Âu Dương Thần Tu đi công tác từ Italy về mua cho Âu Dương Ngoạt rất nhiều quà và một cái điện thoại di động mới.

Sau đêm vũ hội đó, Âu Dương Ngoạt không đi học nên tất cả đều bình thường, không có gì xảy ra. Nhưng cậu không biết, khi cậu bắt đầu đi học lại thì nhấc lên không biết bao nhiêu sóng gió.

Thừa dịp Âu Dương Ngoạt còn được nghỉ, Âu Dương Thần Tu dẫn cậu đi rất nhiều địa phương nổi danh. Nhưng mà thời gian vui chơi lúc nào cũng qua rất nhanh, trời sáng rồi lại tối, thoáng chốc thời gian nghỉ nửa tháng đã kết thúc.

Vết thương Âu Dương Ngoạt đã sớm cắt chỉ, bất quá trên làn da trắng nõn vẫn còn lưu lại sẹo nhìn thật chướng mắt.

Nhưng mà vấn đề này cũng không khó giải quyết, bác sĩ đã cho cậu thuốc xóa sẹo, chỉ cần thoa một thời gian sẽ biến mất.

Hôm nay là ngày đầu tiên Âu Dương Ngoạt đi học lại, Âu Dương Ngoạt hiện giờ đang ngồi ăn điểm tâm, Âu Dương Thần Tu thì còn ngủ trên lầu. Lúc này trong phòng ăn chỉ có cậu và An Húc Nhiên.

“Tiểu thiếu gia, người sắp muộn giờ rồi.” Hôm nay Âu Dương Ngoạt dậy trễ, cho nên không còn bao nhiêu thời gian để ăn sáng, nhưng nhìn cậu thong dong ngồi đó, An Húc Nhiên lên tiếng nhắc nhở.

“Không sao, lát nữa lái xe nhanh một chút là được.” Từ sau khi sử dụng chiếc xe thể thao lần trước Âu Dương Thần Tu mua cho cậu, Âu Dương Ngoạt liền đặc biệt thích tăng tốc độ.

“Tôi ra gara lấy xe trước, người cố gắng nhanh một chút.”

“Được! Đi đi.” Tuy rằng đáp ứng như vậy, nhưng mà chờ cậu ăn sáng xong cũng là chuyện 15 phút sau.

An Húc Nhiên đã đợi sẵn bên ngoài, trên đường đi tốc độ cũng nhanh hơn bình thường, lần đầu tiên phá lệ đưa Âu Dương Ngoạt đến tận cổng học viện. Lúc này chuông báo hiệu vào học đã vang lên.

Trên hành lang vào lớp, Âu Dương Ngoạt ngược lại không hề để ý đến chuyện mình sắp muộn.

Khi chuẩn bị vào phòng học thì bị Từ Lệ Hương gọi lại: “Cái kia, Âu Dương Ngoạt, em ra đây một lát.”

“Chuyện gì?” Âu Dương Ngoạt dừng bước nhìn cô.

“Cái kia, từ hôm nay trở đi em đã không còn học ở ban này nữa.” Tin tức này ngày hôm qua chủ nhiệm ban đến thông báo cho cô biết.

“Tại sao?” Nghe tin tức này Âu Dương Ngoạt cũng không quá để ý, vì dù sao đối với cậu học ban nào cũng như nhau, cho nên cậu dựa vào vách tường hành lang thản nhiên hỏi.

“Bởi vì trong tất cả học viên trao đổi học tập chỉ có một em học cấp C, cho nên Ban hiệu trưởng sau khi trải qua suy xét quyết định cho em chuyển đến cấp A học.”

Tự nhiên lại phải đi thêm một quảng đường nữa, Âu Dương Ngoạt âm thầm nhíu mày.”Muốn tôi chuyển sang cấp A? Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Âu… Âu Dương đồng học, em nên tôn trọng quyết định của học viện, huống hồ đây không phải là chuyện tốt đối với em sao? Có thể học cấp A, em nên cảm thấy vui mới phải.” Không nghĩ tới Âu Dương Ngoạt lại từ chối, Từ Lệ Hương có chút không thể hiểu được.

“Không đi.” Không ai có thể bắt buộc cậu, cũng không ai có thể sai khiến cậu. Cho dù là lời nói Âu Dương Thần Tu, cậu cũng thường xuyên vào tai này ra tai kia, đừng nói chi đến học viện. Cậu Âu Dương Ngoạt sẽ không bao giờ bán mặt mũi của mình.

“Chuyện này…chuyện này cô không làm chủ được, đây là quyết định của học viện.” Giờ phút này, Từ Lệ Hương tuyệt đối không giống một lão sư, bộ dáng khổ sở đứng trước mặt Âu Dương Ngoạt, giống như Âu Dương Ngoạt mới là lão sư của cô.

“Tìm ai?” Thấy cô bộ dáng vô dụng thế kia, Âu Dương Ngoạt quyết định không lãng phí thời gian với cô, trực tiếp hỏi người có thể giải quyết vấn đề này.

“A?” Âu Dương Ngoạt đột nhiên hỏi vậy làm cô nhất thời không kịp phản ứng.

“Tôi hỏi chuyện này có thể tìm ai?” Âu Dương Ngoạt thở dài, cậu cảm thấy học ở ban này cái gì cũng tốt, nhưng nếu đổi người trước mặt này đi thì càng hoàn mỹ hơn.

“…Chuyện này…em đi tìm chủ nhiệm ban trước xem được không. Nhưng mà Âu Dương Ngoạt đồng học, tại sao em lại không muốn học bên đó chứ?” Rõ ràng học bên cấp A cái gì cũng tốt, là nơi mà rất nhiều học viên cấp C ước ao.

“Không có hứng thú.” Nói xong cậu liền không quay đầu lại bước đi về phía trước.

Lần trước bởi vì đánh nhau mà Âu Dương Ngoạt đã bị kêu lên phòng chủ nhiệm ban một lần, cho nên bây giờ Âu Dương Ngoạt liền trực tiếp đi đến đó.

“Âu Dương đồng học, có chuyện gì sao?” Thấy Âu Dương Ngoạt vừa không gõ cửa vừa không lên tiếng hỏi mà đã đi vào. Vả lại, cộng thêm chuyện đánh nhau lần trước, cậu không hề có thái độ ăn năn, vị chủ nhiệm này đối với Âu Dương Ngoạt có ấn tượng cực kỳ kém.



“Có chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tôi từ chối chuyển sang cấp A.”

Không nghĩ tới Âu Dương Ngoạt đến tìm hắn là vì chuyện này, chủ nhiệm ban sửng sốt một lúc mới hỏi: “Tại sao? Em có thể cho tôi một lý do thuyết phục không?” Hắn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hai tháng qua cũng không xảy ra vấn đề gì, tại sao hôm qua Ban hiệu trưởng lại đột nhiên muốn chuyển Âu Dương Ngoạt sang cấp A?

“Không có lý do.” Âu Dương Ngoạt là người tự cao tự đại, nói chuyện luôn bất kể hậu quả, hơn nữa miệng lại độc, cộng thêm tính thích đã kích người khác. Điều này không thể nghi ngờ là đắc tội với vị chủ nhiệm trước mặt.

Quả nhiên, sau khi nghe Âu Dương Ngoạt nói xong, chủ nhiệm ban lập tức nói: “Âu Dương đồng học, em phải biết, chuyện chuyển ban này là do Ban giám hiệu quyết định chứ không phải em. Ở học viện không phải em muốn thế nào thì sẽ như thế đó, đương nhiên nếu người nhà của em có quan hệ cửa sau thì chuyện sẽ khác, nhưng mà em không có không phải sao? Hy vọng em có thể tuân thủ theo sắp xếp của học viện, nếu học viên nào cũng như em thì học viện này sẽ biến thành thế nào?”

monganhlau.wordpress.com

Tức giận sao? Không hề. Nghe vị chủ nhiệm này có chút khinh thường nói chuyện với mình, thậm chí còn mang theo châm chọc, Âu Dương Ngoạt một chút cũng không để trong lòng. Cậu không phải kẻ ngốc, cậu biết ai là người giở trò sau lưng. Ngẫm lại đêm vũ hội hôm đó, tên kia ngồi trước mặt cậu thẳng thắn khiêu khích, Âu Dương Ngoạt cười lạnh trong lòng. Được thôi! Nếu cậu muốn chơi thì tôi ‒ Âu Dương Ngoạt sẽ phụng bồi cậu đến cùng.

“…” Cũng giống như khi đến, Âu Dương Ngoạt không nói một lời xoay người đi ra khỏi phòng.

Trên hành lang lại ngoài ý muốn gặp Thuần Dã. “Ngoạt, cậu phải chuyển sang cấp A?” Vừa rồi thấy Âu Dương Ngoạt bị Từ Lệ Hương giữ lại bên ngoài phòng học nói chuyện, sau đó Âu Dương Ngoạt không vào lớp. Lúc nãy khi đi ngang qua phòng chủ nhiêm ban, vô tình nghe được đối thoại hai người.

“Như cậu thấy.”

“Ai ~ ~ cũng đúng, chỗ đó mới là chỗ cậu nên học. Xem ra sau này không ai trốn học với mình, huynh đệ cậu phải bảo trọng nha!” Thuần Dã bày ra vẻ mặt ngàn dặm đưa tiễn, giống như Âu Dương Ngoạt đi chỗ nào xa lắm vậy.

“…” Âu Dương Ngoạt lấy ra điện thoại. “Có muốn số điện thoại không?”

“Đương nhiên muốn rồi! Cậu chờ một chút mình đi lấy điện thoại.” Nói xong Thuần Dã liền chạy về phía phòng học.

“Đi chung đi, tôi cũng phải đi thu dọn sách vở trong ngăn tủ.” Hôm nay chuyển sang cấp A, nên Âu Dương Ngoạt phải mang toàn bộ sách vở sang bên đó.

“Vậy sao, vậy để mình giúp cậu.”

Chờ hai người thu dọn xong đã trễ hết một tiết học. Từ Lệ Hương và chủ nhiệm ban bên cấp A đợi sẵn trước cửa phòng học, thấy Âu Dương Ngoạt cuối cùng cũng thu dọn xong liền dẫn cậu đi sang Cấp A.

Đến cấp A Âu Dương Ngoạt được phân ở ban ba, không khác gì mấy so với bên cấp C, có khác chăng là đổi C thành A mà thôi.

Từ cấp C đi đến đây cũng phải mất một đoạn đường, cho nên lúc này chuông vào tiết hai vang lên.

Khi Âu Dương Ngoạt theo vị chủ nhiệm kia vào phòng học thì lão sư đã đứng trên bục giảng.

Sợ mất thời gian giảng bài, lão sư qua loa giới thiệu Âu Dương Ngoạt xong liền sắp xếp cậu đến ngồi vào một chỗ trống.

“Hey! Chúng ta lại gặp mặt rồi, Ngoạt!” Trong khi đem sách vở bỏ vào ngăn bàn, bên tai Âu Dương Ngoạt vang lên một âm thanh quen thuộc.

Âu Dương Ngoạt không hề kinh ngạc, cậu ngay cả đầu cũng không quay, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Xem ra cậu đúng là rất có tự tin.” đối nghịch với tôi.

“Ha hả, đúng vậy! Mình rất tự tin! Mình tự tin rằng không lâu nữa cậu sẽ thuộc về mình.” Đàn ông thích chinh phục, đàn ông có tiền có quyền lại càng thích đi chinh phục. Hơn nữa, với tính cách kiêu ngạo này của Âu Dương Ngoạt, càng khiến cho người ta muốn đi chinh phục.

Âu Dương Ngoạt cười lạnh trong lòng. “Cậu đã tự tin như vậy, tôi đây sẽ chơi đùa với cậu đến cùng, đem tự tin của cậu đập nát không còn một mảnh.” Xem ra ngoại trừ chơi game, đùa giỡn người khác cũng là một loại giải trí.

“Ha ha ha ha! Âu Dương Ngoạt, cậu không cần kiêu ngạo! Mình chưa từng gặp qua người không bị tiền bạc và quyền lực hấp dẫn.” Thác Hữu dựa lưng vào ghế, vẻ mặt ngông cuồng nhìn Âu Dương Ngoạt.

Tiếng cười của hắn khiến cho tất cả học viên trong lớp chú ý, cũng khiến cho vị lão sư đang giảng bài trên kia nhìn xuống. Lão sư có chút tức giận nhìn chằm chằm Thác Hữu, muốn nhắn nhở hắn bây giờ là giờ học có chuyện gì đợi tan học rồi nói. Nhưng lại ngại hắn là con trai hiệu trưởng, không còn cách nào khác đành phải đem họng súng chuyển sang Âu Dương Ngoạt bên cạnh. “Âu Dương Ngoạt, đây là lớp học, yêu cầu em không được gây chuyện.”

Nâng đầu, nhìn về phía vị nữ lão sư trẻ tuổi trên bục giảng kia. “Tôi cũng cho rằng, tôi không phải là đối tượng để người khác tùy ý trút giận.” Kỳ thật, Âu Dương Ngoạt rất ghét bị người khác xem là bia đỡ đạn.

“Em! Em đứng lên cho tôi.” Bị Âu Dương Ngoạt chọt trúng chỗ đau, vị lão sư kia thẹn quá hóa giận, đem bất mãn đối với Thác Hữu phát tiết lên người Âu Dương Ngoạt.

Âu Dương Ngoạt cũng không để ý đến cô, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài phòng học.

“Âu Dương Ngoạt! Ai cho phép em đi ra ngoài! Tôi kêu em đứng ngay tại chỗ!” Nữ lão sư bị thái độ không coi ai ra gì của Âu Dương Ngoạt chọc giận, cô bắt đầu gào thét với Âu Dương Ngoạt.

Âu Dương Ngoạt làm như không nghe thấy tiếp tục đi ra ngoài. Phải biết, trên đời này không ai có thể ra lệnh cho cậu trừ tổ chức trước kia. Nhưng bây giờ cậu đã không còn là sát thủ, cậu không cần phải nghe lệnh bất cứ kẻ nào nữa.

Lúc trước cậu chọn học cấp C là vì muốn giảm bớt những phiền toái không cần thiết, nhưng với tình huống hiện tại thì không cần nữa. Nếu phiền toái đã đến tìm cậu, vậy thì cậu không cần phải tiếp tục che che giấu giấu.

Đó là vấn đề của sau này, Âu Dương Ngoạt là học viên đầu tiên trở thành vấn đề nghiêm trọng trong cảm nhận của các vị lão sư…

***********

“Tiểu thiếu gia? Sao người lại về sớm như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Trước cổng biệt thự, thấy Âu Dương Ngoạt từ taxi bước xuống, An Húc Nhiên kinh ngạc hỏi.

“Không có chuyện gì.” Lấy tiền từ trong túi áo đồng phục trả tiền taxi, Âu Dương Ngoạt vừa đi vào vừ nói.

“Không có chuyện gì? Không có chuyện gì sao người lại về? Túi sách của người đâu, sao cả hai tay đều trống không.” Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc hai lần, điều này làm cho người thân là vệ sĩ kiêm quản gia như An Húc Nhiên có chút căng thẳng thần kinh, chỉ cần Âu Dương Ngoạt có chỗ nào đó không bình thường, hắn liền nghĩ ngay đến việc ‘có phải cậu lại gặp phiền toái hay không’.

Dừng bước quay đầu, Âu Dương Ngoạt nhìn An Húc Nhiên còn đứng ngoài cửa nói: “Tâm tình không tốt, được không?” Từ sau lần thứ hai bị bắt cóc trở về, An Húc Nhiên càng ngày càng giống ‘bà cô’, động một chút là thao thao bất tuyệt, so với Âu Dương Thần Tu còn phiền hơn. Âu Dương Ngoạt không muốn nghe hắn tiếp tục lôi thôi dài dòng, tùy tiện bịa ra một lý do. Nếu tâm tình không tốt không thể trở thành lý do cậu bỏ học, vậy cậu sẽ tiếp tục tìm lý do khác.

“A! Vậy ai đã chọc cho Ngoạt nhi của chúng ta không vui?” Âu Dương Thần Tu vừa mới ngủ dậy từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe cuộc đối thoại của hai người. Trêu chọc cười hỏi, bộ dáng không chút tức giận khi con mình gióng trống khua chiêng bỏ học về nhà.



“Không có gì, chỉ là đột nhiên không muốn học mà thôi.” Trong biệt thự có mở hệ thống sưởi, Âu Dương Ngoạt cởi áo ngoài đồng phục, mặc vào áo măng tô An Húc Nhiên đưa tới, sau đó đến sofa ngồi.

Thấy vậy, Âu Dương Thần Tu cũng đi lại ngồi xuống cạnh cậu. “Ngươi cứ thích là trốn học, có lẽ sau này nên mời lão sư đến nhà dạy kèm.”

“Tại sao? Ta không muốn ai đến đây quản thúc ta, một mình An Húc Nhiên đã đủ gà mẹ.” Xem đi! Âu Dương Ngoạt nói chuyện vừa thẳng thắng vừa độc miệng, cộng thêm tích cách thích đã kích người khác, cho dù ở nhà cũng như thế.

“Sau này ngươi sẽ trở thành người thừa kế Âu Dương gia, không xuất sắc sao được?” Chỉnh lý mấy sợi tóc trước trán cậu, Âu Dương Thần Tu sủng nịch nói.

“Không phải ngươi còn một đứa con trai nữa sao? Cần gì đến ta?” Lời này sao lại nghe có chút…chua? Chính cậu cũng cảm thấy được.

Nghe Âu Dương Ngoạt nói vậy Âu Dương Thần Tu hơi sửng sốt, sau đó nhếch môi cười, vẻ mặt sủng nịch thay bằng trêu tức. Nhẹ nhàng tiến lại gần bên tai cậu, thấp giọng nói: “Thế nào? Ghen tị?”

Âu Dương Ngoạt cười lạnh. “Nếu hôm nay bộ xương già này của ngươi muốn vận động thì cứ nói thẳng, ta sẽ toại nguyện cho ngươi, đừng quanh co lòng vòng.” Âu Dương Ngoạt cũng mặc kệ người trước mặt là cha cậu hay là ai, chỉ cần Âu Dương Thần Tu dám nói lại, cậu liền dám ra tay.

“Ngoạt nhi! Ngươi thật là càng ngày càng làm càn nha, ngay cả ta mà cũng muốn đánh.” Âu Dương Thần Tu vươn tay nắm mặt của cậu, tự tiếu phi tiếu nói.

“Là ngươi bắt đầu trước.” Âu Dương Ngoạt không chút yếu thế trả lời.

“…” Chuyện này Âu Dương Thần Tu cũng không biết nói thế nào cho phải, vô duyên vô cớ bị con trai ‘vu khống’. Nhưng mà, hắn giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói với Âu Dương Ngoạt: “Chờ ta một lát, ta lên lầu thay quần áo rồi mang ngươi đi ra ngoài.”

“Đến một nơi khiến ngươi rất vui.” Xoa xoa đầu cậu, Âu Dương Thần Tu bước nhanh lên lầu.

Hôm nay Âu Dương Thần Tu mặc một bộ quần áo đơn giản, hắn lái xe chở Âu Dương Ngoạt đến một câu lạc bộ bowling, vừa vào cửa cậu liền nhìn thấy mấy chục đường băng dài. Lúc này, bên trong tuy không nhiều người nhưng cũng không tính là ít, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ chơi bóng. Âm thanh bóng lăn trên đường băng và âm thanh kegel ngã chạm vào nhau vang lên không dứt bên tai. mon

ganhlau.wordpress.com

“Tại sao dẫn ta đến đây?” Âu Dương Ngoạt nhìn Âu Dương Thần Tu, khó hiểu hỏi.

“Ha hả, Ngoạt nhi, chơi cái này không tốt sao? Nó có thể thỏa mãn bản tính muốn phá hủy tiềm ẩn trong người, đồng thời cũng có thể giảm bớt cảm xúc không tốt.”

Âu Dương Thần Tu nói xong liền lấy một quả bóng màu đỏ từ máy trả bóng bên cạnh, bước nhanh về phía trước, sau khi đến gần vạch quy định, nhẹ buông tay ném quả bóng về phía trước. Quả bóng nặng nề theo quỹ đạo một đường lăn về phía kegel, chỉ nghe ‘lộp cộp’ một tiếng, các kegel liên tiếp ngã xuống.

“Rất tốt! Ngã toàn bộ!” Âu Dương Ngoạt đứng bên cạnh Âu Dương Thần Tu, nhìn tất cả kegel đều ngã nói.

“Muốn chơi không?” Âu Dương Thần Tu xoa mặt cậu, sũng nịch hỏi.

Âu Dương Ngoạt nhún nhún vai. “Ta không biết chơi.” Nói ra cũng thật bi ai, ở thế giới kia cậu làm gì có nhu cầu dựa vào mấy thứ trò chơi này để phát tiết, nếu cần thì lấy việc giết người đến thay thế thỏa mãn bản thân.

“Ha hả, không quan trọng, ta dạy cho ngươi.” Nói xong, Âu Dương Thần Tu liền lấy một quả bóng khác đưa cho cậu.

Âu Dương Ngoạt tiếp nhận quả bóng, rồi học theo động tác vừa rồi của Âu Dương Thần Tu, móc ngón tay vào quả bóng, nâng lên trước ngực.

Âu Dương Thần Tu đứng phía sau cậu, kề tai hướng dẫn cậu cách ném bóng. Hai người tướng mạo vô cùng xuất sắc lại thêm khí chất bất phàm, từ khi bước vào câu lạc bộ đã khiến người khác chú ý. Bây giờ hai người ái muội kề sát cùng một chỗ, cảnh tượng hài hòa làm tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều dừng động tác nhìn hai người.

Nghe Âu Dương Thần Tu hướng dẫn xong, Âu Dương Ngoạt đem quả bóng trong tay ném lên đường băng, ngay sao đó truyền đến âm thanh các kegel va chạm với nhau.

“Ha hả, không tệ không tệ! Không ngờ Ngoạt nhi có thiên phú như vậy, thế nhưng chỉ học một lần là làm được, thậm chí còn là Strike.” Strike – ném ngã toàn bộ kegel.

“Đó là đương nhiên.” Lần đầu tiên chơi bowling Âu Dương Ngoạt cảm thấy khá mới mẻ, tâm tình bắt đầu tốt lên.

“Vậy ngươi tiếp tục ném vài lần thử xem.” Thấy tâm tình cậu không tồi, Âu Dương Thần Tu lui về chiếc ghế phía sau ngồi xuống.

“Được.” Âu Dương Ngoạt gật đầu, lần này tự cậu lấy bóng.

Ném vài lần quen tay, Âu Dương Ngoạt chơi đến hưng trí bừng bừng. Cậu quay đầu nhìn Âu Dương Thần Tu ngồi phía sau nói: “Cứ chơi như vậy không có ý nghĩa, chúng ta đấu một trận đi, thế nào?”

“Ngoạt nhi muốn đấu như thế nào? Thưởng phạt ra sao?” Nếu con trai đã nói thế thì hắn đương nhiên phải phụng bồi, nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi. (_ _|||)

“Quy tắc trò chơi ngươi định đi, ta cũng không rõ mấy chuyện này.” Âu Dương Ngoạt không hề gì nói.

“Ha hả, Ngoạt nhi thật tin tưởng ta nha! Như vậy đi, chúng ta mười ván phân thắng bại. Người thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu, thế nào?” Âu Dương Thần Tu nói xong, trong mắt lóe ra quang mang kỳ dị.

“Không sao cả, ta không có ý kiến.” Có khiêu chiến mới có kích thích không phải sao? Đừng quên, cậu ‒ Âu Dương Ngoạt cũng là một phần tử nguy hiểm. Hai cha con nhà này phân cao thấp, tuyệt đối đừng nhìn vẻ bên ngoài.

“Ngoạt nhi, ngươi không sợ thua ta sao?” Âu Dương Thần Tu đứng dậy, cười tủm tỉm hỏi.

“Hừ! Đừng kiêu ngạo như vậy, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.” Âu Dương Ngoạt chậm rãi nói, hoàn toàn không hề nghĩ đến hậu quả nếu lát nữa cậu thua.

“Nào bắt đầu thôi, nếu thua, Ngoạt nhi cũng đừng hối hận.” Không cho cậu cơ hội để suy nghĩ hay đổi ý, Âu Dương Thần Tu cầm bóng tiến lên phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play