Thủy Dạng Hề dừng lại
cước bộ, có lẽ, nàng hẳn nên trực tiếp đi tìm Thủy Mộc Vân để hỏi cho rõ ràng,
Thủy Dạng Tình lấy chồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang nghĩ tới đây nàng
liền xoay người, hướng về phía thư phòng mà đi, bỗng nhiên nàng thấy Thủy Giác
Hiên ở hướng đối diện đi tới. Còn thật đúng lúc. Cứ trực tiếp hỏi hắn là được,
đỡ nhọc công nàng phải chạy sang bên kia một chuyến.
Thủy Giác Hiên từ xa xa
đã thấy Thủy Dạng Hề đứng ở phía trước, đợi sau khi đến gần, hắn mang vẻ mặt
tươi cười hỏi: "Nhìn thấy bộ dạng kiển chân này của tỷ tỷ, chắc không phải
là ở chỗ này chờ ta đã lâu. Vậy ta đây tội lớn lắm đó."
Thủy Dạng Hề hừ một cái
rồi cười nói: "Không có biện pháp, ai kêu tỷ tỷ ngươi là ta có việc cần
thỉnh giáo ngươi làm chỉ. Nên cũng chỉ cố chờ ngươi đến thôi."
Thủy Giác Hiên cau mày,
nói: "Đã tra ra người chủ mưu ám sát rồi sao?"
Nghe thấy điều này, Thủy
Dạng Hề bất giác cụp mắt: "Làm sao có thể a. Chuyện đó, đến bây giờ còn
không có manh mối gì rõ ràng. Bất quá, người hiềm nghi đã được loại bỏ bớt, nếu
ta suy đoán không sai, bảy tám phần chính là nàng . Chẳng qua, ta tìm không ra
động cơ để nàng giết ta, điều này làm ta có chút đau đầu." Thủy Dạng Hề
vừa nói, vừa hướng phía trước con đường mà đi.
"Nói như vậy tỷ tỷ
khẳng định là người trong phủ gây nên?" Thủy Giác Hiên nhanh chóng bước
theo để đuổi kịp, ngưng mày hỏi, nếu thật như vậy quả là có chút khó xử . Cho
dù biết là ai, cũng không nhất định có thể nói rõ ràng, hắn khẳng định là phụ
thân sẽ tìm cách để áp chế nó đi.
"Tám chín phần mười
đi." Thủy Dạng Hề nhún nhún vai nói, "Trước đừng nói cái này nữa. Ta
nghe nói Thủy Dạng Tình cũng sắp lấy chồng , có phải thế không?"
"Ân, tin tức của tỷ
tỷ thật linh thông rồi. Là buổi sáng hôm nay thánh chỉ mới đến thôi, tại đây
bảy ngày sau sẽ cử hành." Thủy Giác Hiên cũng học nàng nhún nhún vai nói.
Thủy Dạng Hề nhìn thấy
hắn như vậy không khỏi che mặt cười to, nửa ngày mới nói được một câu:
"Ngươi... Ngươi... Ngươi như thế nào lại đáng yêu vậy chứ?" Đệ đệ này
ở trước mặt nàng thật đúng là
có đủ trò, ngẫm lại, lúc này hắn không còn là Thủy Giác Hiên cười tà, vung
trường kiếm chém giết ở bên trong Hắc y nhân nữa.
Thủy Giác Hiên xem nàng
cười đến không còn hình tượng, ngay cả nước mắt đều chảy ra, cứ nắm lấy Hoa
Nhiên bên cạnh, mà Tống nương cũng là nghẹn ý cười trên mặt. Hắn bất đắc dĩ sờ
sờ cái mũi của mình: "Có buồn cười như vậy sao?" Hắn không phải là
học nàng nhún vai thôi sao, thấy nàng đứng yên nhất phái nhàn nhã, cộng thêm vẻ
mặt biểu tình vô vị, quả thật có một phen ý nhị khác.
Nên cũng liền đi theo,
chẳng lẽ hắn nhún vai, lại thành kẻ ngốc à?
Thủy Dạng Hề vẫn còn liên
tiếp cười, thật sự là không nín được. Người ta nhún vai kia thì tiêu sái xinh
đẹp, như thế nào khi đến chỗ hắn đã thành bộ dạng lưu manh, thật sự rất buồn
cười .
Thủy Giác Hiên cũng vẫn
xem, bất quá hắn vỗ vỗ lưng của nàng, trong lời nói có chút ê ẩm "Vẫn còn
là tỷ tỷ của ta sao, có tỷ tỷ vô lương như vậy sao. Còn cười nữa, ngay cả miệng
đều đã rút gân ." Nói xong, hắn mang vẻ mặt tức giận khinh bỉ nhìn nàng.
Thủy Dạng Hề thấy thế,
lúc này mới dừng lại cười, quả thật là đem miệng cười đến bủn rủn. Sau đó
nghiêm chỉnh hỏi: "Ngươi nói là chuyện Thủy Dạng Tình lấy chồng đến hôm
nay mới quyết định ?"
"Đúng vậy, thánh chỉ
còn có giả sao."
"Chẳng lẽ mới sáng
sớm liền để lộ ra tin tức sao?" Thủy Dạng Hề vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Điều này không có
khả năng. Sau yến hội trục cầu mọi người còn chưa bao giờ nhắc tới qua. Cũng do
sáng nay lâm triều, Hoàng Thượng đột nhiên nhắc tới ." Thủy Giác Hiên thật
lòng thuật lại, "Làm sao vậy sao? Có cái gì không đúng sao?"
Thủy Dạng Hề lắc đầu:
"Không, không có." Như vậy, đúng là chuyện ám sát cùng việc này không
có liên quan sao? Vậy vì sao tứ phu nhân muốn cho Thủy Dạng Linh báo cho nàng
biết đây? Là nàng đã lo lắng nhiều sao?
Nhưng dù sao vẫn phải
biết được tình hình trong viện của nhị phu nhân mới được.
Bỗng thấy bên cạnh có mấy
cái người hầu đi qua, thần thần bí bí không biết ở lải nhải cái gì... Nàng
loáng thoáng nghe thấy một ít nội dung câu chuyện nói không được rõ ràng ...
Thủy Dạng Hề mặt mày nhăn
nhíu, vì mấy từ ngữ loạn thất bát tao này mà nàng muốn nghe cho rõ hơn.
Ở chỗ này, chỉ có nàng
cùng Vu Nhi là một tia nội lực cũng không có, nên chỉ có thể nghe đứt quãng .
Bất quá, đám người của Thủy Giác Hiên lại nghe rất rõ ràng. Mấy người kia đang nghị
luận chuyện ma quái gần nhất bên trong Thủy tướng phủ, xem ra, tối hôm qua lại
làm ầm ĩ một trận. Thủy Giác Hiên đối với những lời đồn nhảm bậy bạ đều không
tin. Nên không có bao nhiêu để ý tới.
Tống nương thấy bộ dáng
của Thủy Dạng Hề, biết chắc là nàng không có nghe rõ ràng, liền kề ở bên tai
nàng nói lại lời của mấy người hầu đang bàn tán.
Sao nàng lại quên ở bên
người nhị phu nhân vẫn còn có Song nhi thế.
Nên nàng lập tức liền
phái Thủy Giác Hiên rời khỏi. Không phải là nàng không tín nhiệm hắn, chẳng qua
chuyện nàng ở bên trong Thủy tướng phủ có tai mắt, càng ít người biết càng tốt.
Sau đó nàng cho Tống nương đi mời Song nhi lại đây. Tất nhiên là Thủy Dạng Hề
sẽ tìm địa phương vắng vẻ mà chờ.
Không lâu sau, liền thấy
Tống nương mang theo Song nhi xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Tiểu thư, ngài tìm
nô tỳ." Song nhi đi đến trước mặt Thuỷ Dạng Hề thi lễ.
"Ân, nghe nói ngươi
đã muốn ở trong viện của nhị phu nhân rồi, phải không?" Thủy Dạng Hề trực
tiếp hỏi. Nàng không muốn lãng phí thời gian.
"Ân, đúng vậy. Vì
phu nhân, nô tỳ làm cái gì cũng đều nguyện ý ." Song nhi đáp. Ở trong lòng
nàng nghĩ, Thủy Dạng Hề đi tìm nàng, trừ bỏ cái này ra, không còn chuyện gì
khác.
Thủy Dạng Hề nhíu mày,
Song nhi này có chút tự cho là thông minh: "Ta không phải hỏi ngươi cái
này. Mấy ngày nay có cảm thấy nhị phu nhân có cái gì không đúng hay
không?" trong thanh âm lãnh đạm tự lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Hiểu biết của Song nhi
đối với Thủy Dạng Hề chỉ được một lần lá lúc trước nàng ấy hồi phủ. Tuy rằng,
lần trước đã làm cho toàn phủ mọi người đối nàng nhìn bằng cặp mắt khác xưa,
nhưng mà, cái hình tượng yếu đuối dã man của nàng trước kia, cũng đã cắm rễ ở
trong lòng nàng, hơn nữa còn không ngừng phát triển ra, bởi vậy không khỏi đối
nàng ấy có chút khinh thường.
Cũng bởi vì điều này, nên
lần trước khi Tống nương tìm đến nàng, nàng liền đề ra điều kiện cho bản thân,
hoặc có thể nói là uy hiếp. Sau khi biết Thủy Dạng Hề đáp ứng, trong lòng càng
thêm khẳng định chính mình nghĩ không sai. Mà nay, vừa nghe xong một câu nói
không uấn không giận của nàng, trong đó mang theo sự uy nghiêm, so với nhị phu
nhân càng thêm ngoan lệ vài phần. Bất giác trong lòng chột dạ, chớ không phải
do mình quá mức khinh suất, nên đã lọt vào tầm mắt của nàng.
Nghĩ kỹ, hiện tại nàng là
người của Thủy Dạng Hề, theo nguyên tắc khi Thủy Dạng Hề đi vào tướng phủ, nàng
nên chủ động hướng nàng ấy bẩm báo mới phải. Mà nàng lại còn muốn để cho nàng
ấy sai người đến mời, tội danh này thật là lớn...
Nghĩ đến đây, lúc này
nàng mới thành thật trả lời: "Nhị phu nhân đã nhiều ngày không có hành
động đặc biệt gì. Chỉ là ngày hôm qua giống như đang rất phẫn uất đã quăng ngã
chung trà, nô tỳ ở bên ngoài cũng nghe thấy, quả thật rất dọa người."
"Ngày hôm qua sao?
Khi nào vậy?" Thủy Dạng Hề kinh ngạc hỏi.
"Ngày hôm qua lúc
gần buổi trưa đi."
"Gần buổi trưa
sao?" Thủy Dạng Hề thì thào lặp lại. Gần buổi trưa, lúc đó nàng vừa vặn đi
ra từ thư phòng của Thủy Mộc Vân, sau đó thì trở về viện, nga. Trên đường còn
gặp phải Nam Cung Ngự Vũ... Chính là lúc đó sao?
Trong đầu Thủy Dạng Hề
linh quang chợt lóe, nàng hỏi: "Nhị phu nhân đối với chuyện ma quái trong
phủ có phản ứng như thế nào?"
Nói đến đây, Song nhi
cũng thấy có chút khó hiểu, nói: "Không biết sao, nô tỳ thấy nhị phu nhân
căn bản là không để ở trong lòng. Lúc mới đầu khi nghe thấy thì có chút kinh
ngạc ra, sau đó thì không có phản ứng đặc biệt nào cả. Làm hại nô tỳ cứ luôn
nghĩ đến nàng ấy không phải là hung phạm hại chết phu nhân."
"Thật không?"
Thủy Dạng Hề lầm bầm làu bàu suy nghĩ một chút, "Tốt lắm, ngươi đi về
trước đi."
Song nhi có chút mạc danh
kỳ diệu, nhưng vẫn khom người đáp dạ, rồi có chút lo sợ rời đi.
Nơi này, Thủy Dạng Hề lại
cảm thấy sự tình càng ngày càng kỳ lạ, đang yên lành sao nàng lại kéo đến trên
người Mộc Tư Khê rồi. Nếu nói, chuyện Mộc Tư Khê chết đi một lần nữa lại bị
người ta vạch trần, nàng ta muốn giết người diệt khẩu, đây cũng là một nguyên
nhân đi. Nhưng mà, theo lời của Song nhi thái độ của nhị phu nhân, hình như
cũng sẽ không vì nguyên nhân này mà động thủ a.
Như vậy, giả thiết này
lại không thành lập. Vậy thì vì cái gì đây.
Thủy Dạng Hề đột nhiên
nghĩ đến hôm qua sau lưng mình có cảm giác như sát khi, hay là khi đó ở phía
sau nàng thật sư có những người khác, mà nàng lại cho là ảo giác của mình. Là
nhị phu nhân sao?
Có thể vì nghe thấy nàng
cùng Nam Cung Ngự Vũ nói chuyện, mà ghen ghét ở trong lòng. Động cơ này, tựa hồ
có chút quá yếu.
Lúc này nàng mới ý thức
được, nguyên lai ở trong lòng nàng đã sớm nhận định nhị phu nhân là người chủ
mưu phía sau, chẳng qua thật bất hạnh tìm mãi mà không thấy nguyên nhân.
Nhưng trong lòng lại cảm
thấy mọi thứ không phải đơn giản như vậy. Thôi, hiện tại đã có chút đầu mối.
Nên cứ đề phòng nhị phu nhân trước đã.
Nàng vốn định cứ như vậy
mà trở về hoàng tử phủ, ở trong phủ tuy rằng không ra khỏi phủ được, nhưng vẫn
tốt hơn ở chỗ này mỗi ngày lo lắng bản thân sẽ bị ám sát. Nhưng không may lại
xảy ra chuyện Thủy Dạng Tình lấy chồng, theo nguyên tắc nàng là trưởng nữ của
tướng phủ, thì không thể vắng mặt. Còn phải đưa tân nương gả đi, đó là chức
trách của nàng. Nếu như nàng không dự, sẽ có lý do để cho người ta chê cười.
Không phải là bảy ngày
thôi sao, cẩn thận một chút là được. Nói vậy đến lúc đó, Nam Cung Ngự Cảnh cũng
sẽ tới .
Thủy Dạng Hề vừa đi vừa
nghĩ, ngẩn đầu lên lại thấy gương mặt làm cho người ta ghét của Nam Cung Ngự
Vũ. Nàng cả đời đều sẽ không quên khuôn mặt này, nàng cả đời cũng sẽ hận khuôn
mặt này. Tuy rằng như vậy đối với Nam Cung Ngự Vũ là không công bình, nhưng mà,
ai kêu hắn lớn lên có gương mặt giống tên kia làm chi.
Thủy Dạng Hề mang vẻ mặt
ghét bỏ mà tránh đi, không thèm quan tâm đến hắn. Trong lòng nàng buồn bực, sao
hắn còn ở chỗ này chứ? Đường đường là một nhị hoàng tử, cứ ở lì bên trong tướng
phủ mà không màn thân phận, nói hắn không có mục đích, e là ngay cả tiểu hài tử
ba tuổi cũng không tin.
Mà Nam Cung Ngự Vũ dường
như muốn nghĩ cùng nàng dây dưa, nên cản đường đi của nàng rồi nói: "Tam
đệ muội sao có thể vô tình như vậy. Tốt xấu
gì ta cũng là nhị hoàng huynh của ngươi, như thế nào gặp cũng không chào hỏi
một tiếng, cứ như vậy mà chạy lấy người."
Thủy Dạng Hề nhìn ánh mắt
làm cho tâm tình người ta không vui của hắn rồi cười mỉa, ngay cả dùng bộ dạng
tốt để ứng phó hắn nàng cũng không có hứng thú, chỉ có âm thanh lạnh lùng:
"Ta nhớ là ngày hôm qua đã cùng nhị hoàng tử nói rất rõ ràng . Bất quá,
hình như nhị hoàng tử trí nhớ có chút kém nha, muốn hay không..."
"Biểu ca... Ngươi
đang làm gì thế?" Thủy Dạng Hề còn chưa nói xong, liền nghe thấy một tiếng
kêu .
Nàng tập trung nhìn vào,
thì ra là Thủy Dạng Tình, đang mang vẻ mặt vui mừng từ phía sau Nam Cung Ngự Vũ
đi tới. Một đôi mắt chỉ đặt ở trên người Nam Cung Ngự Vũ, tình ý trong đó là
người có mắt thì đều thấy rõ ràng.
"A, là Tình nhi a,
" Nam Cung Ngự Vũ cười nói, "Ta đang ở đây cùng Tam đệ muội nói chuyện
đấy."
Thủy Dạng Tình lúc này
mới chú ý còn có người khác tồn tại, nàng quay đầu nhìn Thủy Dạng Hề lãnh đạm
nói: "Nguyên lai đại tỷ cũng ở đây nha. Ngại quá, vừa mới rồi không có
phát hiện được." Bộ dạng này cùng vừa rồi quả thực là hai người khác nhau
Thủy Dạng Hề xả miệng
cười khẽ, nàng vẫn chưa quên vừa rồi trong mắt của nàng ta chợt lóe lên tia ác
độc rồi biến mất, giống như muốn đem nàng toàn bộ ăn sống nuốt tươi vậy. Làm
cho đáy lòng nàng không khỏi cười lạnh, người như vậy, đưa cho, ta cũng không
cần. Chỉ có Thủy Dạng Tình ngươi là xem hắn như bảo vật, cả ngày cung phụng.
"Ta còn có việc, đi
trước một bước. Các ngươi cứ tán gẫu." Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Nàng nghĩ không ra Nam
Cung Ngự Vũ ở lại Thủy tướng phủ rốt cuộc có mục đích gì. Bất quá, chỉ cảm thấy
cùng nàng tuyệt đối thoát không khỏi quan hệ.
Ai, tướng phủ này, chính xác so với hoàng cung còn
phiền toái hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT