Tôi ở chỗ Lam Vũ, trừ việc ăn uống bên ngoài, phần lớn chi phí là do em chịu. Chúng tôi đều kị nói chuyện tiền nong, đó là nút thắt trong lòng Lam Vũ, cũng là trong lòng tôi. Tôi thường nghĩ, nếu chúng tôi gặp nhau không phải theo cách kì lạ như vậy, chúng tôi nhất định sẽ càng hạnh phúc hơn.
Một hôm, Lam Vũ bảo, chủ nhà năm sau không muốn cho em thuê phòng này nữa.
“Có phải hắn muốn tăng giá không?” Tôi hỏi.
“Em hỏi rồi, anh ta nói bởi vì sang năm có thể chủ phòng sẽ về.”
“Vậy thuê chỗ khác.” Tôi nói.
“Khó thuê lắm!”
Tôi suy nghĩ một chút, cẩn thận thử thăm dò hỏi: “Nếu không mình về “Bắc Âu” ở?”
Em không nói gì, nhận lấy cơm rang trứng của mình.
Tôi đưa diêm cho em, chú ý quan sát vẻ mặt em, em chắc chắn là mất hứng rồi.
“Quên đi, nhà kia nếu em thực sự không thích, anh sẽ bán đi, vừa lúc anh đang rất cần tiền.”
Em vẫn không nói.
“Em có đồng ý hay không nha?” Tôi hỏi.
Em tắt bếp, cười nhìn tôi:
“Em bán rồi!” Em thoải mái nói.
Tôi kinh ngạc không nói nên lời.
“Không phải anh nói cho em sao? Lại đổi ý rồi?” Em như định đùa tôi.
“Em bán cho ai rồi? Bán thế nào? Bao nhiêu tiền?”
“Một người Thâm Quyến làm ở phòng bất động sản, ba trăm tám mươi ngàn đô Mỹ.” Em nhìn tôi nói.
“…”
“Không phải anh đã bảo em rồi sao, không thích thì bán đi, em nghe theo anh đấy.” Em cười tự nhiên.
Tôi cũng cứng ngắc nở nụ cười: “Em yêu anh đến thế?”
“Không sai!” Em cười, đồng thời một bàn tay luồn vào áo tôi, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Tôi không hỏi em tiền đó xử lý như thế nào, an bài ra sao.
…
Với tin bất ngờ này, tôi không biết là vui vẻ hay lo lắng. Tiền! Tĩnh Bình từng nói, tôi quá coi trọng tiền. Chính xác, từ khi biết Lam Vũ đã tiếp nhận khoản tiền kia, tôi nghĩ giữa chúng tôi đã bình đẳng, tôi không cần quá cẩn thận khi ở bên em như trước kia, cũng không còn cảm thấy áy náy nữa.
Sáng Chủ nhật, còn đang say ngủ, tôi cảm thấy có người đang không ngừng sờ soạng trên người, nhất là trên dương cụ tôi lặp đi lặp lại xoa nắn. “Thối Lam Vũ này, đáng ghét!” Trong lòng tôi cười mắng, nhưng ra vẻ ngủ say, xem em làm sao giờ. Em xốc chăn của tôi lên, liếm lên người tôi, sau đó như đang tỉ mỉ nghiên cứu cơ thể tôi, thậm chí nhìn kĩ hạ thân tôi. Tôi thực sự không nhịn được cảm giác muốn cười, hô to:
“Làm gì đấy?” Em lại càng hoảng, sau đó bổ nhào vào trong lòng tôi.
“Em cho tới giờ còn chưa có nghiên cứu kĩ anh đâu!” Em cười nói.
“Em cho anh là bản vẽ hay sao! Còn phải nghiên cứu như vậy nữa?” Tôi cũng cười.
“Ha ha! Em đang nghĩ vì sao bình thường chúng ta không khác nhau là mấy, nhưng sao đến lúc đó anh lại lớn hơn em một chút vậy.” Em càng cười to, ngồi lên người tôi.
“Bình thường anh đã lớn hơn rồi!”
“Không phải!”
“Không tin em lấy thước mà đo!” Tôi nói.
Em quả nhiên đi tìm thước đo, khi thấy “thằng nhỏ” của tôi, nói:
“Anh nha thế này không tính, thế này căn bản là không bình thường!” Em cười. Tôi nhìn em, đứng phắt dậy ôm lấy em: “Để anh đo đo cho em!” Tôi nói.
“Dùng cái gì đo?” Em hỏi.
“Dùng miệng đo!” Tôi nói. Em cười, như vậy ngọt ngào, như vậy khiến tôi yêu say đắm.
Tôi bắt đầu khẩu giao cho em, tôi say, tôi là si mê em như vậy, không cách nào tự kiềm chế. Tôi dừng lại, vươn tay nắm mạnh cằm em:
“Yêu anh hay không?” Mặt xụ xuống, tôi hỏi em.
Em chắc chắn bị tôi nắm đến khó chịu, nhăn mặt lại, nhìn tôi, chậm rãi nhìn tôi thật kĩ, em cũng trở nên kích động, gắng sức gật đầu.
“Nói ra!! Để anh nghe thấy!” Tôi buông tay, lại bắt lấy tay em, lớn tiếng yêu cầu.
“…” Em nhìn tôi nhưng không nói một tiếng.
“Anh yêu em! Anh thực sự yêu em!!” Lần thứ hai gắng sức nắm lấy cằm em, nói ra những lời từ sâu trong tim.
Em giãy khỏi tay tôi, cười.
Con mẹ nó! Tôi hận nụ cười của em. Từ khi chúng tôi gặp lại, tôi không thể rõ cảm tình em dành cho tôi sâu đến bao nhiêu. Em luôn như vậy, không thể nói là sẽ cười… Tôi cúi đầu, mạnh mẽ dùng miệng chặn lấy miệng em, tôi làm sao cứ buộc em phải nói chứ? Em lại không thích nói dối. Chúng tôi hôn môi, lăn lộn trên giường cuồng hôn…
Hôn xong tôi lại lần thứ hai khẩu giao cho em… Khi bắn tinh, em gọi tên tôi, nhưng tôi vẫn tham lam mà khẩu dâm cho em… Em đã cao trào, tôi cảm giác một cỗ dịch thể nóng bỏng phun thẳng vào cổ họng, tôi vội vã rời ra…
Lam Vũ kinh ngạc nhìn tôi: “Sao anh lại ăn vào?”
“Có gì đâu? Nhiều dinh dưỡng, em cũng nếm thử đi.” Tôi nói rồi quệt chút dịch thể còn lại trên người em, nhét thẳng vào miệng em.
Em cười muốn tránh ra, nhưng không kịp, bị tôi quét hết lên miệng, em cau mày, đánh giá: “Giống như bánh kem… Thêm cả canh cá?” Em nói.
Chúng tôi đầu tiên nhìn nhau cười, sau đó nhảy xuống giường, sau nữa ra sức tranh nhau chạy vào WC…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT