Tối hôm qua Bạch Thuật Bắc xem một trận bóng đến nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe được Nặc Nặc gõ cửa, hơn nữa lực đạo thật sự không nhỏ, giống như có vẻ rất vội.

Anh mở mắt ra, trong phòng ánh sáng mờ mờ, rèm cửa sổ dày cộm che đi tất cả ánh sáng, chỉ nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ của con trai: "Ba, chín giờ rồi! Sắp trễ học rồi!"

Bạch Thuật Bắc sửng sốt mấy giây, ngay sau đó bỗng ngồi bật dậy.

Lâm Vãn Thu cùng Tri Hạ về quê có việc, mới đi được một ngày. Ngày đầu tiên anh lại để cho con trai đi học muộn, Lâm Vãn Thu trở về chắc chắn sẽ cảm thấy anh làm việc không đáng tin cậy.

Bạch Thuật Bắc vội vã đứng dậy, mở cửa thấy con trai đã mặc quần áo chỉnh tề, anh cúi người dùng sức nắm bả vai của cậu bé: "Cho ba năm phút là được rồi."

Dù sao cũng từng được huấn luyện trong quân đội, Bạch Thuật Bắc mặc quần áo rửa mặt quả thực chỉ dùng năm phút đồng hồ.

Năm phút sau anh đã sửa soạn xong mọi thứ, áo quần bảnh bao ôm con trai xuống lầu.

Nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỗ bọn họ ở mặc dù là khu biệt thự, nhưng bình thường vào lúc này bên ngoài đã sớm có chút ồn ào rồi. Bạch Thuật Bắc theo bản năng liếc nhìn cái đồng hồ cổ trong phòng khách, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nặc Nặc còn chưa biết vận rủi của mình sắp giáng xuống, còn ngây ngốc thúc giục: "Ba ơi, muộn rồi!"

Bạch Thuật Bắc xanh mặt, đặt cậu bé xuống đất, chỉ vào cái đồng hồ cổ ở bên cạnh: "Con nói cho ba, bây giờ mấy giờ rồi?"

Nặc Nặc nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ một hồi lâu, hai mắt càng mở càng lớn, cuối cùng nghi ngờ nói: "Ơ, vừa rồi rõ ràng chín giờ mà."

Bạch Thuật Bắc xoa xoa mi tâm, mệt mỏi hỏi: "Con giải thích cho ba, nhìn thế nào thành chín giờ?"

Nặc Nặc cúi đầu nhìn ngón tay, bĩu môi không lên tiếng, lúc chị gái cho cậu xem đồng hồ đeo tay thì rõ ràng là chín giờ mà.

Mà lúc này Manh Manh đi vệ sinh xong tiếp tục trở về phòng ngáy o o, hoàn toàn không biết bởi vì mình mà em trai bị phạt đứng. Lúc cô bé buồn tiểu tỉnh dậy, mưu ma chước quỷ nảy ra, chạy đến phòng của Nặc Nặc cho cậu bé xem cái đồng hồ đeo tay mới mua của cô nhóc, cố ý để ngược chiếc đồng hồ.

Mà Nặc Nặc bốn tuổi liền ngây ngốc nhìn số "6" thành số "9" rồi!

Lúc chị gái đi tiểu, cậu bé liền vội vã rời giường mặc quần áo gọi ba dậy, đến trễ sẽ bị cô giáo phạt đứng.

Nặc Nặc suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra sao lại thế này, cha đã tức giận thở phì phì ném xuống một câu: "Úp mặt vào tường sám hối đi" rồi trở về phòng ngủ bù.

Bạn nhỏ Nặc Nặc đáng thương cuối cùng vẫn không tránh được số mạng bị phạt đứng.

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play