“Cốc Thu, Ti Thải, đúng là các ngươi!” Nhìn thấy hai nhân ảnh, một vàng một xanh trước mắt, nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp, Hàn Lăng kích động rơi lệ.
“Lăng, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngươi!” Cốc Thu nhanh chóng sà vào lòng Hàn Lăng.
Mắt Ti Thải cũng ươn ướt, hai tay khoác lên vai Hàn Lăng và Cốc Thu.
Rất lâu sau các nàng mới rời nhau ra nhưng tâm tình kích động, hoan hỉ vẫn không thuyên giảm.
“Được, sao các ngươi lại tới đây?” Hàn Lăng nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Cái gì? Hắn mới trở về ba ngày trước mà!” Hàn Lăng hoa dung thất sắc, kinh hô, “Chẳng lẽ hắn nhận được tin nên mới…”
“Trước khi Hoàng thượng tới Xinh Tươi quốc đã giao quốc sự lại cho lão Vương gia trông nom thay. Nửa tháng trước, thượng thư bộ binh Trương Văn Trùng kéo bè kéo cánh, bức bách lão Vương gia giao ra ngọc tỷ, đưa nhi tử của Lam phi mới hai tuổi lên ngôi!” Cốc Thu tức giận giải thích.
“Nhi tử của Lam phi? Lam phi sinh nhi tử?” Hàn Lăng kinh ngạc.
Ti Thải đau lòng ôm Hàn Lăng, ôn nhu nói: “Một tháng sau khi ngươi rời đi, Lam phi được chẩn đoán có bầu, có lẽ đã hoài trong mấy ngày ngươi và Hoàng thượng giận dỗi.”
Đáy lòng xẹt qua một tia hối hận, Hàn Lăng cực lực ngăn chặn cái đai trong tim, hỏi: “Nhi tử của Lam phi làm hoàng đế thì có lợi gì cho mẹ con Vân phi mà bọn họ lại ủng hộ? Các triều thần khác thì sao? Tại sao lại đồng ý phế bỏ Hoàng thượng?”
“Ta cũng không rõ lắm. Còn những triều thần khác, đại đa số đều là gia quyến của các tần phi, từ sau khi ngươi rời đi, Hoàng thượng ước chừng ba năm không ân sủng bất cứ tần phi nào, đã sớm khiến cho người nhà các nàng bất mãn. Vài ngày trước đó cả hậu cung loan tin Hoàng thượng gặp lại ngươi ở Xinh Tươi quốc, vì ngươi lưu luyến quên quốc sự. Vì vậy, bọn họ buộc tội Hoàng thượng hoang dâm thành tính, tham luyến sắc đẹp, không quan tâm triều chính, rồi thừa dịp Hoàng thượng không có ở đó mà phế bỏ hắn.”
Nghe Cốc Thu nói xong, Hàn Lăng không khỏi buồn bã, Vi Phong cũng không nói dối nàng, ba năm nay hắn thật sự thủ thân như ngọc.
Nhưng vậy thì sao? Nàng sẽ không cảm kích hắn, bởi vì hắn đã có hài tử với Lam phi, Lạc Lạc sẽ không còn là con độc nhất của hắn nữa!
“Lăng…” Ti Thải đại khái đã đoán ra suy nghĩ của Hàn Lăng, vì vậy lo lắng nhìn nàng.
“Ta không sao!” Hàn Lăng trao cho nàng một ánh mắt an tâm, hỏi ngược lại, “Được, vậy các ngươi chạy khỏi hoàng cung bằng cách nào, làm sao tới được đây?”
Ti Thải trả lời: “Sáng ngày hôm sau khi lão vương gia bị buộc giao ra ngọc tỷ, Trần má má trong lúc mang y phục tới Quý Hoa cung đã vô tình nghe thấy mẹ con Vân phi nói chuyện, nội dung đại khái là sau khi tình hình triều đình ổn định sẽ lập tức xử trí ta và Cốc Thu. Ta từng có ân với Trần má má nên nàng đã lặng lẽ tới báo cho ta biết.”
Cốc Thu nói tiếp, “Sau khi ngươi rời đi, Vân phi thường xuyên tìm cơ hội làm khó dễ và trừng phạt chúng ta, sau Hoàng thượng biết được, cảnh cáo nàng, nàng mới bỏ qua, nhưng vẫn ghi hận trong lòng. Chúng ta biết rõ tâm địa của nàng nên đi tìm Cẩm Hoành tìm đối sách. Cuối cùng, quyết định trốn ra khỏi cung, tới đây tìm ngươi!”
“Hoàng cung thủ vệ thâm nghiêm, các ngươi làm sao ra được?” Hàn Lăng hỏi.
“Ngay sáng hôm sau bọn ta thu dọn đồ đạc, ta đưa Cốc Thu trong trang phục nha hoàn, viện cớ là ra ngoài mua đồ, lặng yên ra cung gặp Cẩm Hoành. May mắn là tin tức Hoàng thượng bị phế còn chưa truyền ra nên chúng ta rất thuận lợi ra đến cổng thành, sau đó quất ngựa không ngừng chạy thẳng tới nơi này.”
“Vậy Cẩm Hoành đâu?” Hàn Lăng lại hỏi.
“Để tránh làm người khác chú ý, hắn chờ chúng ta gặp nhau xong mới lộ diện.” Cốc Thu đáp một câu, hình như nhớ ra cái gì, lại hỏi tiếp: “Được Lăng, Hoàng thượng đâu? Chúng ta phải sớm nói cho hắn chuyện này.”
“Ba ngày trước, Hoàng thượng đã lên đường trở về Dụ Trác hoàng triều.” Hàn lăng rốt cục hiểu, tờ giấy lúc ấy【 Dạ 】 đưa cho Vi phong là về cái gì. Nàng còn hiểu, Vi phong không chịu nói cho nàng, là không muốn nàng lo lắng.
“Mụ mụ, ta đã trở về!” Đột nhiên, nương theo một giọng trẻ con thanh thúy mềm mại, một tiểu nhân ảnh màu lam chạy đến trước mặt Hàn Lăng, khi hắn thấy Ti Thải cùng Cốc Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lộ vẻ tò mò: “Mụ mụ, hai a di xinh đẹp này là ai vậy?”
“Lăng, ngươi có bằng hữu?” Lúc này, nữ vương cũng đi đến, hồ nghi nhìn Ti Thải và Cốc Thu.
Hàn Lăng chỉ vào hai người, giới thiệu với nữ vương, “Bệ hạ, hai người bọn họ là tỷ muội kết nghĩa của ta, nàng tên Hiểu Mạn, nàng tên Cốc Thu.”
Nữ vương mỉm cười với Cốc Thu, hỏi: “Các ngươi đến từ Dụ Trác hoàng triều?”
Ti Thải và Cốc Thu kinh ngạc nhìn nữ vương một thân hoa phục, mặt mang mặt nạ.
“Ti Thải, Cốc Thu, đây là nữ vương bệ hạ của Xinh Tươi quốc!”
Ti Thải và Cốc Thu vừa nghe, lập tức khom người hành lễ, “Tham kiến bệ hạ!”
“Đứng lên đi, không cần đa lễ!”
Lúc này, Vi Lạc cũng hưng phấn mà chào hỏi Ti Thải cùng Cốc Thu, “Hai vị a di hảo!”
Ti Thải cùng Cốc Thu, cùng kêu lên nghi vấn, “Lăng, hắn là…”
“Ta gọi là Hàn Lạc, a di có thể gọi Lạc Lạc!” Không đợi Hàn lăng phản ứng, Vi Lạc đã trả lời.
Lạc Lạc, Lạc Lạc… Ti Thải cùng Cốc Thu lại là trăm miệng một lời hô lên, “Lăng, chẳng lẽ hắn là tiểu hoàng tử?”
Hàn Lăng gật đầu, dung nhan mỹ lệ ngưng trọng như cũ.
Nữ vương chú ý tới dị trạng của Hàn Lăng, không khỏi hỏi: “Hàn Lăng, sao vậy, có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải là nên cao hứng sao? Chẳng lẽ có chỗ nào không thoải mái?”
Nhìn nữ vương, Hàn Lăng cân nhắc một chút, nói Ti Thải và Cốc Thu ngồi xuống rồi đưa nữ vương vào tẩm phòng, kể lại mọi chuyện cho nữ vương.
Nữ vương khiếp sợ, mãi một lúc lâu sau mới có thể nói nên lời, “Làm sao Ánh Hà có thể như vậy? Ta từng nghe nói Phong nhi là do nàng một tay đưa đến…”
“Bà bà, ngài cảm giác được Lý Ánh Hà là người như thế nào?” Hàn Lăng cắt đứt nàng, nghiêm túc hỏi.
“Chúng ta là tỷ muội sinh đôi, tình cảm sâu đậm hơn những tỷ muội bình thường một chút. Biết được nàng bị nhà chồng lạnh nhạt, ta lại càng yêu thương nàng hơn, mỗi khi Hoàng thượng có trân phẩm gì tặng ta, ta đều tặng lại cho nàng. Có lẽ nàng cũng rất cảm kích tỷ tỷ là ta đây, nên sau khi ta rời đi, nàng đã nuôi Vi Phong thành người. Phong nhi lên ngôi, cũng nhờ có Trương gia bọn họ phụ trợ nên Dụ Trác hoàng triều mới ngày càng lớn mạnh.”
“Bà bà, nếu như ta nói hung thủ năm đó hạ độc ngài chính là nàng…”
“Làm sao có thể!” Nữ vương khó tin ngắt lời Hàn Lăng.
Hàn Lăng nhìn lom lom vào nữ vương, rốt cục, đem chuyện sau khi bản thân bị Vi Phong nhìn trúng đã bị mẹ con Lý Ánh Hà thương tổn ra sao, bọn họ đã hại chết Vi Giác như thế nào, sau lại đến chuyện bắt cóc Vi Lạc nói ra toàn bộ.
Nhìn nữ vương đang ngây ra như phỗng, Hàn Lăng tiếp tục nói, “Mặc dù ta không có chứng cứ rõ ràng nhưng ta dám khẳng định tất cả đều là do mẹ con họ giở trò quỷ!”
“Hàn Lăng, có lẽ những điều ngươi nói cũng có khả năng, có lẽ Lý Ánh Hà vì Vân phi sẽ làm ra những chuyện đó. Tuy nhiên, ta thật sự không nghĩ đến chuyện nàng hạ độc ta. Dù sao, ta chết đi đối với nàng chỉ có hại mà không có lợi.”
Hàn Lăng gật đầu, “Có lẽ, tất cả nguyên nhân chỉ có nàng mới biết được!”
“Cho tới nay, nàng đều toàn tâm toàn ý đối đãi với Phong nhi, quả thực coi Phong nhi như do chính mình sinh ra! Ta… ta thật sự không thể tin nàng lại như vậy…” Con ngươi đen của nữ vương lộ vẻ phức tạp, bắt đầu lâm vào trầm tư.
Hàn Lăng cũng đầy bụng tư tự, đồng thời còn có oán giận cùng lo lắng.
Bên trong phòng, từ từ yên tĩnh trở lại.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Dụ Trác hoàng cung.
Không gian một mảnh yên tĩnh, Vân phi nghiêng người dựa vào chiếc ghế phượng xa hoa, thản nhiên vừa bôi sơn vừa thổi móng tay.
Lý Ánh Hà ngồi thẳng người, hai mắt chăm chú ngắm chiếc bình hoa bằng gốm giá trị liên thành trên bàn, trên mặt không lộ cảm xúc gì.
Lam phi ngồi bên trái nàng, mặt ẩn chứa tức giận và khó chịu.
“Thế nào, đã rõ ràng chưa?” Lý Ánh Hà không nhanh không chậm nói một câu, con ngươi đen vẫn nhìn thẳng vào bình hoa.
“Muốn vinh hoa phú quý thì phải hợp tác, nghe chúng ta an bài!” Vân phi hừ lạnh, tiếp tục thổi phù phù, ngắm nghía móng tay.
Lam phi trầm mặc một lúc, rốt cục đứng lên, cả giận nói: “Hừ, ta cuối cùng cũng hiểu, tất cả đều là mưu kế của các ngươi! Ta sở dĩ khó sinh, hài tử sở dĩ ngạt thở mà chết, đều là do các ngươi hạ thủ, các ngươi giả hảo tâm tìm một hài tử tới thay thế, mục đích chính là vì hôm nay!”
Hai tay Vân phi run lên một cái, một cục sơn rớt xuống.
Lúc đó, mắt Lý Ánh Hà chợt lóe lên, nhưng nàng vẫn duy trì thanh âm bình tĩnh, “Lam phi, ngươi tối hôm qua ngủ không ngon nên hôm nay hồ ngôn loạn ngữ có phải không?”
“Đừng làm bộ làm tịch nữa!” Lam phi bước lên hai bước, tới trước mặt Lý Ánh Hà, “Ngươi miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Ta sẽ không buông tha các ngươi!”
“Ngươi có ý gì?” Lý Ánh Hà cũng không cần giấu diếm nữa.
“Ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, tân hoàng đế hiện tại là giả, căn bản không phải là long chủng, chỉ là một con cờ, một con rối mà ngươi trăm phương ngàn kế dựng lên!” Lam phi càng nói càng phẫn hận, “Đến lúc đó, ta xem ngươi làm thế nào, còn làm sao mà gián tiếp chưởng khống cả thiên hạ.”
“Ngươi dám?” Vân phi đứng lên, vọt tới bên người Lam phi.
“Sao lại không dám?” Lam phi và nàng nhìn nhau trừng trừng, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Lý Ánh Hà do dự một chút rồi lạnh lùng cười nói: “Hôm nay tất cả nghịch tặc đã bị diệt trừ, cả triều đình từ trên xuống dưới đều là người của Trương gia ta, ta còn e ngại gì chứ? Tuy nhiên, Lam phi ngươi thì sẽ không được như thế đâu, ta thật muốn nhìn xem tràng xét nhà diệt tộc ở Vương gai sẽ kinh thiên động địa như thế nào.”
“Ngươi…” Lam phi hai mắt đỏ lên.
Lý Ánh Hà cũng đứng lên, âm ngoan phun ra một câu nói, “Ngươi muốn chiêu cáo thiên hạ, liệu ngươi có cơ hội đó sao?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu?” Lam phi không cam lòng yếu thế, tựa hồ đã sớm chuẩn bị tốt mọi tình huống, “Ngươi cho rằng Bổn cung là đồ ngu sao? Ta cho ngươi biết, chỉ cần Bổn cung gặp vấn đề gì, việc hoàng tử giả sẽ lan rộng khắp thiên hạ, đến lúc đó để xem Trương gia còn có thể vô tư hay không!”
“Ngươi…” Lần này, đến phiên Lý Ánh Hà nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi tới cùng muốn như thế nào?”
Tới cùng muốn như thế nào? Lam phi không khỏi ngẩn người. Mấy ngày nay, nàng nghĩ đến đủ loại tình huống, đoán được âm mưu độc ác của mẹ con Vân phi năm đó.
Lòng đầy lửa giận và cừu hận, nàng liều lĩnh chạy tới chất vấn các nàng, còn mục đích chất vấn thì chính nàng ta cũng không rõ ràng lắm.
Bắt đầu từ ngày sinh nở là nàng đã rơi vào mưu kế của người khác. Lý Ánh Hà nói rất đúng, bản thân chết đi chỉ làm phiền khổ đến cha mẹ già.
Phụ thân luôn luôn trung thành và tận tâm, nếu như để cho hắn biết bản thân có phần tham dự vào việc lật đổ Dụ Trác hoàng triều, để một tiểu hài tử lai lịch không rõ lên làm hoàng đế thì chắc chắn sẽ bị tức chết…
Lý Ánh Hà tựa hồ biết Lam phi đang suy nghĩ gì, nàng giơ bàn tay trắng nõn khoát lên vai Lam phi, tiếng nói từ nghiêm nghị cũng chuyển thành mềm nhẹ, “Chúng ta đều ngồi chung một thuyền, lẽ ra phải đồng tâm nhất trí. Chuyện đã qua sao không để nó qua đi? Sau này, chỉ cần ngươi thích thì có thể giống như Vân phi, gọi ta một tiếng mẫu thân. Như vậy thì Dụ Trác hoàng triều sẽ có tới hai thái hậu, đó là ngươi và Vân phi, cùng đi cùng đứng, không phân biệt ta ngươi!”
Lam phi không lên tiếng, ánh mắt lãnh đạm quét qua lại hai mẹ con Vân phi vài cái rồi rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng Lam phi biến mất ngoài cửa, Vân phi mới thu hồi tầm mắt, gấp giọng hỏi: “Mẫu thân, vừa rồi sao ngài lại nói như vậy, ta mới không cần cùng đi cùng đứng với nàng!”
Lý Ánh Hà đưa mắt trấn an Vân phi, “Yên tâm, nàng không có cái mệnh đó, hiện tại Kỳ nhi mới đăng cơ, tình thế không nên phiền thêm nữa, đến lúc tất cả ổn định thì sẽ là tử kỳ của nàng!”
Nhìn vẻ âm độc, ngoan tuyệt trên mặt mẫu thân, Vân phi mới an tâm, hỏi sang chuyện khác, “Mẫu thân, Hoàng thượng chắc cũng đã nhận được tin tức rồi, sao hắn còn chưa trở lại? Còn nữa, hắn sẽ như lời mẫu thân nói, chịu khuất phục chúng ta chứ?”
“Yên tâm, đến lúc hắn khuất phục, ngươi phải sinh ra long chủng chân chính, để tên gia hỏa kia nhanh chóng biến mất!”
“Đó là chuyện đương nhiên!”
Trong đại điện an tĩnh vang lên tiếng cười âm hiểm đắc ý của hai mẹ con…
Lam phi vừa trở lại lam chiếu cung, một tiểu bóng dáng màu xanh chạy vội tới trước mặt nàng, “Mẫu phi!”
Nhìn lại khuôn mặt không giống bản thân cũng chẳng giống Vi Phong, trong mắt Lam phi dâng lên một tia yếm ác, đồng thời còn có một chút hả hê…
Năm đó, Hàn Lăng chết làm cho địa vị của Vương gia xuống dốc, địa vị của nàng ở trong cung cũng xuống dốc không phanh. Nhưng nàng không cam lòng, nàng luôn chờ cơ hội, nàng muốn nổi dậy lần nữa.
Thời kỳ giận dỗi của Hoàng thượng và Lãnh Tinh đã cho nàng cơ hội. Không thể ngờ tất cả lại thuận lợi như vậy, không ngờ Hoàng thượng lại thật sự ân sủng nàng. Càng làm nàng mừng rỡ hơn chính là chỉ cần hai tối đó, nàng liền hoài long thai.
Còn tưởng rằng ông trời đã bắt đầu chiếu cố nàng, ai ngờ nàng chỉ là công cụ Hoàng thượng dùng để chọc giận Lãnh Tinh!
Hoài thai mười tháng, Hoàng thượng không hề tới thăm nàng, ngay cả khi sinh nở, cũng là một mình nàng vượt qua.
Có lẽ đây chính là trừng phạt dành cho tên ma quỷ máu lạnh kia. Nếu hắn đối với nàng như với Lãnh Tinh, bồi bên người nàng như thế thì quỷ kế đánh tráo thái tử của hai mẹ con Lý Ánh Hà sẽ không thể thực hiện được, và cục diện “phế thiên tử, lập tân quân” càng không thể xuất hiện.
Nghĩ tới đó, Lam phi không khỏi cười to, “Vi Phong, ngươi thật xứng đáng, tất cả đều do một mình ngươi tạo ra, ngươi thực xứng đáng nhận lấy! Ha ha ha…”
“Mẫu phi!” Nhân ảnh nho nhỏ kia dè dặt kéo ống tay áo Lam phi.
Lam phi phục hồi tinh thần, ngừng cười, phân phó nữ tử đứng bên cạnh, “Bà vú, dẫn tiểu hoàng tử đi đi!”
Trong một gian khách điếm, không khí dị thường ngưng trọng.
【 Dạ 】bẩm báo, “Hoàng thượng, năm ngày trước, Binh Bộ Thượng Thư Trương Văn Trùng chính thức ủng hộ Kỳ hoàng tử đăng cơ, hắn và hữu Thừa tướng Lý Anh Hoa là nhiếp chính vương. Công bộ thượng thư, sử bộ thượng thư, hình bộ thị lang, từng cực lực phản đối cùng việc đó, tối hậu lại bị mất đi thực quyền. Hôm nay cả triều đình từ trên xuống dưới, đều là người của Trương Văn Trùng.”
Vi Phong nghe xong, hung hăng đá vào chân bàn.
“Hoàng thượng, cứ theo tình hình này, chúng ta muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế, tựa hồ rất khó.” 【 Hắc 】 cũng lo lắng.
“Lão Vương gia đâu?” Vi Phong hỏi.
“Sau khi lão Vương gia bị buộc giao ra ngọc tỷ, đã bị giam lỏng rồi.” 【 Cao 】 oán giận trả lời.
Vi Phong dựa người vào ghế, đầy mặt trầm tư.
Ngày hôm đó, sau khi biết được Trương Văn Trùng muốn tạo phản, hắn đã đem theo bốn người trong tổ chức hắc y tử sĩ rời khỏi Xinh Tươi quốc.
Đi ngày đi đêm, rốt cục sau ba ngày cũng về đến kinh thành, không thể ngờ tất cả đã thay đổi. Càng làm cho hắn khiếp sợ cùng đau lòng hơn chính là tất cả cục diện này đều là do âm mưu quỷ kế của Lý Ánh Hà, người mà hắn coi như mẹ ruột.
Kỳ thật, từ sau khi Hàn Lăng biến mất cùng đạo lục quang đó, hắn đã phải người điều tra, kết quả đúng như Hàn Lăng nói, mọi chuyện đều là do Lý Ánh Hà gây ra.
Niệm tình Lý Ánh Hà năm đó đã liều mình nuôi dưỡng hắn, lại niệm tình nàng đã phân phó người Trương gia phụ trợi hắn nhiều năm, nên cho dù biết được chân tướng, hắn cũng không trừng phạt nàng.
Không ngờ hắn nhân từ nhất thời đã tạo cơ hội cho dã tâm của người khác. Hàn Lăng nói không sai, hắn quá mức không quả quyết, quá mức xử trí theo cảm tính! Hắn có lỗi với phụ hoàng, có lỗi với liệt tổ liệt tông Vi gia, có lỗi với dân chúng Dụ Trác hoàng triều.
“Hoàng thượng…” nhìn Vi Phong bi thương hối hận, 【 Dạ 】 lo lắng không thôi.
Lúc này, cửa phòng bị đại lực đẩy ra, 【 Phong 】 cấp tốc đi vào, “Hoàng thượng, đại sự không ổn, Trương Văn Trùng dẫn theo một đoàn quan binh, đang vây quanh khách điếm.”
【 Dạ 】 vừa nghe, lập tức chạy đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống, phía dưới đang rất huyên náo. Hắn lại vội vàng trở lại bên người Vi Phong, “Hoàng thượng, quan binh ít nhất cũng một vạn người, còn có một ít đại nội thị vệ, Trương Văn Trùng lần này tựa hồ muốn…”
Vi Phong đứng lên, “Theo trẫm ra, trẫm muốn chính tay đâm tên cẩu nô tài Trương Văn Trùng.”
“Hoàng thượng, ngàn vạn lần không được!” 【 Dạ 】 vội vàng ngăn cản Vi Phong, “Bọn họ người đông thế mạnh, không biết chỗ tối tới cùng còn ẩn núp bao nhiêu người nữa. Thuộc hạ cho rằng, tạm thời chúng ta nên chạy đi trước.”
“Trốn? Trẫm đường đường là vua của một nước, lại đi sợ một tên cẩu tặc này sao!”
“Hoàng thượng, tình thế hôm nay đã khác, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng.” 【 Dạ 】 vừa nói, nhìn thoáng cái 【 Hắc 】 và 【 Cao 】, “Hai người các ngươi, có trách nhiệm lôi kéo sự chú ý của những quan binh này, ta và 【 Phong 】 sẽ yểm hộ Hoàng thượng rời đi.”
“Hoàng thượng, thỉnh!” Phát hiện Vi Phong vẫn nộ khí đằng đằng, bọn họ nhất tề quỳ xuống cầu khẩn khuyên giải.
Vi Phong còn chưa làm ra quyết định, chỉ nghe “Xoát” – một thanh âm vang lên, hai tên thị vệ từ cửa sổ bay vọt vào.
“Hộ giá Hoàng thượng!” 【 Dạ 】 kịp thời huy kiếm, ngăn trở trường kiếm của hai người vừa tới, những người khác cũng nhao nhao xuất đao, nhanh chóng kết liễu tính mạng hai tên thị vệ.
“Hoàng thượng, việc này không nên chậm trễ, thật sự không thể trì hoãn !” 【 Dạ 】 lại hướng Vi Phong hô một câu.
Vi Phong trầm ngâm chốc lát, phân phó, “Được!”
Tiếp theo, cửa sổ mở to, hai người Hắc, Cao nhảy xuống mặt đất, đánh nhau cùng những quan binh này.
【 Dạ 】 và 【 Phong 】yểm hộ Vi phong, ba người nhanh chóng điều khởi khinh công bay đi, đồng thời, 【 Dạ 】 bắn lên trời một tín hiệu cầu cứu.
Địch nhân dường như đã sớm có bố trí, rất nhanh, một loạt hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện, gắt gao đuổi theo bọn Vi Phong.
Mảnh đất trống ngoài thành lập tức diễn ra một hồi chém giết, Vi Phong cũng vung kiếm, không chút lưu tình đánh vào địch nhân.
Phong, Dạ đều là cao thủ hạng nhất, Vi Phong cũng là võ công cái thế, không đầy một khắc sau, bọn hắc y nhân đó thi nhau ngã xuống. Tuy nhiên, rất nhanh lại có một nhóm khác đuổi tới.
Địch nhân tre già măng mọc, vĩnh viễn cũng giết không xong. Phong, Dạ hai người dần dần cảm thấy đuối sức, ngay cả Vi Phong, chân khí cũng bắt đầu hỗn loạn.
“Hoàng thượng, nếu còn dây dưa như vậy, chúng ta nhất định sẽ mệt chết.” 【 Dạ 】 thừa lúc hơi rảnh tay, liền nói với Vi Phong.
Đáng tiếc, Vi Phong còn không kịp đáp lời, đã thấy hai nhóm người ngựa vòng vây lại đây, lần này, bọn họ đều cầm cung tên.
“Vi Phong, ngươi hãy ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi!” Tiếng kêu vang dội như sấm cùng với tiếng vó ngựa rầm rập dần tới gần.
Lúc nhìn rõ kẻ trên ngựa, Vi Phong giận tím mặt, “Trương Văn Trùng, đồ cẩu tặc!”
“Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi tham luyến nữ sắc, bỏ bê triều chính, căn bản không có tư cánh làm hoàng đế.” Trương Văn Trùng cười lạnh, “Yên tâm đi, ta sẽ tận tâm tận lực phụ trợ con của ngươi, để Dụ Trác hoàng triều phát triển thêm một bước.”
“Trẫm muốn giết tên cẩu nô tài nhà ngươi!” Vi Phong nghiến răng, giơ trường kiếm lên, chuẩn bị bay về phía Trương Văn Trùng.
“Người đâu, bắn tên!” Trương Văn Trùng mặt mũi bình tĩnh, ra lệnh một tiếng.
Tức thì hàng loạt mũi tên ào ào bắn về phía bọn Vi Phong.
“Hoàng thượng, cẩn thận!” hai người vội vàng tới gần Vi Phong, không ngừng huy động trường kiếm gạt tên ra.
Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, ba người Vi Phong cho dù võ công cao cường cũng không thể ngăn cản được thiên quân vạn mã, huống chi là những mũi tên không có mắt này.
“A! !” Nương theo trứ một tiếng kêu thê lương, một mũi tên dài đâm trúng ngực 【 Phong 】 .
“Phong, Phong! !” Vi Phong đỡ hắn, lo lắng kêu lên. Mới vừa rồi, nếu không phải 【 Phong 】xả thân bảo vệ, chỉ sợ mũi tên đó đã đâm trúng hắn.
“Vi Phong, nếu ngươi muốn sống thì mau đầu hàng, theo ta hồi cung, nghe theo an bài của đại tẩu!” Trương Văn Trùng đắc ý dào dạt.
Dạ căm hận nhìn Trương Văn Trùng, rồi lại nhìn sang Vi Phong, “Hoàng thượng, ngàn vạn lần đừng nghe lời tên cẩu tặc này, thuộc hạ sẽ yểm hộ ở đây, ngài mau chạy!”
“Chạy? Ta xem các ngươi là có chạy đằng trời!” Trương Văn Trùng tiếp tục cười lạnh, “Số tên vừa rồi, chẳng qua là số ít, chỉ cần bổn quan ra lệnh một tiếng, sẽ có nhiều hơn gấp vài lần, xem các ngươi có thể trốn đi đâu! Ha ha ha!”
Nhìn Trương Văn Trùng đang ngửa mặt cười to, mày kiếm Vi Phong dựng thẳng, con ngươi đen quét qua bốn phía, đầu óc không ngừng chuyển động, âm thầm đánh giá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT