Lâm Vãn Thu nhìn màn hình tối đen, hơi sững sờ, có lẽ Bạch Thuật Bắc đang bận, không tiện nhận điện thoại của cô? Buổi chiều anh đã bảo mình có việc, nhất định là công việc quan trọng.

Cô tự an ủi mình xong, cất điện thoại, bước vào trong quán.

Cao Hách an tĩnh ngồi cạnh cái bàn tròn, thấy tâm trạng cô bất ổn, nửa trêu đùa nửa dò xét: "Điện thoại không có người nhận đã thất vọng như vậy rồi, bạn trai của em đúng không?"

Ngữ điệu của anh ta rất bình tĩnh, nhưng thật ra, trái tim đang đánh trống thùm thùm trong vòm ngực. Trước kia, Lâm Vãn Thu từng có vài người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ cô đồng ý chấp nhận, tuy nhiên tình hình trước mắt, xem ra không đơn giản như xưa.

Bạn trai? Hai chữ này khiến Lâm Vãn Thu hơi ngây ngốc. Hiện giờ, cô và Bạch Thuất Bắc có thể xem như là người yêu không? Tuy cảm giác yêu đương chưa nhiều, nhưng ——

Cô nghĩ ngợi chốc lát, thản nhiên gật đầu: "Vâng"

Trái tim bỗng dưng co thắt lại, Cao Hách trầm mặt nhìn cô, bầu không khi đang nhu hòa bất giác chùng xuống. Lâm Vãn Thu khẩn trương siết chặt quả đấm, muốn nói điều gì đó để hòa hoãn không khí, nhưng cuối cùng cô lựa chọn im lặng. Giờ phút này, nói gì cũng vô ích, nói nhiều quá có khi càng phản tác dụng.

Ánh mắt Cao Hách vô cùng phức tạp: ". . . . . . Là Bạch Thuật Bắc?"

Không biết vì sao, theo phản xạ, Cao Hách thốt ra cái tên ấy. Anh ta rất không cam lòng, người Bạch Thuật Bắc yêu chỉ duy nhất một mình Cố An Ninh. Vì sao cô lại ngốc đến thế?

Lâm Vãn Thu cảm thấy anh ta ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô trầm ngâm hồi lâu và nghiêm túc trả lời: "Cao Hách, cảm ơn anh luôn đối tốt với em."

Đây có phải là từ chối một cách uyển chuyển không, Cao Hách buồn khổ, nhếch khóe môi, không lên tiếng. Lâm Vãn Thu tiếp tục nói: "Anh biết không, em chưa từng chủ động theo đuổi một thứ gì cả. Đây là lần đầu tiên, em muốn ích kỷ một lần vì bản thân"

Bởi vì thực tế, cả người cô đã sớm bị mài mòn, mười mấy tuổi phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, cố chèo chống gia đình qua những cơn nguy khốn. Cô biết rõ cuộc sống chẳng hề dễ dàng, phải biết nhịn nhục để vượt qua. Không có quyền cũng chẳng có tiền, cô không dám vọng tưởng những thứ xa vời, chỉ có cách thỏa hiệp với cuộc sống để có thể tồn tại.

Đôi khi, Lâm Vãn Thu cũng hận sự hèn mọn của mình, nhưng gánh nặng cuộc đời luôn là cái lưới đen, bủa vây cả người cô, ép cô phải co mình trong góc tối.

Cho nên với cô, Bạch Thuật Bắc mãi chỉ là ước mơ xa xỉ.

Nhưng khi người đàn ông đấy chủ động đưa tay về phía cô, Lâm Vãn Thu liền mất khống chế, khát vọng sâu dưới đáy lòng chộn rộn thức tỉnh. Cô muốn thuận theo lòng, quyết tâm cố gắng một lần….có lẽ ước mơ sẽ trở thành sự thật.

Tâm tình Cao Hách hơi đắng chát, trong lòng vừa mệt vừa đau, cô gái này luôn có thể khiến anh ta đau lòng. Trong mắt nhiều người, cô chỉ là người phụ nữ bình thường, nhưng đối với anh ta, cô là người đặc biệt nhất, là người con gái quật cường, dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn gian khó, vẫy vùng để tiến tới cuộc sống tốt đẹp hơn. Những điều tuyệt vời từ cô, người khác mãi mãi nhìn không thấy.

Anh ta không biết từ khi nào mình đã thích Lâm Vãn Thu, tựa như nó ập đến bất ngờ, khiến anh ta vô cùng thương tiếc người con gái ấy, luôn muốn bảo vệ, thay cô gánh vác tất cả thử thách khắc nghiệt.

Nhưng chung quy vẫn chậm hơn người, tình cảm của anh ta sinh ra không đúng thời điểm.

Cao Hách không muốn tiếp tục đề tài này, không muốn tát gáo nước lạnh vào dũng khí đang cháy bừng quyết tâm của cô, nhưng người đàn ông như Bạch Thuật Bắc, có thể cho cô hạnh phúc không?

Đến giờ, Cố An Ninh vẫn bặt vô âm tính. Trong đầu Bạch Thuật Bắc đang tính toán điều gì, anh có thành thật với Lâm Vãn Thu không?

Hai người lặng lẽ đi trong ngõ hẻm, ánh tà dương nhuốm màu sắc bi thương, anh ta và cô đều đang thả mình trong những tâm tư riêng biệt, không ai chủ động phá vỡ bầu không khí đè nén giữa họ.

Cho đến khi ngồi lên xe, Cao Hách không lập tức khởi động, mà là suy tư trong thoáng chốc rồi nghiêng người nhìn cô: "Em biết rõ quan hệ của anh ta và Cố An Ninh, nhưng vẫn lựa chọn ở bên anh ta, chắc em đã suy nghĩ kĩ với quyết định của mình. Dù sao, anh luôn hi vọng em có thể sống vui vẻ"

"Vãn Thu, chúc em may mắn."

Lâm Vãn Thu hoàn toàn không biết nên nói gì, ngàn lời vạn chữ chỉ hóa thành câu: "Cám ơn." Cao Hách luôn khiến cô cảm thấy an tâm, ấm áp. Có một người bạn như anh là phúc đức đời này của cô.

Cao Hách nhoẻn miệng cười, giơ tay xoa nhẹ trán cô: "Trừ hai chữ này ra, không còn muốn nói điều gì với anh sao?"

Lâm Vãn Thu mím môi, biểu cảm so với khóc còn khó coi hơn, Cao Hách bất đắc dĩ tràn ra tiếng cười nhẹ: "Được rồi, nếu kết quả thất bại, anh sẽ cố gắng tiếp nhận em."

Thấy vẻ mặt Lâm Vãn Thu cứng ngắc, anh ta không đùa nổi nữa, thua lại nét cười gượng gạo, đáy mắt phát ra tia nghiêm túc: "Vãn Thu, anh vẫn không yên lòng."

". . . . . ." -

Bạch Thuật Bắc bấm mã số mở cửa, phát hiện trong nhà tối đen như mực, không một bóng người, ngay cả Manh Manh cũng chưa trở lại, Lâm Vãn Thu đã dẫn con bé đi đâu?

Cởi cái nút trên cổ áo, toàn thân anh đổ vật xuống ghế sô pha, để mặc bóng đêm bao trùm, cắn nuốt chính mình, nhưng suy nghĩ dần trở nên thanh tỉnh.

Bạch Hữu Niên cùng đoạn quá khứ trần trụi, đáng xấu hổ…..

Hình như lâu rồi, anh không nghĩ đến Cố An Ninh, đã từng là một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng, vẫn không địch nổi sự hờ hững, vô tình của năm tháng. Thời gian thấm thoát thoi đưa, yên lặng xóa mờ những cảm xúc đong đầy trong quá khứ.

Anh lấy ra di động, đầu ngón tay trượt trên màn hình, chậm rãi mở ra một file ảnh, chứa tấm hình đã lâu anh không ngó. Gương mặt thanh xuân tươi trẻ, tinh thần căng tràn sức sống, những thứ anh thiếu sót, cũng chính là lực hấp dẫn của cô đối với anh. Vì sao bây giờ hồi tưởng, nhiều thứ đã không còn rõ ràng như trước kia?

Ngón tay vô thức hạ xuống, không cần thận quay lại trang nhắc nhở, tên tuổi Lâm Vãn Thu xuất hiện trước mắt anh.

Anh ghìm mắt nhìn ba chữ kia, ánh mắt phức tạp. Thật ra, lí do anh chán ghét Lâm Vãn Thu rất đơn giản. Trong quan niệm của Bạch Thuật Bắc, hai chữ “người mẹ” là điều thiêng liêng, thần thánh nhất đời, không kẻ nào được phép khinh nhờn.

Ngày xưa, Bạch Hữu Niên nuôi nhân tình bên ngoài, mẹ anh vẫn luôn biết sự thật. Nhưng vì ba đứa con, bà cố nén nhịn, nuốt lệ mà sống. Khi còn nhỏ, anh vẫn hay bắt gặp hình ảnh mẹ ngồi khóc một mình trong bóng đêm, lặng lẽ lau từng giọt nước mắt chua chát. Trước mắt người khác, bà cố mỉm cười, khoe ra hạnh phúc giả tạo. Khi quay lưng, nét cười biến thành nỗi đau xót không nguôi. Nếu không vì các con, bà đâu cần phải tự giam mình trong cuộc sống ngột ngạt, chất chứa đầy mâu thuẫn đó.

Về sau, khi sinh Bạch Tiểu Lê, bà mắc chứng bệnh trầm cảm nghiêm trọng, sau cùng lựa chọn cách tự tử để giải thoát cho mbản thân.

Bạch Thuật Bắc là người đầu tiên vọt vào, anh trơ mắt nhìn máu tươi dần nhuộm đỏ cả bồn tắm lớn, dạ dày từng trận co thắt.

Khuôn mặt xinh đẹp, hiền hậu của mẹ ngày càng mơ hồ trong trí nhớ, cuối cùng, hóa thành giọt nước lạnh lẽo, lăn dài trên má anh.

Bạch Thuật Bắc rất yêu mẹ mình, từ nhỏ, anh đã cố chấp với suy nghĩ: tình yêu của mẹ bao la như biển, là thứ tình cảm vô tư nhất trần đời. Nhưng chấp niệm của anh đã bị Lâm Vãn Thu đạp đổ, anh vô cùng ghê tởm, chán ghét con người cô.

Đẻ mướn! Cả đời anh không thể lý giải được, vì sao cô lại chấp nhận làm việc ấy?

Thành kiến ban đầu dần bén rễ, ăn sâu trong lòng anh, vô pháp dao động. Huống chi, sau này còn xảy ra sự việc Manh Manh đi lạc, càng khiến anh chắc chắn, trong mắt cô, chỉ có tiền là quan trọng nhất.

Bạch Thuật Bắc nhớ đến những việc này, ánh mắt càng thêm âm lãnh, rất lâu sau mới gọi lại cho Lâm Vãn Thu. Nghe được giọng nói êm dịu, tâm trạng càng tồi tệ: "Ở đâu vậy?"

Ngữ điệu gắt gỏng của anh khiến Lâm Vãn Thu hơi choáng váng, khẽ liếc nhìn Cao Hách đang chơi đùa cùng Manh Manh, nhẹ nhàng cầm điện thoại đi ra ngoài, đến hành lang mới hạ thấp giọng: "Em dẫn Manh Manh ra ngoài ăn cơm."

Ăn cơm? Bạch Thuật Bắc đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, cãi nhau một trận với Bạch Hữu Niên, toàn bộ quá trình lại bị Bạch Thầm theo dõi, giận đủ no rồi, cục tức nghẹn ứ trong cổ họng, còn nuốt trôi cơm mới lạ.

"Ăn xong lập tức trở về."

Lâm Vãn Thu cau mày, khó chịu với tính tình “sáng nắng chiều mưa” của anh, nhưng vẫn dễ chịu trả lời: "Em biết rồi."

Đang chuẩn bị cúp máy, Cao Hách vừa đúng lúc đứng trước cửa phòng bao, thúc giục: "Manh Manh không thấy em , đang làm ầm bên trong kìa."

"Em phải đi xem Manh Manh đây."

Lâm Vãn Thu gấp gáp nói với Bạch Thuật Bắc, bỗng nhiên nghe được âm thanh lạnh lẽo thấu xương, biểu hiện nỗi bực dọc: "Ăn cùng ai?"

Lâm Vãn Thu siết chặt thân máy, cảm nhận được Bạch Thuật Bắc đang mất hứng, nhớ đến thái độ đối nghịch của hai người đàn ông, cô cố trấn tĩnh trả lời: "Buổi chiều, Cao Hách giúp em dọn dẹp quán, nên em ——"

Bạch Thuật Bắc không có kiên nhẫn nghe cô giải thích, thẳng thừng ngắt lời: "Địa chỉ?"

Lâm Vãn Thu kinh ngạc trợn to mắt: "Anh muốn tới đây?"

"Thế nào, không tiện cho hai người à?"

Trái tim như bị tảng đá đè nặng trước lời chế nhạo của anh, nặng nề không thở nổi, Lâm Vãn Thu mệt mỏi đọc địa chỉ, trở lại phòng bao, khẩu vị nhạt như nước ốc, không màng đụng đến bàn thức ăn thơm nồng hương vị.

Cao Hách và Manh Manh nhanh chóng phát hiện điểm bất thường, Cao Hách liếc nhìn chiếc điện thoại di động đặt một bên, đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.

"Anh ta nổi giận?"

Lâm Vãn Thu phân vân chốc lát, nhỏ giọng trả lời: "Có vẻ anh ấy đã hiểu lầm."

Cao Hách gắp rau vào chén cho Manh Manh, ngũ quan anh tuấn se se cái lạnh của mùa đông: "Đến hai việc cơ bản nhất là tin tưởng cùng tôn trọng, anh ta cũng không làm được, còn dám mạnh miệng nói sẽ thử thích em."

Lâm Vãn Thu cuộn tròn đầu ngón tay trên đầu gối, tay kia im lặng gắp thức ăn.

Khi Bạch Thuật Bắc tới nơi, bữa ăn đã kết thúc, anh lách qua người Cao Hách, thấy áo khoác nam trên người Lâm Vãn Thu, ánh mắt anh thêm phần bén nhọn.

Anh thô lỗ cởi cái áo ra khỏi người cô, vứt mạnh vào ngực Cao Hách, một tay bế Manh Manh, tay kia khoác vai Lâm Vãn Thu hướng lên xe, không thèm liếc nhìn Cao Hách.

Lâm Vãn Thu lúng túng tạm biệt Cao Hách, hơi hờn giận trước hành động của Bạch Thuật Bắc: "Em và Cao Hách chẳng có gì hết, anh ——"

"Tôi thì sao?"

Bạch Thuật Bắc lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt kia đâm thẳng vào trái tim Lâm Vãn Thu, cô chần chờ, sợ sệt hỏi một câu: "Tâm tình anh không tốt?"

Buổi chiểu, anh không gắt gỏng như vậy, vì sao chỉ qua vài tiếng đồng hồ, anh lại nhìn cô bằng cặp mắt tràn ngập chán ghét.

Tâm trạng Bạch Thuật Bắc đúng là đang hỏng bét, chuyện cũ tựa như một con dao, cắt từng nhát vào trái tim anh, chẳng chịt những vết thương loang lỗ. Nhưng khi thấy thủ phạm trước mặt, lửa giận ngùn ngùn lại không thể bung trào, vừa không khống chế được vừa không…đành lòng. Đáng giận thay, khi anh đang vùng vẫy như con cá chết, cô lại đi hẹn hò vui vẻ với tên đàn ông khác. Anh vừa nghe Cao Hách tiếp cận cô, bộ não liền mất kiểm soát, lật đật chạy đến như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đây là tín hiện cực kì nguy hiểm.

Anh nóng nảy đập mạnh tay vào vô lăng, Lâm Vãn Thu sợ hết hồn, vội vàng cầm tay anh: "Anh làm gì thế? Có tức giận cũng không thể tự xả giận lên mình."

Bạch Thuật Bắc nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, ngọn sóng trào dâng trong lồng ngực chậm rãi chảy xuôi, anh chăm chú nhìn cô, ma quỷ xui khiến lại bật lên câu hỏi: "Lâm Vãn Thu, em đã từng thích ai chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play