Đêm đó, Tri Hạ hơi sốt. Lâm Vãn Thu lo sợ cơ thể của anh sẽ xảy ra biến chứng. Ngày hôm sau, cô bèn xin nghỉ ở viện phúc lợi, dẫn Tri Hạ đến bệnh viện trị liệu.
Có cô đi cùng, tinh thần Tri Hạ như được lên dây cót, tâm tình vô cùng sảng khoái. Không giống trước kia, anh cực kì ghét bệnh viện, chỉ cần nhìn thấy chiếc áo blouse trắng, tâm trạng liền bị kích động, khó khống chế.
Thế nhưng lần này anh rất phối hợp, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc khác thường. Lâm Vãn Thu mang theo cháo gà nấu ở nhà tới cho anh, cong khóe môi múc cho anh chén cháo: "Mấy ngày nay, anh biểu hiện không tệ, xứng đáng có được phần thưởng. Em sẽ giúp anh thực hiện một nguyện vọng."
Tri Hạ mặc quần áo bệnh nhân, ngồi trên giường, gương mặt thanh tú nổi lên màu sắc sáng ngời. Lâm Vãn Thu bất ngờ duỗi ngón trỏ, lắc lắc: "Anh không được tham quá, cũng không thể gây khó khăn cho em."
Tri Hạ bật cười, những ngón tay thon dài vuốt ve hoa văn trên chén kiểu: "Cơ hội khó có được, anh phải suy nghĩ thật kĩ."
Lâm Vãn Thu ngồi ở bên giường, bởi vì mang thai nên phải lấy hai tay chống đỡ thân thể, thoáng nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh.
Tri Hạ ngẫm nghĩ một lát, nâng lên đôi mắt tối thẫm, nhìn cô muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Đã nhiều năm chúng ta không chụp hình. Anh muốn chúng ta chụp chung với nhau một tấm."
Lâm Vãn Thu không ngờ yêu cầu của anh đơn giản như vậy, sửng sốt mấy giây rồi hớn hở đồng ý.
Không cần địa điểm đặc biệt, Lâm Vãn Thu di chuyển người đến sát Tri Hạ. Tri Hạ giơ tay khoát vai cô, lấy điện thoại di động, loay hoay điều chỉnh góc độ đẹp nhất.
Lâm Vãn Thu cười miếng chi, Tri Hạ bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai cô, nói nhỏ bên tai cô: "Nhìn chỗ đó kìa."
Lâm Vãn Thu nghi ngờ quay đầu, cùng lúc đó, điện thoại vang lên tiếng “tách”, bên gò má hồng rơi xuống một nụ hôn, nhẹ nhàng như cánh chim lướt qua.
Lâm Vãn Thu nghiêng đầu nhìn Tri Hạ. Tay Tri Hạ nắm chặt điện thoại, anh không nhìn cô mà chuyên chú ngắm nhìn hình ảnh vừa mới chụp. Cho dù mặt mày anh rũ thấp, Lâm Vãn Thu vẫn có thể nhìn thấy, khóe môi của anh cong thành nụ cười thỏa mãn.
Lâm Vãn Thu không tức giận, chỉ là trong lòng hơi khó chịu.
Tri Hạ đưa tấm hình đến trước mặt cô, hệt như đứa trẻ khoe món đồ mình yêu thích: "Đẹp không?"
Trong tấm hình, người đàn ông có đôi mắt rất đẹp, hàng mi cong tựa cánh bướm, lượn lờ tựa nửa cánh chim. Cánh môi anh chạm nhẹ gò má cô, một nụ hôn chứa đầy sự nâng niu, quý trọng, thêm sự chân thành khiến lòng người chua sót.
Lâm Vãn Thu cuộn chặt đầu ngón tay: "Rất đẹp."
"Anh gửi hình cho em." Nói đoạn, Tri Hạ bèn thực hiện thao tác gửi hình. Lâm Vãn Thu quá bất ngờ, không kịp giơ tay ngăn cản.
Điện thoại của cô bị bọn người Bạch Trạm Nam lấy đi. Lúc thả cô ra, anh ta cũng chưa trả lại cho cô, chẳng biết hiện giờ, nó nằm trong tay ai. Mặc kệ nằm trong tay người nào. Nếu tấm hình bị đối phương nhìn thấy, quả thật không hay lắm.
Bàn tay Lâm Vãn Thu dừng giữa không trung, dở khóc dở mếu nhìn hàng chữ “Đã gửi thành công".
Tri Hạ khó hiểu nhìn cô. Lâm Vãn Thu chưa nói cho anh biết, ngày hôm đó cô đã ở đâu, Tri Hạ cũng không hỏi tới. Hiện tại, cô cũng không muốn nhắc lại. Bất luận người nào trong Bạch gia nhìn thấy cũng được, với cô chẳng còn quan trọng.
Lâm Vãn Thu giữ thái độ chấp nhận để đối mặt với mọi việc. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu Bạch Thuật Bắc nhìn thấy hình ảnh thân mật đó, sẽ cho rằng, cô có hành vi không đoan trang đứng đắn. Anh ta tức giận, đồng ý li hôn với cô cũng không tệ.
Nhưng tấm hình tựa như viên đá chìm nghỉm dưới đáy biển sâu, mấy ngày liên tiếp không có việc gì đặc biệt xảy ra. Lâm Vãn Thu nghi ngờ, có phải Bạch Trạm Nam đã ném bỏ điện thoại của cô.
Cho đến ngày Tri Hạ xuất viện, cô nhận được điện thoại của Bạch Thuật Bắc.
Bạch Thuật Bắc gọi tới số của Tri Hạ. Tri Hạ không làm khó anh ta, bình thản chuyển điện thoại tới đến bên tai Lâm Vãn Thu. Lúc đấy, cô không biết là Bạch Thuật Bắc gọi, nên dùng giọng điệu nhẹ nhàng , lịch sự lên tiếng” A lô”, và hỏi “Ai thế ạ" .
Đáp lại cô, là sự yên lặng đến kì dị. Lâm Vãn Thu ghé mắt nhìn màn hình, thấy dãy số quen thuộc, trái tim chợt nhói đau, cắt đứt sự lúng túng giữa hai đầu điện thoại.
"Anh đến trả túi xách cho em. Bây giờ anh đang ở dưới lầu nhà em."
Lâm Vãn Thu không nghe ra sự khác thường trong ngữ điệu của anh ta. Có nhẽ anh ta không nhìn thấy tấm hình kia. Nếu nhìn thấy được, chắc chắn anh ta đã nổi trận lôi đình.
Với tôn nghiêm cùng quyền uy có được, anh ta sẽ không cho phép bất kì sự khiêu khích nào diễn ra trước mặt anh ta. Lâm Vãn Thu hiễu rõ ưu, nhược điểm của anh ta, sự tự phụ của anh ta…..là vô hạn.
Bạch Thuật Bắc thật bình tĩnh, nói chuyện rất lạnh nhạt và khiêm tốn. Ngược lại, Lâm Vãn Thu có chút không quen, chỉ nói: "Bây giờ tôi không có ở nhà. Anh có thể gửi ở phòng quản lí."
-
Lâm Vãn Thu và Tri Hạ về đến nhà. Bạch Thuật Bắc vẫn an tĩnh chờ đợi dưới khu chung cư. Điều này khiến Lâm Vãn Thu giật mình.
Tri Hạ vỗ vỗ sống lưng cô, truyền cho cô dũng khí. Lúc này, Lâm Vãn Thu mới xuống taxi, thong thả đi từng bước đến chiếc xe Land Rover màu đen.
Bạch Thuật Bắc xuống xe. Anh ta vận bộ âu phục màu đen. Thân hình dưới màn trời tối đen thăm thảm, nhìn có vẻ gầy hơn bình thường. Lâm Vãn Thu hoảng hốt, chỉ mấy ngày không gặp, vì sao anh ta gầy đến thế.
Bạch Thuật Bắc an tĩnh đứng tại chỗ, đáy mắt thâm sâu như thể nhiễm màu mực đậm, tha thiết nhìn Lâm Vãn Thu, tựa như muốn đem hình dáng của cô khắc sâu vào tâm trí.
Lâm Vãn Thu đứng cách anh ta khá xa, lặng thinh trong chốc lát, ngập ngừng vươn tay: "Phiền anh quá."
Anh không lập tức trả túi cho cô, chỉ mải mê ngắm nhìn cô. Trong khoảng khắc, thế giới như ngưng đọng, trong mắt anh chỉ còn bóng hình cô. Người con gái anh ngày đêm mong nhớ, khóe môi mím chặt, gượng gạo đứng trước mặt anh, dùng tư thái xa cách để đối diện anh.
Cô xem anh như con dã thú hung tợn, luôn đề cao cảnh giác với anh.
Bạch Thuật Bắc thầm tự giễu. Nhớ đến đêm hai người thân mật, chỉ có mình anh sa vào ái ân. Còn cô….vốn là bị anh bắt buộc. Sau chuyện đó, quan hệ của hai người vẫn không thay đổi, hoặc có lẽ, cô chỉ càng chán ghét anh hơn.
Bạch Thuật Bắc không phải là loại người thường hay hối hận. Quan niệm của anh là chuyện gì đã qua, hãy để nói ngủ vùi trong quá khứ, anh hiếm khi nhớ lại những chuyện khiến mình lúng túng.
Thế nhưng mấy ngày gần đây, anh thường xuyên nhớ lại chuyện cũ. Những chuyện trước kia cứ thay phiên giày vò anh. Bởi vì bị bệnh, anh có nhiều thời gian rãnh rỗi, có nhiều thời gian để đối mặt với sự hành hạ của quá khứ.
Hiện tại, anh nhìn Lâm Vãn Thu, vừa muốn tới gần, vừa e sợ tình cảm của cô, cuối cùng cất giọng trầm khàn: "Anh đã dạy dỗ chú ba, sau này, nó sẽ không chọc giận em nữa."
Lâm Vãn Thu liền kinh ngạc, khẽ cắn làn môi dưới, tiếp sau thấp giọng “ừ” một tiếng.
Bạch Thuật Bắc siết chặt túi xách của cô, bàn tay nổi đầy gân xanh, hầu kết không ngừng trượt động, lát sau, cắn răng đưa túi xách tới trước mặt cô: "Em kiểm tra xem có thiếu gì không."
Lâm Vãn Thu nhanh tay tiếp nhận, không cần tra xét, vội vàng nói cảm ơn rồi xoay người muốn chạy đi.
"Vãn Thu." Bạch Thuật Bắc gọi cô, âm thanh trở nên khàn đục. Cô cho là, anh ta bắt đầu muốn lên giọng mỉa mai gì đấy, nào ngờ anh ta nói một câu bâng quơ, "Trời rất lạnh, nhớ mặc thêm quần áo."
Lâm Vãn Thu đưa lưng về phía anh ta, không hiểu lời anh ta nói có ý nghĩa gì. Tâm tình cô nặng trĩu, bèn gật đầu một cái. Còn chưa kịp tạm biệt, sau lưng đã truyền tới những tiếng ho khan kịch liệt.
Tiếng ho như thể tê tim liệt phổi, khiến màng nhĩ cô nhức nhối.
Cô chần chờ xoay người, nhìn thấy anh ta đang chống tay trên cửa xe, thân thê lệch sang một bên, có ý muốn tránh cô. Dường như anh ta cố đè nén, nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược, tiếng ho khan càng lúc càng dữ dội.
"Anh ——" Lâm Vãn Thu chợt nhớ tới tình cảnh anh ta tắm nước lạnh cả đêm, chau mày hỏi, "Bị bệnh?"
Bạch Thuật Bắc không nói lời nào, vẫn đưa sống lưng thẳng tắp về phía cô.
Lâm Vãn Thu bụng bảo dạ, Bạch Thuật Bắc dù ngã bệnh, cũng không thiếu người chăm sóc. Trong nhà có bác sĩ riêng, còn có các anh em lo lắng, đỡ đần. Nghĩ tới đây, cô bèn ngoái đầu, nhìn Tri Hạ đang đứng ở phía xa chờ cô.
Anh đứng trong gió lạnh, hai tay nhét vào túi áo khoác. Sóng mắt thấp thỏm bất an nhìn về bên này, như thể một gốc cây cổ thụ, tịch mịch đứng giữa đất trời. Lâm Vãn Thu kìm nén cảm xúc khác thường, bỏ lại câu nói: "Nhớ uống thuốc."
Giây phút cô xoay người, những ngón tay chống trên cánh cửa của Bạch Thuật Bắc từ từ cuộn tròn. Cổ họng anh khô rát, hơi ngứa ngáy, tuy nhiên không thể phát ra bất kì âm thanh gì.
Tấm lưng dần cong vòng, anh chậm rãi ngoái đầu, ngắm nhìn hình ảnh Lâm Vãn Thu từng bước đi về phía Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ nhìn cô, cười dịu dàng. Còn cô….cũng cười với anh ta như thế?
Lâm Tri Hạ nắm tay cô, tay kia xách túi giúp cô, khóe miệng mang theo ý cười cưng chiều.
-
Bạch Thuật Bắc cảm thấy hai chân tê cứng, ngón tay run lẩy bẩy vì lạnh. Lúc này, anh mới ý thức được, bản thân ngây ngốc đứng dưới nhà cô không biết đã bao lâu. Bóng dáng của hai người kia đã sớm mất hút, ngoài này, trừ anh ra, chẳng còn một bóng người.
Anh vào xe, ngón tay thử nhiều lần vẫn không thể khởi động xe. Toàn thân mệt lả, anh bèn dựa mình vào thành ghế, trong đầu bỗng nhiên hiện lên tấm hình kia.
Trong tấm hình, tư thế của hai người khít khao chặt chẽ, không gian xung quanh kín kẽ, làn nền cho sự thân mật của bọn họ. Anh nhìn mà ghen tỵ, pha lẫn niềm ước ao.
Bạch Thuật Bắc cảm thấy cực kì vô lực. Anh từng nắm trong tay niềm hạnh phúc và sự dịu dàng khiến người ta khao khát. Vì bản thân không biết quý trọng nên những thứ quý giá ấy dần dần rời bỏ anh. Anh trơ mắt nhìn chúng chuyển sang tay người khác, gần như bất lực cam chịu.
Anh không dám ép buộc Lâm Vãn Thu, không dám khiến cô bị kích động. Nếu cô chạy trốn, anh sẽ không tìm được. Trong bụng cô có đứa con của anh. Cô gần như trở thành toàn bộ thế giới của anh. Cô dễ dàng điều khiển cảm xúc của anh, cô khiến anh hoàn toàn thay đổi.
Đầu Bạch Thuật Bắc như muốn nổ tung, cuối cùng phải gọi người đến đón.
Sau khi về nhà, bệnh tình của Bạch Thuật Bắc ngày càng nặng, ho khan nghiêm trọng, thỉnh thoảng còn sốt cao.
Ngày trước, thể trạng của anh rất tốt. Lần bị bệnh này, khiến anh chân thật trải qua cảm giác, thế nào là bệnh tới như núi sập*. Cơn sốt của anh lúc nhẹ lúc nặng, giống như một căn bệnh kinh niên, không thể trị tận gốc.
*một vế trong câu tục ngữ: Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ (bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti): hình dung về tốc độ phác tác nhanh chóng của bệnh tật.
Bác sĩ tới nhà, khám cho anh nhiều lần, vẫn không thấy xuất hiện dấu hiệu lạ trong cơ thể, đành áp dụng theo phương pháp chữa bệnh cảm thông thường, ngẫu nhiên thở dài xa xăm: "Cậu đấy, rốt cuộc là mắc tâm bệnh."
Bạch Thuật Bắc không nói, cũng dần phát hiện tình trạng nghiêm trọng của mình.
Anh không thể ngủ yên. Vừa nhắm mắt, những cơn mộng đáng sợ ào ào ập đến. Trong giấc ngủ mê man, những hình ảnh về Lâm Vãn Thu lại xuất hiện, như thể một thói quen. Nhưng giữa hai người, không có khoảng thời gian tốt đẹp nào để tái hiện trong giấc mơ. Anh luôn đối xử không tốt với cô, anh phụ lòng cô….Từng kí ức của sáu năm quen biết lần lượt trở về, cho thấy sự đau khổ của Lâm Vãn Thu khi gặp phải loại người như anh.
Anh hổ thẹn, không muốn nhớ đến. Nhưng vô dụng, chỉ cần khép mắt, những hình ảnh kia tựa như cuộn phim đen trắng vào những năm 1970, tự động bật phát lên, dẫn theo áp lực đè nén, pha lẫn chút ma lực khiến anh lạc lối.
Còn có nhiều cơn ác mộng kinh khủng hơn. Có lúc anh thấy Lâm Vãn Thu kết hôn cùng Lâm Tri Hạ, có khi Lâm Vãn Thu dẫn Manh Manh rời đi, bỏ lại mình anh cô độc đến già. Hình ảnh cứ luân phiên biến chuyển, dần dà, Bạch Thuật Bắc không dám ngủ. Anh tìm mọi cách giúp mình tỉnh táo, ép mình phải phân tán lực chú ý.
Nhưng vô dụng, anh vẫn như cũ, sa lầy vào những hình ảnh biến ảo khôn lường, bị trói chặt trong không gian điên rồ, quỷ dị.
-
Bạch Tiểu Lê làm nhiệm ở nhà chăm sóc Bạch Thuật Bắc. Cô hầm cháo, cẩn thận đút từng thìa cho anh: "Anh cả, anh ráng ăn một tí, nếu không sẽ không có sức khỏe chống đỡ với bệnh tật."
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc trắng bệch, hai cánh môi không còn chút huyết sắc. Anh nghiêng mặt, né tránh thìa cháo bên môi. Giữa hàng chân mày rậm ẫn nhẫn nỗi đau đớn. Mu bàn tay bên ngoài chăn, lấp đầy những vết máu ứ đọng bầm tím. Dáng vè bề ngoài hoàn toàn thay đổi.
Có điều, sự bá đạo bẩm sinh vẫn còn tồn tại ít nhiều, anh bệnh đến mức cổ họng tắc nghẽn, không thể phát ra âm thanh, nhưng vẫn sĩ diện, giữ thái độ quật cường.
Bạch Tiểu Lê ngừng động tác, khó chịu ngồi bên giường.
Đã từng là một người hùng chống đỡ cả thế giới cho ba đứa em nhỏ, anh cả tựa như ngọn núi vững chắc, là chỗ dựa đáng tin cậy cho ba đứa em. Bất luận là chuyện khó khăn hay đau khổ, anh luôn sẵn sàng giúp bọn họ giải vây. Trong lòng cô, Bạch Thuật Bắc tựa hồ là một anh hùng bất bại, không gì có thể khiến anh gục ngã.
Cô thở dài thườn thượt, cúi đầu, e dè hỏi han anh: "Anh, có phải anh đang nhớ chị dâu? Để em đi kéo chị ấy về."
Lâm Vãn Thu rất tốt với anh cả, chắc chắn chị ấy sẽ không trơ mắt nhìn anh chịu khổ.
Bạch Tiểu Lê đứng lên, nhưng cổ tay lại bị bắt giữ. Trán của anh nóng hôi hổi, bàn tay lại lạnh ngắt, không chút nhiệt độ.
Ánh mắt anh phức tạp nhìn em gái, khẽ lắc đầu.
Bạch Tiểu Lê không giải thích được tâm tư của Bạch Thuật Bắc, khó hiểu nhìn anh.
Hai cánh môi Bạch Thuật Bắc khó khăn nhúc nhích, tựa hồ không thể phát ra âm thanh. Bạch Tiểu Lê nhìn chăm chú vào hai cánh môi anh, lờ mờ đoán ra câu nói: "Đừng làm khó dễ cô ấy, cô ấy sẽ không tới đâu."
Bạch Tiểu Lê cực kỳ đau lòng. Nhìn bộ dáng tự ngược đãi của anh trai, không kìm được những giọt mắt lăn dài trên đôi má. Cô dậm châm, vừa sốt ruột vừa nóng giận: "Vậy anh ăn đi. Tội gì phải tự hành hạ chính mình, chị dâu cũng không nhìn thấy được!"
Bạch Thuật Bắc trầm mặc quay đầu, anh nào dám để Lâm Vãn Thu nhìn thấy. Nhìn thấy rồi, chỉ khiến cô thêm chán ghét, khinh thường.
Bạch Thuật Bắc bị bệnh suốt thời gian dài. Trong đơn vị nhiều lần gọi điện thúc giục, anh bèn gắng gượng, thu xếp trở về đơn vị, không để ý những lời khuyên bảo của Bạch Tiểu Lê.
"Anh về đơn vị với tình trạng như vậy? Trên đường đi, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?" Bạch Tiểu Lê tức tối, lấy gối ném mạnh vào người anh, "Bạch Thuật Bắc, coi như anh không vì mình, nhưng cũng phải suy nghĩ cho Manh Manh chứ."
Bạch Thuật Bắc cúi đầu thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng. Anh cầm giấy bút, viết mấy chữ thay lời nói: "Có nhiệm vụ gấp, anh không thể trì hoãn nữa."
Bạch Tiểu Lê còn muốn khuyên anh mấy câu, điện thoại của Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên đổ chuông. Cô hùng hổ đi tới, nhìn thấy dãy số trên màn hình thì kinh ngạc hét to: "Anh! Điện thoại của chị dâu nè!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT