“Còn đứng ngây người ra đó làm cái gì?? Nhanh giết chết cô ta đi!”
Linh Linh quay về phía Mạc Phàm hô to lên.
Tiểu la lỵ Linh Linh là một thiên tài có hiểu biết vượt quá mức quy định. Nàng biết Quỷ Phụ có năng lực thao túng lòng người và thủ đoạn Nguyền rủa linh hồn rất là đáng sợ. Cho nên biết được rằng chiếc võng ánh sáng kia chắc chắn cũng không thể nào bắt nhốt được Quỷ Phụ giống như nàng từng bắt tên Dracula lần trước.
Kể cả khi Quỷ Phụ ngấm ngầm muốn gây nguy hiểm cho nàng thì Linh Linh cũng đã đoán trước được. Sau khi hô to lên một tiếng, nàng liền buông tay bỏ chạy. Cái thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Linh Linh không biết mặc vào cái ma cụ gì mà khiến cho nàng chạy một cái liền mất hút. Quỷ Phụ đang còn tràn đầy sự thù hận và ủy khuất kia tính xuống tay với nàng. Nhưng vừa mới ngưng tụ tinh thần xong, quay lại nhìn thì không còn thấy nàng đâu nữa??
Quỷ Phụ muốn tìm được tiểu la lỵ có khả năng làm cho danh tiếng xấu của nàng trong phút chốc bị hủy hoại sạch kia là điều không thể. Bởi vì có một cơn sóng thần biển lửa bàng bạc đang nhanh chóng áp sát nàng!
Mặc dù, Mạc Phàm không thể nào trôi nổi lững lờ giữa không trung giống như ma nữ Hỏa diễm được. Nhưng hắn lại có thể đạp sóng lửa tiến về phía trước được.
Hắn đứng ở trên ngọn sóng lửa không khác gì một vị Ma vương giáng lâm, cả người bốc cháy hừng hực……..
Bất kể là Mạc Phàm tức giận hay là ma nữ Hỏa diễm căm hận thì giờ phút này tất cả đều biến thành một chiếc chiến phủ khổng lồ với ngọn lửa quay cuồng tới tận chân trời. Nó khổng lồ tới nỗi muốn đem bầu trời bổ ra làm đôi. Khí thế rất là kinh thiên động địa!
Đột nhiên, chiếc chiến phủ rơi xuống, trong nháy mắt không khí liền bốc cháy lên.
“Không có ai ở đây phải chết cả, chỉ có cái loại rắn rết độc ác như ngươi mới phải chết!”
Mạc Phàm cảm thấy tâm trạng của hắn như hòa làm một với ma nữ Hỏa diễm vậy. Hắn lúc này vô cùng tức giận, tức giận tới nỗi biến thành một chiếc chiến phủ điên cuồng gào thét xông qua.
Chiếc chiến phủ này không khác gì hổ đầu trảm trong phim Bao công. Nó hung hăng chém về phía Quỷ Phụ, chém cái người ác độc nhất thế gian này xuống 18 tầng địa ngục!!
Ngọn lửa ngưng tụ, cô đọng lại tới mức tận cùng. vì vậy, nó còn sắc bén hơn dao!!
Chiếc chiến phủ bằng lửa bổ xuống, bổ lên người Quỷ Phụ. Một tiếng thét thê thảm liền phát ra. Dĩ nhiên chiếc chiến phủ bằng lửa này đã đem thân hình xấu xí tới cực điểm kia chém thành hai đoạn.
Mặc dù Quỷ Phụ đã bị chia ra làm hai đoạn thế nhưng nàng cũng chưa chết hẳn. Thế nhưng, ngọn lửa cũng không có buông tha cho nàng. Nó men theo vết cắt bùng lên thiêu đốt nửa phần trên, bùng lên thiêu đốt nửa phần dưới. Nó đốt sạch, cháy sạch khiến cho Quỷ Phụ đau đớn không muốn sống nữa!!
Quỷ Phủ đau đớn kêu gào thảm thiết. Nàng sợ nhất là bị hỏa thiêu, kiểu chết này đối với nàng mà nói cũng quá tàn nhẫn đi!
Nhưng cho dù nàng có kêu gào thảm thiết, chói tai tới cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không một ai ở đây hiện ra sự thương cảm dành cho nàng. Sự thống khổ, đau đớn này của nàng làm sao có thể bì được sự thống khổ, đau đớn tới tận tim gan của hai mẹ con Khương Phượng và Thần Dĩnh được cơ chứ!!!
…………
Thường ngày, khi có sinh mạng tử vong, linh hồn rơi ra xung quanh Tiểu Nê Thu, chắc chắn sẽ bị Tiểu Nê Thu hút vào người. Sau đó sẽ được nó ngưng tụ thành tinh phách.
Nhưng hôm nay, sau khi Quỷ Phụ bị chiếc chiến phủ lửa chém đứt đôi người, thi thể bị đốt, linh hồn bay ra ngoài. Thế nhưng Tiểu Nê Thu vẫn không có động tĩnh gì.
Cái linh hồn hèn hạ tới cực điểm này, ngay tới cả Tiểu Nê Thu cũng chán ghét vô cùng. Tốt nhất cứ để mặc nó tiêu tán trong thiên địa!
“Vù vù vù vù ~~~~~~~~”
Ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt. Ánh lửa hiện ra một mảnh trang viên đổ nát, hoang tàn.
Ma nữ Hỏa diễm từ trên thân thể Mạc Phàm chậm rãi thoát ra ngoài. Mạc Phàm cũng không cảm thấy thân thể mình có điểm gì khác thường. Hắn quay đầu lại, liền loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy tới cực điểm của ma nữ Hỏa diễm….
Khi còn ở trên đỉnh núi, nàng bị đâm lén, thương thế rất nặng. Sau đó lại còn vạn dặm truy kích tới tận nơi này. Vừa mới lúc nãy thôi, nàng lại phải trải qua một trận ác chiến. E rằng sinh mạng nàng lúc này đã tiêu hao tới mức không còn.
Hiện tại, Quỷ Phụ đã chết, tính mạng của ma nữ Hỏa diễm cũng sắp đến hồi kết.
Mạc Phàm tìm tòi thi thể Quỷ Phụ, rất nhanh liền tìm ra được quả Hỏa Kiếp ở bên trong một cái nhẫn không gian.
“Nhanh cứu nàng”
Linh Linh vội vàng nói.
Mạc Phàm đem quả Hỏa Kiếp đưa tới trước mặt ma nữ Hỏa diễm. Ma nữ Hỏa diễm chậm rãi vươn hai tay ra, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy quả Hỏa Kiếp.
“Cô nhanh ăn nó đi.”
Mạc Phàm nói với ma nữ Hỏa diễm.
Lúc này, Quả Hỏa Kiếp là thứ duy nhất có khả năng cứu được ma nữ Hỏa diễm. Hiện tại Quỷ Phụ đã chết, chỉ cần ma nữ Hỏa diễm ăn xong quả Hỏa Kiếp, tất cả mọi thứ sẽ được vãn hồi.
Nhưng, ma nữ Hỏa diễm lại lắc đầu.
Nàng cầm quả Hỏa Kiếp trong tay, hai con mắt thì nhìn chằm chằm vào nó. Một ánh mắt nhu hòa mà tràn đầy sự yêu thương.
Điều này làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu. Quả Hỏa Kiếp mặc dù rất là quý giá, thế nhưng nó cũng không thể nào trân quý hơn tính mạng được. Chẳng lẽ ma nữ Hỏa diễm thà để mình chết đi, chứ không bao giờ chịu ăn quả Hỏa Kiếp này???
Mạc Phàm nhìn ma nữ Hỏa diễm mà vạn lần không thể nào hiểu nổi. Lúc này, ma nữ Hỏa diễm vẫn đang cầm quả Hỏa Kiếp như cũ, giống như kiểu nàng đang đợi chờ một điều gì đó vậy.
Mạc Phàm vừa toan mở miệng nói chuyện. Đột nhiên hắn cảm giác thấy ở bên trong quả Hỏa Kiếp có chứa sinh mạng lực cuối cùng của ma nữ Hỏa diêm. Thấy vậy Mạc Phàm liền ngây dại, định xông lên ngăn cản!
Ma nữ Hỏa diễm này điên rồi sao??
Nàng không muốn ăn quả Hỏa Kiếp để kéo dài tính mạng của mình cũng coi như xong. Đằng này lại còn đem một tia sinh mạng cuối cùng của mình nôn ra nốt nghĩa là sao??? Nó cũng chỉ là một quả Hỏa Kiếp, sau khi tới Thiên Kiếp Hỏa Diễm lần tiếp theo, kiểu gì nó cũng xuất hiện ở trên cây Tinh Ngữ đại thụ, cần gì phải làm như vậy???
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Mạc Phàm hỏi ma nữ Hỏa diễm một câu.
Ma nữ Hỏa diễm cũng không có trả lời. Nàng cứ như vậy vuốt ve quả Hỏa Kiếp một cách nhẹ nhàng…..
Đột nhiên, chiếc vỏ vô cùng cứng rắn của quả Hỏa Kiếp nứt ra một đường. Một ít mảnh vỏ nho nhỏ ở trong đó khẽ rơi ra, rơi xuống mặt đất.
Bên trong vỏ, một cánh tay nho nhỏ đáng yêu thò ra ngoài. Hiển nhiên, người ở bên trong chiếc vỏ rất muốn chui ra ngoài để được nhìn thấy thế giới. Cánh tay nó không ngừng nắm loạn, không ngừng bắt loạn. Nó muốn đem chiếc vỏ đang còn ngăn cản nó lại này, xé vỡ ra.
Cánh tay nhỏ bé này cùng lắm bằng ngón tay út của Mạc Phàm chứ mấy. Nhưng nó lại có hình dáng ngọn lửa, yếu ớt, mỏng manh như ánh nến vậy. Cảm giác giống như chỉ cần hắt hơi thở mạnh ra một cái nó liền tắt ngúm ngay lập tức vậy.
“Đây là….”
Khi nhìn thấy vỏ quả Hỏa Kiếp vỡ vụn ra, khuôn mặt Mạc Phàm liền hiện ra sự kinh ngạc.
Tiểu tử bên trong quả Hỏa Kiếp đã phá tan được tầng bảo vệ bên ngoài. Nó quả thực khác xa mấy đứa trẻ sơ sinh yếu ớt, vừa mới ra đời đã khóc oe oe kia. Mặc dù nó có thân hình bé nhỏ, màu sắc ngọn lửa cũng nhợt nhạt, thế nhưng nó lại tràn đầy sinh lực. Sau khi phá xong chiếc vỏ, nó liền nhặt mảnh vỏ nhỏ rơi ra kia, bỏ lên miệng gặm ngon lành không khác gì mấy con chuột chũi đáng yêu gặm cà rốt vậy!
Cánh tay nho nhỏ, bàn chân nho nhỏ, còn có một cái thân thể tròn xoe nhỏ nhỏ nữa. Trông nó không khác gì một con búp bê nhỏ tinh xảo. Mà âm thanh nó phát ra thì không khác gì một con mèo nhỏ vừa được cho bú sữa!!!
“Nó là Viêm Cơ.”
Đột nhiên, giọng nói của Tâm Hạ chậm rãi truyền tới.
Mạc Phàm nghe thấy vậy, hai con mắt liền trừng lớn lên, trên gương mặt hiện ra sự không thể tin nổi.
Hắn trăm đắng nghìn cay tìm kiếm Viêm Cơ, rốt cuộc không tìm thấy. Thế nhưng, lại không thể nào ngờ tới được Viêm Cơ lại ẩn nấp trong quả Hỏa Kiếp này….
Không đúng!!
Quả Hỏa Kiếp chính là Viêm Cơ. Viêm Cơ là một sinh mệnh đặc thù được sinh ra từ quả Hỏa Kiếp!!
Lúc này đột nhiên Mạc Phàm nhớ ra, Thần Dĩnh từng nói với hắn rằng sau khi Thiên Kiếp Hỏa Diễm sinh ra, ngay lập tức phải đi tìm Quả Hỏa Kiếp. Nếu không quả Hỏa Kiếp sẽ biến mất…..
Rất hiển nhiên, quả Hỏa Kiếp cũng không phải do Thiên Kiếp Hỏa Diễm sinh ra làm cho biến mất. Mà là do một phôi sinh mệnh phát triển thành một sinh mạng chân chính. Và đương nhiên cái sinh mạng chân chính này chính là Viêm Cơ!
Thì ra ma nữ Hỏa diễm vẫn luôn thủ hộ cho nó, không phải vì nó là một bảo vật hiếm có, mà là nàng muốn bảo vệ cho một sinh mệnh…. Để cho đứa bé ở trong có thể cất tiếng khóc chào đời.
“Phải rất lâu, trải qua rất nhiều năm, Thiên Kiếp Hỏa Diễm mới xuất hiện một lần. Sau khi Thiên Kiếp Hỏa Diễm xuất hiện, cây Tinh Ngữ đại thụ kia cũng chỉ thai nghén được một quả Hỏa Kiếp có tính mạng ở bên trong. Và sinh mạng đó cũng chính là thai nghén Viêm Cơ. Năm đó. Khương Phượng nhận được ân huệ từ một vị lão Viêm Cơ. Lão Viêm Cơ này đã dùng một Viêm Cơ còn chưa có ra đời, cũng chính là quả Hỏa Kiếp để cứu nàng….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT