“Linh hồn của nàng cũng không có tan biến. Bởi vì nàng được một sinh mạng khác hi sinh tính mạng cho mình. Cho nên từ đó về sau, nàng lưu lại ở trên đỉnh núi Hỏa Vân, dưới cây Tinh Ngữ đại thụ. Nàng vẫn luôn ở đó và bảo vệ cho một tiểu sinh mệnh sẽ được ra đời sau khi Thiên Kiếp Hỏa Diễm xuất hiện. Tiểu sinh mệnh này quá mức yếu đuối. Nhưng nó lại ẩn chứa linh lực khổng lồ bằng vô số yêu ma cộng lại. Loài người vẫn luôn thèm thuồng nguồn năng lượng khổng lồ này của nó. Nếu như không có ai thủ hộ cho nó, thì nó sẽ bị con người cướp đi một cách dễ dàng. Mà Viêm Cơ là một sinh mệnh đặc thù như vậy, ấy vậy mà lần đó lại chấp nhận biến mất ở trong cái thế giới này….”
Tâm Hạ đem toàn bộ sự thật nói ra cho mọi người biết.
Ma nữ Hỏa diễm vạn dặm truy kích tới tận đây chính là vì lý do truyền thừa của Viêm Cơ này.
Viêm Cơ được ra đời dưới gốc cây Tinh Ngữ đại thụ, giữa mảnh hoang mạc hoang vắng mịt mờ, tràn đầy hỏa diễm. Thế giới to lớn, vạn vật sinh sôi và phát triển. Mặc dù cách thức thai nghén của nó truyền thừa có phần đặc biệt, hơi trái ngược với tự nhiên một chút. Nhưng khi một tiên linh như nó phủ xuống trên cõi đời này, thì đó là một sinh mạng tinh khiết nhất, là một đứa bé được ông trời ân sủng.
“Ô ô ô ~~~~”
Tiểu Viêm Cơ vừa ra đời liền chạy nhảy lung tung. Hai con mắt to tròn nhìn một mảnh hoang tàn xung quanh với một vẻ mặt vui mừng khoái trá vô cùng. Nó không hề hay biết rằng nơi này vừa mới xảy ra âm mưu, thủ đoạn, hủy diệt…..
Mạc Phàm cảm thấy hắn là một người không có tim không có phổi, không dễ dàng xúc động khi thấy nhiều người chết đi sau trận chiến, cũng không có bị hoàn cảnh xung quanh đả động tới nội tâm sắt đá của mình. Thế nhưng khi thấy ngọn lửa trên người ma nữ Hỏa diễm dần dần ảm đạm xuống, lại thấy một sinh linh hoạt bát vui mừng nhảy múa tung tăng bên cạnh. Nhất thời, Mạc Phàm liền cảm thấy bồi hồi xúc động, nói không ra lời.
Tiểu Viêm Cơ cũng không hề hay biết rằng ma nữ Hỏa diễm đang nằm bên cạnh, chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng này lại là mẫu thân của mình. Nó đứng ngây người rồi chớp chớp đôi mắt to tròn của nó, nghi hoặc nhìn ma nữ Hỏa diễm. Sau đó nó phát ra một âm thanh nho nhỏ không khác gì tiếng mèo con hỏi thăm.
Nó cũng không biết được nó ra đời như thế này mọi người đã phải vất vả như thế nào.
Tính mạng ma nữ Hỏa diễm cũng sắp hết rồi. Mạc Phàm tin tưởng rằng khi nàng nhìn thấy tiểu Viêm Cơ ra đời khỏe mạnh như thế này, chắc chắn trong ánh mắt nàng sẽ hiện ra sự vui mừng, chắc chắn nàng sẽ không hối hận những điều mình đã làm. Nếu có hối hận, e rằng cũng chỉ có chuyện nàng không thể chống đỡ được thêm một lúc nữa, không thể nhìn tên tiểu tử này nhiều hơn một chút nữa…..
“Đinh~~~~Đinh~~~~~”
Tiểu Viêm Cơ khẽ kêu to lên một tiếng. Nó có năng lực lơ lửng. Cho nên, sau khi chơi đùa một hồi, cảm thấy mệt mỏi, nó liền bay tới lồng ngực của Mạc Phàm.
Mạc Phàm thấy nó bay tới lồng ngực mình liền kinh ngạc nhìn nó. Tên tiểu tử này từ lúc ra đời cho tới tận bây giờ vẫn luôn quanh quẩn bên hắn, chẳng lẽ nó nghĩ hắn là cha nó à??
“Khi nàng phụ hồn trên người của anh, nàng đã đem một luồng ấn ký Hỏa hồn của mình lưu lại trong linh hồn của anh. Lúc này, Tiểu Viêm Cơ tựa vào người anh không khác gì nó đang nương tựa vào cha mẹ vậy. Mạc Phàm ca ca, Khương Phượng hi vọng anh có thể chiếu cố cho tiểu Viêm Cơ thật tốt.”
Tâm Hạ nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua tiểu Viêm Cơ bé nhỏ, không khác gì con búp bê đang còn gục trên người hắn, lại nhìn thoáng qua ma nữ Hỏa diễm đang tiêu tán ….
Quả thật hắn luôn hi vọng rằng hắn sẽ tìm được một con tiểu Viêm Cơ làm thú khế ước cho mình. Chỉ là hắn không thể nào ngờ được rằng hắn lại đạt được trong tình huống như thế này.
Nhận được một sự ủy thác nặng trịnh như thế này, khiến cho Mạc Phàm không khỏi hít sâu vào một cái.
“Nếu như tàn hồn của nàng vẫn còn ở đó, giúp anh nói với nàng rằng, sau khi quả Hỏa Kiếp tiếp theo xuất hiện được mấy ngày, anh sẽ dẫn Tiểu Viêm Cơ đến dưới Tinh Ngữ đại thụ, thay nàng thủ hộ cho nó.”
Mạc Phàm nói với Tâm Hạ.
Tâm Hạ lắc đầu, nói với Mạc Phàm rằng:
“Đây là Thiên Kiếp Hỏa Diễm cuối cùng, cũng là con Viêm Cơ cuối cùng.”
“Cái gì?”
Mạc Phàm kinh ngạc hỏi lại Tâm Hạ.
Tâm Hạ cũng không có cách nào trả lời được câu hỏi này của Mạc Phàm. Bởi vì nàng cũng chỉ biết được Thiên Kiếp Hỏa diễm sẽ không xuất hiện nữa, Tinh Ngữ đại thụ cũng sẽ không sản sinh ra quả Hỏa Kiếp nữa,và con tiểu Viêm Cơ trước mắt này chính là Viêm Cơ được truyền thừa cuối cùng. Một khi nó chết, trên cõi đời này sẽ không còn con Viêm Cơ nào nữa. Tất cả tin tức này là do nàng thông qua những trí nhớ vụn vặt mà ma nữ Hỏa diễm lưu lại trong đầu nàng.
“Được rồi...... Anh sẽ chiếu cố tên tiểu tử này thật tốt.”
Mạc Phàm chân thành gật đầu.
Hắn vốn đã vô vọng với Viêm Cơ. Ai mà ngờ được cuối cùng hắn vẫn đạt được Viêm Cơ.
Thực ra những tin tức có liên quan tới Viêm Cơ mà đám người thợ săn bên kia đoạt được gần như không có căn cứ. Các tin này một phần thì sai sự thật, một phần là do bọn họ phỏng đoán. Những năm gần đây, bọn họ có nhìn thấy Viêm Cơ ở một vài nơi. Thật ra con Viêm Cơ đó chính là ma nữ Hỏa diễm Khương Phượng này. Chứ Viêm Cơ thật sự thật ra chính là con đang còn gục trên ngực hắn lúc này đây nè!! Nó lúc này cuộn tròn lại không khác gì một con mèo con. Hình dạng thì không khác gì một đứa con nít đáng yêu, mỏng manh dễ vỡ. Ngọn lửa xung quanh thân thể nó vô cùng yếu ớt và không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Mạc Phàm thu liễm lại tâm tình, sau đó niệm ra Tinh đồ hệ Triệu Hoán.
Mạc Phàm đã đạt tới cấp bậc Trung Cấp hệ Triệu hoán từ lâu. Thế nhưng từ lúc đó cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa có một lần sử dụng ma pháp Trung cấp hệ Triệu hoán. Nguyên nhân là vì hắn vẽ ra Tinh Đồ rất là chậm và hơn hết, hắn thất bại rất nhiều lần.
Nhưng chuyện này cũng không có quá nhiều ảnh hưởng tới hắn. Sau khi chậm rãi hoàn thành Tinh đồ ma pháp Khế Ước, Mạc Phàm liền đem ấn ký khế ước đặt vào trong người tiểu Viêm Cơ đang còn say ngủ.
Tiểu Viêm Cơ đối với cỗ lực lượng Mạc Phàm đưa vào người này cũng không có một chút nào gọi là bài xích. Sau khi nó vui vẻ tiếp nhận, nó liền trở mình một cái, rồi lại tiếp tục lăn ra ngủ. Bộ dạng của nó lúc này không khác gì một tiểu cục cưng ngây thơ lười bướng, không chịu rời khỏi giường xuống ăn cơm.
“Giả sử tên tiểu tử Viêm Cơ này muốn bú sữa, vậy mày lấy sữa đâu cho nó bú?”
Triệu Mãn Duyên bu lại, hâm mộ nói.
Mạc Phàm nghe thấy vậy, lông mày liền nhăn tít lại. Vì không muốn làm ầm ĩ, khiến cho tiểu Viêm Cơ thức giấc. hắn liền dùng miệng vẽ ra một hình chữ “Cút” ném về phía Triệu Mãn Duyên.
“Nó có lẽ ăn mảnh vỡ Linh Chủng. Hơn nữa mảnh vỡ này còn phải là mảnh vỡ Hỏa hệ.”
Nam Giác đi tới, nói một câu rất là chắc chắn.
“Cái gì??”
Mạc Phàm nghe thấy mà cảm thấy u mê.
Ăn mảnh vỡ Linh Chủng!!
Cái thứ đồ chơi này rất là đắt đó nha!! Cái tên tiểu tử Viêm Cơ này bú sữa quái gì mà đắt vậy?? Bà bảo mẫu như hắn một tháng cũng chỉ nhận lương được có mấy đồng. Hơn nữa hắn còn phải tiết kiệm để nuôi dưỡng, chăm sóc cho thật tốt 1 đống mĩ nữ nữa, nào là Tâm Hạ, Đường Nguyệt, Mục Nô Kiều….
“Phàm ca, trên người anh có đủ tiền mua cho nó một cái chân giò sữa không vậy?”
Trương Tiểu Hầu yếu ớt hỏi một câu.
Mạc Phàm nghe thấy vậy, khuôn mặt liền đen lại.
Rồi lại quay sang nhìn tên tiểu Viêm Cơ vô tư đem mấy mảnh vỏ quả Hỏa Kiếp ăn sạch sẽ chỉ trong vòng mấy phút kia. Có trời mới biết một ngày nó ngốn hết bao nhiêu mảnh vỡ đây?? Hắn muốn nuôi được nó tới lúc trưởng thành, thì phải đốt hết bao nhiêu tiền đây???
“Cũng may mình có trữ lại một ít hàng khi còn ở Chước Nguyên Bát Giác.”
“Ta nghĩ từng đó chưa chắc đã đủ đâu. Ta nghe nói Viêm Cơ còn ăn cả Linh Chủng nữa. Cái loại mảnh vỡ Linh Chủng này, nó ăn một lúc là chán a!”
“Đúng đúng đúng. Nghe nói Viêm Cơ được ăn Linh Chủng, sau khi trưởng thành cấp bậc Hỏa Chủng ngưng kết ra càng cao a!!! Mạc Phàm, cái tên quỷ nghèo như mày, theo tao nghĩ mày không nuôi nổi nó đâu. Không bằng đưa cho tao, tao nuôi hộ cho. Triệu gia nhà tao, lắm tiền nhiều của lắm….”
Mạc Phàm lại cho… Triệu Mãn Duyên một cái chữ “Cút” nữa.
Viêm Cơ có huyết thống cực cao. Nếu như được chăm sóc tốt, thực lực của nó chắc chắn sẽ nghịch thiên. Mạc Phàm cho dù đập nồi bán sắt cũng phải đem con tiểu Viêm Cơ này nuôi dưỡng tới lúc nó trưởng thành. Ngày sau, cuộc sống mặc dù có chút khổ cực, nhưng theo thời gian, hắn liền sẽ có một con thú trâu bò vô đối a!!!
“Ài, em cũng phải trở về quân khu nữa. Nếu như không về sớm, không khéo lại gặp phải bi kịch khai trừ khỏi quân đội a!”
Trương Tiểu Hầu nói.
“Hầu tử, cũng không thể để em trở về tay không được, cái Linh chủng này….”
“Phàm ca, sau khi anh bị dung nham cuốn đi, em có tìm được một viên Nham Tinh Chi Toản. Giá trị của nó cũng không có ít tiền a! Cái Linh chủng này, anh nên giữ lại cho tiểu Viêm Cơ dùng đi.”
“……….”
Mạc Phàm nghe thấy vậy, lông mày liền xoay ngang.
Cái tên Trương Tiểu Hầu này, mình bị dung nham cuốn trôi, hắn ấy vậy mà vẫn còn có tâm trạng đi tìm Nham Tinh Chi Toản!!
“Ta lấy cái này.”
Triệu Mãn Duyên liền cầm lấy một tấm thẻ rút tiền được lấy ra từ chiếc nhẫn không gian của Quỷ Phụ. Mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng được một khoản kha khá.
Tâm Hạ cũng nhận được một món ma khí Tâm Linh hệ được Quỷ Phụ mặc lúc trước, giá trị cũng không hề rẻ.
Mặc dù những thứ mọi người lấy được không có được phong phú như Mạc Phàm. Nhưng đều là tiền thật, trang bị thật. Cũng không có giống như Mạc Phàm, lại còn phải đổ thêm tiền vào nữa. Bản thân hắn đã là một tên đốt tiền rồi, không ngờ lại còn rước thêm một con thích ăn Linh chủng và mảnh vỡ Linh chủng nữa….
Xem ra cuộc sống sau này, hắn phải tiếp nhận thêm nhiều nhiệm vụ treo thưởng nữa. Chứ không khó lòng mà nuôi dưỡng được hết mấy miệng cơm này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT