- Sau giờ học đem bằng được con nhỏ đó đến đây nguyên vẹn... Không được động đến 1 sợi tóc của nhỏ.... Ngược lại thì các ngươi biết làm sao đấy ( Thái Minh lạnh lùng ve vãn chiếc súng)
- Dạ Cậu chủ! Cậu yên tâm ( Tên thuộc hạ cúi đầu lễ phép)
- Mang thêm người đi.... con nhóc đó hơi bướng... đai đen karate... Mình ngươi không xử được đâu
- Dạ! Thưa cậu chủ
- Hỏng việc... tự kết liêc! ( Thái Minh lạnh lùng nói)
- Dạ... em sẽ cố gắng hết sức mình...
*)
- Này! Các người đưa tối đến đây làm gì! Này! Thả tôi raaaa!
Tôi bị hai tên côn đồ xếch nách lên, tôi quẫy đạp mạnh 2 chân lơ lửng trên không
Tôi bị khiêng vào trong nhà hàng XXXX, Vừa vào đến cửa tôi đã chạm ngay khuôn mặt lạnh giá của Thái Minh..... Thái Minh đang ngồi trên bàn với 1 “mả” thức ăn cao lương mĩ vị, nhìn mà muốn bơi trong biển thức ăn luôn.... 2 tên côn đồ khiêng tôi đặt xuống ghế đối diện với Thái Minh
- Là.... là.... anh à ( Tôi nhìn Thái Minh ngạc nhiên)
-........... ( Thái Minh không nói gì mà nhìn tôi,, khuôn mặt lạnh như băng nhưng trong mắt Thái Minh có gì đó ấm áp,. Trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài)
- Tại..... sao. Tại sao anh lại đưa tôi đến đây? Anh đọc lá thư rồi đúng không? Chắc anh còn nhớ...... tôi viết những gì đúng không?
- LƯƠNG OẢI HƯƠNG! ( Thái Minh gằn giọng)
- Tôi bây giờ không phải là Lương Oải Hương, tôi không còn giống với Lương Oải Hương của hơn 3 năm về trước... Hiện tại tôi là Dương Nhật Linh! Bây giờ tôi sông với cái tên DƯƠNG NHẬT LINH chứ không phải LƯƠNG OẢI HƯƠNG!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT