Trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ tiếng nức nở của Tô Khải Nhân
Hành lang nồng nặc mùi thuốc tẩy tràn đầy người chờ, mỗi người đều lo lắng
chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, nhìn ngọn đèn trong phòng mổ tắc
Tất cả ngọn nguồn đều là vì hắn , nếu như ko phải là hắn , Dĩnh nhi sẽ ko
bị bắt cóc, cũng ko sinh non , đứa bé mới hai tuần tuổi, vừa đến với thế gian này, đã rời, tất cả mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ hắn, Cung Thần
Hạo tựa lưng vào tường, hai tay nắm chặc, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn
đèn phòng mổ tắt
"Tử Tường, anh nói xem liệu tiểu Dĩnh có xảy ra chuyện gì hay ko?" Tô Khải Nhân tựa vào ngực Long Tử Tường hỏi
"Nhân , đừng lo lắng, ko sao đâu" Long Tử Tường xoa xoa vai nàng nói
Tô Khải Nhân lập tức tránh khỏi ngực hắn, bước nhanh lên phía trước, giơ
tay đấm vào lưng Cung Thần Hạo "Đều tại anh, đều là lỗi của anh, tiểu
Dĩnh mới ra nông nổi này, nếu như ko phải anh ba câu đáp bốn , tiểu Dĩnh làm sao bị người phụ nữ biến thái đó bắt cóc, còn bị hành hạ đến thê
thảm như vậy" Vừa khóc nàng vừa nói (*ba câu đáp bốn: người dễ dãi)
Cung Thần Hạo ko phản bác, mặc cho nàng đánh, cả lòng hắn lúc này tất cả đều hướng về Lôi Dĩnh, nếu để cho nàng đánh, mà trong lòng nàng cảm thấy
thoải mái một chút, vậy hãy để nàng đánh cho đã
Long Tử Tường đi
đến kéo lại bà xã có chút mất kềm chế, dùng sức ôm nàng, nói "Nhân , nơi này là bệnh viện, huống chí Thần Hạo cũng ko hi vọng như vậy, cậu ấy
yêu tiểu Dĩnh, nếu cô ấy bị thương, cậu ta sẽ là kẻ đau lòng nhất trong
số chúng ta"
Phòng mổ tắt đèn, cữa cũng được mở ra, mấy bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh ra . Đám người Cung Thần Hạo vây quanh họ, Lôi
Dĩnh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, hai mắt đóng chặt, khóe mắt còn
thấm nước mắt
"Dĩnh nhi, Dĩnh nhi" Cung Thần Hạo chỉ có thể kêu tên nàng, nhưng người trên giường, ko có bất kì lời nào đáp lại
Sau khi bác sĩ và y tá mang Lôi Dĩnh đặt vào một gian phòng rộng rãi , thì
một nữ bác sĩ tuổi chừng bốn mươi mặc áo khoác trắng cầm hồ sơ bệnh án
nói "Ai là thân nhân của bệnh nhân?"
"Là tôi" Cung Thần Hạo từ trên giường xoay người, đi về phía người vừa nói
Bác sĩ dặn dò "Bệnh nhân vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật sinh non, thân
thể còn rất yêu, một lát nữa y tá sẽ truyền nước biển cho cô ấy , còn
nữa, vết thương trên ngươi rất mau lành, nhưng vết thương lòng rất khó
trị, mọi người phải chăm sóc an ủi cô ấy , vết thương sẽ rất nhanh lành
lại" Mới vừa rồi phẫu thuật thấy bệnh nhân chảy nước mắt ko ngừng, mẫu
tử lên tâm, chắc là nàng cảm thấy cơ thể mình dần dần mất đi sinh mệnh
bé nhỏ đó, cho nên mới rơi lệ đi! (*mẫu tử liên tâm: mẹ con gắn bó)
"Tôi biết" Cung Thần Hạo gật đầu nói
"Hiện tại, bệnh nhân cần nghỉ ngơi , cho nên chỉ cần một người ở lại chăm sóc là được" Nữ bác sĩ nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, về
phần ai muốn ở lại thì ko phải là công việc cần nàng quan tâm
"Tôi ở lại được rồi, mọi người trở về đi thôi!" Cung Thần Hạo xoay người ngồi trước giường bệnh nói
"Tôi.... ........."
"Vậy ngày mai chúng ta trở lại" Long Tử Tường giơ tay bịt miệng Khải Nhân ,
vội vàng nói, sau đó kéo người trong ngực ra khỏi phòng bệnh, rồi mới
buông tay
"Anh.... .....em muốn chăm sóc tiểu Dĩnh, giao tiểu
Dĩnh cho hắn em ko yên tâm" Tô Khải Nhân vừa nói vừa đi vào trong phòng
bệnh, nhưng mà tay lại bị hắn kéo lại, nàng xoay người tức giận nhìn
chằm chằm hắn
"Nhân, hiện tại cứ để cho hai vợ chồng họ ở bên
nhau, chúng ta về nhà trước, ngày mai hẳn trở lại thăm cô ấy" Long Tử
Tường ôn nhu nói
Tô Khải Nhân suy nghĩ một chút cảm thấy cũng
đúng, ko nói gì thêm, trừng mắt liếc hắn một, vung tay hắn ra, trực tiếp đi về phía thang máy . Long Tử Tường cười cười, đuổi theo nàng
Sau khi họ đi ko bao lâu, y tá đã đi vào giúp Lôi Dĩnh truyền nước biển,
còn Cung Thần Hạo cùng cầm lấy bình thủy đi lấy nước, chờ cho hắn trở
về, y tá đã rời đi, khi thấy Lôi Dĩnh trên giường bệnh thì hắn mới phát
hiện nàng đã tỉnh, đang mở mắt nghiêng đầu nhìn hắn
"Dĩnh nhi, em đã tỉnh" Cung Thần Hạo kích động chạy đến trước giường, cầm bình thủy
trong tay đặt lên đầu giường, nắm cánh tay phải ko bị truyền nước biển
của nàng
Lôi Dĩnh nhìn người đàn ông có chút dơ bẩn , tóc có chút loạn, mắt thâm quầng, trên mặt còn có râu ria, quần áo đầy nếp
nhăn,chắc hắn vì mình tìm nàng, hai ngày nay ko nghỉ ngơi rồi! Nhìn
khuôn mặt mang chút mệt mỏi , nước mắt lại chảy xuống, đứa con của nàng
đã mất, đứa bé trong mộng với người đàn ông này có vài nét giống nhau,
nhưng nàng ko bảo vệ được nó
Cung Thần Hạo có chút luống cuống, lo lắng hỏi "Dĩnh nhi, đau chỗ nào sao?"
Lôi Dĩnh ko trả lời, chẳng qua lệ vẫn lẳng lặng rơi xuống, Cung Thần Hạo
thấy nàng như vậy có chút nôn nóng, vội vàng nói "Để anh gọi bác sĩ"
Lôi Dĩnh nắm lấy tay hắn, nói "Em không sao"
Cung Thần Hạo giơ tay lau nước mắt trên gò má của nàng, nói "Anh sẽ khiến
cho họ bị trừng phạt, người nào tổn thương em, anh sẽ trả lại gấp trăm
lần"
Lắc đầu môt cái, Lôi Dĩnh nói "Ko , họ đã bị trừng phạt rồi, ko phải sao? Em ko muốn so đo chuyện này nữa, cô ấy là một cô gái đáng
thương, cả chị em nữa, chị ấy đã tỉnh ngộ, cho nên em ko trách chị" Trải qua lần này , quan niệm về cuộc sống của Lôi Dĩnh càng thêm sâu sắc, ko nên để thù hận cùng ghen tỵ chen lấp đôi mắt, con người khi còn sống
cũng giống như đánh cờ , nước đi đôi khi cũng bị lỗi , nhưng sai lầm rồi phải biết hối cải mới là điều quan trọng nhất
"Anh.... ........." Cung Thần Hạo ko biết nên đối mặt với nàng nói những lời gì
"Đúng rồi, Thiên Mạch.... .......Thiên Mạch sao rồi?" Lôi Dĩnh nghĩ đến Thiên Mạch đã giúp nàng đỡ một phát súng, cả lòng thót lại, người cũng lo
lắng theo, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Cung Thần Hạo
"Dĩnh nhi,
hắn ko sao, đạn ko đi vào chỗ nguy hại, chỉ là mất máu hơi nhiều, chỉ
cần nghỉ ngơi một chút sẽ ko sao" Cung Thần Hạo dịu dàng trả lời, an ủi
nàng, Minh Thiên Mạch vận khí ko tồi, may là đạn đi trật hướng
"Có thật ko? Anh ko gạt em chứ?" Lôi Dĩnh xác định hỏi , nếu như hắn xảy ra chuyện gì, nàng sẽ bị lương tâm khiển trách cả đời
"Thật" Cung Thần Hạo dùng sức gật đầu, nói
Lôi Dĩnh lúc này mới an tâm "Em muốn đi xem anh ấy một chút, anh có thể mang em đi hay ko?"
"Ko được, bác sĩ nói, cơ thể em bây giờ rất yếu, ko thích hợp đi lại, đợi
cho cơ thể em khá hơn một chút, hẵn đi thăm" Cung Thần Hạo kiên quyết
nói
Lôi Dĩnh thấy hắn như thế, gật đầu nhượng bộ, dựa vào tình
trạng hiện tại của cơ thể nàng, ngay cả một chút sức lực để đứng dậy
cũng ko có, thì làm sao có thể đi thăm Thiên Mạch đây? Tay trái ko tự
chủ che bụng, nơi này vốn tồn tại một sinh mệnh nhỏ, nhưng bây giờ nó đã biến mất rồi
_______________________
Hôm sau
Lôi Dĩnh vừa mới mở mắt, nhưng cơ hồ lại bị vô số ánh mắt hù dọa
"Oa! mẹ , mẹ ngủ đi, tiểu Huyên Huyên rất nhớ mẹ nha!" Lôi Tử Huyên vừa thấy Lôi Dĩnh mở mắt, liền vui vẻ oa oa kêu to, nó mấy ngày nay ko gặp mẹ
rồi, thời điểm mới đến vừa rồi, bà nội có nói cho nó biết, nếu như mẹ
đang ngủ thì ko được làm ồn
Lôi Dĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác
nhìn tiểu Huyên Huyên ở đầu giường, gương mặt nó tràn đầy nụ cười ngọt
ngào đang nhìn mình , khóe môi Lôi Dĩnh cũng gợi lên một độ cong đẹp mắt , nàng vẫn còn tiểu tinh linh đáng yêu này, hơn nữa trong mộng, con của nàng có nói nó sẽ còn trở lại, cho nên nàng sẽ ko buồn, chuẩn bị một
lần nữa chào đón nó
"Mẹ thật xấu, trốn đến đây để ngủ, mà ko nói với tiểu Huyên Huyên" Lôi Tử Huyên vừa cúi đầu nhỏ xuống vừa giả vờ tức giận
Hành động này của nó, mang đến sự buồn cười cho người trong phòng , Tô Khải
Nhân cười nói "bảo bối nhà cậu thật đáng yêu, muôn màu muôn vẻ" Mới vừa
rồi vừa vào phòng bệnh nàng đã bị búp bê này thu hút, dáng dấp nó thật
giống với Lôi Dĩnh, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn còn biết nói ra những lời ngon ngọt làm người thích
"Tiểu Huyên Huyên ngoan nha! Mẹ ko cảm thấy thoải mái nên mới ở đây" Lôi Dĩnh vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nó
Lôi Tử Huyên nhanh chóng ngẩng đầu hướng về Lôi Dĩnh làm cái mặt quỷ , cười nói "Hì hì, tiểu Huyên Huyên lừa mẹ thôi, tiểu Huyên Huyên biết mẹ đau, tiểu Huyên Huyên giúp mẹ thổi thổi có được hay ko? Thổi thổi ko đau nữa này!" Nói xong , nó chu cái miệng nhỏ nhắn, thổi "vù vù"
"Tiểu
Huyên Huyên thật ngoan" Lôi Dĩnh có chút muốn khóc, nhưng lại nhịn được, hiện tại phòng bệnh nhiều người như vậy, nàng ko thể khóc, nghiêng đầu
nàng nhìn sang chỗ khác kêu tên người trong phòng "ba mẹ, tiểu Nhân, anh Ngự Phi, chỉ tiểu Vân" trong số nhiều người như vậy lại ko có bóng hình của hắn
Liễu Tình nhìn nàng nhìn xung quanh, nói "Mẹ bảo Hạo trở về rửa mặt rồi, con đói bụng ko! Mẹ có nấu chút cháo thịt!" Vừa nói ,
nàng vừa cầm cái bình thủy đặt lên bàn
"Ừ, mình cũng mang cháo gà đến, giúp cậu tẩm bổ " Tô Khải Nhân vừa nói vừa đem theo một cái bình thủy đi về phía trước
"Chị dự trù trước chuyện nên chỉ mang theo nước trái, tiểu Dĩnh bỏ qua nha" Bạch Kì Vân ngượng ngùng nói với Lôi Dĩnh
"A.... .....chị đến là em vui rồi" Lôi Dĩnh cười, lại nhìn Tiêu Ngự Phi nói
"Anh Ngự Phi, có thể giúp em nâng giường lên cao một chút?"
"Được" Tiêu Ngự Phi lên tiếng đáp. liền tiến lên lắc mấy cái, giường bệnh đã nâng cao hơn
Liễu Tình giúp nàng đệm gối lót đầ, như vậy ngồi sẽ thoải mái hơn "Cảm ơn mẹ" Lôi Dĩnh cười nói
"Người trong nhà ko cần khách khí, lần sau con phải chú ý thân thể của mình " Liễu Tình vừa đi lấy chén cháo, vừa nói
"Tiểu Dĩnh, lát nữa uống xong cháo, thuận tiện uống canh này luôn nha, mình
đã hâm bốn canh giờ" Tô Khải Nhân đặt bình thủy lên đầu giường nói
"Ừ, mình sẽ uống" Lôi Dĩnh gật đầu một cái
"Được rồi dù sao hiện tại người ở đây cũng nhiều như vậy, mình đi về trước,
hôm nay là ngày nghỉ, để bảo bối ở nhà mình ko yên lòng " Tô Khải Nhân
nói
"Được, cậu trở về đi thôi" Lôi Dĩnh nói
"Vậy bác trai, bác gái, con đi trước, cả tiểu Huyên Huyên nữa, dì về trước nha, ngày
mai dì sẽ đem anh cùng đi" Tô Khải Nhân nói với tiểu Huyên Huyên đang
trừng mắt nhìn, sau đó xoay người hướng về Tiểu Ngự Phi và Bạch Kì Vân
gật đầu một cái, rời khỏi phòng bệnh
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 115 Nằm viện t.t
"Nè, tiểu Dĩnh , con húp hết bát cháo này đi" Liễu Tình nhẹ nhàng nói vào vấn đề
"Mẹ, con tự mình làm là được" Lôi Dĩnh đưa tay nhận lấy chén cháo , nói
"Mẹ, phải ăn hết nha! Tiểu Huyên Huyên cũng ăn cháo .......hơn nữa tiểu
Huyên Huyên còn ăn sạch hết trơn , sau này tiểu Huyên Huyên lớn lên sẽ
rất cao!" Lôi Tử Huyên chu cái miệng nhỏ, ngọt ngào nói
"A....
.... thật ngoan, mẹ sẽ ăn hết trơn luôn" Lôi Dĩnh cười với nó, sầu não
trong lòng mặc dù ko phải đi, nhưng nhiều người quan tâm nàng như vậy,
nàng làm sao có thể ích kỉ đây!
"Bác Cung, dì Cung, con qua phòng bệnh khác thăm một người bạn, lát nữa sẽ trở về" Tiêu Ngự Phi thấy Lôi Dĩnh đang ăn cháo, nói
"Ừ, đi đi!" Tề Hân đứng bên cạnh mở miệng đáp
Cánh tay cầm chén cháo của Lôi Dĩnh khẽ ngừng lại , nhưng nàng ko ngẩng đầu , ba mẹ đều biết, là nàng đang lo cho Thiên Mạch, hơn nữa Ngự Phi cũng có nói, lát nữa sẽ trở về, đợi cho ba mẹ đi xong, nàng sẽ hỏi hắn
"Tiểu Vân, em ở đây với tiểu Dĩnh, anh đi rồi quay về" Tiêu Ngự Phi cười nói
với Bạch Kì Vân , nói xong buông tay Bạch Kì Vân , sãi bước ra khỏi
phòng bệnh
Mấy phút sau, Lôi Dĩnh ăn sạch chén cháo, Liễu Tình nhận lấy chén không , hỏi "Còn muốn ăn nữa ko, trong bình còn"
"Mẹ, ko cần con ăn no rồi, một lát nữa còn phải uống canh của tiểu Nhân" Lôi Dĩnh từ chối, hiện tại nàng đã no bảy phần, nếu còn ăn thêm một chén
nữa, vậy thì canh của tiểu Nhân nàng sẽ quản ko nổi
"Được rồi, nếu đói bụng thì phải ăn thêm đó" Liễu Tình cũng ko cưỡng ép nàng ăn
"Mẹ thật giỏi nha! Tiểu Huyên Huyên hưởng cho mẹ một cái hôn gió....." Vừa
nói tay nhỏ vừa che miệng, sau đó trong nháy mắt mở ra, miệng nhỏ thổi
một cái
"Tiểu Huyên Huyên đúng là trái vui vẻ" Cung Tề Hân cười nói, có nó ở nhà, ko náo nhiệt ko được
"Ông nội, tiểu Huyên Huyên muốn ăn kẹo!" Lôi Tử Huyện chạy chậm đến dưới
chân Cung Tề Hân, sau đó vòng ở chân hắn, ngước đầu nhỏ nói
Cung Tề Hân cúi xuống ôm lấy nó, cười "Được, tiểu Huyên Huyên muốn ăn bao nhiêu cũng ko thành vấn đề"
"Oa! Ông nội đối xử với tiểu Huyên Huyên thật tốt nha ... ...... tiểu Huyên
Huyên rất yêu ông.... ......." Lôi Tử Huyên nghẹ được sẽ có nhiều kẹo
ăn, nó vui vẻ chu miệng nhỏ , hôn thật mạnh lên mặt Cung Tề Hân
"Tiểu Huyên Huyên ko thương bà nội sao?" Liễu Tình xoay người nhìn tiểu Huyên Huyên có chút buồn bã nói
"Tiểu Huyên Huyên cũng rất yêu bà nội ... ..... rất yêu nha!! Tiểu Huyên
Huyên cũng yêu mẹ, yêu ba, yêu ông cố, còn có ba nuôi, mẹ nuôi, ba
Mạch, tiểu Huyên Huyên cũng yêu luôn!" Lôi Tử Huyên đếm đầu ngón tay khi điểm danh từng cái tên
"Bà nội cũng yêu tiểu Huyên Huyên!" Liễu Tình vừa nói vừa tiến lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái
Bạch Kì Vân đứng trước giường bệnh ko nói xen vào, chỉ lẳng lặng nhìn cười , cái miệng nhỏ nhắn của con bé này càng lúc càng ngọt , ko biết đứa con
sau này của nàng có thể đáng yêu như thế hay ko, suy nghĩ, tay ko tự chủ đặt lên bụng , nơi này , một tiểu bảo bối đang hình thành, là con của
nàng và hắn
Lôi Dĩnh nhìn thấy cảnh này, trên mặt chị tiểu Vân là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, có cả tình thương của mẹ tản mát quanh
người, cho nên nàng xác định, chị tiểu Vân đã mang thay, Lôi Dĩnh cười
cười, xem ra anh Ngự Phi phải sắp xếp trước hôn sự rồi
Nghiêng
đầu nhìn về phía ba mẹ, nàng dịu dàng nói "Ba mẹ, hai người mang tiểu
Huyên Huyên trở về đi thôi, không khí ở bệnh viện ko tốt"
Liễu
Tình suy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói "Ừ , vậy mẹ và ba con mang tiểu Huyên Huyên về trước, ngày mai sẽ trở lại thăm con"
"Mẹ, ko cần
mà! Trong bệnh viện có y tá, hơn nữa Hạo cũng sẽ chăm sóc con, hai người đến đây cũng rất mệt mỏi, đợi con xuất viện về , hai người đến đón con
là được" Lôi Dĩnh ko muốn làm phiền đến họ
"Vậy cũng được! Xuất viện nhớ về thăm nhà vài ngày, mẹ giúp con bồi bổ" Liễu Tình nhìn Lôi Dĩnh nói
"Dạ, tiểu Huyên Huyên đi theo ông bà nội về nhà, nhớ phải nghe lời nha!" Lôi Dĩnh dặn dò con
"Me ko muốn cùng quay về với tiểu Huyên Huyên sao?" Lôi Tử Huyên có chút mất mác, cái miệng nhỏ chu lên thật cao
"Mẹ còn phải ở chỗ này vài ngày , đợi khi mẹ khỏe lại, mẹ sẽ về với tiểu Huyên Huyên có được hay ko?" Lôi Dĩnh dịu dàng nói
Lôi Tử Huyên tụt xuống người Cung Tề Hân, đi đến trước giường bệnh, đưa
ngón út tay phải ra nói "Mẹ và tiểu Huyên Huyên ngoắc tay, nhanh trở về
với tiểu Huyên Huyên nha!"
Lôi Dĩnh đưa tay móc lấy tay nhỏ bé của nó "Mẹ và tiểu Huyên Huyên ngoắc tay"
"Ngoắc ngoắc này! Mẹ phải nhanh khỏe nha! tiểu Huyên Huyên sẽ nghe lời" Lôi Tử Huyên híp mắt nói
"Thật ngoan.... ......." Lôi Dĩnh giơ tay vuốt ve đầu nhỏ của nó
"tiểu Huyên Huyên , bây giờ cùng ông đi mua kẹo nha?" Cung Tề Hân mở miệng dụ dỗ
"Dạ được! Tiểu Huyên Huyên muốn ăn sô cô la , muốn ăn kẹo alps" Lôi Tử Huyên xoay người chạy trở về Cung Tề Hân nói
"Được, ông mua cho tiểu Huyên Huyên ăn" Cung Tề Hân ôm lấy nó nói
"Vậy tiểu Dĩnh , mẹ và ba con đi trước, con nghỉ ngơi cho tốt" Liễu Tình dặn dò
"Dạ biết mẹ" Lôi Dĩnh gật đầu lên tiếng
"Mẹ nuôi, tiểu Huyên Huyên đi đây, nhớ phải nhớ tiểu Huyên Huyên nha" Lôi Tử Huyên nhìn Bạch Kì Vân ngon ngọt nói
"Ừ, mẹ nuôi sẽ nhớ tiểu Huyên Huyên, bác trai bác gái, 2 người đi thong thả" Bạch Kì Vân lễ phép nói
Lôi Dĩnh nhìn họ ra khỏi phòng bệnh, mới đem tầm mắt quay về Bạch Kì Vân,
mở miệng nói "chị tiểu Vân, chị ngồi đi, đứng mệt lắm!"
Bạch Kì Vân ngồi xuống nói "Thân thể thế nào? Có chỗ nào ko thoải mái sao?"
Lôi Dĩnh lắc đầu một cái, trả lời "Ko có chỉ là cả người vô lực" Thật ra
thì trên người nàng vẫn còn có chút đau nhưng nỗi đau vẫn ko sánh bằng
nỗi đau trong lòng
"Có muốn ăn canh hay ko, chị giúp em lấy" Bạch Kì Vân chỉ vào bình thủy ở tủ đầu giường
"Thôi, bụng em còn chưa tiêu hóa xong, lát nữa uống" Lôi Dĩnh vừa mới ăn
cháo, tuy chỉ no bảy phần, nhưng vẫn muốn nghỉ một lát rồi uống, nhìn
Bạch Kì Vân trước mắt, nàng cười nói "chị Tiểu Vân, chị mang thai"
Bạch Kì Vân có chút kinh ngạc nhìn nàng "Em.....sao em biết?"
"Ha ha.... ... mới vừa rồi em có để ý đến động tác nhỏ của chị, anh Ngự Phi biết ko?" Lôi Dĩnh cười nói
"Còn hai ngày nữa là ngày kỉ niệm hai năm chị và anh ấy yêu nhau, chị định
cho anh ấy một điều bất ngờ, cho nên trước mắt Ngự Phi vẫn chưa biết"
Bạch Kì Vân có chút đỏ mặt cúi đầu nói
Lôi Dĩnh cười thật tươi,
rất khó nhìn thấy mặt phụ nữ ở chị Kì Vân "Vậy em gái đây sẽ chờ đến
ngày uống rượu mừng của chị, chị đừng bắt em chờ lâu quá nha"
"Sẽ ko lâu đâu" Bạch Kì Vân nhỏ giọng nói, trong lòng cũng đang mong đợi cái ngày ấy đến
"Hai tiểu thư xinh đẹp, đang nói gì vậy?" Tiêu Ngự Phi mang theo chút hai hước nói
Lôi Dĩnh nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn "Nói xấu anh đó, còn nữa, anh đi
vào mà ko biết gõ cửa sao? Hơn nữa bước chân cũng ko gây tiếng động"
"Vị mỹ nhân đang bệnh này , đầu tiên là tiếng động, lúc đi vào anh có gõ
cửa, chỉ là các em ko nghe thấy mà thôi, hơn nữa có người nào quy định
đi bộ phải gây tiếng động đâu?" Tiêu Ngự Phi cười phản bác
"Hay!
Thật là ba ngày ko thấy, phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa, công phu
miệng mồm của anh mạnh hơn em rồi" Lôi Dĩnh nhìn hắn trêu chọc
"Dĩ nhiên, gần mực thì đen , gần đèn thì sáng mà!" Tiêu Ngự Phi chớp mắt nói
"Vậy ko phải anh nên gọi em bằng hai tiếng "sư phụ" sao?" Lôi Dĩnh dựa vào lời hắn phản bác
"Hai người nên nói ít lại hai câu đi!" Bạch Kì Vân buồn cười nói
"Tinh thần của em cũng ko tệ, xem ra qua mấy người nữa là em có thể về nhà
nghỉ ngơi rồi " Tiêu Ngự Phi ko nói đùa nữa, hắn làm như vậy, chẳng qua
là muốn cải thiện tâm trạng của Lôi Dĩnh một chút
"Ừ, em cũng
muốn sớm xuất viện, mới ở một ngày, em đã cảm thấy ko thoải mái, nếu như ở lâu, ko bệnh cũng thành có bệnh" Lôi Dĩnh nói
"Được rồi, hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?" Tiêu Ngự Phi tự nhiên khoác tay lên vai Bạch Kì Vân hỏi lần nữa
"Ko phải em mới vừa trả lời sao? Là nói xấu anh" Lôi Dĩnh nâng đầu nhìn hắn, nói
"Tiểu Vân, hai người thật sự là nói xấu anh sao? Một người đàn ông hoàn mỹ
như anh, trên lý thuyết ko có chuyện gì xấu đáng để cho các em nói đâu!" Nói xong, Tiêu Ngự Phi còn cố tỏ ra mình đang suy nghĩ thật sâu
"Anh từ khi nào học được cách làm màu rồi?" Lôi Dĩnh cười hỏi, người này thật thích đùa
"Cái này gọi là tự tin" Tiêu Ngự Phi đáp trả
"Hai người trò chuyện, em giúp tiểu Dĩnh gọt táo" Bạch Kì Vân vừa nói vừa đứng dậy cầm quả táo cùng dao rồi đi vào phòng rửa tay
Lôi Dĩnh liếc hắn một cái, nói sang chuyện khác "Thiên Mạch thế nào? Ai
đang chăm sóc anh ấy?" Hắn ở đây ko có người thân, bạn bè thì chỉ có
nàng và Ngự Phi, cùng Đồng và Dương, nhưng hai người kia đã xuất ngoại,
còn lại Úc Tiêm Nhi, đúng rồi, nàng vẫn còn ở thành phố T, hẳn là nàng
chăm sóc Thiên Mạch đi
"Ko có chuyện gì, nghỉ ngơi chừng nửa
tháng là có thể xuất viện, anh sẽ thuê người chăm sóc hắn" Tiêu Ngự Phi
đáp, thuận tiện ngồi vào chỗ Bạch Kì Vân vừa ngồi
"Chăm sóc? ko phải Úc Tiêm Nhi chăm sóc anh ấy sao?" Lôi Dĩnh ko hiểu hỏi
"Úc Tiêm Nhi đã về Pháp"
"Về Pháp?" Lôi Dĩnh lặp lại lời hắn, có chút giật mình
"Tiểu Dĩnh" Tiêu Ngự Phi nhìn nàng, ko biết nên mở miệng thế nào, sau khi suy nghĩ một chút,nói tiếp "Thiên Mạch khi ngủ say vẫn gọi tên em, mà lúc
tỉnh lại người thứ nhất hắn hỏi là em có khỏe hay ko, nghe được em ko
sao, hắn mới một lần nữa trở lại giường bệnh, tình yêu của hắn giành cho em, sâu hơn so với tưởng tượng của anh, đối với một người đàn ông sinh
tình như vậy, em thật nhẫn tâm tổn thương hắn sao?" Hắn ko biết mình nói mấy lời này rốt cuộc là đúng hay sai , nhưng hắn có thể khẳng định ,
là hắn có một chút hối hận, hối hận cho Hạo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT