Hoàng Dật nghe thợ săn nói lời này, vẫn tràn ngập nghi hoặc, tiếp tục khách sáo nói: "Bốn năm tháng trước đây, Miểu Sát hình như vừa mới xuất hiện, hẳn là sẽ không sản sinh mâu thuẫn gì và anh rồi."
"Giết qua tôi một lần." Người thợ săn rốt cục nói, hắn ta nhìn trời mưa ngoài miếu, buồn bã nói: "Lúc đó tôi còn ở một chổ tên là Phong Lâm trại, tại một đêm yên tĩnh, Miểu Sát bỗng nhiên đi tới hàng rào, sau đó hắn và Phong Lâm trại xảy ra một ít mâu thuẫn. Sau đó, hắn trước khi giết người, nhìn cung người chung quanh một lần, tôi cũng ở ngay trong đoàn người, lúc đó tôi chỉ là một người vây xem, tôi căn bản không nhận ra hắn, hắn cũng không nhận ra tôi. Nhưng tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên được ánh mắt ngay lúc đó của hắn, hắn đứng ở trong đoàn người, lửa trại chiếu lên mặt mờ nhạt, loại ánh mắt đảo qua xung quanh, giống như nhìn một đám tiểu nhân, đẳng cấp của tôi ngay lúc đó cao hơn hắn, trang bị tốt hơn hắn, nhưng tôi lại cảm giác được ánh mắ hắn không nhìn tôi, không dừng lại cho dù là một giây đồng hồ. Sau đó, hắn thả ra một con hầu tử hung ác, dư âm chiến đấu của con hầu tử kia đem tôi đánh chết."
Thợ săn nói xong, bỏ thêm vài cây củi khô vào trong lửa, tự giễu một tiếng nói: "Người bị giết lầm như tôi có trên trăm người, Miểu Sát căn bản không biết tôi là ai, tôi giống như là một người vô danh tiểu tốt, bị dư âm chiến đấu giết chết thì giết chết, ngay cả kẻ địch của hắn đều không tính. Anh rõ ràng loại cảm giác nhỏ bé này không? Anh bị giết, nhưng ngay cả là kẻ địch của hắn cũng không phải, thậm chí ngay cả không nhìn đều không phải, bởi vì hắn căn bản là không nhận ra anh. Trong sinh mệnh của hắn,đây chỉ là một chuyện nhỏ hắn tiện tay làm ra, kết quả cho anh thừa nhận cái giá thảm khốc! Hắn lại như là một người không liên quan."
Hoàng Dật nghe xong lời này, nhất thời sáng tỏ, hắn không ngờ rằng người mình gặp gỡ, vậy mà lại là một người vây xem bình thường trong trận chiến lúc trước. Hắn quả thật không biết người trước mắt này là ai, hắn cũng căn bản không bất luận ấn tượng gì, hắn lúc đó thả ra yêu hầu ngộ sát rất nhiều người, một người hắn đều không nhận ra.
Mỗi người sống trên thế giới này, đều hoặc nhiều hoặc ít địa sẽ sản sinh ảnh hưởng đối với người khác. Tại Long Đô, hắn bởi vì thù hận của với Phong Chí mà ngộ sát 30 vạn người, hắn không biết trong 30 vạn người đó, có bao nhiêu người sẽ như người thợ săn này, bởi vì một hành động tiện tay của hắn, mà vẫn "nhớ thương" hắn.
"Người anh em, tới ăn thịt đi! Đã lâu không có nói chuyện với người, cảm ơn anh đã nghe chuyện của tôi." Lúc này, thợ săn đem thịt quay lấy xuống, xe phân nửa đưa cho Hoàng Dật, nhiệt tình nói.
"Cảm ơn! Tôi không đói bụng." Hoàng Dật lắc đầu, hắn hiện tại mang theo khẩu trang, không có cách nào ăn, nếu mà tháo khẩu trang xuống vậy thợ săn sẽ nhận ra hắn, chỉ có thể từ chối. Hắn nhìn thợ săn, tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó xảy ra chuyện gì?"
Thợ săn cắn một ngụm thịt quay, vừa ăn vừa nói: "Sau đó, Miểu Sát trực tiếp rời khỏi, chúng tôi chung quy chỉ là người lạ. Một đêm đó, tôi chân chính rõ ràng một đạo lý, trên thế giới này, không ai sẽ đi giải thích cái gì với kẻ yếu, giết cũng là giết, hắn có lý do gì cần đi lưu ý cảm thụ của tôi chứ? Tôi có thể làm được cái gì? Tôi có năng lực gì có thể đi báo thù chứ? Tôi thậm chí ngay cả hắn ở nơi nào đều không tìm được, chúng tôi căn bản không phải nhân vật của một thế giới. Cái này giống như trong cuộc sống hiện thực, đám trùm tài chính đó, bọn họ tiện tay làm ra một hành động, sẽ khiến thị trường chứng khoán chấn động, tiền mồ hôi nước mắt cả đời của bao nhiêu người cứ như vậy bốc hơi, đối với bọn họ mà nói, sao có thể biết được ai gặp tổn hại? Giống như Miểu Sát, hắn có từng nhận thức người bị hắn giết lầm không?"
Hoàng Dật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy cái đó có quan hệ gì với việc anh lưu lạc hoang dã?"
"Đương nhiên là có quan hệ. Đối với người khác mà nói, có thể nén giận bỏ qua như vậy, nhưng tôi không cam lòng. Tôi đã thề nhất định phải khiến cho hắn rõ ràng cái giá của việc không nhìn người bình thường, một ngày nào đó tôi muốn đứng ở trước mặt của hắn, khiến cho con mắt của hắn phải nhìn tôi, nhận được tôn nghiêm mà tôi nên có. Tôi không muốn trở thành một người vô danh tiểu tốt bị dư âm chiến đấu đánh chết đều không được người khác quan tâm." Thợ săn nói xong, cười nhạt một tiếng, "Thiên phú của tôi bình thường, chỉ là một chủng tộc bình thường và nghề nghiệp bình thường, nếu như dùng phương thức tầm thường tăng lên thực lực tôi khẳng định không bằng hắn, nhưng Thế Giới Thứ Hai cho mỗi người hy vọng quật khởi, nó có nhiều loại cơ hội làm cho người ta lên đến đỉnh núi. Tôi ở trong thế giới hiện thực, là một người thích mạo hiểm dã ngoại, tôi căn cứ sở trường đặc biệt của tôi, chế định kế hoạch du lịch đại lục. Tôi muốn đi thăm dò những bảo tàng cổ xưa, chỉ cần tôi phát hiện bảo tàng lớn, tôi có thể một bước lên trời. Có thể còn thu được bảo vật tuyệt thế nào đó, giống như chuôi đao sứt mẻ của Đao Phong, chỉ cần tôi cũng có loại bảo vật cường đại này, tôi có thể có tư cách trở thành đối thủ của Miểu Sát. Trước khi không chiếm được sự tôn kính của hắn, tôi thề tuyệt không trở về thành, hoặc ở thế giới dã ngoại leo lên thiên đường, hoặc trong thế giới dã ngoại yên lặng tử vong."
"Vậy anh tìm được bảo tàng chưa?"
"Đương nhiên tìm được rồi!" Thợ săn phun ra một mảnh xương, miệng đầy dầu mỡ cười cười, "Tôi tìm được vài một bảo tàng, đáng tiếc đều bảo tàng nhỏ, cũng không có cái loại bảo vật tuyệt thế đó. Bất quá tôi đã tiến bộ hơn so với trước đây, chênh lệch của tôi và Miểu Sát chỉ càng ngày càng nhỏ, một ngày nào đó tôi sẽ đuổi theo hắn, đến lúc đó tôi cũng sẽ trở thành nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trên thế giới, được mọi người tôn kính." Nói xong, thợ săn quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, nói: "Tôi tin tưởng một ngày nào đó, anh sẽ thấy tôi trên tin tức TV. Mà anh cũng có thể nói với bạn bè của anh, nói anh đã từng ăn một bữa cơm với tôi, bọn họ nhất định sẽ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn anh, cái này cũng không uổng phí chúng tôi gặp nhau một lần." Giọng điệu của thợ săn tràn ngập tự tin.
Hoàng Dật gật đầu: "Tôi chờ mong ngày anh quật khởi, tôi cũng chờ mong anh có thể đi tìm Miểu Sát báo thù, hắn nhất định sẽ tôn kính anh."
Kế tiếp, hai người nói chuyện anh một lời tôi một câu. Bên ngoài thổi vào một trận gió, thổi co ngọn lửa chập chờn tán loạn, chiếu cái bóng của hai người không ngừng lay động. Trong ngôi miếu đổ nát ở hoang sơn dã lĩnh, hai người giống như là bạn bè đã quen biết nhiều năm.
Rất nhanh, người thợ săn ăn xong thịt quay, hắn nhìn ngoài miếu một chút, lúc này mưa gió đã nhỏ đi một chút. Hắn lập tức đứng lên, hướng Hoàng Dật nói: "Người anh em, tôi phải đi, tôi phải giành giật từng giây đi nỗ lực, lúc này Miểu Sát có thể đang nghỉ ngơi, lúc hắn nghỉ ngơi, cũng là lúc tôi nỗ lực, tôi tin tưởng một ngày nào đó có thể đuổi kịp hắn."
"Được, tạm biệt!" Hoàng Dật gật đầu, sau đó hỏi: "Người anh em, anh tên là gì?"
"Tôi là Thiên Ma Tiểu Thần Long, hãy nhớ kỹ tên này, bởi vì cái tên này ngày sau sẽ trở thành thần tượng của trăm ngàn người khác." Thợ săn nói xong, xoay người bước đi ra mưa gió ngoài miếu, rất nhanh liền không nhìn thấy thân ảnh.
Trong ngôi miếu đổ nát, chỉ còn lại Hoàng Dật và một đống lửa, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm phương hướng biến mất của Thiên Ma Tiểu Thần Long, ánh lửa chập chờn chiếu vào trên mặt của hắn, chiếu ra một đường viền mông lung.
Sau một khắc, Hoàng Dật cũng đứng lên, bước đi ra miếu đổ nát, tiếp tục đi đến biển. Trong miếu đổ nát chỉ còn lại có một đống lửa trại, trong một đêm mưa sa gió giật, cô độc bốc cháy.
...
Một đêm trôi qua, bản thể của Hoàng Dật ôm Tiểu Quần Quần ngủ cả đêm trên lá cây lớn dưới bầu trời.
Mà hóa thân của hắn thì gió mặc gió, mưa mặc mưa chạy tới biển, trải qua một đêm gió táp mưa sa, Tốc Long đã mệt không chịu được.
Dần dần, trận mưa này rốt cục ngừng lại, ánh sáng mặt trời dần dần mọc lên, ánh sáng vàng rực rỡ từ từ chiếu vào trong rừng rậm, xinh đẹp không gì sánh được. Những giọt nước mưa lóng lánh, trong không khí tràn ngập mùi thơm bùn đất, không khí mới mẻ từ mỗi một lỗ chân lông chui vào trong cơ thể, thoải mái nói không nên lời, ngay cả Tốc Long mệt mỏi rã rời cũng khôi phục một ít tinh thần.
"Rào!" Đúng lúc này, đầu cùng của rừng rậm phía trước truyền đến từng đợt tiếng sóng biển cuồn cuộn, một cơn gió biển thổi đến, thổi trúng cây cối trong rừng rậm bay phấp phới, nước mưa trên lá cây tích tắc rơi xuống, rơi vào trên người Hoàng Dật.
Rốt cục, Tốc Long chạy ra khỏi rừng rậm, sắc trời nhất thời sáng lớn, phạm vi nhìn trống trải, không còn bất luận cái gì trở ngại!
Hoàng Dật nhìn thẳng phía trước, chỗ đó là hải dương mênh mông vô bờ, ở cuối đường chân trời mọc lên một vòng tròn đỏ, đem toàn bộ mặt biển chiếu sáng lấp lánh, tiếng sóng biển từ phương xa cuộn trào mãnh liệt mà qua, đập vào bãi biển, sau đó lại lui xuống. Mà trên bãi biển, thì có rất nhiều rùa đang bò, những quả trứng rùa màu trắng như từng hòn đá cuội trải trên bờ cát, nhìn qua đẹp đến cực điểm. Một ít con cua màu đỏ bò ngang thân thể đi qua, tràn ngập sinh cơ.
Cảm thụ được khí tức hải dương cuồn cuộn này, Hoàng Dật hít một hơi, thật sâu sau khi lặn lội đường xa hồi lâu, hắn rốt cục đi tới đích! Kế tiếp, hắn sẽ tìm một được chỗ ở nơi này, xây dựng một cảng, trong hải dương cuồn cuộn vô bờ, sẽ trở thành một hải cảng đối mặt với chiến trường chủ yếu trong tương lai. Trong hải dương là bảo tàng vô tận, đảo nhỏ vô tận, cùng với nguy hiểm vô tận, đều đang chờ đợi mọi người.
"Tốc Long, mày nghỉ ngơi trước đi, nơi này có trứng rùa, cũng đủ để mày ăn no, tao rời đi một hồi." Hoàng Dật nói xong, sờ sờ đầu của Tốc Long, sau đó liền logout.
Kế tiếp, Hoàng Dật ăn xong bữa sáng, làm luyện tập một chút, sau đó ngủ một giấc, mãi cho đến buổi trưa mới một lần nữa login.
Lúc này, ánh mặt trời sáng rực, biển xanh mây trắng, gió mát thổi sóng biển đánh vào trên bờ cát, cảnh sắc tuyệt mỹ. Tốc Long đang thoải mái tản bộ trên bờ cát, thường thường nhìn ra hải dương xa xa, tràn ngập hiếu kỳ, tựa như chưa bao giờ thấy qua mặt nước lớn như vậy. Nó nhận thấy được Hoàng Dật xuất hiện, lập tức chạy tới, vô cùng thân thiết cạ cạ hắn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"Đi thôi, chúng ta đi một vòng ven biển, chọn chỗ tốt." Hoàng Dật sờ sờ đầu của Tốc Long nói.
Tốc Long lập tức nằm úp xuống, khiến cho Hoàng Dật cưỡi lên, sau đó nó một lần nữa đứng lên, tùy tiện vọt qua một hướng, dần dần biến mất ở phương xa.