Buổi sáng ánh mặt trời vừa lên, cửa biệt thự mở rộng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, đá cẩm thạch trên sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, trơn bóng sáng loáng. Một người phụ nữ trung niên mang một túi da đi vào từ bên ngoài, vốn định đi qua phòng khách, chỉ là cảnh tượng không có một bóng người trước mắt làm bà khẽ cau mày, người phụ nữ đó để túi da trong tay xuống đi hai bước về phía phòng bếp bên cạnh, một cô gái trẻ tuổi mang tạp dề kinh ngạc nhìn bà: “Quản gia Lâm, bà đã thăm người thân trở lại rồi ạ?”

Quản gia Lâm gật đầu, vừa định nói chuyện, cô gái lại nhiệt tình lôi kéo bà: “Quản gia Lâm, người trong nhà đều khỏe chứ?”

“Đều tốt.” Quản gia Lâm lời ít mà ý nhiều, rút tay ra, cẩn thận tỉ mỉ mở miệng hỏi: “Tiểu Trương, sao không thấy người? Bọn họ đều đi chỗ nào rồi?”

“Đều đang bận rộn chuyện của mình đấy ạ.” Giọng nói của Tiểu Trương khẽ thay đổi, vẻ mặt cũng hơi có chút khó xử. “Bữa sáng của phu nhân, đã hâm nóng lần thứ tư, không còn tươi ngon nữa rồi, chú Trần phòng bếp đang khó xử, là muốn tiếp tục hâm nóng một lần nữa hay làm một phần khác.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt của Quản gia Lâm chưa thay đổi, Tiểu Trương lại có thể cảm nhận được bực bội của bà càng tăng lên, vì vậy càng thêm cẩn thận trả lời: “Phu nhân vẫn chưa thức dậy, khi chín giờ sáng cháu có đi gõ cửa, cũng không nghe thấy trả lời, chắc còn đang ngủ. . . . . .” Dừng một chút, Tiểu Trương còn nói: “Chỉ là phu nhân đều luôn dùng bữa sáng trước chín giờ, hiện tại đã mười một giờ, cũng nên đói bụng rồi, nhưng chúng cháu lại không dám kêu to, ngộ nhỡ quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi. . . . . .”

Sau lời nói đó Tiểu Trương không nói nữa, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi, vị phu nhân này của nhà bọn họ, cho tới bây giờ tính khí cũng không khá hơn chút nào, coi như đàng hoàng làm tổ ở trong góc, có lúc cũng chỉ nằm bắn súng, chớ nói chi là chủ động đi đến gần bia đỡ đạn. (ý là lười)

Lúc này quản gia Lâm nhịn không được, lại nhíu lông mày. “Phu nhân thế nào?”

Tiểu Trương cúi đầu: “Không rõ ràng lắm, ngày hôm qua phu nhân cùng với tiên sinh tham gia một buổi tiệc tối, sau khi trở lại vẫn ở phòng ngủ không ra ngoài.”

Quản gia Lâm bỏ qua vấn đề “tiên sinh có cùng trở về hay không?”, trực tiếp hỏi: “Tối hôm qua lúc phu nhân trở lại mất hứng?”

Tiểu Trương gật đầu một cái, không lên tiếng, quản gia Lâm rất nhức đầu, có lòng muốn trách cứ mấy câu “tại sao còn để phu nhân cùng với tiên sinh ra cửa”, nhưng bà cũng biết, trong tòa nhà lớn này, trừ vị quản gia mình đây được phu nhân coi trọng ra, có thể để cho phu nhân hơi nghe vào một chút, những người khác hoàn toàn không dám chạm vào rủi ro này. Muốn trách thì trách bà cố tình lúc này xin nghỉ trở về quê thăm người thân.

Mặc dù quản gia Lâm biết chắc phu nhân nhà mình tự làm tự chịu, kết hôn nhiều năm như vậy, cậu chủ nhỏ đã đi học, sao phu nhân lại còn chưa nhìn thấu -- Làm người đứng xem, quản gia Lâm có chút bực tức, nhưng cầm tiền lương, nên làm bà còn phải làm, coi như bên ngoài biết phu nhân hoàn toàn bị mất quyền lực, hôm nay chỉ còn dư lại một danh hiệu hữu danh vô thực, đó cũng không phải là chuyện mà những người giúp việc bọn họ có thể lấy ra nói.

Quản gia Lâm gật đầu. “Được rồi, tôi trở về phòng để đồ rồi đi gọi phu nhân, cô bảo Tiểu Trần làm một phần bữa sáng nữa.”

“Vâng ạ!” Tiểu Trương thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu đáp lại, trên mặt còn nở nụ cười tươi tắn, tuổi trẻ lại xinh đẹp. Quản gia Lâm cũng không nhìn cô ấy, xoay người đi vào phòng của mình.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Cùng lúc đó, trong phòng tắm nguy nga lộng lẫy, đèn treo hoa lệ chiếu vào trên thủy tinh, chiết xạ ra ánh sáng li ti, người phụ nữ trước gương đã duy trì tư thế cứng ngắc này đã lâu rồi, cô nhìn người phụ nữ trong gương, cô cau mày đối phương cũng cau mày, cô nhếch miệng đối phương cũng nhếch miệng. . . . . . Không nghi ngờ chút nào, người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối này chính là cô.

Không thể nhẫn nhịn! Cô ấy không xinh đẹp như “mỹ nhân ngư”! Cơ bắp khêu gợi không thấy nữa! Thậm chí ngay cả dáng người cao lớn có thể làm cho mọi người phải kinh ngạc khi nhìn vào, cũng không có. . . . . . Người lùn! Cô đẹp trai, cao lớn uy mãnh Quỷ Kiến Sầu như vậy, hôm nay lại biến thành người lùn, nhìn gió thổi qua gương mặt quyến rũ này, ngoài bệnh lùn thì không thể nhìn được gì khác, không thể nhẫn nhịn được nữa rồi!

Bởi vì cảm xúc quá kích động, cô gái vươn tay nặng nề đập vào trên bồn rửa tay, có thể là đập vào bên cạnh, vì vậy một khe nứt rõ ràng xuất hiện ở trước mắt, cùng lúc đó, trong đầu cô tự động hiện lên vài cái chữ to, “công trình bã đậu”.

Vật liệu nằm ở đây đều nhập khẩu từ nước ngoài về, các đại lý kém như vậy phải bồi thường đến táng gia bại sản đến cả quần lót cũng không đảm bảo được tốt!

Người phụ nữ khinh miệt liếc mắt nhìn khe nứt nhỏ trên bồn rửa tay, bước một bước cũng không phù hợp khí chất của cô, bước hai ba bước thì đi ra khỏi phòng tắm, trở lại trên giường lớn mềm mại xa hoa, cô ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại suy nghĩ, cẩn thận cảm nhận một bộ phận trí nhớ trước đó cô cố ý bỏ quên.

Chỉ là vừa mới nhắm mắt lại không bao lâu, cửa phòng đã bị gõ, giọng nữ bình thản không phập phồng chút nào: “Phu nhân, ngài đã tỉnh chưa? Muốn dậy ăn bữa sáng trước không?”

“Phu nhân”, cô không phải họ Nhuế tên Tuyết Tình sao? Nhuế Tuyết Tình thoáng qua một chút nghi vấn, trong đầu tự động xuất hiện một loạt chữ “Tấn phu nhân” “Tấn Duệ Dương” “Tấn An Nhiên” “quản gia Lâm”, Nhuế Tuyết Tình chỉ dừng lại một giây, sau đó giọng nói lạnh lẽo không chất vấn vang lên: “Xuống ngay đây.”diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

Nghe được bên trong đáp lại, đầu tiên quan gia Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà chú ý tới giọng nói lạnh như băng của phu nhân, trái tim vừa mới thả lòng lại thót lên, phu nhân bọn họ luôn xinh đẹp quyến rũ, khi tức giận trên mặt đều nở nụ cười, bây giờ giọng nói lạnh lùng thành ra như vậy, tối ngày hôm qua phải chịu bao nhiêu đả kích chứ!

Cả ngày tiên sinh không tới đây, phu nhân cũng không dám tức giận với tiên sinh hoặc người nhà họ Tấn, gặp họa chỉ có những người giúp việc bọn họ mà thôi.

Tuy rằng trong lòng lo lắng, quản gia Lâm vẫn cẩn thận tỉ mỉ đáp lại: “Vâng, phu nhân, bữa ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, xin ngài xuống nhân lúc còn nóng dùng.”

Nhuế Tuyết Tình có cũng được mà không có cũng không sao đáp một tiếng, dựa vào trí nhớ lấy ra chiếc váy mà chủ cũ thân thể này thích nhất, sau khi thay xong, tóc dài quăn màu vàng bị cô dùng một kẹp tóc thủy tinh cố định lại, để mặt mộc không trang điểm mở cửa đi ra ngoài. Đi xuống tầng, Nhuế Tuyết Tình đã đổi lại nụ cười, trong trí nhớ chủ cũ này thích cười, cô chuyên nghiệp như vậy, nhất định phải bắt chước để người ta không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.

Hành tinh Sedna* đưa người đi ra ngoài, mặc kệ tại nơi nào đều phải hoàn mỹ không chê vào đâu được, đặc sắc không gì sánh kịp, cao quý khuynh quốc khuynh thành, không để hành tinh mẹ mất mặt!

(*90377 Sedna (phiên âm /ˈsɛdnə/ SED-nə) là một thiên thể nằm ở rất xa trong hệ Mặt trời, ngoài quỹ đạo Sao Hải Vương và có thể xếp vào loại hành tinh lùn, được phát hiện bởi Micheal Brown (Caltech), Chad Trujillo (Gemini Observatory) và David Rabinowitz (Đại học Yale) ngày 14/11, 2003. Theo wikipedia)

Nhuế Tuyết Tình cao quý tao nhã bước đi, dáng vẻ xinh đẹp mười phân vẹn mười đi tới phòng khách, bên cạnh bàn ăn thật dài, đã đứng đầy người, thấy cô xuống lập tức khom lưng nghênh đón: "Phu nhân, buổi sáng tốt lành."

Nhuế Tuyết Tình cao quý gật đầu, nụ cười trên mặt không thay đổi, trong lòng cũng đang châm chọc, thì ra không phải mỗi người đều muốn quyến rũ xinh đẹp như cơ thể này. Nhuế Tuyết Tình xoay mặt sang nơi khác, đưa ra một định nghĩa, bộ dạng của người tinh cầu này chẳng ra sao cả!

Không biết, đang khi Nhuế Tuyết Tình điên cuồng châm chọc, người địa cầu bị cô ghét bỏ “bộ dạng không ra sao cả” nở nụ cười cứng ngắc đầy kinh hoàng với cô, nhưng mà ngành nghề của bọn họ có tính chuyên nghiệp cao, trên mặt cũng không biểu hiện ra.

Thoạt nhìn tất cả đều rất hòa hài. Tuy người địa cầu dáng dấp khó coi, nhưng tay nghề vẫn còn rất không tồi -- sau khi ăn hết phần bữa sáng dành cho bốn người ăn, Nhuế Tuyết Tình cho ra kết luận này, nhất thời rất vui mừng mà khóc, cuối cùng tìm được ý nghĩa sinh sống ở địa cầu này.

Hành động của Nhuế Tuyết Tình dọa sợ quản gia Lâm cùng với một đám người liên quan, nhân viên làm việc ở nhà họ Tấn ai có chức nấy, dọn dẹp bàn ăn, quét dọn vệ sinh, chỉnh sửa vườn hoa, mỗi một công việc cũng triển khai vô cùng thuận lợi, làm tổng chỉ huy, quản gia Lâm đứng ở trước mặt Nhuế Tuyết Tình lại hơi do dự: "Phu nhân, bụng của ngài. . . . . . Có phải không thoải mái hay không?"

Người biết suy nghĩ sẽ luôn quan tâm -- Nhuế Tuyết Tình lại được ra kết luận này, trong lòng cũng có chút hưởng thụ, vô ý thức nghiêng đầu, giọng nói lười biếng: “Tôi không sao, vừa rồi ăn rất no.”

Biết ngài ăn rất no, chỉ sợ no bụng đến quá mức rồi. . . . . . Quản gia Lâm lặng lẽ nuốt lời, nhìn gò má phu nhân nhà mình đỏ thắm, nghĩ tới chắc cũng không có chuyện gì, vì vậy hỏi tiếp: “Hôm nay phu nhân định ở nhà, hay đi ra ngoài đi dạo một chút?”

Nhuế Tuyết Tình lắc đầu: “Sắp ăn trưa rồi.”

Quản gia Lâm luôn bình tĩnh, rốt cuộc nhịn không được nữa, ở trước mặt người khác líu lưỡi, đầu sỏ gây nên lại không hề có tính tự giác, ngoắc ngoắc ngón tay út, đọc ra một chuỗi tên đồ ăn, cuối cùng tổng kết lại nói: “Bảo nhà bếp xem một chút, đều làm hết.”

"Phu nhân. . . . . ." Quản gia Lâm giật giật môi, muốn khuyên Nhuế Tuyết Tình nghĩ thông một chút, thật sự tức giận mà nói có thể dùng những phương thức khác phát tiết, ăn uống quá độ thật sự không phải thói quen tốt, bình thường hồ đồ cũng không có vấn đề gì, nếu bên ngoài biết Tấn phu nhân bọn họ duy trì sai lầm này, thì bị chê cười bao nhiêu, hơn nữa, coi như không nảy sinh sai lầm này, ngộ nhỡ bị phóng viên biết Tấn phu nhân bởi vì ăn uống quá độ mà dáng người biến dạng, vậy cũng không tốt lắm. . . . . .

“Đúng rồi, báo hôm nay, trong nhà có đều cho tôi lấy một phần.”

Chỉ đơn giản một câu nói như vậy, làm lời quan gia Lâm muốn nói đều không nói ra được, coi như Nhuế Tuyết Tình sẽ không được tiên sinh coi trọng, cũng là phu nhân bọn họ, quả thật bà không quản được rộng như vậy. Quản gia Lâm gật đầu một cái, nhanh chóng bảo người mang đồ Nhuế Tuyết Tình muốn tới.

Phòng khách xa hoa mà trống trãi, dù ánh mặt trời chiếu cả căn phòng cũng sẽ không làm người ta cảm thấy có nửa phần ấm áp, một mình Nhuế Tuyết Tình ngồi ở trên ghế sofa rộng rãi thoải mái, lại có vẻ dương dương tự đắc, xem báo thời sự xong, ánh mắt của cô liếc về báo giải trí nhiều màu bên cạnh, Nhuế Tuyết Tình cầm lên vừa mới nhìn, trên trang đầu, mấy chữ lớn hết sức bắt mắt “Dạ tiệc từ thiện đêm qua, Tấn tiên sinh cùng với tiểu ảnh hậu Hứa Tĩnh trai tài gái sắc”, phía dưới tựa đề là ảnh chụp trai tài gái sắc nhẹ nhàng nhảy, vô cùng hài hòa.

Quản gia Lâm đã rất có ánh mắt lui xuống, đây là kinh nghiệm bà tổng kết ra được, phu nhân cũng không thích mình mỗi thời mỗi khắc đi theo, nhất là thời điểm lúng túng như vậy, bà ở đó phu nhân không được tự nhiên, hơn nữa còn không công đưa ra nơi trút giận, không có lời lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play