-....... Anh đưa tôi đến đây khi tôi không cho phép. Bây giờ tôi không còn đồng nào để về! Mà nhà thì cách đây rất xa. Anh phải chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà! Ngay và luôn! ( Tôi nói 1 cách hồn nhiên vô tư nhất có thể)
- Tại sao tôi phải làm thế? ( Thái Minh lại quay người bước đi)
- Cái gì??? Không thể thế được! ( Tôi cáu)
Tôi chạy thật nhanh, chạy qua mặt Thái Minh. Chạy ra chiếc lamborghinhi đen, tôi mở cửa và chui tọt luôn vào trong đấy.... Kiểu gì thì bằng được anh phải đưa tôi về đến nhà....
Thái Minh lạnh lùng đi đến, mở cửa xe dưới:
- RA!
- Anh nghe “Nonono” của Apink chưa! Hay lắm
- RA!
- Không không không không không! Tôi phải về nhà! Huhuhu,........... chở tôi về nhà đi.................huhuhuhu ( Tôi lắc đầu quầy quậy, gào thét khóc um lên như 1 đứa trẻ con! – Thực ra tôi chỉ giả vờ thôi..... Tôi tỏ ra không quen anh ta... Tôi muốn bắt đầu cuộc sống lại từ đầu, trở lại với cá tính thật của mình)
- Xuông! Hay cần dùng biện pháp! ( Thái Minh nói, thò người vào trong xe)
- Không! Không xuống! Chở tôi về mau! Mau! Có chết tôi cũng không xuống! ( Tôi nói dứt khoát, thôi ngay luôn cái điệu “mưa dầm sùi sụt ” luôn)
Thái Minh nhếch mép, mặt hắn tiến sát lại mặt tôi – còn 1 tí síu nữa thôi... Tôi nhín thở...... Trời đất ơi...
- Anh dám làm gì thì..... thì.....
- Thì sao?
- Thì.... thì.... ĐỪng có mà trách tôi ác! ( Tôi lườm hắn)
hắn lại càng tiến sát hơn.... Đến lúc này tôi có thể nghe được nhịp đập trái tim của hắn ta rồi.... OMG!!!!! A! Có cách rồi...
- Thôi! Thái Minh đáng yêu à!... Tôi biết anh thích tôi từ lâu rồi....chỉ là không dám nói thôi... Tôi thông cảm cho anh mà! Anh biết tôi lì nên kiếm cớ này để gần tôi chứ gì..... hihi... Chụt... đây.... mãn nguyện rồi nhé! ( Tôi giở giọng ngọt ngào!! Thơm cho hắn 1 cái chụt vào má!!! Mặt hắn đỏ ửng luôn......... Hahaha
RẦM! _ Cửa xe bị đóng lại không thương tiếc
Thái Minh leo lên xe và phóng nhanh hết mức độ..... Vì nóc xe mở nên tốc độ bây giờ rất kinh khủng.... Gió quật vào mặt rất rát... Thái Minh lái xe nhanh đến mức mà mọi thứ trươcs mắt vù vù xẹt xẹt đi qua rất mờ ảo
Tôi biết anh đang trả thù tôi nhưng tôi không chịu thua đâu!... Tôi mím chặt tôi, nhắm chặt hai mắt, bịt chặt tai... Tôi chỉ cảm nhận người mình đang chao đảo – cái tối không thắt dây an toàn!
Mở mắt ra.... mọi thứ vẫn vậy, vẫn cứ vù vù trước mắt
- NÀY! Muốn chết ah!!!!!! Anh chết đi! Tôi không chết đâu
KITTTTTTTT
Với vận tốc như thế này, chiếc xe đột nhiên kít lại gấp làm bánh xe xì khói, tôi nhổm cả người lên ôm chầm lấy Thái Minh ở vô lắng ( Theo quán tính)
- AAAAAAAA! HOÀNG THÁI MINH!AAAAA ( Tôi hét toáng lên)
Tôi vòng 2 tay qua vai Thái Minh, ôm lấy hắn ta, nhổm người lên tì cằm vào vai hắn....:
- Thái Minh dễ thưng, baby cute phô mai que à~~~~~! Cậu có thể đi chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm, lại 1 chút được không! Nếu muốn thì Dương Nhật Linh này sẽ ôm cậu cả ngày! Được chứ! Cái tình huống vừa nãy, Thái Minh dễ thương tạo ra ý, phanh gấp 1 cái để người ta ôm chả lãng mạn tí nào.... hihihi ( Khâm phục mình thật,... mai sau mình phải thi ĐH sân khấu điện ảnh mới được)
Hình như Thái Minh đang rất bối rối, tôi có thể cảm nhận được mà.... Tôi cảm nhận được hơi nóng từ mặt anh ta... haha....
-TRÁNH -RA ( TM gằn từng tiếng 1)
-Ô cê! Nhưng hãy đưa Dương Nhật Linhnày về... Mau-Lẹ ( Tôi gầm gừ)
TM sầm sì mặt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT