Sau khi Cố Tỉ Vực tỉnh lại thì biệt thự lại chào đón vài vị khách không mời mà đến.

Khi ấy, Cố Tỉ Vực đang dùng bữa, thím Vương và Triệu Vĩ thì đang thu dọn đồ đạc, vì vậy Dụ Ninh là người đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa có hai cô gái và một chàng trai, nhìn dáng vẻ hẳn là đã phải trải qua mấy trận ác chiến mới đến được đây, trên người họ không nhiều thì ít có dính vết máu.

Vẻ mặt Dụ Ninh không thay đổi gì nhìn ba người, ánh mắt lướt qua chàng thanh niên rồi dừng lại ở thiếu nữ có chút thanh tú đứng cuối hàng, “Bùi Thi?”

Hệ thống cho cô tư liệu đúng là có nhiều thiếu sót, nó chẳng hề đề cập đến việc nữ chính sẽ tìm đến sau khi nam chính thức tỉnh dị năng thành công gì cả.

Đúng như trong tư liệu miêu tả, nữ chính Bùi Thi chỉ có khuôn mặt thanh tú, thế nhưng ánh mắt nhu hòa khiến người ta rất khó dâng lên ác ý với cô ta. Dụ Ninh có chút đăm chiêu nhìn phần dưới cổ khá bằng phẳng của nữ chính nghĩ, tên hạ lưu Cố Tỉ Vực chẳng lẽ lại thích phẩm hạnh cao đẹp của nữ chính. ( Vâng, ý chị là nữ chính ngực lép, mặt không đẹp, không bị sắc dụ thì chắc là do nam chính thích tính cách đấy ạ, à tất nhiên thực tế nam chính không có nội hàm như vậy, anh vẫn rất thích ngực to)

Nhớ lại những việc Bùi Thi làm được nhắc đến trong tư liệu, Dụ Ninh hơi nhức đầu, tha thứ cho bọn lưu manh định xâm hại mình, hơn nữa còn giúp đỡ, bảo vệ những người cô ta gặp được trên đường, nếu cô cũng có thể làm được những hành động “cao đẹp “ đó, hẳn là đã chẳng cần làm chín nhiệm vụ này mà đã lập tức phi thăng thành tiên được rồi.

Cảm nhận được ánh mắt của Dụ Ninh, Triệu Trường Các hơi dịch người che chắn cho Bùi Thi, “Tiểu Ninh, gặp lại em là anh cảm thấy yên tâm rồi, em có khỏe không?”

Dụ Ninh chuyển mắt nhìn về phía người thanh niên trước mặt, thân thể thon dài, làn da trắng mà theo cô nhìn đến có chút ái ái.

Tuy nhiên theo thẩm mỹ của số đông người thì đây lại là một thanh niên có khuôn mặt hết sức nho nhã, dù cho vẻ mặt mệt mỏi, trên bộ quần áo thể thao còn dính chút máu đen, thế nhưng khóe mắt cong lên vẫn khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.

Nhìn thấy dung mạo của anh ta, tâm tình Dụ Ninh lại kém đi một chút, thân thể này không ngờ còn có bạn trai.

“Nhìn bộ dạng của cô ta không tệ, tôi nói này Dụ Ninh, cô đứng trước cửa làm gì, mau cho bọn tôi vào trong.” So với Bùi Thi và Triệu Trường Các, cô gái còn lại trông có vẻ nhếch nhác hơn nhiều, trên quần áo có không ít vết máu, trên tóc còn có mấy khối máu đông bết lại.

Thế nhưng trái ngược với hình dạng thảm hại trên người, vẻ mặt cô ta nhìn Dụ Ninh như là con gà mái cắm đuôi công( ý là khoe khoang kiêu căng ạ).

Thím Vương vừa chạy tới thì nghe thấy giọng nói the thé của cô gái, bà ló đầu ra nhìn, “ Đây chẳng phải là Tịch Ái tiểu thư sao, có cái gì trên người cô  thế này?”

Nếu chỉ có Triệu Trường Các và Bùi Thi thì dù cho Dụ Ninh có đóng sầm cửa lại không cho bọn họ vào cũng chẳng sao cả, thế nhưng bây giờ còn xuất hiện Tịch Ái thì đúng là có chút phiền toái.

Cô cũng không thể cứ thế đem em họ của Cố Tỉ Vực nhốt ở bên ngoài được, vì vậy Dụ Ninh đành nghiêng người cho ba người đi vào.

Ánh mắt Cố Tỉ Vực nhìn về phía chàng trai duy nhất trong đó hỏi, “Cậu là ai?”

Tất cả những gì Triệu Trường Các biết về Cố Tỉ Vực đều là qua lời kể của Dụ Ninh, theo anh ta thì một thiếu gia khi còn bé đã mất cả cha lẫn mẹ thì nếu không phải là loại cả người tràn đầy phòng bị như Dụ Ninh thì cũng hẳn là một kẻ âm u tăm tối, thế nhưng không nghĩ đến lại là một người có khí thế sắc bén như vậy, mới chỉ vừa bị quan sát một chút mà anh đã cảm thấy túng quẫn thế này.

Vẻ mặt Triệu Trường Các cứng đờ trong nháy mắt rồi lập tức nở một nụ cười ôn hòa,” Tôi là bạn trai của tiểu Ninh”

Cố Tỉ Vực đưa mắt nhìn Dụ Ninh, ánh mắt sâu thẳm, đen tối không rõ.

Dụ Ninh ung dung lắc đầu một cái, “Bạn trai cũ”.

Triệu Trường Các kinh ngạc nhìn Dụ Ninh một cái, vẻ mặt cưng chiều vừa đúng nói, “Tiểu Ninh, em còn giận anh sao? Anh và tiểu Thi không có chuyện gì cả.”

Bùi Thi từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc, hiện tại cũng lên tiếng giải thích,” Tôi và Trường Các chỉ là bạn tốt thôi, tiểu Ninh, cô đừng hiểu lầm”.

Dụ Ninh coi như không nghe thấy, cô ngồi lên chiếc ghế sô pha gần Cố Tỉ Vực, “ Đầu còn choáng váng sao? Anh có cần trở về phòng nghỉ ngơi một lúc nữa không?”

“Anh ấy bị thương sao? Tại sao lại bị choáng vậy?” Bùi Thi lo lắng đi lên mấy bước, rồi chợt nhận ra hành động của mình có chút khác thường, cô mới ngập ngừng dừng bước.

Dường như bây giờ mới nhận ra có một người nữa, Cố Tỉ Vực liếc nhìn cô ta một cái, đang lúc Dụ Ninh nghĩ xem nam nữ chính gặp nhau có phải là nhất kiến chung tình, một cái liếc mắt như đã ngàn năm hay không thì nghe được giọng nói anh vang lên, lạnh lẽo và xa cách.

“Cô là ai?”

“ Tiểu Thi là bạn thân của em, anh cả, anh còn chưa gặp cô ấy lần nào! Tiểu Thi thức tỉnh dị năng, trên đường cô ấy đã giúp em rất nhiều thì em mới có cơ hội đến được đây!” Tịch Ái nói xong liền kéo vạt áo Bùi Thi, nhỏ giọng giải thích:” Anh cả không thích người lạ kêu mình là anh.”

Bùi Thi có chút xấu hổ nói xin lỗi,”Xin lỗi.”

Để ngăn ngừa việc Cố Tỉ Vực đặt sự chú ý quá nhiều lên Bùi Thi, Dụ Ninh chủ động mở miệng nói:”Anh trai, anh nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ? Trở về nhà chính sao?”

Mặc dù cha mẹ Cố Tỉ Vực đã mất nhưng vẫn còn ông nội và các bác sống ở nhà chính của dòng họ Cố tại thành phố B, dựa theo tính cách của Cố Tỉ Vực, ắt hẳn sẽ phải đi đến thành phố B, cô cũng chỉ là vừa nhìn thấy Tịch Ái thì nhớ đến chuyện này mà thôi.

Nghe Dụ Ninh gọi Cố Tỉ Vực là anh trai, trong khi đó Cố Tỉ Vực cũng không có thái độ phản đối, Tịch Ái sững sờ, cô không ngờ rằng quan hệ của hai người đã tốt như vậy, cảm thấy tâm trạng có chút không thoải mái, cô không vui nói:” Tất nhiên rồi, anh cả không về nhà chính thì ông nội và cha mẹ tôi phải làm sao, đúng là không phải người một nhà thì không lo lắng.” Nói xong, ánh mắt dời khỏi Dụ Ninh hướng về phía Cố Tỉ Vực, con người không chịu khống chế mà co rút lại, cô có thể không chút áp lực châm chọc Dụ Ninh nhưng lại không dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với Cố Tỉ Vực.

Đối với một kẻ tính cách lạnh nhạt như anh họ, ông nội lại đối đãi có chút thân cận với anh, đến cả cha cô cũng không dám dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện  với Cố Tỉ Vực, với một người như vậy, cô không dám đi trêu chọc.

Đối mặt với Cố Tỉ Vực, Tịch Ái lập tức nhỏ giọng nói, “ Anh cả, tiểu Thi thức tỉnh ba loại dị năng, Trường Các cũng thức tỉnh dị năng hệ kim, hơn nữa họ cũng muốn đi đến thành phố B đoàn tụ cùng cha mẹ, bọn họ đã đồng ý sẽ cùng chúng ta đi đến thành phố B, anh thấy có được không?”

Lúc này Bùi Thi cũng không lúng túng nữa, cô vốn tính cách sáng sủa hào phóng, vả lại cô cũng mới chỉ thấy Cố Tỉ Vực một lần, Cố Tỉ Vực không biết cô cũng là chuyện bình thường.

Bùi Thi cười, nói tiếp:”Đúng vậy, tôi thức tỉnh dị năng hệ không gian, tốc độ và hệ phong, nếu chúng ta cùng đi chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Kể từ khi Dụ Ninh tỏ ra thân cận với Cố Tỉ Vực, Triệu Trường Các vẫn luôn trầm mặc quan sát cô, chỉ  mới một ngày không gặp mà anh dường như không còn nhận ra cô nữa, trước kia hai người ở bên nhau mặc dù người dỗ dành vẫn luôn là anh, nhưng xét về tình cảm thì vẫn là Dụ Ninh thích mình hơn, vậy mà bây giờ cô tỏ ra xa lạ khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

Từ lúc bước vào nhà đến giờ, cô cũng có nhìn qua anh, thế nhưng khi Tịch Ái nói đến dị năng của anh thì ánh mắt cô lại chuyển hướng Bùi Thi, ánh mắt ấy không có ghen ghét, cũng không có tị nạnh, nếu như bình thường, chỉ cần thấy Bùi Thi, cô hẳn là đã giận dữ nhảy lên, bây giờ tiểu Thi trở nên giỏi giang như vậy thì cô lại chẳng có chút phản ứng nào.

Quan trọng nhất là từ khi nào mà quan hệ của Dụ Ninh và Cố Tỉ Vực trở nên tốt như vậy? chẳng phải cô vẫn luôn cho rằng Cố Tỉ Vực chính là kẻ hại chết mẹ mình hay sao? Không chỉ thế giới này thay đổi, đến cả kẻ có đầu óc đơn giản như Dụ Ninh cũng trở nên khó đoán khiến anh không thể hiểu nổi rồi.

Nghĩ vậy, Triệu Trường Các lại quay đầu nhìn Bùi Thi, đúng là trước kia anh từng chỉ coi Bùi Thi là bạn từ nhỏ, một đứa em gái không hơn không kém, thế nhưng, tối qua sau khi biết cô thức tỉnh ba loại dị năng, trong đó có cả hệ không gian, không gian có thể trồng trọt, tình cảm đã có chút thay đổi.

Dù cho anh cũng thức tỉnh dị năng nhưng so với lực sát thương của dị năng hệ phong mà Bùi Thi có được thì đúng là không đáng kể, bây giờ đã là tận thế, có được Bùi Thi sẽ tốt hơn nhiều so với một người bạn gái. Nghĩ vậy, Triệu Trường Các lại cảm thấy may mắn vì sự thay đổi của Dụ Ninh, trước khi đến đây anh chỉ muốn xem xem Dụ Ninh có bị biến thành zombie hay không, nếu không thì lấy việc Dụ Ninh không hiểu chuyện để làm nổi bật tính cách khôn khéo của Bùi Thi, lợi dụng sự đồng tình bao la của tiểu Thi để tạo cơ hội dời tình cảm của bản thân lên người cô ấy.( Tra nam và thánh nữ làm một đôi)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play