Khi cha con nhà họ Tấn đến biệt thự nhà họ Tấn, chị em nhà họ Nhuế mới vừa ăn uống no nê đang ngồi phịch ở trên ghế sofa, Nhuế Thành dùng ánh mắt quái vật nhìn chị anh: "Có thể ăn như thế, chị duy trì dáng người cân đối này thế nào vậy?"

Khóe miệng Nhuế Tuyết Tình nâng lên: "Thiên Phú Dị Bẩm." Cũng chỉ có người địa cầu ngu xuẩn mới đi lo lắng vấn đề ăn nhiều sẽ mập, người hành tinh Sedna bổ sung tất cả năng lượng một phần cũng không dư thừa đều chuyển hóa thành lực lượng.

Khóe miệng Nhuế Thành bắt đầu co quắp, ánh mắt vừa rồi của chị anh là khinh bỉ đúng không? Nhất định là vậy! Nếu như là lần thứ hai thì có thể dùng để nói, nội dung chính là "làm sao mà đám người địa cầu ngu xuẩn các người hiểu được", Nhuế Thành đều phải quỳ gối rồi, con trai chị anh cũng đã sáu tuổi rồi nếu vẫn nói hai lời khác nhau như vậy, thật sự không cứu được!

". . . . . . Cái này cũng cần thiên phú sao?"

Nhuế Tuyết Tình nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhuế Thành.

Chính là ánh mắt này! Chính là loại "làm sao mà đám người địa cầu ngu xuẩn các người hiểu được" không che giấu chút khinh miệt nào này! Khốn kiếp, chị anh đã vượt qua khỏi phạm trù hướng tới bệnh xà tinh (bệnh thần kinh) một đi không trở lại này sao!

Nhuế Tuyết Tình đương nhiên không biết, Nhuế Thành sờ lỗ mũi một cái, đổi sang đề tài khác: "Đúng rồi, chị, biệt thự bên này chị không ở nữa, người có tài để cũng lãng phí, như vị đầu bếp này, có thể để anh ta đến nhà hàng trổ tài."

Nhuế Tuyết Tình gật đầu, bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, lúc này, vẻ mặt quản gia Lâm vui mừng chạy từ bên ngoài vào: "Phu nhân, tiên sinh và tiểu thiếu gia đã tới."

"Bọn họ tới làm gì?"

Nhuế Tuyết Tình vừa mới nói xong, Tấn Duệ Dương cầm tay con trai vào nhà, tự mình giải thích nghi hoặc cho Nhuế Tuyết Tình: "An Nhiên nghe nói em phải dọn nhà, cố ý bảo anh mang nó tới đây giúp em một tay."

Quản gia Lâm rất có ánh mắt lui ra, cho người một nhà này có không gian khó có được.

Bị ba bán đi, Tấn An Nhiên mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng vô cùng, rất rõ ràng bộ dạng tức giận mà không dám nói, nhưng ba cậu cũng không có vì vậy mà thu tay lại, Tấn Duệ Dương tuyệt không lo lắng con trai không phối hợp, cúi đầu xoa xoa Tấn An Nhiên: "Sao không chào mẹ, là xấu hổ ư?"

Tấn An Nhiên bị hại này chẳng những khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, ngay cả cơ thể nhỏ bé cũng đứng thật thẳng, thật đúng là khẩn trương phản ứng theo bản năng, chỉ là người ở chỗ này ai cũng không xem lời Tấn Duệ Dương là thật. Tấn An Nhiên len lén ngước mắt nhìn ba cậu một cái, mím môi, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười rất nghiêm túc, "Mẹ."

Ngược lại Nhuế Tuyết Tình gật đầu một cái, Tấn An Nhiên không để ý, chỉ là Tấn Duệ Dương. . . . . . Bây giờ đã từ tài trợ tiền thăng chức làm kim chủ, Nhuế Tuyết Tình không bảo đảm sau này vẫn còn dùng đến vị kim chủ này hay không, bây giờ người ta nhượng bộ, cô cũng chỉ có thể chiều lòng đi theo.

Tấn Duệ Dương chuyển ánh mắt nhìn Nhuế Thành, còn chưa kịp mở miệng, Nhuế Thành đã đứng lên chào hỏi: "Anh rể."

Tấn Duệ Dương cười: "Anh không biết Tiểu Thành cũng ở đây, nếu không đã sớm tới."

Nhuế Thành cũng cười nói: "Không có việc gì, chỉ là theo chị em tới đây ngồi một chút, lập tức đi ngay."

Tấn Duệ Dương lại nhìn con trai: "An Nhiên, đây là cậu."

Tấn An Nhiên khéo léo gọi Nhuế Thành: "Cậu."

Khi Tấn An Nhiên cười lên là đứa trẻ trắng nõn đáng yêu, có hai phần giống Nhuế Thành, lần đầu tiên Nhuế Thành thấy người cháu này, ấn tượng tốt với người kia tăng thêm một chút, mặc dù mới vừa nhìn ra được giữa hai mẹ con này quá mức lạnh nhạt cứng ngắc, không hơn người xa lạ bao nhiêu, nhưng quả thật là chị anh sinh ra.

Đánh giá xong, Nhuế Thành yên tâm, cũng nở nụ cười với đứa bé, một đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làm đứa bé lại ghé mắt mấy lần.

Cậu cũng có một lúm đồng tiền như đúc, trong nhà những người khác không có nhưng cậu có, thật thần kỳ (*^__^*). Tấn An Nhiên cũng đánh giá xong, đây là cậu ruột không có sai.

Đối với lần đầu tiên cậu cháu gặp mặt mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, hành trình Tấn Duệ Dương bán con trai lại bắt đầu, hoặc là nói anh hoàn toàn chưa dừng lại. Tấn Duệ Dương vỗ đầu của con trai dịu dàng cười: "Khi An Nhiên mới vừa tới, không phải nói có quà muốn tặng cho mẹ sao?"

Ngay cả Nhuế Tuyết Tình cảm thấy không quá hứng thú cũng nhíu mày, nếu quả thật Tấn An Nhiên chủ động tới thăm cô còn mang theo quà tặng, Nhuế Tuyết Tình cũng chỉ có thể khích lệ cậu không ngừng mà thôi, còn nhỏ tuổi nói không chừng còn có thể cứu chữa được, dù sao lúc buổi trưa thái độ của Tấn An Nhiên với cô rất rõ ràng, mới ngắn ngủn thời gian mấy tiếng, người bình thường sẽ không có chuyển biến lớn như vậy.

Vẻ mặt Tấn An Nhiên lập tức cứng ngắc, khi ngẩng đầu thấy ba cười với mình, ánh mắt kia thật đáng tin cậy, Tấn An Nhiên chần chờ một chút sau đó cũng không thể không thỏa hiệp, hàm răng trắng tinh cắn đôi môi nhỏ xinh, cẩn thận bước mỗi bước đi về phía Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình cho rằng có thể nhìn thấy chuyện thú vị gì, lập tức nén lại tính tình chờ đứa bé chậm rì rì đi qua, kết quả, chuyện thú vị chính là một cơ thể mềm mại nho nhỏ nằm ở trong ngực cô, còn mang theo nhiệt độ và nhịp tim, trong nháy mắt Nhuế Tuyết Tình cứng ngắc cả người, cố nén phản ứng không ném "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi này ra khỏi người theo bản năng, chỉ là cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, đứa bé nhào vào trong ngực cô, nhanh chóng hôn trên mặt cô một cái, sau đó rất tự giác nhanh chóng nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu đều đỏ ửng cả, ngay cả cổ đều đỏ, lấy hết dũng khí nhìn chằm chằm vào mắt của Nhuế Tuyết Tình: "Mẹ, cái đó chúc. . . . . . Chúc mẹ "niềm vui thăng quan"."

Phục hồi tinh thần lại trên mặt của Nhuế Tuyết Tình cũng không có một chút vui mừng hoặc dáng vẻ cảm động nào, ngược lại Tấn Duệ Dương tiến lên cười nói: "Thì ra đây chính là quà tặng trân quý nhất mà An Nhiên nói."

Ha ha. Nhuế Tuyết Tình chỉ muốn trả về cho Tấn Duệ Dương, chỉ là khi ánh mắt nhìn đôi mắt uất ức của đứa bé thì có loại cảm giác vô hình, "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi trên địa cầu quả thật phiền phức! Nhuế Tuyết Tình nở nụ cười tươi tắn: "Thật sự rất vui!"

"Đúng vậy, anh cũng có chút hâm mộ Tuyết Tình, dù sao An Nhiên còn chưa làm hành động thân mật như vậy với người ba này đâu."

"Vậy chịu thôi, tình cảm của chúng tôi tốt."

"Hai người ở chung hòa hợp như vậy làm anh thật sự vui mừng."

Nhìn toàn bộ quá trình Nhuế Thành im lặng, chị anh và anh rể có phải là cặp vợ chồng trợn mắt nói lời bịa đặt nhất thế giới hay không! Làm sao bây giờ thật sự nhìn không nổi nữa QAQ!

Chờ quản gia Lâm mang theo mấy người giúp việc xách valy lớn valy nhỏ của Nhuế Tuyết Tình xuống, thấy hình ảnh vui vẻ hòa thuận như vậy cũng có chút sửng sốt, bà mới vừa lên lầu không tới nửa tiếng, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tiên sinh nhà bà, và phu nhân với tiểu thiếu gia hợp thành một nhà ba người hạnh phúc ngọt ngào ấm áp hòa hài? Chuyện này không khoa học!

Quản gia Lâm không hề có điềm báo trước liên tưởng đến dấu vết nứt kỳ lạ trên bồn rửa mặt trong phòng ngủ của Tấn phu nhân, chợt cũng không nhẫn tâm suy nghĩ tiếp, cảm giác có vật gì kỳ lạ đi vào!

Quản gia Lâm nhanh chóng khôi phục vẻ mặt chuyên nghiệp, xin chỉ thị hai vị chủ nhân xong, chỉ huy người giúp việc chuyển tất cả đồ vật vào sau cốp xe, còn lại nhét không vào được nữa thì nhét vào chỗ ngồi phía sau xe, tràn đầy cả một xe đồ, tài xế Tiểu Vương lái xe, nữ giúp việc Tiểu Trương ngồi ghế lái phụ, đây là Tấn Duệ Dương phân phó, anh biết tay chân của Tấn phu nhân không nhanh nhẹn, rất có khả năng tính toán gọi hai người chở hàng lý nhân tiên dọn dẹp căn nhà mới.

Cha con nhà họ Nhuế vẫn ngồi ở trong xe khi tới, là hai người bọn họ, Nhuế Thành lái chiếc xe thể thao của Tấn phu nhân chở chị anh theo ở phía sau, ba chiếc xe sang trọng chạy trên đường, chở đầy mong ước thắm thiết của người giúp việc trong biệt thự nhà họ Tấn. Tiên sinh không nói một câu nào, nghĩ đến sẽ không phải sau khi xảy ra chuyện lại tự trách mình chứ, quản gia Lâm nghĩ như thế, chỉ huy đám người giúp việc nên làm gì thì làm cái đó.

Tiểu Vương và Tiểu Trương bận trước bận sau, khi mồ hôi đầm đìa, Tấn Duệ Dương đã đi xem trong trong ngoài ngoài quanh nhà mới của Nhuế Tuyết Tình một vòng, bình tĩnh quan sát, Nhuế Tuyết Tình cũng thưởng thức không kém, cô cũng thích hưởng thụ, điểm này từ chuyện xài hết tiền mua tất cả những đồ vật cao cấp là thấy được, căn phòng nhỏ này ở trong mắt Nhuế Thành tuyệt đối là khu nhà cấp cao, từ loại cửa đến thiết bị lắp đặt đến chi tiết rồi đến hoàn cảnh xung quanh, đều tốt không có gì để nói, ở trong mắt của Tấn Duệ Dương lại chỉ được một câu đánh giá "cũng không tệ lắm", đây cũng là Tấn Duệ Dương không keo kiệt ca ngợi rồi, nếu thật sự độc miệng nói, nên trực tiếp bày tỏ là "không lên được mặt bàn", nơi này không thể so sánh với nhà họ Tấn, Nhuế Tuyết Tình tự biết mình, cho nên khi Tấn Duệ Dương vừa tiến đến đã đề nghị dẫn bọn họ tham quan một chút, cô trực tiếp cầm chồng hóa đơn đưa cho Nhuế Thành, mình ngồi ở trên ghế sofa bằng vải bố xem ti vi, còn vừa ăn trái cây mua từ cửa tiểu khu về, quá hạnh phúc rồi.

Kể từ khi Tấn An Nhiên chủ động hôn Nhuế Tuyết Tình về sau, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn căng thẳng, toàn bộ hành trình đi thăm nhà mới của Nhuế Tuyết Tình, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, đi xem xong tất cả, khi Tấn Duệ Dương mang con trai tới ngồi xuống bên cạnh Nhuế Tuyết Tình, lại nói một câu không hề có điềm báo trước.

"Nơi này hoàn cảnh cũng không tệ lắm, gian phòng cũng khá lớn, cách trường học An Nhiên cũng rất gần, để An Nhiên ở nơi này một thời gian ngắn thôi."

Nhuế Tuyết Tình bị lời này kinh ngạc thiếu chút nữa nuốt luôn hạt nhãn, vội ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tấn Duệ Dương, phản ứng giống với Nhuế Tuyết Tình còn có Tấn An Nhiên, trên mặt hai mẹ con đều có biểu cảm vội vàng không kịp chuẩn bị gì giống nhau như đúc -- Cái gì?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play