Tốc Long chở Hoàng Dật chạy một trận, rất nhanh phát hiện một chiếc thuyền cũ trên bờ cát, điều này làm cho Hoàng Dật vui vẻ, có thuyền thì đại biểu cho nơi này có người ở.
Quả nhiên, đi phía trước một khoảng, dần dần xuất hiện một ít nhà ở, nhà ở đại khái có hai ba căn, hẳn là một làng chài nhỏ, lúc này một ít tiếng người dần dần từ chỗ đó truyền tới. Mà địa lý vị trí của chỗ đó cũng tốt, đó là một vịnh nhỏ, bên trong bỏ neo một ít thuyền, là cảng tránh gió lý tưởng.
Hoàng Dật sợ Tấn Mãnh Long làm sợ bọn họ, lúc đến gần làng chài thì nhảy xuống, thu hồi Tốc Long, đổi thành đi bộ.
Rất nhanh, Hoàng Dật tiến vào làng chài, lúc này đám người ở đây đều phơi cá trước nhà, mùi cá dày đặc bay tới, trên cửa của mỗi nhà mỗi hộ, đều treo một ít vỏ sò ốc biển, một trận gió biển thổi tới, thổi chúng lắc lư.
Lúc này, một ít ngư dân xích lõa thân trên, da ngăm đen cũng phát hiện hắn, đều dừng tay, hiếu kỳ nhìn hắn. Bất quá trong những người này phần lớn là một ít phụ nữ và đứa nhỏ, không thấy đàn ông thanh niên.
"Xin hỏi, thôn trưởng của các người là ai?" Hoàng Dật nhìn quanh đoàn người bốn phía một lần rồi hỏi.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Đúng lúc này, trong đám người đi ra một ông lão năm sáu mươi tuổi, người ông hơi còng, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng thân thể vẫn tráng kiện, có thể thấy được khi còn trẻ tuổi hẳn là một thủy thủ, phỏng chừng đến bây giờ cũng có thể là bình thường hay ra khơi. Hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Hoàng Dật, tự giới thiệu mình: "Tôi là Bạch Phàm, là thôn trưởng của thôn này, vừa nhìn cậu cũng biết là bạn bè từ phương xa tới rồi, hoan nghênh cậu đến đây." Nói xong, ông ta thân thiện nhìn Hoàng Dật.
"Tôi quả thật là từ phương xa tới, đối với nơi đây còn chưa quen thuộc, cho nên muốn hỏi các người một vài sự tình." Hoàng Dật lễ phép nói, "Xin hỏi ở đây có chổ nào thích hợp xây cảng không? Giống như cảng của thôn các người, càng lớn càng tốt." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Hả? Lẽ nào cậu là thành chủ, muốn xây dựng thành phố ở chỗ này sao?" Bạch Phàm trầm ngâm một tiếng, sau đó nói: "Vịnh tốt nhất của chúng tôi ở đây nằm ở phương bắc 50 km, bất quá chỗ đó có chiến tranh, cậu sợ là đi không được."
"A? Sao có thể có chiến tranh?" Hoàng Dật nhíu mày hỏi, cả đường đi hắn cũng không có thấy khói thuốc súng gì, hẳn là rất yên tĩnh mới đúng.
"Hiện tại hải vực chúng tôi càng ngày càng nguy hiểm, chỉ có cái cảng kia tương đối an toàn, cho nên tất cả mọi người đều cướp giật địa bàn của chỗ đó." Bạch Phàm nói xong, thở dài một hơi, "Thôn làng chúng tôi cũng là cạnh tranh thất bại, cậu không thấy được chúng tôi ở đây đều là người già trẻ em sao? Người tuổi trẻ đều đã chết trên chiến trường rồi."
"Sao có thể có nguy hiểm chứ? Tôi thấy hải dương này rất bình thường mà!" Hoàng Dật quay đầu nhìn biển xanh một chút rồi hỏi, ở đây gió êm sóng lặng, nhìn thế nào đều không giống như là chổ có nguy hiểm.
"Bởi vì nơi này có hải yêu xuất hiện." Bạch Phàm nói xong, cũng quay đầu nhìn hải dương vô tận một chút, "Biểu hiện ra, ở đây rất bình thường, thật ra trong hải dương bình thường sẽ xuất hiện một hải yêu kinh khủng, chỉ cần gặp thì phải chết không thể nghi ngờ. Thôn làng chúng tôi tháng trước có một ngư dân ra khởi bắt cá, kết quả không có trở về, chỉ sợ là gặp phải hải yêu."
"Vì sao mấy làng chài các người thà rằng chiến tranh, cũng không chịu liên hợp lại đem con hải yêu kia diệt trừ?"
"Không có khả năng!" Bạch Phàm lắc đầu, "Tổ tiên chúng tôi đời đời đều sinh hoạt ở đây, tổ tiên của chúng tôi lưu truyền một truyền thuyết, có người nói con hải yêu kia đã có từ thời kỳ Thượng Cổ, là cường giả Thánh Vực, chỉ bất quá khi đó hải yêu rất ít hại người, mấy trăm năm mới có thể xuất hiện một lần. Thế nhưng vài năm gần đây, số lần xuất hiện của con hải yêu kia càng ngày càng nhiều, rất nhiều ngư dân đều ngộ hại, chúng tôi cho dù liên hợp tất cả ngư dân, cũng đánh không lại cô ta."
"Thời kỳ Thượng Cổ?" Trong lòng Hoàng Dật khẽ động, loại nhân vật có niên đại lịch sử này, thường thường đại biểu cho có nhiệm vụ hoặc là có giá trị lớn. Nghĩ tới đây, hắn lập tức hỏi: "Vậy hải yêu có dấu hiệu gì không?"
"Chúng tôi không ai gặp qua, nhưng truyền thuyết nói rằng đó là một mỹ nhân ngư, hơn nữa mỗi buổi tối chúng tôi ở đây đều có thể nghe tiếng ca của cô ta. Cậu có thể chờ buổi tối tự mình nghe một chút." Vậy Bạch Phàm nói.
"Đa tạ, vậy quấy rối." Hoàng Dật gật đầu, quyết định ở chỗ này một đêm, nghe tiếng ca của hải yêu một chút rốt cục là thế nào.
Kế tiếp, Hoàng Dật kiên trì chờ, bất quá hắn cũng không lãng phí đoạn thời gian quý giá này, điều khiển bản thể trong cứ điểm cùng Tiểu Quần Quần đi đánh Chúng Thần chi tháp.
Rốt cục, một đêm hoàn toàn mới phủ xuống, từng nhà trong làng chài đều thắp lên ngọn đèn, tràn ngập cảm giác ấm áp, từng nhà trong thôn nhỏ đều đang dùng bữa, mùi cá bốn phía. Hoàng Dật cũng được thôn trưởng mời tới nhà ăn cơm.
"La La, con mang theo đại ca ca đi ra bờ biển đi, đợi lát nữa hải yêu sẽ hát." Lúc này, thôn trưởng quay sang đứa cháu trai mười hai mười ba tuổi nói.
"Dạ!" Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mang theo Hoàng Dật rời đi.
Đứa bé dẫn Hoàng Dật đi tới bãi cát cạnh biển, sau đó ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, trăng tròn và bảy ngôi sao treo ở trên cao, chiếu ra quang mang sáng tỏ, ngoài khơi là một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh có tiết tấu của sóng biển vang lên.
"Đại ca ca, chổ của anh có vui không?" Lúc này, đứa bé trai bỗng nhiên hiếu kỳ mà hỏi.
"Ừm, rất vui vẻ." Hoàng Dật gật đầu, " Thành phố của chỗ đó có thể ở mấy trăm vạn người, có nhà lầu cao tới mấy trăm mét, có bán đủ loại đồ vật."
"Oa, em được muốn đi xem." Đứa bé trai hai mắt sáng ngời, cực kỳ hâm mộ nói, "Thế nhưng cả nhà em đời đời đều ở chổ này, cả đời chúng em đều chỉ có thể vượt qua trong cát và biển, em chỉ nghe người lớn nói qua về thành phố xa xôi, em thật muốn đi xem."
"Rất nhanh sẽ có, anh sẽ xây một cái cảng ở chổ này, đến lúc đó em là có thể thấy cái gì là thành phố lớn." Hoàng Dật sờ sờ đầu của đứa bé nói.
"Bất quá chỉ cần hải yêu vẫn còn, vậy cảng này xây xong cũng vô dụng, thuyền có lớn mấy mà gặp phải hải yêu cũng xong đời, trừ phi là chiến hạm siêu đại hình." Đứa bé trai tốt bụng nói.
"Ừm, hải yêu này chỉ sợ là lai lịch không nhỏ!" Hoàng Dật nói xong, nhìn mặt biển yên tĩnh ngoài khơi, trong lòng suy đoán lên. Hải yêu đã tồn tại từ thời kỳ Thượng Cổ, điều này làm cho hắn nhớ tới Sa Đạo Vương, Sa Đạo Vương cũng tồn tại từ thời kì Viễn Cổ, vô luận là Thượng Cổ hay là Viễn Cổ, sống đến bây giờ đều không bình thường. Con hải yêu này mười phần là như Sa Đạo Vương, cũng là đã bị Đọa Lạc Chi Vương Bỉ Liệt Phu mê hoặc, ký kết đọa lạc khế ước với đối phương, thu được lực lượng rất lớn cùng với sinh mệnh rất lâu. Mà hải yêu trước đó bình tĩnh, gần đây bỗng nhiên nhiều lần xuất hiện, cái này trùng khớp với thời gian rục rịch của bảy đại ma vương.
Bảy đại ma vương thân phận cao quý, tự nhiên phải xuất hiện cuối cùng, tại trước đó, những tiểu lâu la tự nhiên sẽ đi ra trước làm ầm ĩ một phen, giống như hải dương khô lâu dưới trướng của Sa Đạo Vương vây công Long Đô, hải yêu nhiều lần xuất hiện, những cái này đều là biểu hiện, tại đại lục còn lại phần lớn cũng có việc này phát sinh.
"Được rồi, hải yêu hẳn là sắp hát." Lúc này, đứa bé trai bỗng nhiên nhắc nhở một tiếng.
Hoàng Dật tĩnh tâm xuống, vểnh tai, kiên trì chờ đợi.
Đúng lúc này, ở tận điểm cuối của hải dương, bỗng nhiên vang lên từng tiếng ca như có như không, tiếng ca thê mỹ mờ mịt, mông lung mơ hồ truyền đến, tràn ngập cảm giác thần bí, làm cho người ta không khỏi muốn nhảy vào trong biển sâu, đi tìm đầu nguồn của tiếng ca.
Dần dần, tiếng ca càng ngày càng rõ ràng, nhưng Hoàng Dật lại nghe không hiểu ý trong lời ca, hẳn là một loại ngôn ngữ khác, nhưng trong tiếng ca để lộ ra tưởng niệm thê mỹ, cũng có thể rõ ràng cảm thụ được.
"Truyền thuyết của hải yêu này là cái gì?" Hoàng Dật vừa nghe thấy tiếng ca thê lương, chỉ biết hải yêu khẳng định có cố sự.
Đứa bé trai nhìn ra hải dương, nói: "Em nghe ông nội nói, rất lâu rất lâu trước đây, trong biển sâu có một vị công chúa ngư nhân xinh đẹp, nàng tên là An Kỳ Lạp, tiếng ca rất ngọt. Có một ngày nàng lặng lẽ rời khỏi đáy biển, đi tới bờ biển hát, vừa vặn bị một chàng trai trên thuyền đánh cá nghe được, chàng trai lắng nghe đến quên mất bản thân, bất cẩn té xuống nước biển, công chúa mỹ nhân ngư cứu chàng trai lên, từ đó về sau hai người yêu nhau. Thế nhưng nhân ngư tộc không thể yêu nhân loại, công chúa xinh đẹp vi phạm giới luật của hải dương, bị giam cầm lại. Chàng trai ấy cứ ra đến chổ bọn họ gặp nhau, nhưng không đợi được nàng xuất hiện, sau đó chàng trai không chịu nổi loại tưởng niệm này, nhảy xuống hải dương, lặn xuống biển sâu, nhưng anh ta chỉ là một người bình thường, từ đó về sau không còn xuất hiện qua. Nàng công chúa sau khi biết tin tức này, liền bỏ trốn ra, tìm kiếm khắp nơi trong biển sâu, tìm kiếm người yêu của mình, thế nhưng vô luận tìm như thế nào đều không tìm được. Từ ấy nàng ta không còn là công chúa mỹ nhân ngư xinh đẹp nữa, mà biến thành hải yêu tà ác, mỗi một buổi tối, cô ấy sẽ cất tiếng ca của mình trên hải dương, để gọi chàng trai trong lòng của mình, những ngư dân đi trên biển sẽ nghe được tiếng ca bi thương này."
Lúc này, tiếng ca của hải yêu trong hải dương vẫn còn cất lên thê lương như cũ, nghe xong câu chuyện này, Hoàng Dật càng cảm thấy trong tiếng ca lộ ra một sự tưởng niệm vô tận, vô luận bao nhiêu năm tháng qua đi, loại tưởng niệm này đều không thay đổi. Chỉ tiếc thương hải tang điền, vô luận cô ấy hát bao nhiêu lần, chàng trai năm ấy cũng sẽ không xuất hiện.
"Vậy em biết, chàng trai trong câu chuyện ấy tên là gì không?" Hoàng Dật hỏi.
"Anh ta hình như là gọi Leviathan, một chàng trai làng chài rất bình thường."
"Leviathan?" Trong lòng Hoàng Dật hơi khẽ động, sau đó hắn lập tức lấy ra 《 Anh Hùng chi thư 》, ôm một hy vọng tìm tòi, muốn nhìn thử rốt cục có nhân vật này hay không.
Bất quá, hắn tìm tới tìm lui trong trang mục lục, đều không thể tìm được tội phạm tên là Leviathan. Hắn suy nghĩ một chút, lật đến phần cuối của 《 Anh Hùng chi thư 》, nơi này là danh sách anh hùng đã chết, cũng là danh sách thi thể trong phòng xác.
Tìm một hồi, ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng lại, thấy được tên của một thi thể-- Thợ Săn Thủy Triều. Leviathan. (Leviathan the Tide Hunter )