Tầng trên cùng cao ốc Sở thị, văn phòng tổng giám đốc.
"Uông Trạch, đã có kết quả sao?"
Sở Ngự Tây kéo cà vạt xuống dưới, nhìn đồng hồ một chút, đã hai giờ rưỡi chiều.
"Sở tổng, tôi sẽ đến tìm bác sĩ Âu Dương, xin ngài chờ."
Sở Ngự Tây dựa lưng vài ghế xoay, chỉ là mới đi một vòng Hàn Thành, công
việc đã chất thành núi, anh lấy phần dự án cạnh tranh khai phá mảnh đất
Bắc Giao ở Hàn Thành kia ra, không khỏi chau mày. Mảnh đất này nếu không phải có Nhiễm Đông Khải chen vào, đã sớm bị anh thu vào, mục đích của
mình vô cùng rõ ràng, còn anh ta như thế nào? Anh ta tại sao lại có hứng thú với mảnh đất này?
Tất cả câu trả lời đều phải đợi kết quả
giám định DNA, trong đầu của anh là hình ảnh Thương Đồng ngồi vào xe
Nhiễm Đông Khải từ nghĩa trang rời khỏi, một là buổi sáng sớm bị nàng
đánh vỡ vào năm năm trước, cuối cùng trong đó xảy ra chuyện gì, loại cảm giác bị mất đi thứ mình nắm trong tay, thật làm cho người ta có chút
sụp đổ.
Chờ Uông Trạch đưa kết quả đến đã là một lúc sau.
Phần báo cáo phong kín đặt trên bàn anh, anh liếc mắt một cái, cũng không vội mở ra.
"Tổng giám đốc, còn có chuyện khác sao?" Uông Trạch lui về sau một bước, mở miệng trước.
"Cậu đi xuống trước đi." Sở Ngự Tây đốt một điếu thuốc, phất tay, đợi Uông
Trạch đi ra cửa, anh mới dập điếu thuốc vừa đốt, đưa tay cầm cái bao
phong kín kia.
Xé chỗ phong kín phía trên, tim anh đập thình
thịch, liếc nhìn kết quả cuối cùng, anh hơi sững sờ, giống như bị trúng
độc, đầu tiên là bứt rứt đau, sau đó bắt đầu tê dại, từng tầng một tê
dại, đầu ngón tay cũng mất đi cảm giác.
cô bé quả nhiên không phải con của anh.
Sở Ngự Tây bắt đầu xem từ hàng báo cáo thứ nhất, nhìn mấy dòng chữ nhỏ
cuối cùng, anh không có nhìn lầm, anh và đứa bé kia đúng là không có
quan hệ cha con.
Nắm chặt phần báo cáo, chuông điện thoại vang lên mấy lần, anh mới chết lặng bắt máy: "A lô..."
Bên kia điện thoại là giọng Sở Vân Hề: "Anh, tối mai anh rốt cuộc có trở về hay không, nói cho em biết chính xác đi."
Anh không trả lời, ba...một tiếng mang điện thoại ném đi, điện thoại va vào trên giàn hoa, chậu hoa bình yên vô sự, điện thoại lại vỡ tan.
"đi ra ngoài..." Sở Ngự Tây hít sâu một cái, tê liệt ngồi trên ghế, lúc đầu trong lòng anh, biết rõ giữa bọn họ không có quan hệ gì, lại như cũ hy
vọng đêm đó anh có chạm vào cô, hy vọng là cô có nỗi khổ tâm, hy vọng
đứa bé là của anh.
thì ra là không phải.
Sở Ngự Tây, mày đúng là ngu ngốc nhất trên đời.
Anh làm sao quên, năm năm trước anh cũng cho là như vậy, thậm chí còn làm
chuyện xung động nhất từ trước đến nay, chạy đến ký túc xá nữ của cô,
muốn hỏi rõ ràng, anh còn nhớ lúc đó cô nói: "Sở Ngự Tây, tôi cho là tôi và anh đã nói xong rõ ràng, tôi chỉ đùa giỡn tình cảm của anh, chứng
minh sức quyến rũ của tôi, phát hiện không bỏ được anh, đành phải dùng
đến phương pháp này, tôi đây nhọc lòng muốn thoát khỏi anh, anh không
hiểu hay sao mà còn muốn day dưa, không cảm thấy nhàm chán sao?"
"Anh đi đi, tôi không bao giờ...muốn gặp lại anh nữa, nếu như lại xuất hiện
quấy nhiễu tôi, tôi sẽ càng xem thường anh hơn, cho dù trên đường gặp
phải, cũng đừng nói biết tôi."
Đứa bé không phải của anh, chẳng lẽ thật là của Nhiễm Đông Khải?
Anh đứng dậy, đường day riêng điện thoại trên bàn vang lên, anh hít sâu một cái, bắt điện thoại, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
"Anh..." Sở Vân Hề gấp rút mở miệng nói: "Em xin anh đừng ngắt điện thoại, em có việc muốn nói với anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT