn phòng này. Sau đó, Yuuki-kun đã liên tục sử dụng máy Medicuboid suốt thời gian qua.”

“Suốt thời gian qua...ý bác sĩ là...?”

“Như những gì tôi nói. Yuuki-kun gần như không bao giờ trở lại thế giới thực. Hay đúng hơn là không thể. Trong điều trị giai đoạn cuối, chúng tôi thường dùng morphine để làm giảm sự đau đớn cho bệnh nhân. Với Yuuki-kun thì chúng tôi sử dụng chức năng ức chế cảm giác của Medicuboid để thay cho morphine...cô bé đã chu du qua khắp các kiểu thế giới ảo khác nhau, ngoại trừ vài tiếng một ngày làm công việc thu thập dữ liệu cho nghiên cứu. Dĩ nhiên, tôi cũng trò chuyện với cô bé trong thế giới ảo.”

“Nói cách khác...cô ấy dive suốt 24 tiếng một ngày...? Đã như vậy bao lâu rồi ạ...?”

“Khoảng ba năm.”

Nghe câu trả lời hết sức bình thản của vị bác sĩ, Asuna chỉ còn biết câm lặng.

Đấn tận hôm nay, Asuna đã nghĩ trong tất cả những người sử dụng AmuSphere trên toàn thế giới thì có nhiều kinh nghiệm dive nhất hẳn phải là những người chơi cũ của SAO, bao gồm cả chính cô. Nhưng giờ cô biết là mình đã sai. Cô gái ốm yếu nằm ngay trước mắt cô đây mới chính là nhà du hành thực tế ảo thuần túy nhất trên đời. Đó chính là lý do mà Yuuki trở nên mạnh đến thế.

- Cậu đã hoàn toàn trở thành một cư dân của thế giới ảo này rồi phải không? Kirito đã từng hỏi Yuuki như vậy. Chắc chắn anh đã cảm thấy có điểm nào đó tương đồng giữa mình và Yuuki, trong trận đấu ngắn ngủi giữa hai người.

Asuna nhận ra một dạng niềm tin đang lan ra bên trong cô. Như thể cô đang đứng trước một kiếm sĩ với khả năng vượt xa cô, và người đó đang trao lại thanh kiếm yêu quý của mình cho người kiếm sĩ này. Cô có cảm giác như thế khi nhắm mắt lại, và từ từ cúi đầu xuống.

Sau một lúc im lặng, Asuna lại quay sang phía Bác sĩ Kurahashi,

“Cám ơn bác sĩ đã cho em gặp Yuuki - cô ấy sẽ ổn nếu vẫn cứ tiếp tục ở lại đây phải không ạ? Và cô ấy vẫn có thể tiếp tục du ngoạn trong thế giới kia, đúng không...?”

Nhưng vị bác sĩ không trả lời trực tiếp câu hỏi của Asuna. Ông ngồi trên chiếc ghế đối diện với bảng điều khiển, tay đặt lên hai đầu gối rồi nhìn Asuna với một vẻ mặt đăm chiêu.

“- Ngay cả khi đã ở trong phòng vô trùng thì cũng không thể loại bỏ những vi khuẩn và virus đã ở sẵn trong cơ thể của cô bé. Khi hệ miễn dịch ngày càng yếu đi, chúng sẽ tiếp tục sinh sôi. Hiện tại, Yuuki-kun đã bị nhiễm thêm Cytomegalovirus (gây phì đại tế bào) và một chủng khuẩn Mycobacteria không gây áp-xe (lao), và cô bé đã gần như mất hẳn thị giác. Tình trạng viêm não do HIV gây ra đang trở nên tệ hơn, và tôi nghĩ giờ đây cô bé không thể tự mình cử động cơ thể nữa.”

“...”

“Cô bé đã nhiễm HIV được 15 năm rồi...và chuyển sang giai đoạn AIDS cũng đã được 3 năm rưỡi. Hiện giờ tình trạng của Yuuki-kun đã ở giai đoạn gần cuối. Cô bé biết rõ điều đó. Tôi nghĩ em cũng biết tại sao Yuuki-kun lại biến mất trước mắt em như thế.”

“Sao...sao lại như vậy...”

Asuna trợn mắt kinh hoàng và khẽ lắc đầu. Nhưng cô không thể coi như không những gì mà cô vừa được nghe.

Chắc hẳn Yuuki đã luôn do dự về việc có nên gặp Asuna hay không. Lý do là vì cô thực sự lo lắng cho Asuna. Cô làm vậy để sau này khi cô phải đi xa thì Asuna không phải thấy đau lòng. Không, không chỉ có cô. Vì chính Shiune và những thành viên Sleeping Knights khác cũng hiểu được sự thật và họ phải diễn tròn vai một nhóm người bí ẩn.

Thế nhưng Asuna đã không hề nhận ra, và chưa bao giờ thử suy nghĩ tại sao. Cô cứ thế gây cho Yuuki nhiều đau khổ hơn. Nhớ về những giọt nước mắt của Yuuki trước khi đăng xuất tại Hắc Thiết Thành hôm nào, Asuna cảm thấy tim mình nhói đau.

Nghĩ tới đó, Asuna nhớ đến một việc và cô lập tức quay sang vị bác sĩ.

“Vậy...thưa bác sĩ, Yuuki có một người chị nào hay không...?”

Nghe vậy, người bác sĩ chợt nhăn trán như thể quá bất ngờ vì câu hỏi đường đột đó, và do dự một chút trước khi từ từ gật đầu.

“- Vì không liên quan trực tiếp đến Yuuki-kun nên tôi đã không nhắc đến...phải, cô bé có một người chị song sinh. Chính vì ca sinh đôi này nên từ đầu mới phải dùng biện pháp sinh mổ dẫn đến bi kịch trên.”

Trông như ông đang lục tìm lại trí nhớ của mình và ông nói,

“Tên của cô chị là Aiko, và cô bé cũng từng nằm viện ở đây. Cả hai chị em đều không giống nhau...trong quá khứ cô chị vẫn luôn mỉm cười, và lặng lẽ bảo vệ cho Yuuki-kun tràn đầy năng lượng và sinh khí. À đúng rồi, bề ngoài của cô bé đó có hơi giống với em đấy...”

Sao lại dùng thì quá khứ? Asuna thì thầm torng lòng mình và nhìn trân trối vào bác sĩ. Cứ như thể nghe được tiếng nói từ trong tâm trí của Asuna, ông thêm vào,

“Bố mẹ của Yuuki-kun...đã mất 2 năm trước, và chị của cô bé mất cách đây 1 năm.”

Những gì mà cô nghĩ mình cần phải hiểu bỗng dưng chẳng còn ý nghĩa nữa.

Khi còn ở thế giới đó, Asuna đã từng chứng kiến tận mắt cái chết của rất nhiều người, bản thân cô cũng đã từng bị đẩy tới sát lằn ranh của tử thần. Vì thế, cô cho rằng mình thấu hiểu ý nghĩa của cuộc sống và cái chết. Cô biết rằng không thể nào thay đổi được sự thật trước mặt mình dù cho cô có vật lộn với nó đến mức nào đi nữa.

Cô chỉ mới quen Yuuki có vài hôm, nhưng sau khi được biết về quá khứ cũng như tình trạng hiện thời của cô ấy, Asuna vẫn thấy mình khó mà đón nhận được một thực tế phũ phàng như vậy, cô chỉ biết nép sát người hơn vào tấm kính dày phía trước. Ý nghĩa của từ ‘hiện thực’ cùng với tầm quan trọng của nó dường như bị mài mòn và nhạt nhòa đi, đến khi cuối cùng nó biến mất hoàn toàn. Asuna gục đầu xuống và trán cô lại tì vào bề mặt kính lạnh như băng.

Mình đã chiến đấu cật lực rồi, cố gắng níu kéo một niềm hạnh phúc nhỏ bé thì có gì là sai chứ? Asuna luôn nghĩ như vậy, đó là lý do vì sao cô luôn sợ sự thay đổi, không bao giờ dám tranh cãi với người khác, và có thể viện ra hàng đống lý do để bào chữa cho sự im lặng và hèn nhát của mình.

Nhưng Yuuki thậm chí còn phải chiến đấu từ khi vừa chào đời. Cô ấy đã liên tục phải đánh vật với cái hiện thực tàn nhẫn đang tìm mọi cách tước đi mọi thứ của mình. Ngay cả khi đã biết cuộc đời gần đến hồi kết thúc, cô ấy vẫn có thể cười một cách rạng rỡ đến như vậy.

Asuna nhắm chặt mắt lại, và từ sâu thẳm trong tim cô gào lên với Yuuki, người bạn nhỏ đang chu du trong một thế giới xa xôi nào đó.

- Hãy cho mình gặp lại cậu. Một lần nữa thôi.

Lần này, một khi đã gặp nhau, cả hai sẽ phải cùng nhau trò chuyện thật lâu. Yuuki từng nói rằng có một số chuyện phải dùng đến biện pháp mạnh để đối phương hiểu được ý mình. Nếu Asuna không thể rũ bỏ phần yếu đuối cùng tất cả những ràng buộc trong cô, thì chẳng có lý do gì để họ phải nói chuyện với nhau.

Cuối cùng, cảm giác của một dòng chất lỏng nóng hổi trào ra từ mắt Asuna. Tay phải cô đặt lên tấm kính và dồ sức vào các đầu ngón tay, trông như đang cố tìm một sự giao tiếp bằng xúc giác nào đó với Yuuki xuyên qua bề mặt trơn nhẵn kia.

Ngay lúc đó, một giọng nói ấm áp bỗng từ đâu vang lên.

[Đừng khóc mà, Asuna.]

Asuna hoảng hồn và lập tức ngẩng lên. Cô gạt đi những giọt nước mắt và cố nhìn thật kĩ vào Yuuki đang nằm trên giường. Thân hình nhỏ bé ấy không có gì suy suyển, vẫn sải dài tại đó. Cỗ máy chụp lên khuôn mặt của Yuuki cũng không thay đổi gì. Tuy nhiên Asuna để ý thấy có một điểm sáng mà xanh đang chớp tắt trên một màn hình nằm đối diện với cửa kính. Dòng chữ hiển thị trên đó khác với trước, nó cho biết là [người sử dụng đang nói chuyện]

“Yuuki...?”

Asuna khẽ thì thầm, rồi nói bằng một giọng run run nhưng to và rõ,

“Yuuki? Cậu đấy à?”

Sword_Art_Online_Vol_07_-223

Ngay tức thì Asuna nghe thấy câu trả lời. Có vẻ như giọng nói phát ra từ một chiếc microphone được lắp đặt ngay trên tường.

[Ừm. Dù chỉ là qua camera, nhưng tớ có thể thấy cậu, Asuna. Ngạc nhiên thật...cậu trông y hệt như ở trong game vậy. Cảm ơn cậu...vì đã đến gặp tớ.]

“Yuuki...tớ...tớ...”

Cô muốn nói gì đó, nhưng không biết mình nên nói gì. Sự băn khoăn không thể giải thích nổi này khiến cô thấy khó chịu trong lồng ngực.

Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, giọng nói đã lại vang lên trên đầu.

[Bác sĩ, xin hãy để cho Asuna sử dụng căn phòng bên cạnh.]

Asuna bối rối nhìn quanh và thấy bác sĩ Kurahashi nhìn có vẻ rất nghiêm trọng như thể ông đang cân nhắc điều gì đó. Tuy niên ông nhanh chóng nở một nụ cười điềm đạm, gật đầu rồi nói,

“Được rồi - Có một chỗ ngồi cùng một chiếc AmuSphere mà tôi vẫn hay dùng để FullDive cho việc trò chuyện. Cánh cửa có thể được khóa từ bên trong, nhưng hãy cố đừng kéo dài quá 20 phút nhé. Còn cách vận hành máy thì chắc tôi không cần phải giải thích.”

“Em...em biết rồi.”

Asuna nhanh chóng gật đầu, và ngoái lại nhìn cô gái đang nằm trong Medicuboid. Giọng của Yuuki lại vang lên.

[Ứng dụng khởi động ALO đã được cài đặt sẵn rồi. Khi cậu đăng nhập vào, mình sẽ gặp nhau ở nơi đã gặp lần đầu tiên.]

“Ừm...biết rồi. Chờ một phút thôi, tớ đến ngay.”

Asuna nói chắc nịch, cúi đầu cám ơn Bác sĩ Kurahashi đang đứng đằng sau và quay người đi. Cô bước vài bước về phía cánh cửa ở sâu bên trong của phòng quan sát và đưa tay lên chỗ máy quét. Cánh cửa trượt sang một bên, Asuna vội bước ngay vào trong.

Sau cánh cửa là một căn phòng chỉ nhỏ bằng phân nửa của phòng quan sát ngoài kia. Trong phòng có hai chiếc ghế tựa bọc da màu đen, và trên chỗ dựa đầu của ghế đều có một chiếc mũ có dạng hình vòng quen thuộc.

Asuna vội vàng khóa cửa lại, đặt túi xách của mình xuống sàn và ngồi xuống chiếc ghế gần nhất. Cô dùng chiếc nút trên tay vịn ghế để chính góc độ của lưng ghế cho phù hợp và thoải mái, rồi nhấc chiếc AmuSphere lên và đội lên đầu. Cô hít sâu vào một hơi, nhấn công tắc, và một luồng sáng trắng lóa lên trước mặt cô. Ý thức của Asuna lập tức rời bỏ thế giới thực.

Tỉnh dậy dưới hình hài của một tinh linh tộc nước dùng liễu kiếm, Asuna bay ra khỏi giường trong căn nhà gỗ của cô theo đúng nghĩa đen trước cả khi các giác quan của cô kịp làm quen với thế giới ảo.

Cô vỗ mạnh đôi cánh để lượn ngay ra ngoài qua lối cửa sổ mà chân không hề chạm sàn nhà. Hiện tại đang là buổi bình minh trong Alfheim, và khu rừng rậm đang bị bao phủ bởi một làn sương mịt mù. Cô đổi hướng giữa không trung và bay thẳng lên trên, xuyên qua những lớp sương mù, và nhanh chóng vượt khỏi những tán lá rừng. Asuna khép hai cánh tay sát vào người và tiếp tục tăng tốc phóng về hướng trung tâm của tầng 22.

Chỉ mất chưa tới 3 phút để cô tới được khu phố chính. Asuna bay thẳng tới quảng trường trung tâm của thị trấn và đáp xuống ngay trước cổng dịch chuyển. Với một lô người chơi trố mắt nhìn cô, Asuna xoay người và phanh rất gấp. Rồi cô nhảy ngay vào cổng.

“Dịch chuyển! Panareze!”

Khi cô vừa hét xong, một luồng sáng trắng xanh đổ xuống như một dòng thác, đẩy Asuna lên. Việc dịch chuyển kết thúc ngay rất nhanh. Khi cô bước ra khỏi cổng thì cô đã ở quảng trường trung tâm của tầng 24 Panareze rồi. Cô liền tiếp tục phóng thẳng lên trời. Lần này, cô bay về hướng một hòn đảo ở phía bắc của thị trấn. Những dư ảnh rung động trên mặt nước liên tục bị bỏ lại đằng sau khi cô bay đi với vận tốc cực đại.

Chỉ chốc lát sau là cô đã thấy bóng dáng của một cái cây to. Có cảm giác như cô đã đấu với «Tuyệt Kiếm» Yuuki ngay dưới gốc cây này từ lâu lắm rồi vậy. Hòn đảo đông đúc người chơi lúc đó giờ có thể nói là hoàn toàn tĩnh lặng.

Asuna bay chậm lại và lượn vòng quanh cái cây để chuẩn bị đáp. Vì có một lớp sương mù bên dưới nên cô không thể thấy rõ mặt đất.

Khi đã đặt chân xuống thảm cỏ đọng đầy những giọt sương sớm, cô bắt đầu quan sát mọi thứ xung quanh. Hình như ánh sáng của buổi bình minh là không đủ vì cô chỉ thấy được khoảng vài mét phía trước. Sốt ruột, Asuna vội vã đi vòng quanh cái cây.

Khi đi được nửa vòng đến bên phần phía đông của cây...thì ánh nắng bên ngoài bắt dầu rọi vào, nhanh chóng xua tan đi làn sương mai. Asuna cuối cùng cũng tìm thấy người mà cô cần gặp qua khe hở giữa những bức màn trắng xóa.

Yuuki đang xoay lưng về phía Asuna, mái tóc màu tím đậm và váy áo màu tím xanh phất phơ trong gió. Lúc ấy Asuna chỉ còn biết đứng lặng im nhìn cảnh đó. Cô tinh linh u tối ấy bỗng quay lại nhìn thẳng vào Asuna bằng đội mắt màu thạch anh tím. Đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười mong manh như một bông tuyết.

“- Vì lí do nào đó mà tớ có linh cảm rằng Asuna sẽ đi tìm tớ ở thế giới thực. Tớ đã không kể cho cậu gì hết, và đáng lẽ chuyện này không thể xảy ra được.”

Sau khi thì thầm mấy lời đó Yuuki lại mỉm cười lần nữa,

“Nhưng cậu vẫn đến, Asuna ạ. Thật hiếm khi mà linh cảm của tớ thành sự thật, nhưng tớ rất hạnh phúc...”

Họ chỉ mới không gặp nhau vài ngày thôi, nhưng thật lạ là dáng vẻ của Yuuki có chút gì đó như trong suốt. Điều này làm ngực Asuna thắt lại, cô thấy sợ hãi, tự hỏi không biết cô gái trước mặt mình có phải chỉ là một ảo ảnh mà thôi, và cô cứ thế chậm chậm đi tới, từng bước một.

Những ngón tay đưa ra của Asuna rốt cuộc cũng chạm đến vai trái của Yuuki. Cô không ngăn được nỗi khao khát cảm nhận hơi ấm của Yuuki và lặng lẽ quàng hai tay ôm chầm lấy cô ấy.

Yuuki không có vẻ gì hoảng hốt, cô tựa đầu vào vai của Asuna khi những ngọn cỏ bị cơn gió làm lay động. Dù vẫn mặc giáp, nhưng hơi ấm tỏa ra từ Yuuki vẫn đủ làm xúc động trái tim một người. Mức độ của nó đã vượt qua cả giá trị mà những xung điện có thể xác định. Asuna thở ra và nhắm mắt lại.

“...Khi chị hai ôm tớ, chị ấy cũng có mùi giống như thế này. Đó là mùi hương của nắng...”

Yuuki lẩm bẩm khi tựa người vào Asuna.

Lúc đó, Asuna mới nói lời đầu tiên qua đôi môi run run.

“Aiko...san à? Cô ấy cũng có chơi VRMMO sao?”

“Ừm, bệnh viện cho phép mọi người sử dụng AmuSphere trong một căn phòng thường. Chị hai là trưởng nhóm đầu tiên của Sleeping Knights. Chị ấy mạnh hơn tớ nhiều...”

Asuna cảm thấy đầu của Yuuki dựa chặt vào vai mình, bèn đưa tay lên vuốt mái tóc em mượt của cô. Yuuki hơi cứng người lại, nhưng nhanh chóng thả lỏng, và nói tiếp,

“Khởi đầu, Sleeping Knights có 9 thành viên, nhưng tính cả chị hai thì có tới 3 người đã biến mất...nên tớ đã bàn bạc cùng Shiune và mọi người, là sẽ giải tán guild khi người tiếp theo không còn nữa. Trước thời điểm đó, chúng tớ muốn tạo ra những kỉ niệm tuyệt vời cùng nhau...để có thể kể lại một cuộc phiêu lưu mà chị hai có thể tự hào...”

“...”

“Chúng tớ gặp nhau lần đầu trên một mạng y khoa có tên «Serene Garden» (khu vườn yên tĩnh), như một kiểu trạm xá ảo. Dù cho bệnh tật của mỗi người đều khác nhau, nhưng nhìn chung thì mọi người đều ở trong hoàn cảnh giống nhau. Chúng tớ có thể trò chuyện với nhau trong thế giới ảo, cùng chơi game, và tận hưởng cuộc sống hết mình cho đến phút cuối...đó là ý định của mọi người khi lập nhóm.”

Nghe những gì mà Bác sĩ Kurahashi đã nói kể từ khi bước chân vào bệnh viện, Asuna đã hơi có cảm giác rằng nhóm Sleeping Knights, kể cả Yuuki, đều có thể mạnh mẽ, điềm tĩnh và đầy nghị lực như vậy là vì họ cùng hội cùng thuyền.

Dù vậy, những lời kể của Yuuki vẫn cứ thế đè nặng lên tâm trí của Asuna. Từng nụ cười tươi vui của Shiune, Jun, Thatch, Nori, Taruken lần lượt thoáng qua suy nghĩ của cô.

“Rất tiếc vì đã không nói thật với cậu, Asuna. Lý do giải tán Sleeping Knights vào mùa Xuân không phải vì mọi người bận rộn hay không còn muốn chơi game nữa, mà là vì hai người trong nhóm đã được thông báo là sẽ không qua nổi tháng Ba. Vì...vì vậy mọi người muốn tạo nên kỉ niệm cuối cùng trong thế giới tuyệt vời này. Chúng tớ muốn khắc ghi bằng chứng rằng mình đã từng tồn tại lên tấm bia đó.”

Giọng nói của Yuuki lại bắt đầu trở nên run rẩy. Asuna cũng chỉ còn biết ôm Yuuki chặt thêm một chút.

“Nhưng nỗ lực của cả bọn đã không thành công...mọi người đã thảo luận và quyết định sẽ tìm người giúp đỡ. Thực ra, vài người trong nhóm đã phản đối ý kiến đó. Một khi người đó biết được vấn đề thực sự của chúng tớ, cả bọn sẽ gặp rắc rối, và khi đó chắc chắn sẽ để lại những kí ức buồn. Cuối cùng thì nó cũng thành sự thật...xin lỗi...thực sự xin lỗi Asuna. Nếu có thể...xin hãy quên chúng tớ đi...”

“Làm sao tớ có thể quên được?”

Asuna trả lời đơn giản, và dí sát mặt cô vào mặt Yuuki.

“Tớ chẳng thấy phiền gì hết, và tớ chưa bao giờ nghĩ rằng đó là những kỉ niệm buồn. Có thể gặp mọi người, có thể giúp các cậu hạ được con boss, tớ rất hạnh phúc. Ngay cả bây giờ...tớ vẫn muốn được gia nhập Sleeping Knights!”

“...A...”

Trong một giây, cả hơi thở và cơ thể của Yuuki đều giật cục.

“Tớ...cũng hạnh phúc vì đã đến thế giới này và gặp được Asuna...những lời đó của cậu cũng là quá đủ rồi. Giờ tớ đã mãn nguyện...tớ không còn gì phải hối tiếc...”

“...”

Asuna đặt cả hai tay lên vai Yuuki và đẩy cô ra, nhìn chằm chằm vào cặp mắt đôi mắt tím đang nhòe nước.

“Vẫn còn rất nhiều việc cậu chưng từng được làm, đúng không...? Có rất nhiều nơi trong Alfheim này mà cậu chưa tới...kể cả những thế giới ảo khác nữa, có thể nói là chúng vô tận. Vì thế không được nói là cậu đã mãn nguyện rồi...”

Asuna tuyệt vọng cố gắng nói cho Yuuki lên tinh thần, nhưng cô ấy chỉ mang một vẻ mặt sầu não và nhìn đi chỗ khác, rồi nói,

“Suốt ba năm qua...chúng tớ đã trải qua rất nhiều cuộc thám hiểm ở đủ loại thế giới ảo khác nhau rồi. Tớ ước chương cuối trong cuộc đời mình là một kỉ niệm đáng nhớ cùng Asuna.”

“Nhưng...cậu hẳn phải có nhiều chuyện vẫn chưa hoàn thành và nhiều nơi muốn đi, đúng chứ...”

Cô cảm thấy như nếu cô đồng ý với những gì Yuuki nói, cô gái này sẽ ngay lập tức biến mất trong làn sương sớm. Bởi thế Asuna mới cuống cuồng tìm mọi cách thuyết phục cô. Khi đó, ánh mắt của Yuuki vốn đang bâng quơ nhìn đâu đó quay lại với Asuna, và nở một nụ cười láu lỉnh đã nhiều lần cô được thấy trong trận đánh boss.

“Ừ...nếu có thể, tớ muốn đi tham quan một ngôi trường.”

“Tr...trường á?”

“Vài lần tớ có đến một ngôi trường trong thế giới ảo, nhưng tớ luôn thấy nó quá yên bình, đẹp đẽ và quá hình thức. Tớ muốn được trở lại với kiểu trường thực sự như hồi xưa mình từng đi học.”

Cô ấy chớp mắt, cười, rồi rụt người lại một cách xấu hổ.

“Xin lỗi, tớ biết điều đó là không thể. Tớ rất cám ơn những lời cậu nói, Asuna, nhưng tớ thực sự toại nguyện rồi...”

“- Có thể cậu thực sự đi được đấy.”

“...Ể?”

Yuuki chớp mắt liên tục và chăm chú nhìn Asuna một cách nghiêm trọng. Asuna tiếp tục lục lọi trong đầu trí nhớ gần đây của cô rồi lại nói,

“Cậu thực sự có thể đến trường...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play