Cố Tỉ Vực vừa mở mắt là thấy Dụ Ninh ngủ say nằm bên cạnh.
Những sợi tóc nghịch ngợm dán trên khuôn mặt phúng phính nhỏ xinh kia, đôi mắt hạnh nhắm chặt, cánh môi khe khẽ cong lên.
Cố Tỉ Vực đưa mắt nhìn cô trong chốc lát, bỗng như là nhớ đến điều gì, anh sờ mặt mình một cái, trên khuôn mặt nở rộ một nụ cười khiến người sợ hãi.
Lấy tay đem luồng tóc kia an vị sau tai cô, Cố Tỉ Vực tiện thể chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn ý tưởng đã lâu của mình, đúng như anh nghĩ, mềm mềm co dãn, khiến người ta chỉ muốn đưa cả bàn tay lên nắn bóp.
Dụ Ninh tối hôm qua vẫn thức, vậy nên bây giờ cô ngủ rất sâu, cả khi bị Cố Tỉ Vực ôm lên giường cũng chưa thể tỉnh lại.
Hai người thay đổi vị trí, Cố Tỉ Vực đứng ở mép giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái trên giường, không lỡ bỏ sót một chi tiết nào, tựa như đang thưởng thức một kiện kì trân dị bảo.
Hàm răng trắng hơi chút lộ ra, đường cong tuyệt đẹp nơi cổ, bầu ngực phập phồng……….. ánh mắt anh dừng lại ở đầu ngón chân phấn hồng của thiếu nữ.
Chân cô ấy là nơi non nớt nhất, Dụ Ninh cao cũng tầm khoảng một mét sáu năm, thế nhưng đôi chân cô lại vô cùng nhỏ nhắn, có lẽ chỉ cần một bàn tay của anh cũng có thể nắm trọn nó.
Cố Tỉ Vực dùng hành động để chứng minh phỏng đoán của mình, anh nhẹ nhàng nắm bàn chân nhỏ nhắn, mảnh mai, trắng muốt kia vào lòng bàn tay, yêu thích không thôi nắn bóp.
Nhớ lại lúc trước nửa mê nửa tỉnh mình cảm nhận được xúc cảm, Cố Tỉ Vực khóe môi hơi nhếch lên, nghiêng người về phía trước, dán mặt lên bàn chân mềm mại không xương trước mắt. ( chị ấy không hề biết rằng…………………. R.I.P chị)
…………………
Dụ Ninh tỉnh lại thì vẫn có chút mê man, cô ngửa đầu nhìn bóng đen trước mắt, mãi một lúc sau mới nhận ra mình đang ở phòng của Cố Tỉ Vực.
Nhớ ra điều này, cô lập tức rời giường, “ Tại sao em lại nằm trên giường?”
Cố Tỉ Vực đưa tay đỡ cô, “Anh tỉnh lại thì thấy em đang ngủ nên ôm em đặt lên giường.”
Dụ Ninh liếc nhìn thời gian, bây giờ là mười hai giờ mười lăm phút, trong đàu đột nhiên thoáng qua một dòng suy nghĩ, Cố Tỉ Vực sẽ không nhìn cô ngủ chằm chằm trong mười lăm phút kia đi?
Thật là rợn cả người!
Cố Tỉ Vực dường như không thấy sự sợ hãi của cô, anh vuốt mái tóc hơi lộn xộn của Dụ Ninh, nói: “ Ninh Ninh, cảm ơn em đã chăm sóc anh cả đêm”.
“Không có gì.” Có được lời cảm ơn này đúng là không uổng công cô dùng cả đêm canh chừng bên người anh ta, Dụ Ninh cố chịu đựng không đi gạt phăng cái tay đang hoành hành trên đầu mình, cô ngửa đầu nở một nụ cười thật tươi.
Cố Tỉ Vực đưa tay dí mũi cô, “Ninh Ninh có nụ cười thật đẹp.”
Tài liệu không đề cập đến việc người sau khi thức tỉnh dị năng sẽ thành đầu óc bất thường a! nụ cười cứng lại một chút, Dụ Ninh nghiêng đầu tránh đi bàn tay của anh.
Cố Tỉ Vực dường như rất thích cảm giác như vậy, anh nửa ôm nữa đỡ cô ngồi lên giường, “ Anh có dị năng đặc biệt, Ninh Ninh có muốn xem không?”
Anh ta dỗ mình như dỗ dành một đứa trẻ vậy mà mình còn không thể phản kháng, chỉ có thể thuận theo, thật đúng là ức chế.
“Muốn.”
Cố Tỉ Vực mở ra năm ngón tay, bóp chặt một cái lại mở ra, giữa lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu điện quay tròn.
Quả cầu tuy chỉ to bằng nửa bàn tay nhưng uy lực của lôi điện lại khiến Dụ Ninh không thể không dịch ra phía sau một chút, có thể áp súc lôi điện thành một quả cầu nhỏ như vậy, chỉ có vài sợi tí tách nhảy lên, Dụ Ninh bỗng có chút hiểu tại sao lại gọi những Dị Năng giả đầu tiên là con cưng của trời.
“Sợ sao?” Cố Tỉ Vực nắm tay một cái đem lôi điện quay trở về cơ thể.
Dụ Ninh kinh ngạc nhìn tay anh, khả năng chi phối dị năng mạnh mẽ không như một người mới sử dụng, theo cô, bất kể là dị năng hay pháp quyết thì chúng đều không khác nhau là bao, một khi phát ra thì việc thu hồi lại đều là việc vô cùng khó khăn, căn bản tùy vào tu vi mỗi người, nếu không phải anh ta và Cố Tỉ Vực thật có tính cách khác nhau một trời một vực, cô đều hải hoài nghi rằng người đang ở bên cạnh mình là kẻ có tu vi tram năm – Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Huyền Tông.
Thấy Cố Tỉ Vực còn đang chờ câu trả lời của mình, Dụ Ninh làm vẻ mặt khiếp sợ gật đầu một cái: “ Có chút sợ, nhưng em càng vui vì anh lợi hại như vậy.” Không chịu được nữa, cô muốn nôn!
Cố Tỉ Vực lại rất thích giọng điệu này, cô vừa nói xong anh đã lập tức ôm cô vào ngực, hơi thở ấm áp phả vào người khiến Dụ Ninh vô cùng khó chịu, cố tình anh lại không hề hay biết mà cọ cọ đầu cô,” Ninh Ninh hiểu chuyện như vậy, anh nhất định sẽ bảo vệ Ninh Ninh an toàn.”
Xí, ai cần một tên phàm nhân bảo vệ.
Dụ Ninh giãy giụa thoát khỏi ngực Cố Tỉ Vực, nói tình hình từ tối qua đến sáng nay cho anh.
Cô đã nói xong mà vẻ mặt Cố Tỉ Vực cũng chẳng hề kinh ngạc chút nào, như là đã biết hết tất cả, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Dụ Ninh, dịu dàng nói,” Ninh Ninh sau này đừng vì mấy chuyện nhỏ bé như vậy mà đẩy anh ra.” ( xà tinh tái phát)
Dụ Ninh hơi cảm thấy lạnh người, vẻ mặt Cố Tỉ Vực vô cùng ôn hòa, nhưng lại khiến cô cảm thấy có chút kì quái, bất thường mà không thể nói ra được, Dụ Ninh nghĩ một lúc mà không nghĩ ra, đành kết luận là do bản tính háo sắc của Cố Tỉ Vực.
Ôm mãi không buông tay, đúng là một tên lưu manh!
Dù cho thân thể này không phải của cô nhưng đối với loại người như Cố Tỉ Vực, cô nhất định sẽ bảo vệ nó, không để anh ta làm ô uế.
đáp lại tình cảm của mọi người, trước khi đi ngủ cố làm một chương hihi, yêu mọi người nhiều
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT