“Không sao! Lúc đó là do tôi đề xuất không liên quan đến cậu.” Cái loại âm mưu bắt cóc này, cho dù hôm đó cậu không quay lại mua đồ thì đám người kia cũng sẽ tìm cơ hội khác ra tay. Mà hôm đó cậu đi một mình cũng chẳng qua là giảm bớt một ít tế bào não cho bọn họ mà thôi.

“Nhưng mà…”

Đánh gãy lời Thuần Dã, Âu Dương Ngoạt nói: “Không có nhưng nhị gì hết, cậu đã đến đây thì ở lại ăn cơm đi. Sau đó chơi game với tôi, buổi tối tôi sẽ kêu tài xế đưa cậu về.”

Thuần Dã vừa nghe tới chơi game tinh thần lập tức trở nên hưng phấn, không còn dài dòng với vấn đề kia nữa.

Thật khó khăn mới có cơ hội đến nhà Âu Dương Ngoạt, hơn nữa với tính cách Âu Dương Ngoạt chỉ sợ hắn là người bạn đầu tiên đến đây, nếu không vui chơi thỏa thích thì thật có lỗi với bản thân, vì thế Thuần Dã hai mắt tỏa sáng vội vàng đáp ứng: “Hảo.”

Tuy rằng Âu Dương Ngoạt bình thường ở nhà cũng không thiếu đồ ăn vặt, nhưng mà khó có được một bạn học cậu đến chơi cho nên An Húc Nhiên phân phó người hầu mang trái cây, thịt nguội, khoai tây chiên, gà rán,… cùng các loại thức uống vào thư phòng cho hai người.

Hai người ở trong thư phòng chơi game gần đến bữa tối mới đi ra, Âu Dương Thần Tu cũng đã về rồi.

“Xin chào! Cháu là Cương Bản Thuần Dã, bạn học của Ngoạt, hôm nay tới quấy rầy.” Lần thứ hai đối mặt với Âu Dương Thần Tu, Thuần Dã thật lễ phép chào hỏi.

Thấy Thuần Dã Âu Dương Thần Tu cũng không ngạc nhiên, giống như hắn đã sớm biết vậy. Bất quá sự thật vẫn là như thế, có thể nói Thuần Dã chân trước vừa đến đây thì chân sau An Húc Nhiên đã gọi điện thoại báo cáo cho Âu Dương Thần Tu.

“Ha hả, Ngoạt nhi không giỏi giao tiếp, ở học viện chắc đã gây thêm phiền toái cho cháu.” Âu Dương Thần Tu rất có tác phong phụ huynh, ôm vai Âu Dương Ngoạt sủng nịch nói.

Cho nên nói các vị phụ huynh đều thiên vị con mình, Âu Dương Ngoạt ở học viện thờ ơ lạnh nhạt, tự cao tự đại lại bị hắn nói là không giỏi giao tiếp.

“Đâu có đâu có. Là cháu gây thêm phiền toái cho Ngoạt, lần đó nếu cháu kiên trì quay lại mua đồ thì Ngoạt đã không bị bắt cóc.” Nói đến đây Thuần Dã lại bắt đầu cảm thấy có chút áy náy.

“Không có gì, là do Ngoạt nhi vận khí không tốt thôi.” Âu Dương Thần Tu có lệ nói cho qua.

Chỉ chốc lát sau tất cả mọi người trên bàn cơm đều không nói gì, thỉnh thoảng Thuần Dã và Âu Dương Ngoạt sẽ nói về đề tài trò chơi, Âu Dương Thần Tu cũng hỏi Thuần Dã về tình hình học tập của Âu Dương Ngoạt ở học viện, không khí bữa cơm xem như vui vẻ.

Ăn cơm tối xong thì thời gian cũng không còn sớm, Âu Dương Ngoạt ngồi ở phòng khách xem tivi và trò chuyện với Thuần Dã một lát thì kêu tài xế đưa Thuần Dã về.

Buổi tối trong phòng tắm, Âu Dương Thần Tu vừa chà lau thân thể Âu Dương Ngoạt vừa thờ ơ hỏi: “Nó là bạn của ngươi?” Tuy rằng Thuần Dã giới thiệu là bạn của Âu Dương Ngoạt, nhưng mà Âu Dương Thần Tu vẫn muốn nghe đáp án từ Âu Dương Ngoạt.

“…Xem là vậy đi.”

Nghe câu trả lời của cậu, hắn lơ đễng cười cười: “Ha hả! Xem ra ngươi rất thích nó.” Lấy khôn khéo Âu Dương Thần Tu, trong khoảng thời gian ở chung Âu Dương Ngoạt này hắn đại khái hiểu rõ tính cách Âu Dương Ngoạt. Cho nên hôm nay từ cách trò chuyện của cậu với Thuần Dã, Âu Dương Thần Tu có thể nhìn ra Âu Dương Ngoạt không ghét người bạn này. Nếu như Âu Dương Ngoạt không thích Thuần Dã thì khẳng định sẽ không nói chuyện, bình thường cậu sẽ xem như không thấy, hoặc căn bản là sẽ không đế ý tới. Trước kia cậu cũng đối với mình như vậy không phải sao?

Lần trước Thuần Dã đã bị Âu Dương Sóc điều tra qua, không có gì bất lợi với Âu Dương Ngoạt cho nên Âu Dương Thần Tu cũng không nói gì. Dù sao chỉ cần Âu Dương Ngoạt vui, tất cả đều không quan trọng.

“Vũ hội sắp tới ngươi có muốn đi hay không?” Âu Dương Thần Tu hỏi.

Chuyện này vừa rồi Thuần Dã nói cho Âu Dương Ngoạt biết. Vũ hội này là do bên cấp A học viện Thánh Khải tổ chức, mời tất cả học viên Thánh Khải tham gia, mục đích là để các học viên giao lưu với nhau. Vũ hội này một năm tổ chức ba lần, lần này là lần thứ ba năm nay.

Biết Âu Dương Ngoạt không thích ồn ào và nơi có nhiều người, nhưng mà Thuần Dã vẫn mong Âu Dương Ngoạt tham gia nên lúc gần về thì nói cho cậu biết.

“Suy nghĩ một chút.” Có thể khiến Âu Dương Ngoạt chán ghét tụ tập ồn ào nói ra lời như thế, đủ để chứng mính cậu đang từ từ hòa nhập vào cuộc sống bình thường.

“Ha hả, hảo! Đến lúc đó nhớ kêu An Húc Nhiên đưa ngươi đi.” Chà lau thân thể cậu xong, Âu Dương Thần Tu lại tự tay gội đầu cho Âu Dương Ngoạt, sau đó mới tắm rửa cho mình.

Vết thương Âu Dương Ngoạt mấy hôm nay đã bắt đầu liền da, sau khi thoa thuốc thay băng gạt cho Âu Dương Ngoạt xong thì tay chân Âu Dương Thần Tu lại bắt đầu không thành thật.

Từ sau lần trước thấy Âu Dương Ngoạt không có thái độ bài xích, thế là Âu Dương Thần Tu đêm nào cũng đòi lấy. Mà Âu Dương Ngoạt sau khi thể nghiệm loại cảm giác so với hôn môi còn thoải mái hơn, cậu thành thành thật thật đối mặt với dục vọng của mình, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cũng khiến Âu Dương Thần Tu càng ngày càng làm càn.

*******

Vũ hội ba ngày sau Âu Dương Ngoạt cuối cùng vẫn tham gia, cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là vì cậu cảm thấy ở nhà thật nhàm chán không bằng đi xem, đồng thời cấp cho Thuần Dã một ít mặt mũi.

Buổi tối, mặc vào bộ lễ phục màu đem tương đối bình thường mua ở Ngân Tòa, An Húc Nhiên lái xe đưa Âu Dương Ngoạt đến học viện.

“Hey! Cậu cuối cùng cũng đến, mình cứ lo lắng cậu sẽ không đến. Vừa rồi điện thoại nghe nói cậu sẽ đến mình thật vui.” Thuần Dã đứng đợi Âu Dương Ngoạt trước cổng học viện, sau khi Âu Dương Ngoạt đến thì hai người cùng sóng vai đi vào học viện.

“Quả thật là không muốn tới.” Âu Dương Ngoạt thành thật trả lời.

“Vậy sao hôm nay cậu đến đây? Chẳng lẽ là đến bồi mình? Ai nha, Ngoạt, cậu thật nghĩa khí.” Thuần Dã trêu chọc nói.

“…” Liếc mắt xem thường. “Dù sao ở nhà nhàm chán.”

“A, vậy sao. Nhưng mà lão cha cậu đâu? Chú ấy ở nhà với cậu, hẳn là cậu sẽ không nhàm chán.” Thuần Dã đơn thuần nói ra chính xác vấn đề Âu Dương Ngoạt.

“Hắn đi công tác.” Sáng sớm hôm nay trước khi đi Âu Dương Thần Tu có nói với Âu Dương Ngoạt, bởi vì công ty xảy ra chút vấn đề nên hắn phải đi Italy mấy ngày.

Nghe Âu Dương Ngoạt đáp như vậy, Thuần Dã vừa đi vừa nhìn Âu Dương Ngoạt, ánh mắt như tia laser quét cậu từ trên xuống dưới, sau đó tay phải nắm lại thành quyền đấm vào lòng bàn tay trái, bộ dáng tỉnh ngộ. “A! Mình đã hiểu! Hóa ra cậu sợ cô đơn nha.”

“Nếu cậu đồng ý tôi lập tức về nhà.” Nhìn gương mặt tươi cười trêu tức Thuần Dã, Âu Dương Ngoạt hờ hững nhả ra những lời này. mo

nganhlau.wordpress.com

“Ai ~ ai ~ ai ~ không phải chỉ là đùa một tí thôi sao? Cần gì tưởng thật chứ. Ha hả, nếu đến rồi thì ở lại đây đi về làm gì.”

Thuần Dã vừa nói xong thì hai ngươi cũng đã đi đến lối vào đại sảnh nơi tổ chức vũ hội.

Lúc này, trong đại sảnh trang hoàng xanh vàng rực rỡ đã có rất nhiều người. Tất cả nam nữ sinh đều mặc trên người những bộ lễ phục rất đẹp, tụ năm tụ ba trò chuyện với nhau hết sức ồn ào.

Cho đến khi Thuần Dã và Âu Dương Ngoạt đi vào mới dần dần yên tĩnh trở lại, cả nam lẫn nữ đều dời mắt đến trên người Thuần Dã quét một vòng sau đó lại di chuyển sang người Âu Dương Ngoạt.

Tuy rằng Âu Dương Ngoạt ngũ quan vô cùng xinh đẹp, cho dù đi đến đâu cũng hấp dẫn sự chú ý của người khác. Nhưng mà trong số những người đang nhìn chăm chăm cậu hôm nay có một phần là vì tin tức cậu bị bắt cóc cách đây không lâu…

Cho dù Âu Dương Thần Tu không nói cho cậu biết, bất quá nhìn điệu bộ ngốc nghếch của bọn họ Âu Dương Ngoạt liền hiểu rõ, chuyện cậu bị bắt cóc ầm ĩ đến cỡ nào, thậm chí cả học viện đều biết.

Chuyện cậu bị bắt cóc bởi vì Âu Dương Thần Tu đã xử lý nên truyền thông không đưa tin, nhưng mà học viện thì ngược lại. Vì tận lực tránh cho chuyện này phát sinh lần thứ hai, nên học viện dặn dò các lão sư đơn giản thuật lại cho học viên mình phụ trách nghe, mục đích chủ yếu là muốn bọn họ đề cao cảnh giác bảo vệ an toàn cho bản thân.

Bất quá học viện cũng không đề cập tới tên Âu Dương Ngoạt, nhưng cũng không có nghĩa là bạn cùng lớp Âu Dương Ngoạt không nói ra. Cứ như vậy, chuyện Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc liền trở thành đề tài thảo luận của mọi người.

Có đủ loại lời đồn, người này thì nói bắt cóc Âu Dương Ngoạt là một ông chú biến thái, hắn xem trọng gương mặt xinh đẹp Âu Dương Ngoạt. Người kia thì nói gia đình Âu Dương Ngoạt là nhà giàu mới nổi, bị kẻ xấu nhìn trúng muốn bắt cóc Âu Dương Ngoạt đòi tiền chuộc. Người nọ lại nói, gia đình Âu Dương Ngoạt đắc tội với hắc đạo, nên họ bắt cậu đi để trả thù…Lời đồn cứ như thế nhanh chóng truyền đi.

Không để ý đến ánh mắt xung quanh, tò mò có, ghen tị có, ái mộ có, Âu Dương Ngoạt và Thuần Dã tự nhiên đi vào đại sảnh.

“Thác Hữu, cậu ta đến.” Trên lầu hai, một người trong nhóm đầu trâu mặc ngựa bốn người nói với một người bên cạnh.

“A, tao biết.” Từ lúc Âu Dương Ngoạt vừa đi vào thì hắn đã chú ý, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cậu nhưng lại không nói gì.

“Nghe nói cậu ta bị thương xin nghỉ ở nhà làm tao còn tưởng rằng trong khoảng thời gian này sẽ không có cơ hội tìm cậu ta chứ, ha hả ~ ~ nếu cậu ta đã đến đây thì đợi lát nữa khi vũ hội bắt đầu tụi mày đi xuống mời ‘công chúa’ của tao lên đây đi.”

Người này chính là Đảo Dã Thác Hữu, lần trước cùng bốn người bọn họ gặp mặt Âu Dương Ngoạt ở KTV.

“…Ai? Tại sao lại là chúng tao đi?” Không nghe câu kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt sao?

“Không phải cậu ta nhận biết tụi mày sao? Giữa một người xa lạ và một người quen thuộc đưa ra lời mời, tao nghĩ ai cũng sẽ lựa chọn cái sau.” Đặc biệt Âu Dương Ngoạt mới bị bắt cóc, người xa lạ càng không dễ gì tiếp cận.

“Làm sao mày biết?” Người đánh không nhất định sẽ nhớ rõ mặt người bị đánh, bình thường ngược lại người bị đánh mới nhớ rõ người đánh. Có lẽ để trả thù hoặc để rút bài học kinh nghiệm…

“Yên tâm! Cậu ta tuyệt đối nhận thức tụi mày.” Với tổng thể hình tượng của các ngươi như thế kia tuyệt đối sẽ lưu lại ấn tượng với cậu ta.

Chỉ chốc lát sau vũ hội chính thức bắt đầu. Trong đại sảnh âm nhạc du dương, có vài ngươi đã bắt đầu dắt bạn nhảy bước ra sân nhảy.

Bởi vì học viên chưa đến tuổi uống rượu, cho nên trên các bàn tròn khu vực thức uống chỉ có nước uống các loại mà thôi.

Âu Dương Ngoạt vì tránh nơi đông người, cậu đứng trong một góc khuất, hai tay khoanh trước ngực, thờ ơ xem các cặp đôi đang khiêu vũ giữa đại sảnh.

Không khó để nhìn ra các nữ sinh hôm nay đều dốc hết tiền vốn, ai ai cũng vô cùng xinh đẹp. Vũ hội này nói trắng ra là một cơ hội để các nữ sinh tìm được một thiếu gia có tiền có địa vị, mặc kệ đó là ý nghĩ viễn vông hay là ngây thơ, dù sao mọi chuyện luôn có cái gọi là ngoài ý muốn, nên tất cả đều có khả năng xảy ra.

Từ khi Âu Dương Ngoạt và Thuần Dã đến đây, đã có không ít nữ sinh xa lạ đến tìm hai người bắt chuyện. Ban đầu còn tốt, bởi vì thái độ thờ ơ lãnh đạm Âu Dương Ngoạt làm các nữ sinh không thoải mái, tiếp đó có hai nữ sinh cùng lớp đến cùng hai người nói chuyện phiếm, Âu Dương Ngoạt thỉnh thoảng cũng nói vài câu, các nữ sinh thấy vậy liền bắt đầu có dũng khí tập trung tấn công vào Âu Dương Ngoạt.

Âu Dương Ngoạt cảm thấy có chút buồn bực, cậu vứt Thuần Dã lại ứng phó các nữ sinh, còn bản thân thì chuồn ra vườn hoa.

Ngày mai có lẽ là một ngày nắng, đêm nay bầu trời đầy sao, không hề có cảm giác âm u. Trong vườn hoa yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng dế mèn râm rang dưới những bụi cỏ. Hoàn toàn đối lập với đại sảnh nơi diễn ra vũ hội ở bên trong.

Không khí bên ngoài tuy lạnh nhưng mà lại trong lành. So với bên trong có hệ thống máy sưởi, Âu Dương Ngoạt thích ở đây hơn.

Trong lúc hưởng thụ sự yên tĩnh làm cho người ta dễ chịu, đột nhiên sau lưng vang lên một âm thanh xa lạ. “Này! Âu Dương Ngoạt.”

Âu Dương Ngoạt xoay người nhìn người đến. “Có chuyện?”

“Có…có người mời cậu lên lầu hai ngồi một lát.” Trời biết khi hắn đối mặt với Âu Dương Ngoạt thì có loại tâm tình nào, có trách thì trách hắn chơi đoán số thua ba người kia, cho nên chỉ phải tâm không cam tình không nguyện, cộng thêm vài phần khẩn trương lại đây kêu Âu Dương Ngoạt.

“Ai? Gọi tôi đi làm gì?” Âu Dương Ngoạt đứng tại chỗ không động, nhìn hắn tiếp tục hỏi.

“Ai nha! Cậu thật là phiền phức, hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng phải đợi lát nữa lên rồi…” mày sẽ biết. Nói còn chưa hết câu thì thấy Âu Dương Ngoạt đi đến trước mặt mình. “Cậu…cậu muốn làm gì?” Lui nhanh về phía sau mấy bước, hắn khẩn trương nhìn Âu Dương Ngoạt.

“…” Nhìn hắn thân thể cao lớn lại mang vẻ mặt phòng bị như sợ yêu quái ăn thịt, khiến Âu Dương Ngoạt cảm thấy thật buồn cười.

Bất quá cũng không thể trách bọn họ, ai kêu Âu Dương Ngoạt lưu lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc, tạo thành bóng ma tâm lý. mon

ganhlau.wordpress.com

“Không phải muốn tôi đi sao? Dẫn đường.” Lầu hai? Đi xem cũng không tồi, hẳn là so với vũ hội ồn ào dưới lầu kia tốt hơn.

“Ách? A! Được rồi, đi theo tôi.” Không nghĩ tới Âu Dương Ngoạt đáp ứng dễ dàng như vậy, một chút cũng không hoài nghi ngộ nhỡ bọn họ trả thù hay gì gì đó, làm hắn có chút không kịp phản ứng.

Xuyên qua đại sảnh náo nhiệt, Âu Dương Ngoạt đi theo người nọ lên một phòng trên lầu hai.

“Vào đi, có người đợi cậu trong phòng.” Người nọ mở cửa cho cậu xong liền rời đi.

Âu Dương Ngoạt nhìn hắn rồi lại nhìn căn phòng, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đi vào.

“Ha hả, cậu đến rồi! Tùy tiện ngồi đi, không cần câu nệ.” Thấy Âu Dương Ngoạt đi vào, Thác Hữu ngồi trên ghế cười nói.

“Cậu là ai? Tìm tôi làm gì?” Lo lắng vết thương trên chân chưa lành không thể đứng lâu, Âu Dương Ngoạt kéo một cái ghế dựa ngồi xuống.

“Âu Dương Ngoạt, nhìn gần cậu vẫn xinh đẹp như vậy.” Nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi đối diện, Thác Hữu vươn tay muốn sờ mặt cậu nhưng bị cậu né tránh.

“Trả lời câu hỏi của tôi, hơn nữa đừng lấy tay chạm vào tôi, nếu không tôi bẻ gẫy nó.” Âu Dương Ngoạt diện vô biểu tình, thanh âm cũng không chút phập phồng, lạnh lùng nói.

Thác Hữu hậm hực thu hồi tay. “Tên của mình là Đảo Dã Thác Hữu, là con trai quản lý học viện.”

“Rồi sao?” Âu Dương Ngoạt lơ đễnh hỏi.

“Với thân phận của mình, mình có thể dễ dàng đuổi học cậu, mà cậu thì chỉ là một học viên cấp C bình thường có thể làm gì được mình.” Trước mặt kẻ mạnh, kẻ yếu luôn luôn không thể phản kháng.

Không để ý tới lời nói kêu ngạo của hắn, Âu Dương Ngoạt hỏi: “Tìm tôi làm gì?”

“Ha hả! Rất đơn giản. Mình tìm cậu là vì muốn làm với cậu một giao dịch.”

“Giao dịch thế nào?”

“Mình muốn cậu đi theo mình! Chỉ cần cậu đáp ứng yêu cầu của mình thì cậu có điều kiện gì cứ việc nói ra. Muốn tiền mình có thể cho cậu, còn nếu cậu muốn những thứ khác, chỉ cần mình có thể làm được mình nhất định sẽ thỏa mãn cậu, thế nào?”

Âu Dương Ngoạt híp mắt nhìn hắn. “Nếu tôi nói điều kiện của tôi chính là muốn mạng của cậu thì sao?”

Nghe Âu Dương Ngoạt nói vậy, Thác Hữu như là nghe một chuyện cười, lập tức cười ha ha. “Ngoạt, mình thật nghi ngờ cậu có phải là sát thủ mà mình đã thấy nhiều trong phim hay không, ngay cả lời thoại cũng giống như vậy.” Hoàn toàn không xem lời nói Âu Dương Ngoạt là thật.

“Cậu có thể thử xem.” Chỉ cần dám đến trêu chọc cậu, cậu sẽ khiến cho người này rõ ràng.

“Ha hả, Ngoạt, đừng trả lời kiêu căng đến như vậy, mình sẽ khiến cho cậu nói YES!” Thác Hữu tự tin cười nói.

“Rất can đảm, tôi đây mỏi mắt mong chờ.” Nói xong câu đó, Âu Dương Ngoạt không hề nhìn đến hắn đứng dậy đi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play