Bóng tối buông dần, bầu trời bên ngoài càng ngày càng tối mịt, trong điện từng chiếc đèn lồng dầnđần được thắp sáng lên, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi khiến cho căn phòng sáng rõ như ban ngày.

Vẻ mặt hoang mang thất thần, dường như là chưa từng biến mất trên khuôn mặt Vi Phong, đã bốn canh giờ rồi, mà Hàn Lăng vẫn bặt vô âm tín.

Cả một buổi chiều hắn gạt sang một bên tất cả việc quốc sự, tập trung tinh lực tìm kiếm, hắn như lật tung cả cái hoàng cung này lên nhưng mà vẫn không tìm ra được tung tích nàng đâu.

Đồng thời, hắn còn lệnh cho tất cả thành viên trong tổ chức Hắc y tử sỹ tìm kiếm khắp xung quanh hoàng cung nhưng cũng không có chút manh mối nào.

Cái lão yêu bà kia rốt cục thì trốn ở cái góc nào? Bà ta làm thế nào mà che được tai mắt của mọi người, tránh được sự phòng bị nghiêm ngặt như vậy mang Hàn Lăng đi?

Lăng Lăng! Lăng Lăng! Hắn có thể tưởng tượng ra được Hàn Lăng bây giờ chân tay đang bị trói chặt đến mức không thể động đậy, miệng thì bị nhét miếng vải lớn khiên cho không thể kêu gào!

“Hoàng thượng, dùng thiện thôi!” Lục công công chầm chậm tiến lại gần.

“Trẫm không đói!”

“Hoàng......” Lục công công còn muốn khuyên nhủ an ủi, hốt nhiên cảm thấy bên tai vụt qua một luồng gió mạnh, mắt hắn lập tức nhìn thấy một chiếc tiêu nhọn kẹp trên đó là một mảnh giấy cắm ghim vào chiếc bàn vuông phía trước mặt.

Lục công công vẫn còn chưa hết kinh hồn, Vi Phong đã xông tới phía đó, rút chiếc tiêu nhọn ra khỏi bàn, nhanh chóng mở tờ giấy, “Muốn Hàn Lăng bình an vô sự, bắt đầu từ tối mai, cách mỗi ba ngày, mang một nửa bát máu đặt trước hoa đàn của đại viện Hy Vũ cung, nhớ kỹ nhất định phải là máu của ngươi! Nếu không, hậu quả ngươi tự biết rõ!”

Sắc mặt Vi Phong đại biến, lại vội vàng cầm lên nắm tóc đen nhánh mềm mại đưa tới trước mũi ngửi, cả người hắn gần như bị kinh động đến cứng đơ.

Đây là tóc của Hàn Lăng, trên tóc vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa nhài, là mùi dầu gội mà Hàn Lăng thích nhất!

Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía sau lưng nhưng lại không đi tới phía đó, bởi vì hắn biết là lão yêu bà đó chắc chắn sớm đã chạy thoát rồi!

“Hoàng thượng, hoàng thượng.........”

“Lục công công, trẫm có việc cần làm, ngươi phân phó ** nương chăm sóc tốt cho tiểu hoàng tử!” Vi Phong vội vàng phân phó, bàn tay nắm chặt lấy bức thư, nắm tóc và chiếc tiêu nhọn đi thẳng về phía Ngự thư phòng.

Nhìn bóng dáng hắn từ từ rời xa, Lục công công cả mặt u ám buồn phiền.

Theo tiếng kêu âm ư be bé, Hàn Lăng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng bốn bề xung quanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, lúc này tri thức mới tràn về trong đầu nàng.

Hôm qua, ở Quí Hoa cung nàng bị đột kích từ phía sau lưng khiến cho hôn mê, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi, căn mật thất bằng đá không lớn không bé này--- là nơi mà trước đây nàng từng cùng với Liễu Đình Phái nói chuyện và tâm sự không trử chủ đề nào.

Bày bố thiên la địa võng, tất cả các cửa cung đều tăng them viện binh canh phòng nghiêm ngặt, nhưng mà vẫn để cho lão yêu bà này trốn thoát, hóa ra, lão yêu bà này căn bản là không hề xuất cung mà là trốn vào trong mật đạo này!

Bản than thật là ngốc quá, thật sự quá ngốc, lại không nghĩ ra được nơi này, kỳ thật, lần trước Dạ nói là đuổi theo lão yêu bà đến nử đường thì hốt nhiên không thấy bong dáng nữa, đáng lẽ bản than phải nghĩ tới chỗ này chứ! Thật sự là quá sơ xuất mà!

“Hoàng hậu tỷ tỷ, người tỉnh rồi?” Một âm thanh dịu dàng thỏ thẻ như oanh vàng cất lên, phá vỡ sự trầm tư suy nghĩ của Hàn Lăng.

Hàn Lăng nhìn thấy Tường Vi, liền gật đầu mỉm cười. Hôm qua, nhìn thấy Tường Vi bình an vô sự xuất hiện ở đây, nàng cảm thấy rất vui mừng và có chút được an ủi.

“A, hoàng hậu tỷ tỷ, tóc của người......”

Hàn Lăng mới nghe, hướng theo ánh mắt của nàng ta nhìn về bên phải, chỉ nhìn thấy một lọn tóc dài bên phía đó bị cắt mất một nửa, trong đầu nàng đột nhiên kinh hãi! Hóa ra lão yêu bà đó muốn nàng tự tay viết thư cho Vi Phong, nhưng mà nàng thà chết cũng không chịu, cuối cùng bị lão yêu bà đó đánh ngất. Không ngờ tới vẫn để cho bà ta đạt được mục đích.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, người chắc là đã rất đói rồi, mau, ăn tạm củ khoai này cho đỡ đói.” Tường Vi lệt xệt bước từ từ, chiếc xích trên chân cọ vào nhau vang lên những tiếng leng keng leng keng.

Hóa ra, Tường Vi sau khi bị bắt tới đây, Giác Viễn đã xích cả hai tay hai chân nàng ta lại, rồi nhốt nàng ta ở trong căn mật thất bằng đá này để phụ trách khoản cơm nước cho Giác Viễn.

Nhìn Tường Vi hay tay bóc vỏ củ khoai rất khó khăn, lại còn tiếng leng keng không ngừng phát ra từ chỗ cổ tay nàng ta, ngàn vạn lần cảm động, nước mắt ầng ậng tràn lên trong khoang mắt nàng.

Sau khi đút cho Hàn Lăng ăn hết củ khoai lang, lại cho nàng uống thêm chút nước, Tường Vi mới ngồi xuống, lưng dựa vào tường, nghiêng mắt nhìn Hàn Lăng, giọng nói mang theo tia xin lỗi nói, “Xin lỗi, nếu như không phải là do ta, hoàng thường sẽ không bị phát bệnh, sư phụ cũng không có cơ hội để tiến cung mưu hại hoàng thượng, mà người lại càng không cần phải ở đây chịu tội như thế này.”

“Tường Vi, đừng khóc, đừng như vậy, không phải là lỗi của ngươi!” Nhìn thấy Tường Vi nước mắt tuôn rơi không ngừng, một luồng cảm xúc thương xót bỗng nhiên nổi lên trong lòng Hàn Lăng, muốn đưa tay lên để giúp nàng lau nước mắt thì mới phát hiện ra bản thân không thể động đậy được.

“Ta làm ra những việc thương thiên hại lý (việc xấu xa, trái với đạo lý làm người), tội ác tày trời chết cũng không chuộc hết tội; Người và hoàng thượng thiện lương, rộng ượng không những không tính toán những việc xấu ta đã làm trước đây, mà còn dùng đức báo oán, kết quả lại là.........” Tường Vi nói đoạn, quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn lên chiếc cửa sổ mở lên trên đầu tiếp tục rơi lệ.

Nội tâm Hàn Lăng dạt dào cảm giác ăn năn, do dụ mãi một lúc sau, mới ngập ngừng nói, “Tường Vi, kỳ thật.......kỳ thật chúng ta không được vĩ đại và vô tư như ngươi vẫn nghĩ đâu!”

Hàn Lăng hơi dừng lại một chút, rồi lại tư lự thêm một hồi nữa, cuối cùng mới lấy hết dũng khí nói hết sự tình và kế hoạch mà mình cùng với Vi Phong bày ra cho Tường Vi nghe.

Tường Vi nghe xong, yên lặng ngẩn ra một hồi lâu thật lâu, đôi mắt đen lay láy dán chặt vào một nơi nào đó.

Hàn Lăng thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập sự ăn năn, nàng rất muốn biết tâm tình và suy nghĩ của Tường Vi lúc này, rất muốn có nghiên cứu ra được điều gì đó từ nét biểu cảm và ánh mắt của Tường Vi lúc này, nhưng mà nàng lại không thể làm được gì.

Trong mật thất lúc này bỗng nhiên trở nên yên lặng đến đáng sợ, một lúc lâu sau đó, một tràng tiếng cười vang lên, phát ra từ phía Tường Vi. Nàng ta, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói một câu, “Là đáng đời ta!”

“Tường Vi........”

“Hoàng hậu nương nương, người không cần phải cảm thấy ăn năn, dù gì, là ta có lỗi trước, là ta quá tham lam, là ta mặt dày không biết xấu hổ, là do ta tự tạo nghiệt chướng, căn bản là không xứng để có được tình yêu của hoàng thượng!”

“Tường Vi.......”

Đôi môi anh đào của Tường Vi hơi run rẩy như muốn nói thêm gì nữa, nhưng sau cùng nín lại, rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn xuống.

“Tường Vi, kỳ thật, cái người mà thay hoàng thượng hoan ái với ngươi, hắn là thật lòng yêu ngươi đó!”

Tường Vi không nói, toàn thân dường như là run lên mấy lần.

“Nam nhân vì sex mà yêu, có lẽ đây chính là một loại điển hình!” Hàn Lăng tiếp tục lầm bầm một mình, “Ngày mà ngươi bị Giác Viễn bắt đi, có hai người hắc y nhân xuất hiện cứu ngươi, một trong hai người đó chính là hắn!”

Lẽ nào lại chính là người đó?! Trái tim Tường Vi như đang rung động. Lúc đó, nàng cảm nhận được một luồng ánh mắt nóng bỏng mạnh mẽ chiếu thẳng vào phía mình, nàng lúc đó mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt đen buồn sáng lấp lánh phảng phất mang theo một thứ tình cảm khó tả, nàng còn cho rằng là do bản thân bị sư phụ tát tai quá mạnh khiến cho sản sinh ra ảo giác, không ngờ tới........

“Ngươi bị Giác Viễn bắt đi, hắn cứ luôn lo lắng cho ngươi không thôi!” Hàn Lặng lại thêm vào một câu.

Phát hiện Tường Vi vẫn không nói gì, cho nên nàng cũng yên lặng không nói nữa, những gì nên nói đều đã nói, nàng tin rằng, Tường Vi cuối cùng nhất định cũng sẽ hiểu được.

Theo những tia nắng cuối cùng tắt ngấm phía đường chân trời, bóng đêm từng thước từng thước dần dần lấn tới, từng chút một nuốt gọn lấy cả cái hoàng cung rộng lớn, trong không gian truyền tới tiếng kêu của những cơn gió và động vật hoạt động về đêm càng tăng thêm vài phần khủng khiếp và âm u cho cái không gian tối tăm, quỉ dị của đêm nay.

Nơi nằm tuốt về phía nam của hoàng cung – Hy Vũ cung, không gian một màu cô tịch, hai chiếc đèn lồng treo tít trên cao của cửa lớn không ngừng lay động nghiêng ngả, phát tán ra một luồng ánh sang mờ ảo thỉnh thoảng lại chiếu ánh sáng về phía vườn hoa nằm ở phía trước bên trái, máu tươi trong chiếc bát ngọc đỏ thắm càng thu hút ánh mắt hơn nũa.

Thời gian càng khuya, đêm tối lại càng yên tĩnh, bầu không khí xung quanh cùng theo đó trở nên căng thẳng, chiếc đèn lồng theo gió thổi lay động càng mạnh.

Hốt nhiên, một chiếc bóng đen từ trên trời cao từ từ hạ xuống, nhanh như gió hướng về phía vườn hoa trước đi tới, nhìn thấy dung dịch đỏ tươi đựng trong chiếc bát ngọc, trong mắt lập tức phát ra tia thèm khát và tham lam.

Hắc y nhân bàn tay vừa mới chạm tới chiếc bát ngọc, chỉ nghe thấy xoẹt xoẹt mấy tiếng, gần mười cái bóng đen từ trong bóng tối vọt ra, xông thẳng tới chỗ bà ta.

Đột ngột, đao quang kiếm ảnh (ánh sáng phản chiếu từ thanh đao lấp lánh bóng kiếm vung lên), một màn tàn sát.

Vi Phong một thân cải trang,lúc này đang yên lặng đứng nép mình ở sau một gốc cây lớn quan sát. Lão yêu bà này quả nhiên võ công bình thường, nhưng nội lực kinh người, bà ta một lần ‘hây ya’ một tiếng liền đã có người nằm ra đất.

Nhìn thấy đã tới lúc rồi, cho nên Vi Phong vận chân khí từ phía sau gốc cây phi ra, tham gia tàn sát.

Chúng nhân nhìn thấy Vi Phong, không hề có biểu hiện bất thường nào, như vậy quá rõ là bọn họ đã có kế hoạch từ trước; Ngược lại với Giác Viễn, trong mắt nổi lên nét kinh ngạc choáng váng, nhưng mà thời gian không cho phép bà ta ngạc nhiên, bởi vì Vi Phong đã dồn sức đánh tới.

Giác Viễn bị trúng chiêu lùi lại vài bước, trong lòng thầm hiểu không thể xem thường nên cũng vung chưởng phản kích lại Vi Phong.

Vi Phong thân thủ nhanh nhẹn tránh được đồng thời xuất ra hai chưởng vào bà ta.

Đại khái bà ta biết được bản thân chính là ký sinh trùng của Vi Phong, nên nếu Vi Phong xảy ra việc ngoài ý muốn gì, bản thân bà ta cũng khỏi cần sống nữa, do đó Giác Viễn một lần hạ thủ dều không dám ra tay quá mạnh mà đều chỉ là ép lực chống trả lại.

Vi Phong thì đối với bà ta không hề có chút khách khí, mỗi một chiêu tung ra đều chí mạng, dần dần, Giác Viễn từ từ bị đánh bại.

Phát giác thấy tình thế bất lợi, Giác Viễn hét lớn ‘hây ya’, tập trung sức lực tung ra đòn cuối cùng.

Đột ngột, cả mặt đất bồng nhiên hơi rung động, chúng nhân cả người nghiêng ngả mấy cái, Vi phong cũng không ngoại lệ.

Giác Viễn lợi dụng thời cơ bê cái bát ngọc đặt bên chỗ bồn hoa, nảy vọt lên không trung lưu lại một câu bèn nhanh chóng biến mất trong bầu không gian tối tăm: “Hoàng đế thối, lại dám bày trận bắt ta? Ta cảnh cáo mi lần nữa, nếu như còn tiếp tục giở trò, đừng trách ta sẽ khiến cho con tiện nhân Hàn Lăng đứt ruột vỡ bụng!” (Kinh quá!)

Biết rõ trận này không có được kết quả gì, Hắc vẫn dẫn theo một toán quân đuổi theo.

Dạ thì lại đi tới cạnh Vi Phong, “Hoàng thượng, người không sao chứ?”

Vi Phong lắc lắc đầu, đôi mắt lấp lánh như vì sao đêm nhìn dán chặt vào hướng mà Giác Viễn biến mất, tuấn nhan lộ ra nét nặng nề, lo lắng thậm trí là khủng hoảng mà trước nay chưa từng có.

Vội vàng kết thúc buổi thiết triều sớm, Vi Phong không có chút tinh thần nào quay trở về Ngữ Trác cung. Mới vừa bước vào cửa liền đã nhìn thấy Liễu công công hốt hoảng trình lên một chiếc tiêu nhọn và một mảnh giấy.

Nhin thấy đầu chiếc tiêu phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Vi Phong bất giác run lên mấy cái, nhanh chóng mở mảnh giấy ra, lại là một nắm tóc đen nhánh, trên giấy viết: “Hoàng đế thối, muốn Hàn Lăng sống sót thì ngoan ngoãn hiến cho ta máu thuần dương, nếu còn dám giống như hôm qua thì lần sau cái mà ngươi nhìn thấy không phải là một nắm tóc đen nữa, mà là một ngón tay, hai ngón tay….một cánh tay, thậm trí là…..hừ!”

“Hoàng thượng, người không sao chứ?”

Vi Phong muốn nói không sao, nhưng hai tay lại bất lực run lập cập, mảnh giấy mỏng trong tay cũng theo đó run lên không ngừng.

Hắn thua rồi, triệt để thua rồi, từ lúc mà Hàn Lăng bị bắt đi chính là ông trời đã định cho hắn thua rồi! Từ trước tới nay hắn có thông minh cỡ nào, võ công có cao cỡ nào, quyền lực không ai bằng nhưng mà vẫn cần phải thỏa hiệp, bởi vì hắn không thể đánh cược, không thể mạo hiểm, không thể mất đi Hàn Lăng.............

Nửa tháng đã qua, Vi phong theo như yêu cầu của Giác Viễn, mỗi cách hai ngày hiến một nửa bát máu. Mới đầu hắn nghĩ đủ cách đuổi theo, theo dõi Giác Viễn nhưng sau vài lần thất bại, hắn bèn đã bỏ cuộc.

Sự tham lam của Giác Viễn càng ngày càng lớn, bà ta dường như nhiễm căn bệnh thèm máu cho nên lại đề ra yêu cầu tăng lượng cung cấp máu.

Do mất máu quá nhiều nên tình trạng sức khở của Vi Phong ngày càng trở nên tồi tệ, cho dù là đám thái ý có nghĩ ra đủ mọi cách giũp hắn bồi bổ cũng không thể làm gì hơn.

“Phụ Hoàng...........” Vi Lạc lần đầu tiên bước vào căn Ngự Thư phòng canh phòng nghiêm ngặt.

Vi Phong đặt xuống tấu Chương trong tay, muốn ôm lấy hắn nhưng mà phát hiện ra hai tay của mình đã không còn chút sức lực! Hắn........lại đến cả đứa trẻ bốn tuổi cũng không thể bế lên được!

Vi Lạc tự mình bê một chiếc ghế tới gần hắn, cùng ngồi ngang hàng với hắn, chăm chú nhìn sắc mặt trắng bệnh không có sắc máu của Vi Phong, giọng nói như muốn khóc, “Phụ hoàng, người nhất định phải cố gắng chịu đựng đợi cho tới khi mama trở về.”

Đợi nàng trở về! Bản thân không thể nhìn thấy nàng sao? Kỳ thật, kết cục đã sớm được định sẵn, nàng và bản thân có lẽ cuối cùng đều sẽ phải chết. Chỉ là, trong nội tâm hắn vẫn cố ôm lấy một tia hy vọng mỏng manh, chỉ cần một ngày không nhận được tin xấu nào từ nàng, thì hắn cũng sẽ tiếp tục hy vọng, hy vọng mọi người rồi sẽ có cơ hội để gặp lại nhau.

“Lạc Lạc, nếu như phụ hoàng và mama đều không còn nuẵ, con cần phải kiên cường, thay phụ hoàng quản lý thật tốt con dân của hoàng triều, biết không?” Hóa ra, Vi Phong sớm đã nói cho Lạc Lạc việc Hàn Lăng bị bắt cóc rồi, mặc dù hắn mới có bốn tuổi, nhưng mà Vi Phong cho rằng cần phải nói cho hắn biết, dù gì, hắn cũng không phải là đửa trẻ bình thường, hắn chính là người kế thừa ngôi vị hoàng đế.

“Phụ hoàng, xin đừng nói những lời này, người cần phải trấn tĩnh lại!” Vi Lạc hiều được hàm ý bên trong câu nói của hắn, sớm đã đau lòng đến rơi nước mắt rồi.

Trấn tĩnh? Không có Hàn Lăng ở bên cạnh, hắn có lẽ không thể tiếp tục trẫn tĩnh được nữa, nói hắn là một kẻ bạc nhươc cũng được, dù gì thì không có Hàn Lăng sinh mệnh của hắn cũng chỉ yếu đuối như một cọng cỏ khô, không có chút sinh khí, hoàn toàn mất đi ý chí sống còn.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương cầu kiến! Ti Thải cầu kiến!” Lục công công đột nhiên đẩy cửa bước vào.

“Chuẩn kiến!”

“Phong nhi........” Lý Ánh Cúc vừa bước chân qua cửa nước mắt đã lập tức trào ra. Mỗi lần nhìn thấy Vi Phong dáng vẻ tiều tụy suy nhược , bà liền không khỏi đau lòng rơi lệ.

Ti Thải cũng ầng ậng nước mắt, đau lòng chăm chú nhìn Vi Phong.

“Mẫu hậu, người tới rồi!” Vi Phong cười với bà một nụ cười yếu ớt.

“Phong nhi, nghe lời mẫu hậu, đừng thỏa hiệp nữa nếu tiếp tục như vậy, người con nhất định sẽ sụp đổ.............”

Ti Thải mới nghe, nhất thời nóng vội, chặn lại câu nói của Lý Ánh Cúc, “Thái hậu nương nương, người nói là ý gì? Chẳng lẽ ngườn muốn bảo hoàng thượng từ bỏ hoàng hậu nương nương sao?”

Lý Ánh Cúc ngẩn người ra, sau đó khẳng định nói: “Không sai! Hoàng thượng thân thể vàng ngọc gánh vác trách nhiệm nặng nề, người không những phải có trách nhiệm với cả thiên hạ, mà còn phải có trách nhiệm với cả tổ tiên Vi gia, cứ như vậy hy sinh có đáng không? Tổ tiên Vi gia có nhắm mắt yên lhòng không?”

Vi Phong muốn nói gì đó, trong cổ họng như bị cái gì đó nghẹn lại, ho sù sụ.

“Ta có hỏi thái y rồi, nếu như bây giờ bắt đầu ngừng việc mất máu, bọn họ còn có thể giúp cho con hòi phục được, nếu không cứ tiếp tục như vậy, khoảng chừng nửa tháng sau cho dù có là thần tiên hạ phàm thì cũng chỉ có thể đợi chết mà thôi!” Lý Ánh Cúc khóc than.

“Mẫu hậu---“ Kỳ thật, đối với sức khỏe của bản thân, Vi Phong vô cùng hiểu rõ, cũng đã nghe thái y bẩm báo qua.

“Phong nhi, đừng cố chấp nữa, mẫu hậu hiểu được tình yêu của con đối với A Lăng, nhưng mà, có lúc phải biết cách từ bỏ. Ngoan, nghe lời mẫu hậu, yên tâm để cho thái y giú con trị liệu, có sự giúp đỡ của Hắc y tử sỹ, Giác Viễn cũng không thể làm gì được con. Còn về A Lăng, thôi đành vạy, phụng theo thiên mệng đi!”

Nghe tới đây, Ti Thải không thể tiếp tục nhịn được nữa, “Phụng theo thiên mệnh? Vậy không phải chính là để cho hoàng hạu chết sao? Thái hậu nương nương, người làm sao lại ích kỷ như vậy? Sao lại đối sử với hoàng hậu như vậy?”

“Nếu như phải chọn một trong hai, ta chỉ có thể bỏ đi nó!” Lý Ánh Cúc khuôn mặt trắn nõn đẹp đẽ, lộ ra vẻ lạnh lùng và kiên định.

“Người........” Ti Thải giận dữ trừng mắt nhìn, tiếp sau quay sang nhìn Vi Phong, “Hoàng thượng, xin người ngàn vạn lần đừng quyết định sai lầm, thái y không phải nói còn một tháng nữa hay sao? Xin người nhất định phải kiên trì, nói không chừng sẽ còn cơ hội để thay đổi.......”

“Thay đổi? Đều đã tới bước này rồi, còn gì có thay đổi được nữa?” Lý Ánh Cúc lập tức ngăn nàng ta lại, “Ngươi chỉ là một nô tài với chức Ti Thải bé nhỏ, có tư cách gì tới đây nói nhảm? Ra ngoài!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play