Lại là gian phòng lớn đợc dát bằng vàng, người đàn ông trung niên quí bên cạnh chiếc quan tài thủy tinh vẫn một gương mặt với ánh mắt chất chứa ai thiết hối hận, nhưng mà, trong mái tóc đen dày ẩn hiện vài sợi tóc bạc.
“Phụ hoàng, dùng bữa thôi!” vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi bên cạnh hắn rất lâu, vươn những ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên vao hắn.
Phát hiện người đàn ông trung niên không hề có phản ứng gì, vị hoàng đế trẻ tuổi lại gọi mấy lần nữa, sau cùng, cũng quì xuống, “Phụ hoàng, mẫu hậu trên trời có linh nhìn thấy người đau thương như vậy, nhất định sẽ rất buồn.”
“Có thể sao?” Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng cất lời, giọng nói vô cùng nghẹn ngào và đau khổ.
“Đương nhiên, mẫu hậu yêu người như vậy!”
Người đàn ôn trung niên nghe vậy, liền cười, một nụ cười bi ai lạnh lùng, “Yêu? Không, đó không phải là yêu, nàng chỉ là bị mê tâm chú khống chế mà thôi.”
“Mê tâm chú? Đó là cái gì?” Tuấn nhan của vị hoàng đế trẻ tuổi trần lên vẻ nghi hoặc.
“Bbát cứ người phụ nào phát sinh quan hệ với phụ hoàng, cho dù chỉ có một lần, đều sẽ yêu phụ hoàng một cách hết thuốc chữa, vì phụ hoàng mà hy sinh tất cả!” Người đàn ông trung niên nói đọan, ánh mắt dần dần trở nên hoang mang, dường như đang hồi tưởng lại một chuyện gì đó.
Vị hoàng đế trẻ tuổi kinh ngạc , “Mẫu hậu........cùng là như vậy?”
“Ừm!” người đàn ông trung niên quay mặt lại, chăm chú ngắm nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi, “Vu nhi, con phải nhớ kỹ, trân trọng người đang ở trước mắt con, đối diện với trái tim của mình, hiểu rõ được bản thân mình muốn gì, đừng bao giờ giống như phụ hoàng vậy, mất đi rồi mới hối hận.”
Người đàn ông trung niên đã lại quay mặt lại, ánh mắt rơi xuống người con gái đang nằm trong chiếc quan tài thủy tinh, ánh mắt thâm tình (tình cảm sâu sắc), “Phụ hoàng phải đi tìm mẫu hậu con, sám hối với nàng, đền tội với nàng, nói với nàng, kỳ thật phụ hoàng cũng rất yêu nàng, yêu nàng nhất, chỉ yêu mỗi một mình nàng........”
“Phụ hoàng, phụ hoàng...........”
.............
Hắn sắp chết rồi, Thác Bạt Phong sắp chết rồi! Nhìn mãi nhìn mãi, Hàn Lăng cảm thấy một luông cảm giác đau đớn xuyên qua tim, nàng không suy nghĩ gì, chuẩn bị chạy tới chỗ hắn, nhunưg lại kinh ngạc nhận ra đôi chân phảng phất như bị đóng đinh trên sàn vậy, không thể động đậy một bước nào, mà còn, còn có một luống lực luợng tàn nhẫn tóm chặt lấy nàng.
“Buông ta ra, buôn ta ra!” Nàng ý thức được đôi tay đang huơ huơ, lúc nàng mở mắt ra, lại nhìn thấy Vi Phong xuất hiện trước mắt.
“Lăng Lăng, sao vây? Mơ ác mộng rồi sao?” Vi Phong ôm chặt nàng, “Ngoan, có trẫm đây, đừng sợ!”
Do sức ôm quá chặt của Vi Phong, kheíen nàng cảm thấy cánh tay mình có chút tê đi, cho nên nhẹ nhàng giãy ra.
Vi Phong hơi hơi thả tay, vô cùng thương xót giúp nàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Hàn Lăng nằm trong lòng của hắn, cảm nhận sư ấm áp trên cơ thể hắn truyền lại, từng ngụm từng ngụm lớn hô hấp.
Vi Phong không nói thêm gì nữa, ngón tay ở phía sau lưng nàng dịu dàng vỗ về, cho nàng sự an ủi.
“Phong, người biết không, ta mơ thấy người đó!” Cuối cùng, Hàn Lăng nói ra, giọng nói vẫn có chút run run.
“Ừm?”
“Cụ thể mà nói, là mơ thấy người ở tiền kiếp.” Hàn Lăng từ từ ngẩng đầu, “Gần đây, ta thường mơ thấy những việc của kiếp trước, mơ thấy người ở trong một căn phòng lớn sáng lạn, ngồi ôm lấy một chiếc quan tài bằng thủy tinh tinh xảo đẹp đẽ, người bên trong quan tài là........”
“Người bên trong quan tài là Lăng Nhi!” Vi Phong nói thay cho nàng, ánh mắt đột nhiên lấp lánh, tất cả mọi thứ ở kiếp trước bỗng nhiên tràn về trong đầu của hắn, “Sau khi Lăng nhi đoạn khí, Thác Bạt Phong như là phát điên lên vậy, ở ôm giữ lấy thi thể của nàng cả một đêm, đến ngày thứ hai thì lệnh cho người tim hương liệu chống thối rữa, còn gọi Dương thành Trí phủ trong hai ngày làm ra chiếc quan tài thủy tinh, để cho hắn có thể mang Lăng Nhi hồi cung.”
“Sau đó, hắn không tiếc dùng một đám người rất đông, dùng loại thủy tinh tự nhiên chất lượng tốt nhất, tính trong suốt nhất, để làm ra chiếc quan tài bằng thủy tinh này, đặt Lăng Nhi vào phía bên trong đó.” Hàn Lăng đau lòng nhìn hắn, phảng phất như đang nhìn Thác Bạt Phong.
“Mỗi ngày sau khi bận xong việc quốc sự, hắn đều đi tới căn phòng lớn này, đối mắt với quan tài thủy tinh rì rầm nói chuyện, bi thương than khóc, có lúc còn lưu lại cả đêm ở đó. Kế hoạch thu phục Phi quốc gác lại ở đó, kế hoặch thu phục Sở ưuốc cũng tạm thời dừng lại, dã tâm và trí khí thống nhất thiên hạ ngày đó cũng biến mất không còn tung tích, nêu như không phải là Thái Quốc sư khổ sở cầu cứu và giúp đỡ, hoàng triều của Thác Bạt Phong sớm đã đổi chủ.”
Ngón tay Hàn Lăng trắng nõn mềm mại chầm chầm đưa lên trên mặt hắn, “Kiếp trước, ta vì chàng mà cháy hết mình, vì chàng mà điên cuồng, vì chàng mà hy sinh; Nhưng mà, chàng lại làm cho ta toàn thân thương tổn, loại cảm giác đau đớn bóp nát tâm can đó, ta vĩnh viễn cũng không dám quên đi, cứ luôn tồn tại tận sâu trong tiềm thức, khiến cho kiếp này, ta không còn dám tiếp tục hy sinh tình yêu cho chàng, hoặc là nói, cho dù có yêu, cũng không dám đối diện với tình yêu đó.”
“Xin lỗi, xin lõi!” Vi Phong nắm chặt lấy tay Hàn lăng, đặt lên bên cạnh môi mình không ngừng hôn lên đó.
“Không ngờ tới, tất cả đều là do tác dụng của mê tâm chú, có lẽ, Lăng Nhi chưa từng thật lòng yêu Thác Bạt Phong!” Hàn Lăng u buồn thở dài một hơi.
Vi Phong mới nghe, lại như bị điện giật trúng ngẩn ra. Kiếp trước, sau khi Triệu Lăng Nhi chết đi, Thác Bạt Phong đau khổ gần hai mươi năm; Kiếp này, bản thân cũng lún sâu vào thư tình yêu lúc được lúc mất, chịu tận (hết tẩt cả) những dày vò. Nghĩ mãi nghĩ mãi, khóe môi Vi Phong không khỏi xuất hiện một nụ cười tự chế giễu.
“Phong, chàng sao vậy?” Nhìn thấy hắn, Hàn Lăng kỳ lạ hỏi.
“Không ngờ được, trẫm mới chính là người thực sự bị thua, không kể là kiếp này hay là kiếp trước.”
Hàn lăng hơi ngẩn ra, rất nhanh lĩnh ngộ ra được.
“Nhưng mà, trẫm sẽ không đeo bám nữa, sẽ không tiếp tục đeo bám nữa, dù sao, nàng cũng đã quay trở lại bên trẫm!” Nét biểu cảm rầu rĩ của Vi Phong cực nhanh biến mất, sắc mặt dần dần chuyển sang bình ổn, cấp thiết (nhanh chóng) nhìn sang Hàn Lăng, “Lăng Lăng, nàng bây giờ là thật lòng yêu trẫm, sẽ không bao giờ rời xa trẫm nữa, đúng không? Tương lai, đợi đến khi chúng ta mái tóc đã bạc, nàng sẽ ở bên cạnh trẫm, cùng trẫm ngắm mặt trời mọc rồi lặn, có phải không?”
Hàn Lăng không đáp lại, trước mắt đã nổi n lên từng hình ảnh từng cảnh tượng đẹp đẽ, hắn và bản thân, cùng nhau nắm tay cùng nhau bầu bạn, du ngoạn khắp thiên hạ.
Vi Phong nhẹ nhàng đẩy lên chiếc cằm của nàng, cúi đầu hôn chặt lấy đôi môi hồng của nàng.
Hàn lăng ngẩn ngơ, rồi tiếp đó mở miệng.
Hai đầu lưỡi quấn quýt, cùng nhau hòa quện, tận tình hấp thụ sự ngọt ngào như sương mai của nhau.
Hàn Lăng lần đầu tiên cảm thấy nụ hôn lại kịch liệt và dịu kỳ như vậy, Vi Phong lại càng nhiẹt thiết phi phàm, bắt đầu mò mẫm tìm tòi trên khắp người nàng.
Từng chiếc từng chiếc quần áo, bị khéo léo nhẹ nhàng vứt xuống cuối giường, đợi đến lúc Hàn Lăng hơi thanh tỉnh lại một chút, phát hiện bẩn thân đã không còn manh áo, mà hắn thì thân đã để trần.
Tấm thận cao to hoàn mĩ cận kề, cơ bắp rõ ràng, rắn chắc mạnh mẽ, giống như một bức tượng điêu khắc của một người thợ mộc với bàn tay thần kỳ, dưới ánh sáng màu vàng khiến người ta ngây ngất, phát tán ra một vẻ quyến rũ và vẻ đẹp cương dương không thể nói nên lời. Mà dục vọng được ẩn dấu trong khu rừng rậm thần bí, sớm đã hùng hồn dựng lên.
Hàn lăng hơi giật mình, sau đó xấu hổ cúi đầu, hai gò má bị ánh sáng của ngọn nến chiếu xuống hơi có chút xanh xao, hốt nhiên lộ ra một màu ửng hồng.
Đôi mắt đen của Vi Phong hội tụ lại trên người nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, chầm chậm sáp lại gần nàng, bắt đầu phát huy những kỹ sảo công kích lên người nàng, cho tới khi trong tiếng rên rỉ hiện lên vẻ sung sướng từ sâu thẳm trong lòng.
Cảm giác được cái cứng rắn như thiêu như đốt chống lên chỗ mềm mại của mình, trong đầu Hàn Lăng bỗng chốc sẹt qua một khuôn mặt xuất trần thóat tục, dung nhan tuyệt mỹ mang theo đầy ắp những suy tính, cho nên nàng nhanh chóng đẩy mạnh hắn ra.
“Lăng Lăng?” Hắn thấp giọng thì thầm.
“Phong, người không phải đã nói, không thể mất đi hoàng nhi, càng không thể mất đi ta sao?” Cực lực chịu đựng sự ngứa ngáy và run rẩy của thân thể, Hàn Lăng lý trí nói.
“Trẫm đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, chỉ cần cẩn thân dịu dàng một chút, sẽ không sao cả, trẫm đã thoát ra từ trong ám ảnh rồi.” Không vì lời nói của nàng mà có một chút suy nghĩ lùi lại, chỉ vì cái sự thiếu khát khó chịu của cơn cảm xúc dã dần dần cuốn đi mất lý trí của hắn, hắn của giờ phút này đây, đã không thể khống chế được ý niệm của bản thân.
“Không được, Phong, thật sự không được!” Hàn Lăng tiếp tục kháng cự, nàng biết rõ được, có lần thứ nhất, nhất định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, nếu nhủ hôm này cùng hắn làm rồi, gian kế của Tường Vi sẽ rất dễ dàng đạt được.
“Ngoan, đừng sợ, tất cả giao lại cho trẫm.” Vi Phong xấu xa, lại ở chỗ mẫn cảm nhất của nàng đột kích thêm một bước.
Sự sắn sàng đợi phát của hắn, khiến cho Hàn Lăng trong lòng lo lắng như lửa đốt, một bên nhẫn chịu luồng cảm xúc kích thích, một bên âm thầm đau khổ suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một chủ đề có thể ngăn chẳn hắn, “Phong, chàng không phải là rất hiếu kỳ lai lịch của ta sao? Ta bây giờ nói với chàng, không sai, ta không phải là người của thời đại này của chàng, nơi mà ta lớn lên, so với nơi này muộn hơn rất nhiều năm, ít nhất là một ngàn năm,. Chỗ của chúng ta gọi là Thế kỷ 21.”
“Thế kỷ 21?” Vi Phong đôi mày hơi chau lại, nhưng dục vọng vẫn không thể tiêu tan.
Hàn Lăng dùng lực gật gật đầu, “Đúng rồi, đại phu ở nới của chúng ta nói là, người mang thai tốt nhất đừng tiến hành truyện phòng the, nếu không sẽ dễ bị sinh non.”
“Lúc nàng mang thai Lạc Lạc, trẫm cũng sủng ái nàng vô số lần!” Hiển nhiên, Vi Phong không tin, “Thái y cũng nói rồi, chỉ cần cản thận thì sẽ không vấn đề gì. Y thuật của bọn họ cao nhất ở hoàng triều đó.”
“Không, y thuật ở chỗ của chúng ta mới thật sự phát đạt, còn nhớ năm đó ta có nhắc với chàng chuyện mổ bụng sinh con không? Thời đại của chúng , sau khi bụng bị mổ ra vẫn có thể khâu lại, hơn nữa còn không hề bị nguy hiểm đến tính mạng.”
Vi Phong hơi có chút ngừng lại.
“Phong, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta, nếu như bảo bảo có bị bất kỳ sự việc ngoài ý muốn nào, ta cũng không muốn sống nữa!” Hàn Lăng nhân cơ hội thêm mắm thêm muối, giả vờ làm ra bộ mặt buồn khổ.
Nìn thấy nàng như vậy, Vi Phong tạm thời thanh tỉnh không ít, thương xót ôm chặt lấy nàng, “Được rồi, đừng khóc, đừng khóc!”
Cảm nhận được dục hỏa trong người hắn vẫn chưa thoái giảm, Đôi mắt sáng của Hàn Lăng đảo một cái, cố ý nói :”Hay là để cho Lục công công gọi người vào thị tẩm cho người!”
“Không cần!” Quả nhiên, Vi Phong lập tức từ chối, “Trầm từng lập lời thề, sau này chỉ yêu một mình nàng.”
Một câu nói ngắn ngủi, nhưng lại khến cho Hàn Lăng cảm thấy hạnh phúc và cảm động không thể nào so sánh được.
Đột nhiên Vi Phong bật dậy, xuống giường, phi ngay đến bên bàn ầm lên bình trà mạnh mẽ dội nước lạnh vào, nhìn động tác nhanh gọn thuần thục của hắn, là biết đây không phải là lần đầu dùng cách này để dập tắt dục hỏa.
Trái tim Hàn Lăng hỗn loạn lo lắng, cuối cùng cũng chầm chầm bình tĩnh lại, từ góc giường tìm thấy áo ngủ.
Lúc này, Vi Phong cũng quay trở lại trên giường.
“Phong ---“ Hàn Lăng ánh mắt ngập sự ăn năn và thương xót.
“Không sao, đã không sao nữa rồi!” Giọng nói vẫn còn lộ ra không ít sự kiềm chế và dục vọng.
Hàn Lăng cầm lên áo ngủ, dịu dàng mặc vào cho hắn.
“Ngủ đi!” Vi Phong dịu dàng từ từ đỡ nàng nằm xuống giường, bản thân thì nắm xuống bên cạnh nàng.
Cứ nằm đó trong lòng hắn, cho tới khi nhịp tim của hắn từ cấp bách dần trở lại bình ổn, Hàn Lăng mới ngẩng mặt lên, ánh mắt không chuyển động nhìn vào hắn.
Vi Phong trả lại nàng một nụ cười sủng nịnh ấm áp, sau đó hỏi: “Đúng rồi, ban nãy nàng nói cái gì mà thế kỷ 21, có là thât?”
“Ừm!” Phat hiện trong ánh mắt hắn vẻ khốn hoặc dần dần nhiều lên, Hàn Lăng âm thầm sắp xếp một lúc, rồi mới kể lại tình huống vì sao mình lại tới cổ đại này kể một lượt cho hắn.
Vi Phong nghe xong, lại càng thấy kinh ngạc kỳ lạ, rõ ràng biết nàng không hề dối gạt mình, nhưng hắn vẫn không thể tin nổi, lại nhớ đến những lời nói mơ của nàng, cho nên hỏi: “vậy chỗ của nàng, đi đâu đó không cần xe ngựa, mà là xe ô tô, tàu hỏa, thuyền thậm trí cả máy bay?”
“làm sao chàng biết?” Lần này, đến lượt Hàn Lăng kinh ngạc.
Vi Phong chỉ cười không nói.
“Chỗ của chúng ta à, tiên tiến hơn cái chỗ cũ nát này nhiều, không những đi đâu đó thuận tiện, mà cuộc sống lại còn muôn hình muôn vẻ!” Nhớ lại những ngày ở đây, Hàn Lăng không khỏi thở dài.
Nụ cười của Vi Phong lập tức tắt ngấm, bàn tay đặt ngang bên eo của nàng đột nhiên nắm chặt lại, “Nàng không phải là muốn quay về đó chứ?”
Hàn lăng vô thức gật gật đầu, “Nhưng tiếc là không biết trở về thế nào.”
Sắc mặt Vi Phong càng trở nên ngưng trọng, thâm chí sợ hãi, “Lăng Lăng, không được rời khỏi trẫm, nàng muốn cái gì trẫm cũng đều đáp ứng, chỉ cần đừng rời khỏi trẫm!”
“Đau quá! Phong, mau buông tay.”
“Không, không buông, trẫm không thể buông!” Hắn bỗng run rấy .
Hàn Lăng lúc này mới hiểu ra, không khỏi vươn tay ôm chặt lấy eo hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, “Yên tâm đi, ta chắc là không về được rồi.”
“Trẫm không muốn chắc là, trẫm muốn nàng khẳng định nói với trẫm, nàng sẽ không rời đi, sẽ không quay trở lại cái nơi phát đạt mà nàng cho rằng muôn màu muôn vẻ đó.”
Bảo đảm thế nào? Việc rời khỏi chỗ này cơ bản không phải là do nàng khống chế, nếu không, nàng cũng không đền cái nơi cổ đại lạc hậu này.
“Lăng Lăng ---“ Không có được đáp án, Vi Phong cao giọng.
“Ta đồng ý!” Có lẽ, nàng nên tin vào số mệnh, tin vào Chính Nghiêm đại sư.
Tâm tình Vi Phong vẫn thấp thỏm không yên, vẫn còn ôm chặt lấy nàng.
Hàn Lăng yên lặng dựa vào trong lòng hắn, rất nhiều cảm xúc lẫn lận, đầy một bụng suy tư.
“Lăng Lăng, cái tên Liễu Đình Phsai, cùng là người ở chỗ của nàng?” Vi Phong lại hỏi.
“Ừm, nhunưg mà hắn lại tới đây sơm hơn ta, đại khái là khoảng 12 năm rồi.”
“Trẫm muốn tổ chức một hôn lễ, một hôn lễ đặc biết, giống như lần trước ở Xinh tươi quốc vậy.”
Nhớ lại hôn lễ lãng mạn đó, nội tâm Hàn Lăng tràn lên một tia tiếc nuối cũng rầu rĩ.
“Lăng Lăng!” nàng cứ luôn không kịp thời trả lời câu hỏi của hắn, khiến tim của hắn cứ như bị treo tít trên cao vậy.
Hàn Lăng hồi thần lại, mỉm cười, “Ta bây giờ đang mang thai trong người, căn bản là không thể mặc được váy cưới.”
Vi Phong mới nghe, tuấn nhan nhanh chóng tràn lên vẻ thất vọng não nề, nhưng mà rất nhanh, đôi mày đang nhíu chựt lại dần dần thả lỏng ra, “Trẫm ba mươi tuổi rồi, nhưng chưa một lần đại hôn, trẫm quyết định rồi, trẫm muốn chính thức cưới nàng làm hoàng hậu!”
“Hoàng hậu?”
“Ừm! Vốn là muốn đợi đến khi nàng hạ sinh hoàng nhi rồi mới tiến hành đại lễ phong tước, nhưng mà bây giờ trẫm không đợi được rồi, trẫm bây giờ muốn, trẫ muốn danh chính ngôn thuận cho nàng trở thành thê tử của trẫm.”
Thê tử! Nghe thấy cách gọi này, trái tim Hàn Lăng không rõ từ đâu run rẩy, trong mắt nỏi lên một luồng khí nóng.
“Đợi khi nàng sinh hạ hoàng nhi, trẫm sẽ cho nàng một hôn lễ thánh tiết lãng mạn, một hôn lễ mà giống với hôn lễ trong thời đại của nàng, từ đó về sau, trẫm sẽ tôn trọng nàng, yêu thương nàng, vô luận thuận cảnh nghịch cảnh,, trẫm đều luôn ở bên cạnh cùng nàng vượt qua, cho tới mãi mãi.”
“Phong!”
“Ngoan, đừng khóc!” đôi bàn tay mạnh mẽ, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy ra, “trẫm từ bé tới lớn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, trong cuôcj đời của trẫm, chưa từng tồn tại cảm giác ngường mộ hai chữ. Nhưng mà, nhìn thấy nàng và Liễu Đình Phái tay nắm chặt tay, trước mặt chúng nhân cùng nhau biểu lộ tình yêu, trẫm lúc đó mới hiểu cảm giác và ý nghĩa của sự ngưỡng mộ.”
Nước mắt Hàn Lăng tràn ra lại càng nhiều.
“Đồng ý nhé? Hàn Lăng, nàng có đồng ý cưới Vi Phong không? Đòng ý không bỏ không rời, cùng hắn đi hết quãng đời còn lại không?” Đôi mắt ưu thâm của Vi Phong cũng dần dần chùm lên một màn sương khí.
“Cảm ơn nàng, vô cùng cảm ơn nàng! Trẫm hạnh phúc quá, thật sự rất hạnh phúc!” Tâm tình của Vi Phong giờ khắc này, đã không thể có lời nói ngôn ngữ nào biết đạt và hình dung nổi.
Hạn phúc, chẳng lẽ đây chính là hạnh phúc? Hàn Lăng nước mắt lăn dài mỉm cười, nguyện cho, niềm hạnh phúc này tồn tại vĩnh viễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT