Bạch Thuật Bắc bảo Lâm Vãn Thu ở lại khu nghỉ mát một đêm, tâm tình của anh dường như rất tốt, kiên nhẫn dụ dỗ cô. Buổi chiều, anh đưa cô đi du ngoạn những cảnh đẹp xung quanh. Đến một thị trấn lân cận, hai người thuê một chiếc xe đạp đôi, chạy vòng vòng quanh thị trấn cổ.
Giữa trưa, ánh nắng vàng nhợt của mặt trời lặng lẳng chảy xuôi theo những con đường trên thị trấn. Lâm Vãn Thu ngồi ở ghế sau, hai chân máy móc đạp theo tốc độ của Bạch Thuật Bắc. Không thể nói lên cảm giác chân thật trong lòng cô vào lúc này, mặc kệ anh làm gì, cô luôn luôn không tự chủ, bắt đầu suy đoán mục đích của anh.
Có phải anh và Cố An Ninh hay làm những điều này? Suy nghĩ đấy phá tan hết mọi hứng thú, tò mò của cô đối với những điều đang xảy ra, nhưng cô không từ chối Bạch Thuật Bắc, hiện tại cô không có sức lực cùng anh tranh cãi.
Hai người đi đến một cửa hàng chuyên về các mặt hàng thủ công mỹ nghệ, Bạch Thuật Bắc tùy ý liếc nhìn, phát hiện Lâm Vãn Thu đứng bất động, nhìn chăm chú vào chủ nhân của cửa hàng. Thật may, chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên khá lớn tuổi, nếu chẳng may là một người đàn ông, chắc chắn “lửa ghen” của Bạch Thuật Bắc sẽ thiêu rụi luôn cửa hàng của người ta.
"Sao vậy em?" Bạch Thuật Bắc đứng sau lưng cô, hai tay đặt lên bờ vai cô, tò mò hỏi, "Sao đứng ngẩn ngơ vậy."
Lâm Vãn Thu nhìn lướt qua anh, không trả lời. Cô từ tốn khom người, ngồi xổm xuống trước mặt bà chủ, giọng nói chân thành lễ phép: "Bác ơi, cái đó có thể làm bằng tay không?"
Cô chỉ một cái khóa bạc, kích thước nho nhỏ, bề ngoài nhìn rất tinh xảo.
Đôi mắt nằm dưới gọng kính dày của bà chủ từ từ liếc nhìn theo phương hướng cô chỉ, hơi bất ngờ trả lời: "Cái đấy làm rất khó, cực nhọc lắm."
"Không sao đâu ạ." Lâm Vãn Thu mỉm cười, tự giác cầm cái ghế gỗ tới ngồi bên cạnh bà chủ, biểu tình tựa như những đứa bé ham học hỏi, "Cháu muốn tự tay làm tặng cho con gái."
Bạch Thuật Bắc liền giật mình, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
"Đây là khóa Cát Tường, cháu hi vọng cả cuộc đời con bé đều bình an, thuận lợi." Lâm Vãn Thu vuốt ve chiếc khóa bạc, đầu ngón tay hơi run rẩy. Cô và Bạch Thuật Bắc có khả năng bị gãy gánh giữa chừng. Cô muốn lưu lại cho Manh Manh chút kỉ niệm thuộc về mình, món quà tự tay làm nên, có ý nghĩa hơn việc chỉ bỏ tiền ra mua.
Bà chủ lặng thinh nhìn cô một hồi, cuối cùng, ánh mắt bà đầy thâm ý liếc nhìn Bạch Thuật Bắc.
Mặc dù Bạch Thuật Bắc không hiểu rõ về bạc, nhưng biết quy trình mài nhẵn, chế tác ra thành phẩm rất phiền toái, môi anh kề sát tai cô, thấp giọng nói: "Bên ngoài có bán rất nhiều mà em?"
Bạch Thuật Bắc chau mày, bất đắc dĩ ngồi trong cửa hàng xem Lâm Vãn Thu học hỏi tay nghề của bà chủ, phải công nhận Lâm Vãn Thu ở phương diện này rất có thiên phú, cô đặc biệt cẩn thận, tập trung làm nghiêm túc.
Bạch Thuật Bắc ngắm nhìn, dần dần đắm chìm trong hình ảnh trước mắt, tiếng náo nhiệt cùng dòng người xung quanh từ từ biến mất, trong khoảnh khắc này, thế giới chỉ còn anh và cô, trong đôi mắt anh chỉ còn tồn tại sườn mặt nghiêng thanh lệ.
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Vãn Thu toát ra lớp mồ hôi mỏng, chốc chốc cô lại giơ tay quệt chúng. Trên làn da mịn màng thấp thoáng những giọt nước óng ánh, lộ dưới ánh sáng mặt trời, khiến người ta ngứa ngáy. Bạch Thuật Bắc cảm thấy hình ảnh đấy quá đẹp, lần đầu tiên trong đầu anh không xuất hiện những ý niệm không trong sáng.
Trong khi làm việc, tính khí của bà chủ hơi nóng nảy, lời nói thẳng đuột, có chút khó nghe. Lâm Vãn Thu chỉ cần làm sai một bước liền bị mắng xối xả, nhưng cô vẫn nhẫn nại học hỏi, tiếp thu những lời dạy bảo của bà.
Suốt cả buổi chiều, hai người đều ở cửa hàng, Bạch Thuật Bắc chưa khi nào cảm thấy thời gian trôi nhanh đến thế. Hơn nữa nhìn Lâm Vãn Thu dốc sức làm những chuyện này. . . . . . anh lại vô cùng hạnh phúc.
Hai người ngồi đến khi hoàng hôn buông xuống, Bạch Thuật Bắc nhìn không chớp mắt chiếc khóa Lâm Vãn Thu vừa làm xong. Mặc dù không tinh xảo, nhẵn nhụi bằng cái của bà chủ làm, nhưng tổng thể vẫn chỉnh chu, có thể thấy được Lâm Vãn Thu rất dụng tâm.
Cuối cùng, Bạch Thuật Bắc giở chiêu “ăn vạ”, cứ nằng nặc đòi Lâm Vãn Thu làm cho mình một chiếc nhẫn. Lâm Vãn Thu khó hiểu: "Những thứ này không mắc đâu, vả lại bình thường anh không thể đeo nhẫn ——"
Không biết lời cô nói có chọc trúng “ổ kiến lửa” hay không, mà người đàn ông kia liền đanh mặt: “Đeo hay không là việc của anh, trong mắt em chỉ có tiền cùng Manh Manh thôi à?"
Đây chẳng phải là nhận định từ trước đến giờ của anh sao? Lâm Vãn Thu khó hiểu nhìn anh.
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc càng khó coi : "Em có làm cho anh không?"
Lâm Vãn Thu bất đắc dĩ mài cho anh một chiếc nhẫn bạc đơn giản, thao tác này dễ hơn nhiều. Vì đã có kinh nghiệm từ trước, nên cô làm rất mau lẹ, chiếc nhẫn có phần tinh xảo hơn chiếc khóa Cát Tường
Bạch Thuật Bắc đặt chiếc nhẫn bạc sáng lóa ngay giữa lòng bàn tay, trong lòng dâng trào những tình cảm khác lạ.
Trên đường trở về, anh cực kì cao hứng, hành động ngu ngơ y như một đứa trẻ, thích thú ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út: "Đúng ra nên khắc chữ ở bên trong, khắc tên của em là tốt nhất."
Lâm Vãn Thu ngạc nhiên nhìn anh mấy lần, bộ dạng này của anh, sắp khiến cô không thể phân biệt thật giả. Cô mấp máy môi không lên tiếng, an tĩnh đi phía sau anh.
Buổi tối, Lâm Vãn Thu từ phòng tắm đi ra, phát hiện Bạch Thuật Bắc không có trong phòng ngủ, cô đi ra gian phòng bên ngoài, thấy Bạch Thuật Bắc đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công.
Một khắc kia, cô chợt đắn đo do dự, theo bản năng suy đoán, anh gọi cho người nào hoặc ai gọi cú điện thoại đó cho anh. Nếu như không đi tới, cô có thể tiếp tục giả vờ, lừa mình dối người cái gì cũng không biết. Còn nếu đi nghe lén cuộc nói chuyện đấy, hình như người chịu đau khổ cũng chỉ có cô thôi.
Lâm Vãn Thu siết chặt dây buộc áo choàng tắm, cổ họng từng trận căng đau, nhìn lom lom vào thân hình to lớn của anh, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới.
"Bây giờ có thể ngủ được chưa? Em vừa mới hồi phục, phải nghỉ ngơi thật tốt."
Bạch Thuật Bắc đưa lưng về phía cô, cô không xem được biểu cảm của gương mặt anh, chỉ nhìn thấy điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã cháy đến hơn nửa. Âm thanh giọng nói của anh theo làn gió đêm truyền đến bên tai cô, âm sắc nhu hòa, êm nhẹ khiến trái tim người ta như muốn mềm nhũn.
Lâm Vãn Thu dựa vào bức tường lạnh ngắt, toàn thân đều lạnh đến thấu xương.
Thật may cô đã không còn tin tưởng anh, đối với con người Bạch Thuật Bắc, hiện giờ cô có thể nhìn rõ. Ở trên thị trấn nhỏ này, suýt nữa cô lại bị thôi miên.
Bạch Thuật Bắc kiên nhẫn dụ dỗ từng chút từng chút một, cô gần như chắc chắn xác định đối tượng bên kia là ai. Có thể khiến anh nhẫn nại dỗ dành đi vào giấc ngủ, ngoài Manh Manh, cũng chỉ có người con gái kia.
Cách nhau một bức tường, hai người bên kia là “lưỡng tình tương duyệt”*, mà cô. . . . . . mãi chỉ đóng vai kẻ thứ ba, luôn mơ mộng hão huyền phần tình cảm không thuộc về bản thân.
* ý nói tình cảm được xuất phát từ hai phía.
Lâm Vãn Thu lặng thinh đứng nghe những lời tâm tình dịu dàng của Bạch Thuật Bắc, tuyến lệ đã bị tê liệt, nước mắt chảy ngược vào tim. Những hình ảnh buồn cười vào buổi chiều kéo về trong trí nhớ, nó thật châm chọc, trào phúng biết bao. Người đàn ông này, cô quả thật đã nhìn lầm anh ta.
Trở về từ khu nghỉ mát, Lâm Vãn Thu dần thay đổi, trở nên trầm lặng ít nói. Cô lần lượt suy tính những việc nên làm, ngại một điều là vướng phải Manh Manh, bé chính là tâm bệnh của cô. Trong khoảnh thời gian này, cô dồn toàn bộ tâm tư lên người Manh Manh, hết mực đối tốt với bé, tốt đến mức Manh Manh cảm thấy kì quái, có lần bé hỏi: "Mẹ ơi, dạo này mẹ sao vậy? Không thoải mái hả mẹ?"
Lâm Vãn Thu lắc đầu, nhìn đôi mắt trong suốt của bé, chần chờ hỏi: "Manh Manh, nếu mẹ làm sai chuyện gì đó, Manh Manh sẽ tha thứ cho mẹ chứ?"
Cô sợ sẽ có ngày bé phát hiện việc cô đẻ mướn. Manh Manh vẫn còn quá nhỏ, liệu bé có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cô không?
Manh Manh mở to hai mắt, ngay sau đó nhếch môi cười: "Hóa ra là mẹ làm chuyện có lỗi, bây giờ mẹ muốn lấy lòng Manh Manh à?"
Manh Manh mỉm cười nhìn Lâm Vãn Thu, giơ hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cô, hai chân nhón lên muốn hôn cô. Lâm Vãn Thu phối hợp, bế bổng bé lên, khuôn mặt bé cọ vào tóc mai của Lâm Vãn Thu: "Mẹ yên tâm, dù mẹ phạm lỗi gì, Manh Manh đều tha thứ hết, vì Manh Manh yêu mẹ nhất."
Lâm Vãn Thu nghe giọng nói non nớt bên tai, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô thật muốn bất chấp tất cả, đưa Manh Manh rời đi. Nhưng cô lấy gì để tranh quyền nuôi dưỡng con với Bạch Thuật Bắc? Không khéo cuối cùng còn mất luôn cơ hội được gặp mặt bé.
Cuộc sống cứ vô tình trôi qua, trong khoảng thời gian này, Lâm Vãn Thu vẫn đều đặn nhận được tin nhắn của số điện thoại kia, nội dung cơ bản giống nhau, đều là những tấm hình chụp lại cảnh thân mật của Bạch Thuật Bắc và Cố An Ninh.
Bọn họ rất xứng đôi, tựa như một cặp tinh nhân yêu nhau say đắm.
Cô xem hết một lượt, tay run run muốn xóa những hình ảnh chướng mắt đấy. Nhưng hình như cô là loại người thích tự ngược đãi mình, không cách nào xuống tay xóa đi những tấm hình đấy.
Viện an dưỡng của Tri Hạ thỉnh thoảng lại hối thúc cô đóng tiền, Lâm Vãn Thu chịu áp lực cực lớn mà không thể hướng ai bày tỏ. Cô không dám nói Tri Hạ, không muốn khiến anh lo lắng, gần đây bệnh tình của anh đang chuyển biến tốt.
Lâm Vãn Thu dần phát giác, càng ngày cô càng khó khống chế tâm tình, không thể kiểm soát cảm xúc của bản thân. Có lúc, cô tự dưng gọi điện cho Bạch Thuật Bắc, khi máy thông thì cô lặng thinh không nói. Dường như cô mặc phải chứng bệnh năng, cứ muốn gọi kiểm tra hoàn cảnh anh đang sinh hoạt, cố gắng cảm nhận trong đống tạp âm xung quanh anh, có phát ra âm thanh giọng nói của người con gái kia không?. . . . . .
Mọi dây thần kinh trong cơ thể cô đều trong tình trạng căng cứng, bất cứ khi nào cũng có thể đứt đoạn.
Cuộc sống đè nén kéo dài thật lâu, cho đến ngày đó, tất cả đều bùng nổ.
Ngày đó, Lâm Vãn Thu đưa Manh Manh đến nhà trẻ, sau đó chuẩn bị đón xe điện ngầm quay về quán. Nhưng lúc cô đi đến con phố đối diện, trước mắt cô xuất hiện một chiếc xe tải nhỏ, cửa xe nhanh như chớp được kéo ra, tiếp sau có hai người đàn ông nhảy xuống xe.
Lâm Vãn Thu giật mình, theo bản năng lui về sau, nhưng đã muộn, hai người kia đã đi tới trước mặt cô.
Lâm Vãn Thu bị chúng nhét lên xe, không ngững giãy giụa chống cự: "Mấy người là ai!"
Vừa dứt lời, cô phát hiện ở phía đối diện có một người phụ nữ đang bị trói chặt tay chân, miếng băng dán màu đen bịt kín miệng khiến cô ấy không thể nói chuyện, đôi mắt cô ấy mở cực lớn nhìn chằm chằm Lâm Vãn Thu.
Hai người khó tin nhìn nhau, đủ để biểu đạt sự kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Lâm Vãn Thu kinh hãi ngậm miệng, Cố An Ninh. . . . . . Tại sao cô ấy ở đây?
Từ ngày kí bản hiệp nghị kia, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau, tâm tình của hai người đều hỗn loạn, chỉ biết nhìn nhau, không thể thốt nên lời.
Ngược lại, gã đàn ông đứng một bên chủ động phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa hai cô: "Cái thằng Bạch Thuật Bắc cũng biết hưởng thụ quá nhỉ, cả hai người đều là những mỹ nữ."
"Hai em có quen nhau không? Có cần anh giới thiệu giúp không?" Gã đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Vãn Thu ngã ngớn vươn tay, véo nhẹ cằm của Cố An Ninh, "Bạch phu nhân, vị này là Cố tiểu thư, là ——"
"Im đi!" Lâm Vãn Thu mở miệng cắt đứt lời hắn, ánh mắt kinh ngạc của Cố An Ninh khiến trái tim cô rơi xuống đáy vực.
Thì ra, Cố An Ninh chưa biết Bạch Thuật Bắc đã kết hôn.
Cơn ghen tuông đánh úp vào hốc mắt, cô khó chịu hạ mi mắt, hỏi: "Rốt cuộc mấy người là ai?" Cô cố dời đi sự chú ý, không dám suy nghĩ tới việc Bạch Thuật Bắc giấu Cố An Ninh chuyện kết hôn. Cô dễ dàng suy đoán được nguyên nhân anh giấu diếm, nhưng nguyên nhân ấy tựa như một cái tát, hung hăng đánh thẳng vào mặt cô.
Một gã đàn ông nhướng nhướng mày, ngồi dựa vào thành ghế, cười nói: "Xin lỗi, tôi cũng không muốn liên lụy tới người vô tội. Nhưng mà, Bạch Thuật Bắc đã hại chết em trai tôi, thù này tôi nhất định phải báo."
Lâm Vãn Thu và Cố An Ninh bị mang tới một kho hàng bỏ hoang, hai người đưa lưng về phía nhau, tay bị cột chung một chỗ.
Bọn chúng trói vô cùng chặt, Lâm Vãn Thu hầu như không thể nhúc nhích. Miệng bị chúng dùng khăn tay nhét vào, không thể phát ra âm thanh. Lâm Vãn Thu cảm nhận được toàn thân Cố An Ninh đang run rẩy. Cô cảm thấy hơi kì quái, trong trí nhớ của cô, Cố An Ninh không phải là loại người yếu đuối, dễ dàng hoảng hốt hay mất bình tĩnh.
Có lẽ sự nguy hiểm trước mặt kích phát bản năng sợ hãi của cô ấy.
Gã đàn ông cầm đầu đứng một bên gọi điện thoại, có lẽ đang gọi cho Bạch Thuật Bắc. Dĩ nhiên Lâm Vãn Thu không nghe thấy những điều Bạch Thuật Bắc nói, nhưng cô nghĩ, hiện giờ người khiến Bạch Thuật Bắc lo lắng cũng chỉ có một mình Cố An Ninh.
Quả nhiên Bạch Thuật Bắc tới rất nhanh, cửa kho hàng cũ kĩ bị lực đá mạnh mở tung ra. Thân hình trong bộ quân trang màu xanh cao ráo tựa như một cây tùng vừng chắc, lẳng lặng đứng giữa kho hàng.
Cái nón che đi phần nào ngũ quan sắc lạnh của anh, bóng hình anh in phía dưới mặt đất, tựa như con sói dữ đang ngủ đông chờ vận sức.
Lâm Vãn Thu đứng cách anh hơi xa, không thấy được vẻ mặt chân thật của anh. Cô có cảm giác ánh mắt anh dừng tại nơi hai cô bị trói rất lâu, chỉ không biết là đang nhìn người nào.
"Trần Chiêu, tôi làm theo yêu cầu của anh, chỉ đến một mình, anh mau thả họ ra."
Giọng nói anh trấn định, không nghe ra bất kì sự hoang mang hay lo lắng, đôi giày da sáng bóng dậm trên nền đất, cả người toát lên khí thế uy nghiêm cùng khí lực mạnh mẽ.
Gã đàn ông có tên gọi Trần Chiêu nở nụ cười tà, lười biếng dựa người vào thùng giấy lớn, tay vuốt cằm, ánh mắt quét dọc theo bộ quân trang của Bạch Thuật Bắc: "Tưởng tao ngu ngốc hả? Dưới thắt lưng của mày giấu gì đó? Lấy ra mau."
Bạch Thuật Bắc im lặng, lát sau móc khẩu súng, ném xuống đất.
Trần Chiêu chậm rãi đi tới, nhặt khẩu súng, vuốt ve nó, âm trầm cười lên tiếng: "Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Bạch đội trưởng đáng yêu của tao cũng không ngoại lệ. Để tao đoán thử xem, ai trong hai người này khiến mày lo lắng khẩn trương đến thế."
Hắn vừa nói vừa từ tốn đi đến trước mặt Lâm Vãn Thu và Cố An Ninh, đè họng súng lạnh lẽo lên huyệt thái dương của Lâm Vãn Thu, thanh âm ghê tởm của Trần Chiêu truyền xuống đỉnh đầu"Là cô ta?"
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc rét như băng, năm ngón tay buông thỏng ở bên người từ từ siết thành quyền.
Trong lòng Lâm Vãn Thu cực kì khiếp sợ, nhưng không dám biểu hiện ra mặt, hoặc nói, cô vẫn tin tưởng Bạch Thuật Bắc, cô cảm thấy anh nhất định sẽ có cách cứu thoát bọn họ.
Giây tiếp theo, họng súng thay đổi vị trí, Lâm Vãn Thu không nhìn thấy được, nhưng có thể đoán Trần Chiêu đã chuyển nó sang đầu Cố An Ninh.
"Hay là cô này?"
Trần Chiêu vừa dứt lời, Lâm Vãn Thu cảm thấy Cố An Ninh càng run lẩy bẩy, ngón tay cô ấy chạm vào Lâm Vãn Thu, lạnh như băng, không còn chút nhiệt độ.
"Trần Chiêu, con mẹ nó, nếu mày là đàn ông thì cứ đối đầu trực diện với tao đi” Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên đánh mất tự chủ, giọng điệu cộc cằn đầy rẫy mùi thuốc súng, giống như tùy thời đều có thể nổ cháy tất cả.
Trần Chiêu nở nụ cười xảo trá, sắc mặt lại hung tợn: "Không đùa không vui đâu, mất hết cả ý nghĩa. Chúng ta cừ từ từ dày vò mày thôi."
Thần sắc Bạch Thuật Bắc trầm xuống, yên tĩnh như chảy ra nước, ánh mắt anh đỏ rực, gắt gao theo sát động tác của Trần Chiêu, toàn thân dấy lên lửa giận lại không cách nào phát tác. Cuộc đời anh chưa bao giờ phải kìm nén, áp chế cơn điên cuồng đến mức độ này.
"Hai người đẹp này, mày thích ai hơn?" Trần Chiêu nói xong, khẩu súng trong tay phối hợp quơ tới quơ lui, "Hay chính mày cũng không biết mình thích người nào? Hai người bọn họ, chỉ có một người được sống sót, Bạch đội trưởng thân yêu ơi! Mày sẽ chọn ai đây?"
Bạch Thuật Bắc sửng sốt, “ầm” một tiếng, mọi thứ trong đầu vỡ tung.
Lâm Vãn Thu cùng Cố An Ninh gần như đồng thời ngẩng đầu về phía anh, ánh mắt Bạch Thuật Bắc trở nên vô định, anh đứng tại chỗ, trừ quả đấm căng thẳng nổi đầy gân xanh, thì thật sự không thể nhìn ra cảm xúc chân thật của anh.
Đầu óc Lâm Vãn Thu rỗng tuếch, hai chân mền nhũn không còn tí sức, khí lực toàn thân dần bị rút đi, không dám suy nghĩ đến bất kì điều gì.
Bước chân Bạch Thuật Bắc khẽ nhúc nhích, Trần Chiêu lập tức đề phòng, chĩa súng vào giữa mi tâm Cố An Ninh: "Bạch Thuật Bắc, mày muốn hai người này lập tức chết trước mặt mày?"
Bạch Thuật Bắc tựa hồ muốn bóp nát quả đấm, anh có thể cảm nhận nỗi sợ hãi của họ. Mặc dù Lâm Vãn Thu cực lực kiềm chế, nhưng tia khiếp đảm phát ra từ ánh mắt cô khiến trái tim anh bị xoắn chặt, co thắt từng hồi.
Cố An Ninh thì khỏi phải nói, khuôn mặt phờ phạc, thuần một màu trắng bệch, cặp mắt với hai màu đen trắng tràn ngập nỗi kinh hãi và luống cuống. . . . . .Đầu ngón tay của Bạch Thuật Bắc cuộn tròn trong lòng bàn tay, quyết định không do dự nữa.
Lâm Vãn Thu cảm thấy ánh mắt anh và cô cùng nhau giao thoa tại một chỗ. Tuy ánh mắt đấy quá phức tạp, nhưng chỉ cần liếc nhìn thì cô đã hiểu.
Không ngoài dự liệu của cô, từ miệng anh nhả ra từng chữ rỏ ràng: "Tôi, chọn, Cố, An, Ninh."
Lâm Vãn Thu đơ người tại chỗ, dường như có chậu nước lạnh dội khắp toàn thân cô, trái tim không chỉ lạnh đến phát run mà còn có chút tê dại.
Đáp án này, không phải mày đã đoán trước rồi sao?
Lâm Vãn Thu, mày còn khóc làm chi nữa?
Nhưng nước mắt cứ như vòi nước hỏng, rơi lã chã không cách nào ngăn được, bung khỏi tuyến lệ, liên tục trào ra hốc mắt. Rất nhanh, tầm mắt cô trở nên mơ hồ mờ ảo, cuối cùng xóa đi diện mạo của người đàn ông kia.
Yêu lâu như vậy, yêu không chút đắn đo, thậm chí vứt luôn cả tự ái…Để rồi sau cùng chỉ tự rước lấy nhục .
Bạch Thuật Bắc đứng tại chỗ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vãn Thu giàn giụa trong nước mặt. Đầu cô càng lúc càng rũ xuống thấp, anh thấp thoáng thấy được nụ cười châm biếm nở trên môi cô. . . . . . Nụ cười đấy khiến trái tim anh như bị một dao đâm xuyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT