Chuyện kể rằng, từ sau ngày nhận được thánh chỉ, toàn bộ tướng phủ đều đắm chìm trong sự vui sướng. Dù sao, thì cũng chính do hoàng thượng tự mình tứ hôn, hoàng ân quả thật là mênh mông cuồn cuộn a.

Nhưng mà, vài người vui mừng thì cũng có vài người sầu khổ.

Đại hôn càng ngày đến càng gần thì trên gương mặt của Thủy Dạng Tình, dù thế nào cũng chưa từng tươi cười một cái. Chỉ khi thấy Nam Cung Ngự Vũ đến, thì mới có thể thấy được lúm đồng tiền trên gương mặt mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành kia, bất quá, nó cũng chỉ vì một người mà khuynh thôi. Qủa thật có chút châm chọc.

Mà mấy ngày nay, Nam Cung Ngự Vũ cũng luôn có việc hay không có việc đều đến tìm cách đến gần nàng, làm cho nàng thấy thật bất đắc dĩ.

Có lúc Thủy Dạng Hề thật sự nhịn không nổi nữa, liền hỏi hắn: "Nhị hoàng tử, xem ra gần nhất nhàn rỗi quá, ở tướng phủ ngẩn ngơ không chỉ có vài ngày, ngươi quả thật là đã đem mình làm người thân trong nhà rồi."

Ai ngờ hắn vẫn không cảm thấy thẹn thùng, mà còn nghiêm trang nói: "Dù nói như thế nào, thì Dạng Tình coi như là biểu muội của ta, biểu muội sắp xuất giá, ta làm biểu ca đương nhiên có thể giúp đỡ cái gì thì sẽ giúp đỡ, như vậy cũng sẽ giảm đi rất nhiều việc mệt nhọc cho di nương. Tam đệ muội vẫn không biết sao?"

"Ta thấy không phải thế. Ngươi chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để ngầm tìm thời cơ, mang nàng chạy đi thôi. Bất quá, thấy người mình yêu thương gả cho người khác, chắc là ngươi đã chịu khổ sở rồi?" Thủy Dạng Hề vẫn thích vào thẳng chủ đề, không muốn đôi co lòng vòng với nhau.

"Tam đệ muội nói lời này là có ý gì? Nếu ta thực có kế hoạch dụ dỗ, thì đối tượng sẽ là ngươi nha, sao có thể là nàng ấy được? Tam đệ muội nói có phải thế không?" Hắn nói xong, vẻ mặt còn vô lại, mĩm cười nhìn nàng, trong mắt toàn là ngả ngớn làm cho Thủy Dạng Hề không khỏi nheo mắt lại.

Nàng còn chưa phát tác, thì đã thấy Thủy Dạng Tình không biết từ chỗ nào xông ra, nhúng một cái liền nhảy trước mặt nàng, tay phải cao giơ lên cao mở miệng mắng tiện nhân, sau đó muốn tát cho nàng một cái.

Ngay tại lúc tát tay rơi trên mặt Thủy Dạng Hề, thì Nam Cung Ngự Vũ cùng Hoa Nhiên đã đồng thời bắt được tay nàng ta. Qủa thật là người có võ nghệ, phản ứng rất là nhanh.

Mà Thủy Dạng Hề lúc này mới phản ứng lại, từ trong cổ họng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng xả ra một nụ cười tàn khốc, nhìn chằm chằm nàng ta, trong mắt tuy không có gợn sóng tàn ác, nhưng thanh âm lại giống như hàn băng, từ trong miệng chậm rãi phun ra: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Người chung quanh đều vì khí thế của nàng mà hoảng sợ. Người này là Thủy Dạng Hề vẫn thản nhiên trước mọi việc sao? Quả thực lạnh đến trong xương. Đúng vậy, là trong xương, mà không phải là ở da thịt bên ngoài lạnh thôi.

Thủy Dạng Tình cũng cả kinh, nàng chưa bao giờ thấy qua một nữ nhân mà có khí thế làm cho người ta phải sởn tóc gáy như vậy, chỉ một ánh mắt, một nụ cười, một cái hừ lạnh, liền khiến người ta cảm một loại lạnh thấu xương không thể xâm phạm, nàng sợ hãi thân hình rụt lui một cái, tất nhiên là không dám lặp lại hai chữ vừa mới nói kia, nhưng vẫn không yếu thế như cũ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai kêu ngươi câu dẫn biểu ca ?" Sau đó quay qua nhìn Hoa Nhiên cùng Nam Cung Ngự Vũ nói: "Các ngươi buông ra, ta muốn giáo huấn nàng."

Thủy Dạng Hề lại là cười khẽ một cái, rồi nói: "Kỳ thật, ngươi vẫn còn có một bàn tay. Bất quá, ngươi hãy suy nghĩ cho rõ ràng , nếu như bạt tay kia thực sự rơi xuống trên mặt ta, thì hãy chuẩn bị nhận lấy trừng phạt, bởi vì, ta ghét nhất bị người khác nói ta là tiện nhân, cũng ghét nhất bị người khác đụng vào mặt của ta." Nói xong liền nhìn Hoa Nhiên cùng Nam Cung Ngự Vũ, nói: "Các ngươi buông ra nàng, ta cũng muốn nhìn xem nàng muốn làm như thế nào."

Rất kỳ quái, bọn họ thế nhưng lại nghe theo lời của nàng, buông tay ra.

Tuy rằng trong lòng Thủy Dạng Tình đã kinh sợ tới cực điểm, nhưng tứ trước cho tới bây giờ nàng đã quen sống an nhàn sung sướng nên đã nuôi dưỡng ra tính tình kiêu ngạo tự mãn, mới khiến cho nàng dám giơ tay lên, hướng tới mặt Thủy Dạng Hề mà đánh.

Thủy Dạng Hề chỉ bình tĩnh nhìn nàng, trên mặt nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu. Một tiểu thư xảo quyệt ngạo mạn như vậy, nên nếm chút khổ sở mới tốt.

Ngay khi bàn tay kia đánh tới trên mặt Thủy Dạng Hề, thì vang lên một tiếng hét lớn "Dừng tay" làm người ta không khỏi run lên.

Thủy Dạng Hề vừa thấy, thì ra là Thủy Mộc Vân đã đến. Nàng vẫn mang biểu tình như cũ không thay đổi, tựa tiếu phi tiếu, làm cho người ta đoán không ra nang suy nghĩ cái gì.

Mà Thủy Dạng Tình thì lập tức chạy đến bên người Thủy Mộc Vân, bất mãn lên án nói: "Phụ thân nha, ngươi cũng không biết, nàng..."

"Im miệng." Thủy Mộc Vân hung hăng nhìn nàng một cái.

Thủy Dạng Tình lập tức ủy khuất quay đầu nhào vào lòng nhị phu nhân vừa đếp, thút thích nhỏ giọng khóc kể.

Thủy Mộc Vân đi đến trước mặt Thủy Dạng Hề, giọng nói có chút hoà hoãn: "Không có việc gì chứ. Tình nhi nàng không hiểu chuyện, ngươi hãy tha thứ cho nàng một chút."

Thủy Dạng Hề vẫn chú ý đến nhị phu nhân ở phía sau của hắn, nghe lời nói của Thủy tướng, nàng vẫn nhìn nhị phu nhân mà nói: "Phụ thân, ngươi hẳn nên thấy may mắn, khi bàn tay nữ nhi bảo bối của ngươi không có làm hoen ố mặt ta, nếu không, ta sẽ làm cho nàng phải trả giá thật lớn." thanh âm vẫn bình tĩnh không giao động, chẳng qua sự ngoan tuyệt trong lời nói làm ai cũng nghe thấy cả.

Nhị phu nhân ở một bên nghe Thủy Dạng Tình khóc kể, liền vỗ lưng trấn an nàng. Ánh mắt ai oán xẹt qua Nam Cung Ngự Vũ, sau đó chuyển qua trên người của Thủy Dạng Hề, trong mâu đó sự độc ác càng ngày càng hiện rõ, hận đến không thể đem Thủy Dạng Hề toàn bộ xé nát, mới giải được mối hận trong lòng nàng.

Thủy Dạng Hề thấy vậy, chính là ôn nhu cười. Mục đích của nàng coi như đã đạt tới. Xem ra, chính là nàng ta. Nguyên lai, đây mới là động cơ chân chính của nàng.

Sau đó nàng nhìn phía Thủy tướng nói: "Phụ thân, ta không sao. Ngươi vẫn nên đi xem nhị muội muội đi, dù sao, là lời nói của ta quá nặng , sợ là dọa đến nàng ."

Thủy Mộc Vân thở dài, mang theo đám người của nhị phu nhân rời đi.

Thủy Dạng Hề cũng đang chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy Nam Cung Ngự Vũ nói: "Quả nhiên đủ ác, đủ độc. Là tuyệt phối với Nam Cung Ngự Vũ ta. Xem ra, vô luận như thế nào ta cũng muốn có được ngươi. Một nữ nhân thông minh, hơn nữa lại có tâm địa lạnh lùng cứng rắn như thế, ha ha a, dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ cuộc." Nói xong, hắn xoay người liền sải bước mà đi.

"Đây là mục đích ngươi ở lại tướng phủ sao?" Thủy Dạng Hề cao giọng hỏi.

Nam Cung Ngự Vũ dừng lại cước bộ, đưa lưng về phía nàng nói: "Có thể nói như vậy."

"Hừ, " Thủy Dạng Hề lại cười, lặng lẽ đi đến phía sau hắn "Vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không. Thủy Dạng Hề ta không phải ai nói muốn thì điều có được."

Nói xong, không thèm để ý tới Nam Cung Ngự Vũ đang giật mình ngẩn ra, nàng mở đường nghênh ngang mà đi.

Thủy Dạng Hề trở lại trong phòng, tâm tình khá tốt, mệnh lệnh Vu Nhi ngâm trà mà Trần Chức Vân lần trước cho, một bên uống, một bên nghĩ đến chuyện của mình.

Vốn kế hoạch sẽ không diễn ra chuyện như vậy, chẳng qua vừa nhìn thấy Thủy Dạng Tình giơ tay lên, nàng mới nghĩ ra một kế trong lòng. Làm cho nhị phu nhân lộ ra sơ hở.

Quả nhiên không ngoài nàng sở liệu, nhị phu nhân hận nàng là vì Thủy Dạng Tình, đương nhiên, Nam Cung Ngự Vũ cũng là đầu sỏ gây nên. Xem ra, Lưu Yên Nhiên quả thật rất yêu thương nữ nhi của nàng, có thể nói là, vì Thuỷ Dạng Tình nàng ta nguyện ý trả giá hết thảy.

Nếu như vậy, sao nàng ta có thể cam tâm đem Thủy Dạng Tình gả cho một nhạc sĩ đây? Trong chuyện này chắc chắn có cổ quái. Có lẽ, hôn lễ này sẽ rất náo nhiệt.

Đang suy nghĩ đến thích ý, thì thấy Thủy Giác Hiên vội vàng chạy đến, vẻ mặt ngưng trọng hỏi: "Tỷ tỷ mới vừa rồi sao lại làm như thế? Chuyện này không giống phong cách xử thế của tỷ tỷ, ta thật không tin tỷ tỷ là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy."

Thủy Dạng Hề cười cười, thấy bộ dạng hắn vậy cũng biết hắn vì lo cho nàng. Hơn nữa đối với nàng coi như có hiểu biết: "Ta làm việc, tự có đạo lý của ta. Ngươi rầy rà cái gì a. Yên tâm đi."

Thủy Giác Hiên vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức mềm xuống, nói: "Tỷ tỷ có thể cho ta biết một chút không?"

"Việc này cùng ngươi có quan hệ gì đâu, báo cho biết ngươi làm gì a? Đi đi đi, đem cái nhún vai của người làm được tao nhã rồi hãy nói chuyện với ta." hiện tại tâm tình của Thủy Dạng Hề rất tốt, nên vừa nhìn thấy hắn, liền muốn trêu ghẹo hắn.

Lời vừa nói ra, đám người Hoa Nhiên đang ở bên cạnh hầu hạ không khỏi nghẹn cười, ánh mắt nhìn Thủy Giác Hiên có chút thương hại.

Thủy Giác Hiên vừa thấy Thủy Dạng Hề lại lấy cái này nói hắn, bất giác có chút ảo não, nói: "Tỷ tỷ quả nhiên là người vô lương. Ta Thủy Giác Hiên gặp ngươi, xem như bị xui xẻo tám đời ... Thôi, vụ này, ta không thể trêu vào, còn không biết mệt sao? Cười đi, cười đi, các ngươi cứ cười đến vỡ bụng mà chết đi." Nói xong, liền nhanh như chớp rời đi, đỡ phải bị Thủy Dạng Hề tổn hại thêm một đống lớn nữa.

Thủy Dạng Hề chờ thấy hắn rời đi, nhất thời, trong phòng cười thành một đoàn. Tiếng cười, xuyên phá nóc nhà, truyền đi rất xa.

Từ khi biết nhị phu nhân vì sao phải giết nàng, nàng liền đối với Thủy Dạng Tình cùng Nam Cung Ngự Vũ vừa thấy bóng đã tránh rất xa. Chỉ cần có thể giảm thấp những tình huống ngộ hại mình, nàng nguyện ý cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, cho đến ngày Thủy Dạng Tình xuất giá mới thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play