"Nè, tiểu Dĩnh , con húp hết bát cháo này đi" Liễu Tình nhẹ nhàng nói vào vấn đề

"Mẹ, con tự mình làm là được" Lôi Dĩnh đưa tay nhận lấy chén cháo , nói

"Mẹ, phải ăn hết nha! Tiểu Huyên Huyên cũng ăn cháo .......hơn nữa tiểu Huyên Huyên còn ăn sạch hết trơn , sau này tiểu Huyên Huyên lớn lên sẽ rất cao!" Lôi Tử Huyên chu cái miệng nhỏ, ngọt ngào nói

"A.... .... thật ngoan, mẹ sẽ ăn hết trơn luôn" Lôi Dĩnh cười với nó, sầu não trong lòng mặc dù ko phải đi, nhưng nhiều người quan tâm nàng như vậy, nàng làm sao có thể ích kỉ đây!

"Bác Cung, dì Cung, con qua phòng bệnh khác thăm một người bạn, lát nữa sẽ trở về" Tiêu Ngự Phi thấy Lôi Dĩnh đang ăn cháo, nói

"Ừ, đi đi!" Tề Hân đứng bên cạnh mở miệng đáp

Cánh tay cầm chén cháo của Lôi Dĩnh khẽ ngừng lại , nhưng nàng ko ngẩng đầu , ba mẹ đều biết, là nàng đang lo cho Thiên Mạch, hơn nữa Ngự Phi cũng có nói, lát nữa sẽ trở về, đợi cho ba mẹ đi xong, nàng sẽ hỏi hắn

"Tiểu Vân, em ở đây với tiểu Dĩnh, anh đi rồi quay về" Tiêu Ngự Phi cười nói với Bạch Kì Vân , nói xong buông tay Bạch Kì Vân , sãi bước ra khỏi phòng bệnh

Mấy phút sau, Lôi Dĩnh ăn sạch chén cháo, Liễu Tình nhận lấy chén không , hỏi "Còn muốn ăn nữa ko, trong bình còn"

"Mẹ, ko cần con ăn no rồi, một lát nữa còn phải uống canh của tiểu Nhân" Lôi Dĩnh từ chối, hiện tại nàng đã no bảy phần, nếu còn ăn thêm một chén nữa, vậy thì canh của tiểu Nhân nàng sẽ quản ko nổi

"Được rồi, nếu đói bụng thì phải ăn thêm đó" Liễu Tình cũng ko cưỡng ép nàng ăn

"Mẹ thật giỏi nha! Tiểu Huyên Huyên hưởng cho mẹ một cái hôn gió....." Vừa nói tay nhỏ vừa che miệng, sau đó trong nháy mắt mở ra, miệng nhỏ thổi một cái

"Tiểu Huyên Huyên đúng là trái vui vẻ" Cung Tề Hân cười nói, có nó ở nhà, ko náo nhiệt ko được

"Ông nội, tiểu Huyên Huyên muốn ăn kẹo!" Lôi Tử Huyện chạy chậm đến dưới chân Cung Tề Hân, sau đó vòng ở chân hắn, ngước đầu nhỏ nói

Cung Tề Hân cúi xuống ôm lấy nó, cười "Được, tiểu Huyên Huyên muốn ăn bao nhiêu cũng ko thành vấn đề"

"Oa! Ông nội đối xử với tiểu Huyên Huyên thật tốt nha ... ...... tiểu Huyên Huyên rất yêu ông.... ......." Lôi Tử Huyên nghẹ được sẽ có nhiều kẹo ăn, nó vui vẻ chu miệng nhỏ , hôn thật mạnh lên mặt Cung Tề Hân

"Tiểu Huyên Huyên ko thương bà nội sao?" Liễu Tình xoay người nhìn tiểu Huyên Huyên có chút buồn bã nói

"Tiểu Huyên Huyên cũng rất yêu bà nội ... ..... rất yêu nha!! Tiểu Huyên Huyên cũng yêu mẹ, yêu ba, yêu ông cố, còn có ba nuôi, mẹ nuôi, ba Mạch, tiểu Huyên Huyên cũng yêu luôn!" Lôi Tử Huyên đếm đầu ngón tay khi điểm danh từng cái tên

"Bà nội cũng yêu tiểu Huyên Huyên!" Liễu Tình vừa nói vừa tiến lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái

Bạch Kì Vân đứng trước giường bệnh ko nói xen vào, chỉ lẳng lặng nhìn cười , cái miệng nhỏ nhắn của con bé này càng lúc càng ngọt , ko biết đứa con sau này của nàng có thể đáng yêu như thế hay ko, suy nghĩ, tay ko tự chủ đặt lên bụng , nơi này , một tiểu bảo bối đang hình thành, là con của nàng và hắn

Lôi Dĩnh nhìn thấy cảnh này, trên mặt chị tiểu Vân là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, có cả tình thương của mẹ tản mát quanh người, cho nên nàng xác định, chị tiểu Vân đã mang thay, Lôi Dĩnh cười cười, xem ra anh Ngự Phi phải sắp xếp trước hôn sự rồi

Nghiêng đầu nhìn về phía ba mẹ, nàng dịu dàng nói "Ba mẹ, hai người mang tiểu Huyên Huyên trở về đi thôi, không khí ở bệnh viện ko tốt"

Liễu Tình suy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói "Ừ , vậy mẹ và ba con mang tiểu Huyên Huyên về trước, ngày mai sẽ trở lại thăm con"

"Mẹ, ko cần mà! Trong bệnh viện có y tá, hơn nữa Hạo cũng sẽ chăm sóc con, hai người đến đây cũng rất mệt mỏi, đợi con xuất viện về , hai người đến đón con là được" Lôi Dĩnh ko muốn làm phiền đến họ

"Bà xã, nghe tiểu Dĩnh đi" Cung Tề Hân mở miệng nói

"Vậy cũng được! Xuất viện nhớ về thăm nhà vài ngày, mẹ giúp con bồi bổ" Liễu Tình nhìn Lôi Dĩnh nói

"Dạ, tiểu Huyên Huyên đi theo ông bà nội về nhà, nhớ phải nghe lời nha!" Lôi Dĩnh dặn dò con

"Me ko muốn cùng quay về với tiểu Huyên Huyên sao?" Lôi Tử Huyên có chút mất mác, cái miệng nhỏ chu lên thật cao

"Mẹ còn phải ở chỗ này vài ngày , đợi khi mẹ khỏe lại, mẹ sẽ về với tiểu Huyên Huyên có được hay ko?" Lôi Dĩnh dịu dàng nói

Lôi Tử Huyên tụt xuống người Cung Tề Hân, đi đến trước giường bệnh, đưa ngón út tay phải ra nói "Mẹ và tiểu Huyên Huyên ngoắc tay, nhanh trở về với tiểu Huyên Huyên nha!"

Lôi Dĩnh đưa tay móc lấy tay nhỏ bé của nó "Mẹ và tiểu Huyên Huyên ngoắc tay"

"Ngoắc ngoắc này! Mẹ phải nhanh khỏe nha! tiểu Huyên Huyên sẽ nghe lời" Lôi Tử Huyên híp mắt nói

"Thật ngoan.... ......." Lôi Dĩnh giơ tay vuốt ve đầu nhỏ của nó

"tiểu Huyên Huyên , bây giờ cùng ông đi mua kẹo nha?" Cung Tề Hân mở miệng dụ dỗ

"Dạ được! Tiểu Huyên Huyên muốn ăn sô cô la , muốn ăn kẹo alps" Lôi Tử Huyên xoay người chạy trở về Cung Tề Hân nói

"Được, ông mua cho tiểu Huyên Huyên ăn" Cung Tề Hân ôm lấy nó nói

"Vậy tiểu Dĩnh , mẹ và ba con đi trước, con nghỉ ngơi cho tốt" Liễu Tình dặn dò

"Dạ biết mẹ" Lôi Dĩnh gật đầu lên tiếng

"Mẹ nuôi, tiểu Huyên Huyên đi đây, nhớ phải nhớ tiểu Huyên Huyên nha" Lôi Tử Huyên nhìn Bạch Kì Vân ngon ngọt nói

"Ừ, mẹ nuôi sẽ nhớ tiểu Huyên Huyên, bác trai bác gái, 2 người đi thong thả" Bạch Kì Vân lễ phép nói

Lôi Dĩnh nhìn họ ra khỏi phòng bệnh, mới đem tầm mắt quay về Bạch Kì Vân, mở miệng nói "chị tiểu Vân, chị ngồi đi, đứng mệt lắm!"

Bạch Kì Vân ngồi xuống nói "Thân thể thế nào? Có chỗ nào ko thoải mái sao?"

Lôi Dĩnh lắc đầu một cái, trả lời "Ko có chỉ là cả người vô lực" Thật ra thì trên người nàng vẫn còn có chút đau nhưng nỗi đau vẫn ko sánh bằng nỗi đau trong lòng

"Có muốn ăn canh hay ko, chị giúp em lấy" Bạch Kì Vân chỉ vào bình thủy ở tủ đầu giường

"Thôi, bụng em còn chưa tiêu hóa xong, lát nữa uống" Lôi Dĩnh vừa mới ăn cháo, tuy chỉ no bảy phần, nhưng vẫn muốn nghỉ một lát rồi uống, nhìn Bạch Kì Vân trước mắt, nàng cười nói "chị Tiểu Vân, chị mang thai"

Bạch Kì Vân có chút kinh ngạc nhìn nàng "Em.....sao em biết?"

"Ha ha.... ... mới vừa rồi em có để ý đến động tác nhỏ của chị, anh Ngự Phi biết ko?" Lôi Dĩnh cười nói

"Còn hai ngày nữa là ngày kỉ niệm hai năm chị và anh ấy yêu nhau, chị định cho anh ấy một điều bất ngờ, cho nên trước mắt Ngự Phi vẫn chưa biết" Bạch Kì Vân có chút đỏ mặt cúi đầu nói

Lôi Dĩnh cười thật tươi, rất khó nhìn thấy mặt phụ nữ ở chị Kì Vân "Vậy em gái đây sẽ chờ đến ngày uống rượu mừng của chị, chị đừng bắt em chờ lâu quá nha"

"Sẽ ko lâu đâu" Bạch Kì Vân nhỏ giọng nói, trong lòng cũng đang mong đợi cái ngày ấy đến

"Hai tiểu thư xinh đẹp, đang nói gì vậy?" Tiêu Ngự Phi mang theo chút hai hước nói

Lôi Dĩnh nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn "Nói xấu anh đó, còn nữa, anh đi vào mà ko biết gõ cửa sao? Hơn nữa bước chân cũng ko gây tiếng động"

"Vị mỹ nhân đang bệnh này , đầu tiên là tiếng động, lúc đi vào anh có gõ cửa, chỉ là các em ko nghe thấy mà thôi, hơn nữa có người nào quy định đi bộ phải gây tiếng động đâu?" Tiêu Ngự Phi cười phản bác

"Hay! Thật là ba ngày ko thấy, phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa, công phu miệng mồm của anh mạnh hơn em rồi" Lôi Dĩnh nhìn hắn trêu chọc

"Dĩ nhiên, gần mực thì đen , gần đèn thì sáng mà!" Tiêu Ngự Phi chớp mắt nói

"Vậy ko phải anh nên gọi em bằng hai tiếng "sư phụ" sao?" Lôi Dĩnh dựa vào lời hắn phản bác

"Hai người nên nói ít lại hai câu đi!" Bạch Kì Vân buồn cười nói

"Tinh thần của em cũng ko tệ, xem ra qua mấy người nữa là em có thể về nhà nghỉ ngơi rồi " Tiêu Ngự Phi ko nói đùa nữa, hắn làm như vậy, chẳng qua là muốn cải thiện tâm trạng của Lôi Dĩnh một chút

"Ừ, em cũng muốn sớm xuất viện, mới ở một ngày, em đã cảm thấy ko thoải mái, nếu như ở lâu, ko bệnh cũng thành có bệnh" Lôi Dĩnh nói

"Được rồi, hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?" Tiêu Ngự Phi tự nhiên khoác tay lên vai Bạch Kì Vân hỏi lần nữa

"Ko phải em mới vừa trả lời sao? Là nói xấu anh" Lôi Dĩnh nâng đầu nhìn hắn, nói

"Tiểu Vân, hai người thật sự là nói xấu anh sao? Một người đàn ông hoàn mỹ như anh, trên lý thuyết ko có chuyện gì xấu đáng để cho các em nói đâu!" Nói xong, Tiêu Ngự Phi còn cố tỏ ra mình đang suy nghĩ thật sâu

"Anh từ khi nào học được cách làm màu rồi?" Lôi Dĩnh cười hỏi, người này thật thích đùa

"Cái này gọi là tự tin" Tiêu Ngự Phi đáp trả

"Hai người trò chuyện, em giúp tiểu Dĩnh gọt táo" Bạch Kì Vân vừa nói vừa đứng dậy cầm quả táo cùng dao rồi đi vào phòng rửa tay

Lôi Dĩnh liếc hắn một cái, nói sang chuyện khác "Thiên Mạch thế nào? Ai đang chăm sóc anh ấy?" Hắn ở đây ko có người thân, bạn bè thì chỉ có nàng và Ngự Phi, cùng Đồng và Dương, nhưng hai người kia đã xuất ngoại, còn lại Úc Tiêm Nhi, đúng rồi, nàng vẫn còn ở thành phố T, hẳn là nàng chăm sóc Thiên Mạch đi

"Ko có chuyện gì, nghỉ ngơi chừng nửa tháng là có thể xuất viện, anh sẽ thuê người chăm sóc hắn" Tiêu Ngự Phi đáp, thuận tiện ngồi vào chỗ Bạch Kì Vân vừa ngồi

"Chăm sóc? ko phải Úc Tiêm Nhi chăm sóc anh ấy sao?" Lôi Dĩnh ko hiểu hỏi

"Úc Tiêm Nhi đã về Pháp"

"Về Pháp?" Lôi Dĩnh lặp lại lời hắn, có chút giật mình

"Tiểu Dĩnh" Tiêu Ngự Phi nhìn nàng, ko biết nên mở miệng thế nào, sau khi suy nghĩ một chút,nói tiếp "Thiên Mạch khi ngủ say vẫn gọi tên em, mà lúc tỉnh lại người thứ nhất hắn hỏi là em có khỏe hay ko, nghe được em ko sao, hắn mới một lần nữa trở lại giường bệnh, tình yêu của hắn giành cho em, sâu hơn so với tưởng tượng của anh, đối với một người đàn ông sinh tình như vậy, em thật nhẫn tâm tổn thương hắn sao?" Hắn ko biết mình nói mấy lời này rốt cuộc là đúng hay sai , nhưng hắn có thể khẳng định , là hắn có một chút hối hận, hối hận cho Hạo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play