Đã ba năm qua đi… Ba năm trước, mỗi đêm tôi đều mơ thấy em trở lại, tôi luôn vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ hỏi: “Em không phải đã chết rồi sao? Em chưa chết, đúng không?”. Ba năm sau, cho đến hôm nay, tôi vẫn luôn mơ những giấc mơ như vậy, chỉ là bây giờ trong mơ, tôi sẽ tự lặp đi lặp lại rằng kia cũng chỉ là mơ thôi, mãi cho đến khi tỉnh lại.

Thời tiết Vancouver thật dễ chịu, như chẳng bao giờ ngột ngạt ẩm ướt hay mưa gió bão bùng như ở Bắc Kinh, lúc nào ánh nắng cũng rực rỡ đi cùng những cơn gió nhẹ mát mẻ. Mỗi sáng tỉnh dậy, tôi luôn mơ màng nghĩ: “Đây là đâu?” Nhìn những chiếc lá phong xinh đẹp đong đưa theo gió ngoài cửa sổ, nhìn người phụ nữ trẻ say ngủ cạnh bên – vợ mới của tôi, tôi khẽ thở dài, lại nằm xuống, tiếp tục những hồi ức trong mộng.

Tôi từng là con trai một cán bộ cấp cao ở Trung Quốc, nhưng cũng không phải cái loại không học vấn, chẳng nghề nghiệp. Sau khi tốt nghiệp phổ thông cũng đã thi đỗ vào khoa tiếng Trung của một trường đại học trọng điểm, năm học thứ hai đã cùng đám bạn lập một công ty cỡ vừa. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vay một khoản không nhỏ, tự mình lập một công ty thương mại, kiếm chác rất tốt, nhất là mấy năm làm ăn với bên Đông Âu cực kì hưng thịnh. Năm năm sau, dựa vào quan hệ của ba, cũng nhờ chút khôn ngoan nhạy bén của bản thân, tôi đã có một công ty vốn hơn trăm triệu, năm ấy tôi hai mươi bảy tuổi.

Khi đó, tôi không nghĩ nhiều tới việc kết hôn, thậm chí cũng không có một bạn tình cố định, tôi nói là bạn tình là bởi họ bao gồm cả nam và nữ. Tôi bắt đầu quan hệ với phụ nữ từ năm nhất đại học, tôi vẫn còn nhớ rất rõ cô gái đầu tiên lên giường cùng mình. Cô là một nữ sinh xinh đẹp học trên tôi hai lớp, mắt cô không to lắm nhưng lông mi đen và rất dài, mũi thẳng và nhỏ nhắn khiến người ta rất muốn cắn một miếng, khi cười hiện lên hai lúm đồng tiền hơi nông. Lần đầu tiên của chúng tôi là trong phòng ngủ ở nhà tôi. Hôm đó chúng tôi trốn học. Đầu tiên, tôi viện cớ đuổi chị giúp việc ra ngoài rồi dẫn cô đến nhà. Cô có vẻ rất hưng phấn. Lúc đầu chúng tôi liên tục hôn môi, sau đó, tôi thử luồn tay vào quần áo cô thăm dò, cô dường như không phản ứng gì, vẫn tập trung hôn tôi, cho đến khi hai tay tôi nắm lấy hai bầu ngực, cô mới hơi nhíu mi, vừa nhẹ nhàng đẩy tôi ra, lại vừa ỡm ờ nói “Không được”. Tim tôi đập loạn lên không thể khống chế, tôi không sao kiểm soát được chính mình, sự cự tuyệt của cô ngược lại giống như cho tôi thêm động lực, tôi mơ hồ nhắc đi nhắc lại: “Anh yêu em, anh nhất định sẽ cưới em” mấy loại lời nói vô dụng kiểu đó, tôi luống cuống cởi quần áo cô, tự cởi quần mình, nâng hai chân cô lên, vội vàng đem dương cụ đưa vào trong, liên tục đến ba bốn lần vẫn không làm được, cuối cùng dưới sự trợ giúp của cô mới vào được. Chỉ tiếc là vào trong rồi còn không biết đến bước tiếp theo nên làm như thế nào thì đã tiết. Cô gái kia khóc, không biết là vui hay buồn. Tôi nghĩ có lẽ cô gái nào lần đầu tiên cũng đều phải khóc đi.

Mãi đến một năm sau, kinh nghiệm của tôi cũng phong phú thêm, lúc đó mới biết được tôi vốn chẳng phải là người đầu tiên của cô, sợ rằng ngay đến là người thứ ba, thứ tư cũng không phải mất. Sau đó, tôi liên tục thay đổi bạn gái. Với tôi mà nói, tìm một cô gái không phải là vấn đề, vấn đề là làm thế nào để thoát khỏi bọn họ. Trong lòng tôi ít nhiều có chút chán ghét những cô gái này, bọn họ hoặc bám tôi đến chết hoặc mang chuyện không phải là tôi thì không lấy chồng ra để dây dưa với tôi, khiến tôi suốt một thời gian sợ dây vào phụ nữ. Lúc này, trong đám bạn có một đàn anh giới thiệu cho tôi một thanh niên hát trong quán rượu, tôi cũng bắt đầu chơi một loại trò chơi mới.

Đó là người đàn ông đầu tiên ngủ với tôi. Đã lâu lắm rồi, tôi thế nào cũng không nhớ được tên anh ta, nhưng dáng vẻ của anh thì còn nhớ rất rõ. Anh rất trắng, khá thanh tú, nghe nói đã hơn hai mươi, lớn tuổi hơn tôi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ mười tám mười chín, thiếu sót duy nhất là trên mặt có mấy cái mụn trứng cá. Chúng tôi gặp nhau lần đầu tại quán bar của anh, tôi yêu cầu anh hát hai bài. Anh ăn nói rất khéo, nhưng lại có chút ngại ngùng, Sau khi tan ca, chúng tôi cùng tới nhà anh. Dọc đường, anh không ngừng nói hết chuyện này tới chuyện kia, tôi ngược lại có phần bị động. Xem ra, anh khá tinh ý, hơn nữa dường như liên tục thăm dò phản ứng của tôi.

Nhà của anh không tệ, là một căn hộ đơn một phòng ngủ, một phòng khách. Nội thất cũng không ít nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng, làm tôi bỗng chốc nhớ tới căn phòng kí túc tám người dơ dáy cùng căn phòng bừa bộn kinh khủng chẳng khác “ổ chó” của chính mình.

“Ba mẹ chuẩn bị cho tôi, để dùng khi kết hôn” anh vừa cười, nói với tôi, vừa không ngừng dán chặt mắt lên cơ thể tôi.

“Tôi tắm trước đã, mùi trong quán kinh khủng quá, cậu có muốn…?”

“Lát nữa đi!” Giọng tôi có chút vô lễ. Thật ra là bởi tôi muốn che giấu sự hoang mang của mình. Không nghĩ tới lần này so với lần đầu tiên lên giường cùng phụ nữ còn khó khăn hơn.

Không lâu sau, anh từ nhà tắm bước ra, chỉ mặc mỗi quần lót, dáng người rất cân đối, tóc vẫn còn khô. Chỉ vài giây ngắn ngủi, tôi thấy anh dường như bỗng chốc thay đổi. Anh không nói gì, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve tôi, chậm rãi cởi áo sơ mi của tôi, lại hôn lên người tôi, tay cũng không ngừng mò mẫm trên đũng quần tôi. Tôi thở cũng không dám thở mạnh. Bản thân quả thực cũng bắt đầu thấy kích động.

Nhưng không biết sao tôi vẫn ngồi cứng đờ, anh dường như cũng để ý thấy, dừng lại, ngẩng đầu, dùng ánh mắt thăm thẳm nhu hòa nhìn tôi. Từ khi sinh ra tới giờ, tôi chưa từng bị kích động như vậy. Anh khơi lên toàn bộ dục vọng và cảm xúc trong tôi: cưng chiều, thương tiếc cùng khát khao chinh phục, thậm chí cả ham muốn ngược đãi, tôi đột nhiên đè anh xuống giường, tay sờ loạn trên người anh. Đó là thân thể một cậu trai trẻ, nhẵn mịn tinh tế, cũng rất dẻo dai, hoàn toàn không giống với loại cảm giác mềm yếu của phụ nữ. Anh giúp tôi cởi quần, khi kéo quần lót xuống, cái kia thô to sung huyết xấu xí của tôi nhảy vọt ra, anh cười:

“Lớn như vậy?” Nói xong liền bắt đầu dùng miệng lên xuống chơi đùa.

Tôi không ngừng mở lớn miệng thở dốc, không kìm được nhắm mắt lại. Việc này thật rất kích thích, tôi cũng từng yêu cầu bạn gái làm như vậy, nhưng họ luôn rất miễn cưỡng, không phải mút được vài cái đã dừng lại thì cũng là cạ cả răng vào dương vật tôi. Anh lên xuống mút mát của tôi, tay đồng thời cũng tự chơi đùa dương vật chính mình.

“Tôi phải bắn!” Tôi không kìm nổi kêu lên.

Anh rời miệng đi, lấy tay đồng thời nắm lấy thằng nhỏ của cả hai lên xuống. Tôi cũng chịu không nổi nữa, tinh dịch bỗng chốc bắn ra. Tôi chưa từng sảng khoái như vậy, không có bất kì nghĩa vụ nào, hoàn toàn là hưởng thụ.

Bình tĩnh lại một chút, thấy cái đó của anh vẫn còn cương, có chút xấu hổ nhưng tôi cũng không muốn khẩu dâm cho anh. Anh vậy nhưng không để ý, kiên nhẫn đem tay tôi đặt lên dương vật mình chậm rãi lên xuống, một tay tự đặt ở chỗ hậu môn, nhẹ nhàng vân vê. Anh bắt đầu kích động, cơ bắp trên thân thể run lên bần bật, còn như rên rỉ như phụ nữ. Tôi cũng lấy tay kia giúp anh xoa nắn chỗ hậu môn, anh liều mạng rung lắc cơ thể, rên rỉ, thở hổn hển cho tới tận lúc bắn tinh.

Sau đó, anh nói với tôi, tôi là người đẹp trai nhất anh từng ngủ cùng, những người “bạn” khác tuy rằng kĩ xảo rất tuyệt nhưng chơi cùng cũng không thích như tôi. Không biết sao nghe xong tôi lại mất hứng, nghĩ rằng sự trong trắng của mình đều là để cho những kẻ nam, nữ “già đời” này lợi dụng. Tôi muốn lấy lại những tổn thất đã mất đi này, tôi phải chơi bời thật thỏa thích! Với suy nghĩ này, ỷ vào tiền bạc trong tay mà mình có ngày một nhiều, tôi thay đổi không ít bạn giường. Mãi cho tới khi tôi quen Lam Vũ.



Như đã nói ở trên, hai mươi bảy tuổi tôi đã công thành danh toại, rất tự cao tự đại. Ngoài làm ăn cũng chỉ có chơi bời trác táng cùng bạn bè hoặc tình nhân. Buổi sáng hôm đó tính toán được mối làm ăn đã về tay suôn sẻ, đến trưa, tôi đang nghĩ xem tối nay làm gì thì Lưu Chinh đi vào, anh là phó giám đốc điều hành của công ty tôi, chúng tôi cũng coi như “bạn nối khố” (1)

“Này, hôm nay tôi thấy thằng cha người Nga kia đi cũng không được vui vẻ lắm đâu.” Anh ta vừa vào cửa đã cười bảo tôi.

“Hắn muốn bóc lợi ở tôi, tôi lại không cho hắn, xem hắn có mấy bản lĩnh, hừ! Này, tối nay đi “Hoàng đô” đánh bowling, anh có đi không?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.

“Cậu không rủ Hác Mai à? Sáng hôm qua cô ấy gọi điện cho tôi hỏi thăm cậu đấy.”

“Quên đi, không quan tâm, anh thay tôi tặng cô ta cái gì đó để cô ta bớt gọi cho tôi suốt ngày đi.”

“Khà khà! Lại chán rồi?” Lưu Chinh cười xấu xa ” Nói thật, mấy hôm trước ở “Quốc nhai” quen được một thằng nhóc, năm nay vừa mới lên Bắc Kinh học, hình như đang bí, có hứng thú không?”

“Được rồi, được rồi, tôi bây giờ nam nữ đều không hứng thú, anh sao cứ giới thiệu những người không rõ ràng thế chứ, có sạch sẽ không? Mắc ói lắm nha.” Tôi cười nói.

“Thực sự rất trong sạch, nhất định là người ngoài giới đấy. Mới mười sáu tuổi, vừa thi đỗ đại học, tôi đoán là thiếu tiền. Cậu ta cũng không muốn nói nhiều, quay đi quay lại cũng là vì tiền thôi.”

“Có khi chỉ là tên lừa đảo hay dân nhập cư thì sao? Bây giờ Bắc Kinh đầy rẫy loại lừa đảo thế này.”

Lưu Chinh không tranh cãi thêm nữa, lại nói về chuyện tên phiên dịch tiếng Nga không kém trung thực mới thuê về. Lưu Chinh hơn tôi hai tuổi nhưng lại học cùng tôi. Từ cấp hai đã luôn cùng lớp, lên trung học, chúng tôi vẫn cùng trường nhưng khác lớp, tôi học văn còn anh học khoa học tự nhiên. Thi đại học, anh không gặp may như tôi, chỉ đỗ vào trường sư phạm của thành phố. Tốt nghiệp xong, anh không cam tâm chỉ làm một giáo viên trung học nên đến chỗ tôi kiếm việc. Tôi đương nhiên không mạn đãi ông bạn cũ. Dù cũng chẳng cần một người học vật lý làm gì nhưng tôi vẫn cho anh làm phó giám đốc điều hành, nhiệm vụ không mấy rõ ràng, coi như là tai mắt cho tôi, rồi giúp tôi tìm những “trò chơi thú vị”. Điều tôi thích nhất ở anh là dù thông minh nhưng vẫn rất đạo đức; hơn nữa, không hiếu thắng, cũng không có tâm đố kị. Mặt khác, về phương diện “kia” rất nghiêm túc nhưng lại dễ dàng khoan nhượng cho tác phong thiếu đứng đắn của tôi.

“Được, cứ vậy nhé, buổi tối tôi đi “Hoàng đô” tìm cậu.” Lưu Chinh nói rồi đi ra.

“Ừ… Nếu anh thấy thằng bé kia không có vấn đề thì dẫn nó cùng đến luôn.”

“Được.” Lưu Chinh cười cười.

“Anh định nói với nó thế nào?”

“Thì nói là đến tiếp một vị Trần tổng chơi, nói chung tôi sẽ bóng gió cho nó. Một ngàn nhé.”

“Vậy thì rẻ quá. Phải sạch sẽ đấy!”

“Yên tâm đi, khẳng định là một VIRGIN, chỉ sợ người ta lại chê cậu không sạch sẽ thôi.”

“Thằng bố ông.” Tôi cười mắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play