Asuna dùng ngón cái bật nhanh chiếc nắp của lọ thuốc nhỏ và nuốt vội thứ chất lỏng màu xanh bên trong. Sau đó cô kiểm tra số lượng thuốc hồi ma lực còn lại của mình.
Kho dự trữ thuốc đầy ngập của Asuna đã bị dùng gần hết trong vòng 40 phút của trận đánh ác liệt này, và giờ đây chỉ còn đúng 3 chai. Shiune cũng làm nhiệm vụ hồi phục ngay cạnh Asuna chắc là cũng chỉ còn cỡ như thế.
Nhóm tiên phong ít ỏi lãnh đòn nhiều nhất trông đã gần như kiệt sức. Họ đã cố hết sức và tránh được những đòn tấn công có thể tránh của tên khổng lồ đen, nhưng không thể nào thoát khỏi đòn tấn công bằng khí độc có phạm vi rộng cũng như đòn quật dây xích sắt tứ tung điên rồ của nó. Khi con boss tung ra những chiêu đó, Asuna và Shiune lại buộc phải liên tục niệm những phép hồi phục cấp cao nhất cho mọi người, khiến ma lực của hai người giảm liên tục cứ như nước chảy xuống cống thoát.
Dù cho côn của Nora, giáo của Taruken và kiếm của Yuuki đã nhiều lần đánh trúng chính xác vào cơ thể con quái nhưng nó cứ như một bức tường thép chẳng hề bị tổn thương dẫu có bị đập phá thế nào. Thỉnh thoảng con boss bắt chéo 4 cánh tay phía trước để đỡ đòn, và khi nó làm thế thì mọi vũ khí đều bị dội ra như thể tay nó làm bằng kim loại vậy, và càng ngày cảm giác bất lực càng tăng lên.
Asuna cố nuốt sự lo âu đang chực trào ra cùng với chỗ thuốc vừa uống, và cố nói bằng giọng hăng hái,
“Mọi người, chúng ta sẽ thắng! Cố một chút nữa thôi!”
-- Thực tế là 5 phút trước cô cũng đã nói y hệt như vậy. Vì không hề có thanh HP nào thể hiện sinh mệnh của những con boss tầng trong Aincrad mới này, nên họ chỉ có thể đoán mức HP còn lại thông qua cử động của nó. Tên khổng lồ đen trũi ban đầu khá chậm chạp và chỉ đứng yên một chỗ, thì nay đã trở nên hoàn toàn điên cuồng. Có thể cho rằng nó chẳng còn lại bao nhiêu máu, nhưng dĩ nhiên đó chỉ là một suy đoán theo hướng lạc quan mà thôi.
Trong một cuộc chiến quá dài hơi và chẳng thấy dấu hiệu kết thúc như thế này, những người chơi làm nhiệm vụ hỗ trợ phía sau thường luôn phải dùng hết ma lực của mình, nhưng còn các chiến binh nơi tuyến đầu phải dùng đến sự tập trung cao độ lẫn sức mạnh tinh thần đương đầu với sự công kích dữ dội của kẻ địch. Trong một trận đánh boss thông thường, thì cứ sau tối đa 5 phút là phải đổi chỗ cho 1 tanker trên trên tiền tuyến. Chỉ thế thôi cũng đủ để hiểu hiện tại guild Sleeping Knights đang phải vật lộn khó khăn như thế nào.
Dù vậy đi nữa thì đến cuối có thể họ sẽ gục ngã vì mệt. Sau khi nghe Asuna động viên, chỉ một mình Yuuki là còn đủ sức hô to “Ôôô!!” đáp lại. Cô nàng Imp nhỏ bé không hề cho thấy dấu hiệu xuống sức sau vài chục phút chiến đấu khi vẫn liên tục dùng những bước chân tốc độ của mình để né tránh những cây búa và sợi xích của tên khổng lồ, đồng thời gây ra những tổn thương nghiêm trọng cho đối thủ bằng thanh kiếm trên tay phải.
Trước đó, Asuna cứ nghĩ rằng sức mạnh của Yuuki đến từ khả năng phản xạ khác thường, nhưng giờ thì cô đã có một cái nhìn hoàn toàn mới. Ý chí mạnh mẽ để có thể luôn tập trung và không ngừng vung thanh kiếm của mình lên như vậy không hề thua kém Kirito chút nào.
Ngay lúc Asuna bắt đầu niệm thần chú hồi phục lần thứ bao nhiêu đếm xuể thì cô chợt thấy cảnh tượng trước mắt gợi nhớ lại một kí ức xa xôi.
Trong phòng boss ở tầng thứ 74 của Aincrad cũ, Kirito đã từng anh dũng chiến đấu một mình với con quái vật khổng lồ dạng hình người. Anh đã đỡ đòn và tránh né những chiêu tấn công hung hãn của con quái vật với những bước chân nhanh lẹ trong tình trạng hiểm nghèo, và hai thanh kiếm liên tục vung lên với tốc độ của súng máy, không ngừng sử dụng hàng loạt kiếm kĩ để tấn công vào điểm yếu của con boss, bên sườn -
“A...”
Ý tưởng vừa nảy ra trong đầu làm Asuna không kềm được phải la lên. Vì bị ngắt quãng nên câu thần chú thất bại, và BÙM! Khói đen bao phủ xung quanh cô.
Asuna hốt hoảng lùi lại vì làm hỏng việc, cũng may là Shune ở phía sau đã hoàn thành câu chú ngay phút cuối. Thanh HP Yuuki và những người kia đang bị bao bọc trong làn hơi thở độc liền quay lại một mức an toàn.
Asuna đưa tay tỏ ý xin lỗi khi Shiune nhìn sang phía cô, và nói thật nhanh,
“Shiune, em có ý này. Chị có thể cầm cự một mình trong vòng 30 giây không?”
“Ừm, ổn thôi. Tôi vẫn còn đủ ma lực.”
Asuna lại giơ tay ra hiệu cám ơn Shiune, cô gật đầu, rồi đưa cây gậy phép của mình lên. Hít một hơi sâu, cô bắt đầu niệm một câu thần chú mới với tốc độ nhanh nhất có thể.
Trong khi câu thần chú được niệm, những mảnh băng lấp lánh bắt đầu xuất hiện phía trước Asuna, và nhanh chóng tụ lại thành bốn trụ băng lớn sắc nhọn. Khi những lưỡi dao băng đã hoàn chỉnh, mắt cô liền nhìn thấy một vòng tròn màu xanh hiện lên, đó chính là ống ngắm cho những câu chú tấn công không có tính năng dò tìm kẻ địch.
Asuna thận trọng dùng tay trái để hơi điều chỉnh vòng ngắm đó ngay vào cổ họng nằm bên dưới hai cái đầu của tên khổng lồ. Con quái vật tiếp tục tiến tới trước, hai cây búa ở hai tay phía trên giơ lên và sẵn sàng quật xuống-
“Âyy!!”
Asuna vẩy cây gậy phép xuống. 4 trụ băng bay vút đi trong không khí với những vệt xanh nhạt phía sau chúng, trúng chính xác vào phần dưới cổ của tên khổng lồ.
“GUUUOOOOOHHHHHH!!!”
Nó phát ra một tiếng rống nghe như bị đau đớn cùng cực và đòn tấn công của hai cây búa cũng dừng lại. Bốn cánh tay bắt chéo vào nhau và cả thân người của nó cong gập lại. Nó giữ tư thế phòng thủ như thế trong suốt 5 giây rồi mới lại đưa tay lên và đập mạnh hai cây búa xuống sàn đá.
Mặt đất rung lên bởi tiếng động lớn và nặng nề đó, Asuna cố trụ thật vững để không bị ngã vì rung chấn và nói thầm,
“Đúng như dự đoán...”
Thấy Shiune đang nghiêng đầu nhìn mình đầy thắc mắc, Asuna liền giải thích,
“Ban đầu em nghĩ rằng những động tác phòng ngự của nó chỉ là ngẫu nhiên, nhưng thực ra không phải. Điểm yếu của nó nằm ở cổ. Chúng ta không đủ sức để tìm kiếm điểm yếu của nó nằm ở đâu, nên em đã quên khuấy đi vấn đề này...”
“Vậy chúng ta có thể hạ nó bằng cách tấn công vào đó, đúng không?”
“Em đoán thế... có lẽ sẽ có hiệu quả cao hơn tấn công thường, nhưng có điều nó ở quá cao...”
Tên khọng lồ cao khoảng 4 mét, và ngay cả cây giáo của Taruken cũng phải dài thêm chút nữa mới có thể với tới cổ của nó. Không thể nào tấn công trực tiếp vào đó được. Nếu ở ngoài họ có thể bay lên để công kích, nhưng trong mê cung này thì vô phương.
“Có vẻ chúng ta chỉ còn cách chấp nhận bị nó phản công và sử dụng kiếm kĩ để đánh thôi.”
Asuna gật đầu đồng ý với Shiune. Họ chỉ có thể dùng những kiếm kĩ dạng đâm để tăng thời gian lơ lửng trong một không gian không được phép bay, hoặc nhảy lên cao và dùng những kiếm kĩ dạng liên hoàn. Tất nhiên, sau khi ra đòn xong sẽ có một quãng dừng, và họ hoàn toàn không thể phòng ngự khi rơi xuống. Kẻ địch có thể lợi dụng lúc đó để phản công lại rất mạnh. Mặc dù có thể dùng thần chú để thử hồi sinh cho những người chẳng may bị chết, nhưng không phải lúc nào cũng thành công. Thêm nữa thần chú hồi sinh rất dài và làm vậy sẽ bị chậm trễ trong nhiệm vụ hồi phục sinh lực cho những người khác, dẫn tới việc cả đội sụp đổ.
Tuy vậy - Yuuki chắc hẳn sẽ nói “Cứ thử đi!” mà không hề do dự. Asuna nghĩ tới đóa và nhìn sang Shiune. Cuối cùng, cô Undine nhìn mỏng manh nhưng lại rất mạnh mẽ này gật đầu dứt khoát tán thành suy nghĩ của Asuna.
Em sẽ di chuyển lên để báo cho mọi người kế hoạch tác chiến. Chị cố trụ lại để hồi phục cho bọn họ nhé.”
“Cứ để đấy cho tôi!”
Asuna đưa 2 trong số những chai thuốc hồi ma lực còn lại của cô cho Shiune, rồi lập tức chạy lên phía trên. Nhanh chóng băng qua khoảng cách 15 mét, cô đã đến gần tên khổng lồ, và tiếng của sợi xích sắt ngay lập tức vang lên từ bên cạnh cô. Cô thụt cổ về phía sau để tránh, nhưng miếng sắt ở đầu sợi xích đã khẽ đụng vào một đầu vai, HP của cô tức khắc bị giảm đi.
Nhưng Asuna chẳng bận tâm, cô đến gần phía sau Yuuki và hét lên,
“Yuuki!”
Đang múa kiếm, Yuuki vội quay lại và trố mắt ngạc nhiên,
“Asuna, sao cậu lại ở đây?”
“Nghe tớ nói đây. Gã này có một điểm yếu. Chúng ta có thể gây tổn thương nhiều hơn nếu chúng ta tập trung nhắm vào phần trung tâm ở cổ của hắn.”
“Điểm yếu à?”
Yuuki quay về trước, và ngó chằm chằm lên cái đầu của tên khổng lồ phía trên cao. Vừa lúc đó, một cái búa to như thùng phuy giáng từ trên xuống, và cả hai phải lập tức né. Yuuki liền nhảy lên để tránh sóng chấn động lan ra dưới đất và hét,
“Cao quá... tớ có nhảy cũng không với tới nổi!”
“Chẳng phải có thứ rất thích hợp để cậu làm đệm dậm nhảy đó sao?”
Asuna cười và nhìn qua chỗ Thatch ở xa xa, đang dùng tấm khiên to như một cánh cửa để chắn đòn vung dây xích ác liệt cho Nora. Yuuki có vẻ hiểu ra ý của Asuna và cũng mỉm cười lại.
Cả hai liền chạy tới cách phía sau Thatch khoảng chừng 3 mét. Yuuki đưa tay trái bắc loa ngay miệng và hét lên với giọng to đến ngạc nhiên so với thân hình nhỏ bé của cô,
“Thatch! HÃY RÙN NGƯỜI XUỐNG SAU ĐÒN TẤN CÔNG BẰNG BÚA KẾ TIẾP CỦA NÓ!!”
Anh Gnome to cao tỏ ra ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu ngay.
Tên khổng lồ đen vung sợi xích sắt của nó một lúc, rồi nghiêng phần thân trên to như tảng núi trước khi hít vào một hơi thật dài. Nó ngưng lại một giây trước khi há to cả hai cái miệng rộng. KOHAAA!! Nó phà ra hơi thở cực độc của mình, và bầu không khí xung quanh tràn ngập một thứ mùi như mùi lưu huỳnh. Những người đang đứng ngay phía trước nó thanh HP đều bị giảm đi từng chút, từng chút một.
Nhưng ngay khi mà đòn tấn công hơi độc dừng lại, một luồng sáng xanh phủ xuống và sinh lực của mọi người được hồi phục rất kịp thời. Đúng lúc ấy tên khổng lồ lại vung hai cây búa của hắn lên.
Yuuki hạ người xuống và chuẩn bị phóng tới trước. Asuna nói thật nhanh với bóng lưng nhỏ bé.
“Cơ hội tốt nhất đó! Cố hết sức nhé, Yuuki!”
Yuuki trả lời ngay mà không hề quay lại,
“Cứ để đó cho em, chị hai!”
Chị...hai?
Khi Asuna còn đang chớp mắt ngỡ ngàng vì câu nói bất ngờ đó thì Yuuki đã bật người lao lên.
Có vẻ như tên khổng lồ định trượt ngang qua sàn khi nó dộng mạnh hai cây chùy xuống đất. Tiếng động đinh tai vang vọng khắp căn phòng, và Thacth lập tức thụp người lại phòng vệ trước sóng chấn động tỏa ra.
Yuuki liền nhảy lên, đặt chân trái trên vai trái còn chân phải thì trên chiếc mũ đội đầu dày và nặng của Thatch --
“URRIIIYAAAAA!!”
Với một tiếng thét lanh lảnh, Yuuki nhảy thật cao trông cứ như đang dùng một đôi cánh vô hình để bay lên vậy. Chỉ trong khoảng khắc cô đã lên tới ngang ngực của tên khổng lồ, và kéo thanh kiếm dài bên tay phải của mình ra đằng sau.
“YAAA!!”
Yuuki lại hét lớn và đâm mạnh vào chỗ giao của hai cái cần cổ với một tốc độ kinh hoàng. Lập tức hiệu ứng màu tím xanh bùng nổ, làm cho cả căn phòng hình cầu tràn ngập bởi ánh sáng.
Cho dù đây là khi vực không được phép bay, thì người chơi chỉ cần tiếp tục sử dung kiếm kĩ để có thể tiếp tục treo mình trên không cho đến khi kiếm kĩ kết thúc. Hiện tại, Yuuki đang lơ lửng ngay phía trước tên khổng lồ, với cánh tay phải di chuyển với tốc độ tia chớp, xuất ra 5 chiêu kiếm theo hàng dọc từ góc phải phía trên sang góc trái phía dưới, và sau đó lại tiếp tục thêm 5 cú nữa theo hướng ngược lại để tạo thành một giao điểm chính giữa. Mỗi lần mũi nhọn của thanh kiếm đâm vào điểm yếu ở cổ là bốn cánh tay của tên khổng lồ lại lồng lộn và nó phát ra tiếng kêu như tiếng la khóc.
Những đòn đâm trên người con quái đã tạo thành hình chữ X. Thân hình của Yuuki nghiêng về bên phải và cô dùng bàn tay trái đặt lên trên bàn tay phải lúc này đang cầm kiếm.
Những chớp sáng chói lòa do lưỡi kiếm phóng ra làm Asuna phải nheo mắt lại. Lúc này đây trông thanh kiếm bằng obsidian của Yuuki lấp lánh như một viên kim cương vậy. Thanh kiếm sáng trắng phát ra tiếng ngân như chuông reng và đâm thẳng vào giao điểm ngay giữa của chữ X, cũng là điểm mà hai chiếc cổ của tên khổng lồ nối với nhau, cắm ngập sâu vào cơ thể của nó.
Liền sau đó thân hình đen thui lập lòe của nó bắt đầu hiện ra vài đường nứt, mà trung tâm của những đường nứt đó là chỗ mà thanh kiếm đâm vào. Những vết nứt có vẻ như không chịu nổi sức ép đang lớn dần từ bên trong và ngày càng toác rộng ra. Chúng lan dần khắp thân mình và ra tới tận tay chân của tên khổng lồ.
Sword_Art_Online_Vol_07_-173
Thế rồi toàn bộ cơ thể của nó gãy làm đôi theo chiều dọc bắt đầu từ chỗ nối của hai chiếc đầu, tạo ra âm thanh như một cái cây to bị đốn hạ. Cái xác cao 4 mét sau đó nhìn như một bức phù điêu bằng thủy tinh bị vỡ khi nó nổ tung thành hàng vạn mảnh nhỏ lấp lánh đủ kích cỡ. Ánh sáng trắng tinh phát ra từ bên trong cơ thể nó bắt đầu thu lại vào trong, và đầu óc của Asuna thì đang đập rộn cả lên. Hiệu ứng âm thanh có nhịp điệu nhanh và trầm vang dội khắp cả căn phòng mái vòm, kéo theo là một tiếng kim loại rít và dài rồi tất cả biến mất.
Những ngọn lửa xanh kì bí đang thắp sáng căn phòng hình vòm bỗng lắc lư nhẹ và chuyển sang màu cam bình thường. Phòng con boss tràn ngập ánh sáng, xua tan đi không khí ma mị còn sót lại.
GACHANG. Một tiếng reng lớn. Cánh cửa nằm sâu bên trong dẫn lối lên tầng trên đã được mở khóa.
“......Haha... chúng ta... chúng ta làm được rồi...”
Asuna bật tiếng cười to và ngã phịch xuống sàn. Nhìn lên, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Yuuki đang nhìn trân trân vào nơi mà con boss vừa bị tiêu diệt.
Cô Imp bé nhỏ chớp đôi mắt to thêm vài giây, và cuối cùng nặn ra một nụ cười nhếch mép rất kịch. Tuy nhiên ngay lập tức sau đó nó chuyển thành một nụ cười mà Asuna đã thấy rất nhiều lần trước đây - không, phải nói đó là nụ cười rạng rỡ nhất của Yuuki mà cô từng biết.
Yuuki tra kiếm vào bao và chạy ngay đến chỗ Asuna ngồi. Cô nhảy tới với vòng tay mở rộng và nhào vào lòng Asuna.
“GUAA!?”
Asuna kêu lớn và cùng với Yuuki đổ ập xuống đất. Cả hai nhìn vào mắt nhau ở cự li rất gần, rồi đồng thời la hét inh ỏi.
“AHAHAHA... CHÚNG TA ĐÃ LÀM ĐƯỢC, THẮNG RỒI... THẮNG RỒI, ASUNA!”
‘ỪM, ĐÚNG VẬY! AHHH-... MỆT THẬT-!!”
Dù Yuuki vẫn đang ngồi trên người cô nhưng Asuna đã thả lỏng tay chân và nằm xoãi dài dưới đất. 5 thành viên còn lại xung quanh cô cũng đã ngồi cả xuống đất vì kiệt sức nhưng vẫn gượng dậy ra dấu chiến thắng và bắt đầu hò reo ăn mừng.
Lúc đó, Asuna nhận ra một âm thanh nặng nề đang vang lên nên vội nhìn về hướng phát ra âm thanh đó. Hai cánh cửa của chiếc cổng vào nằm đảo ngược trong tầm nhìn của cô lại đang bắt đầu mở ra, và vô số bóng người đang tập trung ở đó.
Những người đó liền chạy vào trong mà không chờ cửa mở hẳn tạo ra tiếng ầm ĩ om sòm, hiển nhiên đó là liên minh guild lớn đã chặn đường họ ngoài hành lang. Những người này nhận ra phòng boss đang được thắp sáng bởi ánh lửa màu cam, vội hãm đà từ từ đi chậm lại trước khi dừng hẳn và nhìn chung quanh.
Một tên Salamander tóc màu đỏ sậm đứng ngay phía trước toán người đông chừng 50 mạng. Lúc này có vẻ ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của Asuna. Vẻ mặt gã chỉ huy tỏ ra kinh ngạc, thấu hiểu và nuối tiếc, còn Asuna thì nhìn điệu bộ đó với tâm trạng hả hê không giấu giếm.
“Hehe...”
Vẫn nằm trên sàn, Asuna cười và đưa hai ngón tay ra dấu chữ V chiến thắng với Yuuki và 5 người đồng đội của cô.
Bọn guild lớn kia sau đó cuốn gói nhưng không quên để lại vài câu đe dọa quen thuộc, rồi Asuna cùng mọi người mở cánh cửa ở sâu bên trong phòng. Họ leo lên một cái cầu thang xoắn ốc dài ngoằng và lối ra là một tòa đại sảnh hình tròn. Họ đã đặt chân lên tầng 28, nơi mà trước họ chưa có ai khác tới. Họ lập tức chạy tới khu mua bán gần nhất, và khi mà Yuuki khởi động cổng dịch chuyển ở quảng trường trung tâm, thì coi như nhiệm vụ chinh phục con boss đã được hoàn thành.
Bảy người liền sử dụng luôn cổng dịch chuyển đó, một luồng sáng xanh phát ra và mang họ trở lại thành phố Ronbaru của tầng 27, đứng thành vòng tròn trong một góc của quảng trường, và một lần nữa mọi người đánh tay nhau chan chát mừng thắng lợi.
“Làm tốt lắm mọi người! Cuối cùng cũng xong!”
Tuy cô vừa nói vừa cười, nhưng trong tim Asuna lại cảm thấy một chút cô đơn. Đằng nào thì cô cũng chỉ là một lính đánh thuê, và khi mà sự hợp tác đã chấm dứt cũng có nghĩa là cô và họ sẽ đường ai nấy bước.
Không. Vẫn còn nhiều thời gian để làm bạn với họ - Asuna nghĩ như thế và ngay lúc đó Shiune bất ngờ vỗ vai cô. Gương mặt khả ái đó nhìn có vẻ nghiêm túc khác hẳn mọi khi.
“Không đâu Asuna-san. Vẫn chưa xong đâu.”
“...Ể?”
“Hãy còn một việc phài làm.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng đó, Asuna nghĩ ngay đến chuyện «Bia Kiếm Sĩ» ở Hắc Thiết Thành. Nói ra thì, vốn dĩ mục tiêu của nhóm Sleeping Kninghts không phải là việc chinh phục boss, mà là muốn tên của mọi thành viên được khắc trên tấm bia để chứng minh cho sự tồn tại của họ. Đúng rồi, còn quá sớm để vui mừng lúc này.
Nhưng lời Shiune nói tiếp sau đó lại hoàn toàn không như Asuna dự đoán.
“- Cùng mở tiệc ăn mừng đi nào.”
Chân của Asuna nhũn ra và cô suýt té. Nắm chặt tay lại cố đứng vững, Asuna chống hông và nói.
“Ừm, được thôi! Mở tiệc lớn thật lớn đi!”
Nghe vậy, Jun cười tươi rói.
“Tiền quỹ của chúng ta vẫn còn nhiều lắm! Chọn chỗ nào đây? Có nên thuê hẳn cả một nhà hàng hạng sang trong một thành phố lớn nào đó không?”
“Ahh...”
Asuna chợt nảy ra một ý. Cô đan hai tay vào nhau và nhìn khắp xung quanh. Dù chỉ mới biết họ chưa được hai ngày nhưng cô đã cảm thấy gắn bó với họ như những người bạn lâu năm. Asuna thật sự tin vào điều đó khi cô nói,
“Chà... nếu đã vậy... các cậu có muốn đến nhà mình không? Dù có hơi chật chội một chút.”
Vừa nghe lời mời của Asuna, Yuuki đã cười rất phấn khởi.
Tuy vậy, vì lý do nào đó--nụ cười đó chợt biến mất như một bông tuyết tan. Yuuki cắn môi và cúi gằm mặt xuống.
“Yu... Yuuki, có chuyện gì thế?”
Dù thấy rất bối rối trước biểu hiện kì lạ của cô gái thường xuyên tỏ ra hứng khởi và tràn đầy năng lượng, nhưng Asuna vẫn gặng hỏi và Yuuki đáp lại bằng cách không hề ngẩng đầu lên. Lúc ấy, Shiune chợt xen vào như muốn nói nốt lời hộ Yuuki,
“... Ừm... Tôi rất xin lỗi, Asuna-san. Làm ơn đừng phiền... chỉ là chúng tôi...”
Nhưng trước khi Shiune kịp nói hết, Yuuki cúi đầu xuống thấp hơn và thở dài nắm lấy tay của Shiune.
Cô ấy cắn môi rất mạnh, cặp mắt to ngước nhìn Shiune rất tha thiết. Dù trông như Yuuki đang cố nói điều gì đó vì môi cô mấp máy hai lần, nhưng cuối cùng chẳng hề thốt ra một tiếng nào.
Tuy nhiên, có vẻ như Shiune đã hiểu Yuuki muốn nói gì. Cô nở một nụ cười rất khó hiểu, đặt tay lên xoa đầu Yuuki và quay lại phía Asuna nói.
“Cám ơn, Asuna-san. Chúng tôi rất hân hạnh nhận lời mời đến nhà em.”
Asuna cảm thấy lúng túng vì không hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Nori bất ngờ nói với giọng thẳng thắn thường lệ như muốn xua đi bầu không khí đang nặng nề.
“Đã vậy thì phải chuẩn bị rượu thôi! Mua cả thùng luôn nhé!”
“Không có thứ rượu sa-kê khoai tây mà cậu thích đâu, Nori à.”
Từ đằng sau Taruken chen vào ngắt lời và đưa ra câu bình phẩm lạnh lùng.
“Đừng có nói vớ vẩn. Tớ thích sa-kê khoai tây hồi nào? Tớ thích sa-kê Awamori cơ!”
“Vậy chẳng phải vẫn giống như ông già sao?”
Jun đốp chát lại làm cả hội cười bò. Asuna cũng tham gia, và nhìn sang Yuuki. Dù gương mặt Yuuki vẫn hiện nét cười nhưng đâu đó vẫn phảng phất một sự miễn cưỡng chưa tan biến hẳn.
Cả bọn sau đó kéo tới khu chợ trung tâm của Ronbaru, mua một số lượng lớn rượu bia và đồ ăn rồi cùng di chuyển tới tầng 22.
Hầu như tất cả mọi người đều cất cánh từ quảng trường trong khu thị tứ, khi bay về phía nam họ có dịp ngắm nhìn từ trên không những khu rừng đang bị bao phủ bởi tuyết bên dưới. Bay ngang qua một mặt hồ đóng băng, họ có thể thấy một khu đất trống trải và tại đó là một căn nhà gỗ tròn.
“Ở đằng kia à?”
Asuna ngập ngừng trả lời tiếng reo đầy sôi nổi của Yuuki.
“Ừ... ừm!”
Chưa kịp để Asuna nói xong, Yuuki đã dang hai tay và lao ngay xuống khoảng sân trước ngôi nhà, đáp xuống mặt đất trắng xóa với một tiếng ‘PHỤP’ rõ to làm một lượng tuyết lớn bắn tung tóe. Rất nhiều chim đang đậu trên những cành cây gần đó bay tán loạn vì bị giật mình.
“... Thật tình.”
Asuna và Shiune mỉm cười nhìn nhau và cũng dang rộng cánh chuẩn bị đáp xuống. Asuna lượn vài vòng trước khi nhẹ nhàng hạ xuống sân nhà, và ngay lập tức bị Yuuki nắm tay kéo về phía cửa ra vào vì quá nôn nóng.
Asuna rất muốn giới thiệu những người bạn của cô nếu họ có ở đây, nhưng trong nhà không có ai cả. Kirito và Klein thì sau khi giúp họ cản địch có lẽ vẫn chưa trở về từ điểm lưu nên không có ở đây là tất nhiên. Tuy vậy cả Lisbeth và Silica cũng không thấy bóng dáng. Liệu có phải mọi người đã đoán trước điều gì sẽ xảy ra nên đã tránh mặt để họ thoải mái mở tiệc?
“Hể. Vuuui nhỉ, ra đây là nhà của Asuna à?”
Yuuki thích thú ngắm nhìn chiếc bàn như một gốc cây bị chặt trồi lên từ sàn nhà bằng gỗ, chiếc lò sưởi đang đỏ rực lửa cùng những thanh kiếm và đồ vật khác treo đầy trên tường. Sáu người còn lại thì đã tụ tập ngồi quanh bàn, lấy từ trong rương đồ và bày ra những thứ mà họ đã mua. Rất nhanh chóng, đồ ăn, thức uống và rất nhiều món vặt đã chất cao ngồn ngộn.
Rượu đã được mua theo đúng yêu cầu của Nori. Khui chiếc nút bần trên miệng thùng, họ rót đầy thứ chất lỏng màu vàng kim bên trong ra những chiếc cốc và xếp chúng thành hàng cạnh nhau. Vậy là việc chuẩn bị cho bữa tiệc đã hoàn tất. Jun kéo Yuuki, lúc đó đang chằm chằm nhìn Asuna sau khi trông thấy bộ sưu tập gia vị hoành tráng của cô, quay trở lại phòng khách, và cả 7 người đã ngồi vào chỗ của mình quanh bàn.
Yuuki đứng lên làm chủ trì và tươi cười tuyên bố.
“Vì chiến thắng vĩ đại của chúng ta trong trận chinh phạt boss... chúc mừng!”
Chúc mừng! Những người khác đồng thanh. Sau lời đó là hàng loạt tiếng chạm cốc với nhau khi mọi người nhanh chóng cạn ly và bắt đầu bữa tiệc tưng bừng.
Jun và Thatch bắt đầu huyên thuyên về việc họ đã đánh bại con boss như thế nào. Nori và Taruken thì hào hứng đàm luận về những loại rượu trong ALO, và Asuna ngồi cạnh họ thì chăm chú lắng nghe Yuuki cùng Shiune kể lại những game VRMMO khác mà họ đã từng ghé qua.
“Và thứ tồi tệ nhất phải nói là một game có tên «Insect Site» (Lãnh địa côn trùng) ở Mỹ mà bọn này đã chơi.”
Yuuki vòng hai cánh tay quanh người như ớn lạnh trong khi nét mặt trở nên căng thẳng.
“À... cái game đó hả.”
Shiune cũng phải gật gù khi nghe tới đó.
“Hể... đó là game như thế nào vậy?”
“Bọn côn trùng! Toàn là côn trùng! Nếu chỉ bọn quái vật là côn trùng thì không vấn đề gì, đằng này tất cả người chơi cũng mang hình dạng côn trùng nốt~. Tớ là một con kiến đi được bằng hai chân, thế còn đỡ, chứ Shiune thì...”
“Không, đừng có kể ra!”
“Chị ấy là một con bọ đầu sừng to tướng. Chị ấy có thể bắn ra mấy sợi tơ khi mà...”
Nói đến đó thì Yuuki không nhịn nổi mà phá ra cười. Thấy Shiune cười nhăn nhó, Asuna cũng bật cười theo.
“Tuyệt thật đấy~ các cậu được cùng nhau chu du qua đủ các thể loại thế giới như thế.”
“Còn Asuna thì sao? Có vẻ như cậu cũng đã chơi game VRMMO khá lâu rồi mà.”
“Tớ à? Ừm, đừng nói với ai nhé. Thực ra, tớ dành nhiều thời gian chơi chỉ để kiếm đủ tiền ảo mà mua ngôi nhà này...”
“Ra thế~”
Yuuki lại ngẩng đầu lên, nheo mắt lại và nhìn một lượt quanh phòng khách.
“Nhưng ngôi nhà này quả là rất thoải mái. Chắc chắn nó mang đến cho người ta một cảm giác hoài niệm...”
“Phải. Tôi cảm thấy bình yên khi ở đây.”
Shiune cũng gật đầu tán đồng.
Nhưng chợt đôi môi nhỏ nhắn của cô lại mở ra.
“Có, có chuyện gì với chị thế, Shiune?”
“Chết thật, tôi quên bẵng đi mất! Nhắc đến tiền mới nhớ... chúng ta đã nói với Asuna là sẽ đưa toàn bộ vật phẩm rơi ra từ con boss cho cô ấy khi nhờ cô ấy cùng đi diệt boss. Giờ làm sao đây? Chúng ta đã lỡ mua quá nhiều đồ...”
“Waaa, tớ cũng quên luôn!”
Cả hai người đều thõng vai xuống tỏ ra hối hận. Thấy vậy, Asuna xua tay và mỉm cười với họ rồi nói,
“Không sao cả. Tớ chỉ lấy một phần tí ti cho có thôi. À, hay là thế này - tốt hơn là...”
Nói xong Asuna im lặng một lúc rồi thở dài,
“Tớ không lấy gì cả. Thay vào đó, tớ có một yêu cầu.”
“Ể...?”
“À... dù thỏa thuận của chúng ta đã hết... nhưng tớ vẫn muốn được nói chuyện với Yuuki nhiều hơn nữa. Tớ còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu.”
Sâu bên trong, Asuna nghĩ: Yuuki, tớ hy vọng cậu có thể dạy cho tớ - làm thế nào để tớ có thể trở nên mạnh mẽ như cậu. Và cô nói tiếp,
“Các cậu có thể cho tớ gia nhập Sleeping Knights không?”
Từ khi là một tinh linh tham gia vào thế giới ALO thì Asuna chưa từng gia nhập một guild nào. Vài guild lớn đã có đến mời cô tham gia, cả Kirito và Lisbeth cũng từng nhắc đến việc họ có thể lập thành một guild nhỏ, nhưng rốt lại vẫn chẳng có gì.
Lý do có thể là vì cô vẫn còn mang một «nỗi sợ» nào đó với guild. Trong quá khứ, cô từng là Phó thủ lĩnh của một guild được xưng tụng là guild mạnh nhất trong suốt hơn một năm. Hồi ấy, cô yêu cầu thuộc cấp của mình phải có kỉ luật sắt và tinh thần thép, cô lấy chính mình làm gương cho họ và không bao giờ cô để họ thấy cô cười. Những thành viên khi ấy chỉ sợ hãi chưa không bao giờ hoàn toàn thần phục cô. Cô sợ rằng nếu gia nhập một guild trong ALO này thì cái thói kiểu cách và tính cách hống hách kia sẽ quay trở lại.
Tuy vậy, Asuna lại có thể hòa nhập vào nhóm Sleeping Knights một cách hết sức tự nhiên, và cô có thể ra chỉ thị cho họ mà không chút e dè. Chắc chắn đó là nhờ sự chân thành ở Yuuki và những người khác đã giúp Asuna có thể dễ dàng gạt bỏ những hoài nghi trong lòng cô. Ở bên họ chắc chắn sẽ làm cho bức tường trong tim cô được dỡ bỏ dần, và cô sẽ có thể trở nên mạnh mẽ thực sự. Có thể Asuna nhận ra điều này hơi muộn, nhưng chắc hẳn Kirito, Lisbeth, Klein và những người bạn khác đã nhận ra trước và ủng hộ cô. Như khi cô tuyên bố muốn tham gia chinh phục boss với một guild khác, họ chẳng những không phiền lòng mà còn liên tục cổ vũ tinh thần cho Asuna.
Nghe yêu cầu của Asuna như vậy, Yuuki chỉ im lặng không nói gì, cắn môi và đôi mắt lại mở to thất thần một lần nữa.
Shiune và 4 người kia cũng lặng đi và lo lắng nhìn chằm chằm vào Asuna với Yuuki. Trong cái im ắng ngột ngạt đó, Yuuki chỉ hơi nhìn thăng vào Asuna khi tiếng nói phát ra là một giọng run run kì lạ không như vẫn thường nghe.
“Ừ thì... Asuna à. Chúng tớ... nhóm Sleeping Knights có lẽ sẽ... giải tán vào đầu xuân này. Sau đó, có khả năng mọi người sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.”
“Ừm, tớ biết. Nhưng từ giờ đến mùa xuân thì không có vấn đề gì mà. Tớ muốn làm bạn với Yuuki... và mọi người. Mọi chuyện sẽ ổn nếu tớ chỉ gia nhập từ giờ cho đến trước mùa xuân thôi, phải không...?”
Asuna hơi rướn người tới trước và chăm chú nhìn vào cặp mắt màu tím của Yuuki. Tuy nhiên, lần đầu tiên Yuuki đã né tránh ánh mặt của Asuna và lắc đầu nguầy nguậy nói,
“Xin lỗi... Tớ thực sự rất tiếc, Asuna. Tớ rất tiếc... thực sự...”
Yuuki cứ lẩm bẩm mãi như vậy, và không hiểu sao giọng nói nghe rất đau khổ. Asuna thật không nỡ để cô tiếp tục khó xử như vậy.
“Tớ hiểu rồi... không sao. Tớ mới phải là người xin lỗi vì đã làm khó cậu như thế, Yuuki.”
“Ừm... Asuna-san, chúng tôi... chúng tôi...”
Đứng bên cạnh, Shiune trông như muốn giúp Yuuki tiếp tục nói ra, nhưng thật hiếm thấy khi cả cô ấy cũng không biết phải mở lời thế nào.
Asuna nhìn quanh những gương mặt khổ sở của mọi người và vỗ tay để làm dịu di tâm trạng hiện tại của họ và khi nói rất sôi nổi.
“Thứ lỗi cho tớ vì đã làm phiền các cậu khi đề cập đến vấn đề đó. Giờ chúng ta cùng đến đó ngó qua một cái để vui vẻ lên nào!”
“Đó ư...?”
Nghe câu nói của Asuna, Shiune gần như cảm thấy có rắc rối, còn Yuuki thì cúi đầu xuống như muốn thoái thác. Vừa hay lúc đó Asuna đã vỗ vai cả hai người nói.
“Mọi người quên chuyện quan trọng nhất rồi à! Lúc này hẳn «Bia Kiếm Sĩ» ở Hắc Thiết Thành đã được cập nhật rồi đấy!”
“À, đúng rồi!”
Jun la lên và đứng phắt dậy.
“Đi nào, đi nào! Đến đó chụp một tấm hình đi!”
“Chúng ta đi chứ?”
Asuna ngỏ lời mời, và cuối cùng Yuuki cũng mỉm cười.
Kéo tay Yuuki lúc này nhìn vẫn hơi miễn cưỡng, Asuna đã thấy quảng trường trung tâm của «Thành Phố Khởi Đầu» hiện ra trước mắt. Thực sự là đã lâu lắm rồi cô mới lại đến đây.
“Ở đây rộng thật... nào, đến đây đi, mọi người!”
Bỏ lại sau lưng một cung điện lớn, họ nhanh chóng đi băng qua vườn hoa, và không lâu sau trước mặt họ đã là Hắc Thiết Thành có hình chữ nhật. Vì đây là toàn kiến trúc nổi tiếng nhất ở Aincrad nên có rất nhiều người chơi cả cũ lẫn mới đang đi ra đi vào nơi này.
Sau khi đi qua chiếc cổng chính cao và to, họ bước chân vào tòa nhà, và lập tức một làn hơi lạnh phà lên da của mọi người. Giày của họ chạm lên mặt sàn bằng sắt, tạo ra rất nhiều tiếng vang bởi trần nhà ở đây được thiết kế cao đến bất thường.
Những tiếng bước chân lanh lảnh vang lên khi Asuna, Yuuki cùng mọi người bước vào sảnh đường phía trong. Họ đi qua hai cánh cửa, và tới một không gian rộng lớn bao trùm bởi một bầu không khí tĩnh mịch. Ngay giữa đại sảnh là một tấm bia lớn và cao.
“Nó đấy sao?”
Jun và Nori chạy vượt qua Asuna và Yuuki lên phía trước. Chỉ tích tắc là họ đã đứng dưới chân của tấm «Bia Kiếm Sĩ». Ngay lập tức Asuna ngẩng lên tìm kiếm ở phía cuối của những dòng chữ dày đặc được khắc trên đó.
“Có...có kia rồi.”
Yuuki chợt lẩm bẩm, và bàn tay đang nắm tay Asuna siết chặt hơn. Lúc đó Asuna đã nhận ra ở ngay giữa của tấm bia sang lấp lánh màu đen tuyền, bên dưới dòng chữ [Những Anh hùng của Tầng 27], tên của họ được hiển thị rõ bằng tiếng Anh.
“Đúng là ở đó rồi... tên của chúng ta kìa...”
Yuuki nói to hơn. Khi nhìn thấy mắt cô ấy đã hơi ướt, Asuna cũng cảm thấy mủi lòng theo.
“Oi~ chúng ta sẽ chụp một tấm chứ!”
Giọng của jun có thể nghe thấy từ đằng sau. Asuna nắm lấy vai Yuuki và cùng quay lại.
“Nào, cười đi, Yuuki.”
Cuối cùng Yuuki cũng cười theo lời Asuna. 6 người đứng xếp thành hàng ngang bên cạnh tấm bia, trong khi Jun lo điều chỉnh cửa sổ «Pha lê camera chụp ảnh màn hình». Cậu canh giờ, rồi buông nó ra, viên pha lê lơ lửng trong không trung, lấp lánh phía trên là thời gian hiển thị đang được đếm ngược.
Jun chạy tới đứng chen vào giữa Yuuki và Thatch. Khi mọi người đều đã cười, viên pha lê phát ra một tiếng ‘passh’ và lóe sáng.
“Ok!”
Jun chạy lại lấy viên pha lê. Asuna và Yuuki quay lại nhìn tấm «Bia Kiếm Sĩ» một lần nữa.
“Chúng ta đã làm được rồi, Yuuki.”
Asuna buông tay Yuuki ra và vỗ nhẹ lên đầu cô. Yuuki gật khẽ và nhìn chăm chú vào 7 cái tên của họ trên đó một lúc lâu, rồi thì,
“Ừm... Em, cuối cùng em cũng làm được rồi, chị hai.”
“Phư phư phư.”
Khi nghe tới đó, Asuna không kìm được và bật cười.
“Yuuki, cậu lại gọi thế rồi.”
“Ể...?”
Yuuki nhìn sững Asuna vì không hiểu sao tự dưng cô lại cười.
“Cậu cũng đã gọi tớ là Chị trong phòng con boss đấy. Dĩ nhiên là tớ cũng thấy vui vì...--!?”
Nói được nửa chừng, Asuna ngưng bặt và chỉ muốn lấy lại những lời vừa nói ra.
Đó là vì đôi mắt của Yuuki đã mở to bàng hoàng và cô lấy hai tay che miệng lại. Đôi mắt tím ứa ra thứ nước trng vắt và lăn dài xuống hai gò má trắng bóc.
“Yuu... Yuuki...?”
Asuna nuốt xuống khó nhọc và đưa tay ra muốn ôm lấy cô. Nhưng Yuuki đã bước lùi lại hai, ba bước. Cô hé môi nói với giọng khản đặc.
“Asuna...tớ, tớ...”
Yuuki bất thình lình cúi xuống đưa tay lau gương mặt đẫm nước mắt trước khi phất tay trái. Với ngón tay run rẩy, cô nhấn chiếc nút hiện ra trên cửa sổ ảo trước mặt, và thân hình bé nhỏ ngay lập tức được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng--
Kể từ ngày đó, nữ kiếm sĩ bất khả chiến bại mang danh «Tuyệt Kiếm» Yuuki hoàn toàn biến mất khỏi Aincrad.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT