Sở Vân Hề vội vàng mở miệng: "Anh, xin anh đừng ngắt máy, em có việc muốn nói với anh."

Sở Ngự Tây cầm điện thoại, không mở miệng nữa, dù trong mắt anh đã phun ra lửa, nhưng vẫn miễn cưỡng không ngắt điện thoại.

"Anh..." Giọng Sở Vân Hề nghẹn ngào, cô nhẹ giọng nói: "Anh và anh ấy đến Hàn Thành đã xảy ra chuyện gì, anh ấy...anh ấy vừa nói muốn cùng em cân nhắc lại chuyện hôn sự của chúng em."

Cho dù không thấy được nét mặt của cô, Sở Ngự Tây cũng có thể tưởng tượng ra lúc này cô chắc chắn khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn lưa thưa chảy xuống, cô thực sự là cô gái yếu ớt, nhưng chưa bao giờ vô cớ gây rối, hai người kia vô cùng cưng chiều cô, rất ít khi tủi thân giống thế này.

ngực Sở Ngự Tây gần như muốn nổ tung, lúc này cũng bình tĩnh lại, giọng anh vẫn lạnh nhạt như cũ nói: "Anh ta có nói nguyên nhân tại sao?"

"Anh ấy nói đến hôm yến tiệc sẽ nói cho em biết." Sở Vân Hề nức nở, thấp giọng nói: "Anh, nếu anh biết, anh nói cho em biết được không?"

"Em..." Sở Ngự Tây muốn mắng cô vài câu, nhưng lại không phát tác, chỉ lạnh lùng nói: "Ngày mai anh trở về, em chuẩn bị mừng thọ cho ông ấy trước đi."

nói xong, anh 'ba' một tiếng cúp điện thoại, đầu óc mới vừa xung động cũng tỉnh táo lại.

một lúc sau, Uông Trạch đứng ở trước mặt anh: "Sở tổng, khách sạn Hàn Thành bên kia đã xác nhận, Nhiễm tổng đã trả phòng, đồng thời mua bốn vé máy bay trở về Bắc Kinh."

"Bốn vé?"

"Đúng vậy, đặc biệt ngoài Chu Hi ra, còn có mẹ con Thương Đồng cũng cùng một chuyến bay, sáu giờ tối nay sẽ đến."

Ánh mắt Sở Ngự Tây dừng trên phần văn kiện cạnh tranh, con ngươi lạnh xuống: "Lát nữa tra nơi bọn họ ở."

"Vâng, Sở tổng."

Sau khi Uông Trạch rời khỏi, Sở Ngự Tây cầm điện thoại bàn lên, bấm một dãy số: "A lô, phải số điện thoại của Mạc thị trưởng ?"

---------Vũ Quy Lai----------

Bên trong viện bảo tàng, Thương Đồng cố nén nước mắt tràn ra, đi đến cửa phòng quán trưởng, 'tùng tùng' gõ cửa.

Quán trưởng thấy là Thương Đồng đi vào, bận bịu để điện thoại xuống, có chút lúng túng đứng lên: "Thương Đồng à, cô đã đến rồi."

Thương Đồng đi lên trước, cầm điện thoại trong tay nói: "Quán trưởng, chị Lí vừa nói tôi đến phòng tài vụ nhận lương, tôi có thể hỏi tại sao lại muốn sa thải tôi hay không?"

Quán trưởng xoắn hai tay, thở dài nhìn Thương Đồng nói: "Thương Đồng, năng lực làm việc của cô quả thực rất tốt, mà còn là nòng cốt nghiệp vụ, nhưng mà cô cũng biết, trong biên chế của chúng tôi có hạn, một thời gian trước tôi còn thay cô xin, thế nhưng cô không có bằng tốt nghiệp, đây là điều kiện phần cứng..."

"Tôi cũng có thể tiếp tục làm tạm thời." Thương Đồng có chút nôn nóng, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.

"Việc này..." Mí mắt quán trưởng giựt giựt: "Thương Đồng, cô cũng thấy đấy, năm nay mới tuyển được mấy sinh viên đại học, trong viện bảo tàng cũng không cần nhân viên tạm thời, vả lại còn tăng thêm gánh nặng, tôi xem trình độ cô cao như vậy, ở chỗ này của tôi có tài mà không phát huy được, tôi cũng không có biện pháp, cô đừng làm khó tôi."

Thương Đồng nắm chặt điện thoại di động, cúi đầu nhìn mặt giày mình, lại ngẩng đầu, mắt dù đỏ, nhưng nước mắt không có rơi xuống: "Quán trưởng, nếu ngài đã quyết định muốn sa thải tôi, có thể cho tôi biết lý do thực sự không?"

Quán trưởng nghe cô nói như vậy, lại đối diện với vẻ mặt có mấy phần hiểu rõ của cô, chỉ đành mở miệng nói: "Thương Đồng, cô thông minh như vậy, cũng có thể nghĩ ra đáp án, hy vọng cô có thể thông cảm cho sự khó xử của tôi."

"Cảm ơn ngài." Thương Đồng cúi đầu, chậm rãi ra khỏi phòng quán trưởng.

Kỳ thực cô có thể đoán được, đó là kiệt tác của anh. Chỉ anh mới biết, mình để ý nhất là cái gì, khoảng cách giữa mình và những văn vật kia, chỉ một bước đã đến, giống như đã từng, cô và hạnh phúc cũng gần như vậy, tiếc là lệch một bước, liền mất đi vĩnh viễn.

_____________________________________________

Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play